Chương 59: Công chúa Hòa Khương + Chương 60: Công Tử Kính Lăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: truthblue82

Chương 59: Công chúa Hòa Khương

Ở thời đại này, người biết chữ rất ít, mà người khôn khéo càng ít, những người này lại ít khi đem trí tuệ của mình biểu hiện thành tác phong cá nhân. Do đó, rất ít người nhìn thấy người có chút hài hước giống Vệ Lạc. Nếu không thực sự hiếm thấy, Thái Sử công cũng sẽ không chĩ vì những người này đơn độc viết một cuốn truyện ký (1).

Trong tiếng cười lớn, ánh mắt mọi người nhìn Vệ Lạc cũng khác đi, nhóm quý nữ rỉ tai thì thầm, đánh giá nàng không ngớt, các quý nhân quyền cao chức trọng ngồi ở phía trước, cũng có mấy người nhìn thẳng đánh giá nàng.

Không tới một hồi, một quý nhân phất phất tay, quay qua người chủ trì mập mạp nói rằng: "Kẻ này được! Lưu."

Người chủ sự vội vã đáp: "Vâng."

Đáp xong, ông ta phất phất tay, ý bảo Vệ Lạc đứng sang một bên.

Vệ Lạc đến lúc này mới thở dài một hơi, nàng vừa mới nhấc chân lên, liền cảm giác một cơn mệt mỏi vô lực, hít sâu một hơi, mới khiến bản thân vững vàng tránh sang một bên. Mãi đến lúc đã đứng vững, nàng mới phát hiện mình toát mồ hôi ước đẫm.

Từ sau khi đến thế giới này, Vệ Lạc phát hiện tuyến mồ hôi của mình đặc biệt phát triển, mỗi lần bị kinh sợ thì liền tuôn như mưa. Nàng có chút hoài nghi nếu cứ tiếp tục như vậy, trái tim nàng cũng sẽ khoẻ y hệt một tên đồ tể giết heo không chớp mắt.

Vệ Lạc vừa lui, thì tới việc sắp xếp nhóm tạp dịch. Những nam nhân cường tráng như thế này, không nhiều quý tộc cảm thấy hiếm lạ, vẫn là mấy quân sĩ tới mang toàn bộ họ đi, chắc là chuẩn bị đưa ra chiến trường.

Sau khi xử lý xong nhóm tạp dịch, tiếp theo là xử lý các đồng nam xử nữ còn sót lại, các quý nhân không ai hứng thú, cuối cùng chủ sự mập mạp phất phất tay, sai người dẫn xuống. Vệ Lạc thính tai, nghe được ông ta nói thầm, "Điều dưỡng mấy ngày, có thể bán cho các thương nhân."

Bất tri bất giác, giữa sân chỉ còn lại một mình Vệ Lạc.

Thực tế, Vệ Lạc có chút kỳ quái, bản thân chẳng qua tự giễu một phen, mặc ai cũng có thể mang đi, cần phải làm khó dễ thế này sao?

Nàng cúi đầu, vô cùng nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng thấp thoáng có một giọng nói truyền đến, "Kẻ này rất được! Không bằng tặng cho Quân Hầu để mua vui?"

Tặng cho Tấn Hầu? Làm lộng thần cho ông ta? Vệ Lạc không khỏi nhíu mày, tỉ mỉ suy nghĩ việc này là có lợi hay có hại.

Đúng lúc này, một giọng nữ khàn khàn có chút the thé, tựa lưỡi dao đang mài trên đá vang lên, "Tiểu nhi này quy về ta đi."

Lời nói vừa dứt, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Vệ Lạc cũng ngẩng đầu nhìn về phía người vừa nói.

Là một phụ nhân vô cùng to béo, nhưng chỉ cao một thước rưỡi, Vệ Lạc nhìn thể tích núi thịt kia, ước chừng không ít hơn một trăm sáu mươi cân đâu.

Thông thường, người to béo đều sẽ mang tướng Phật, mặt mũi hiền lành. Phụ nhân này lại không như thế, trên khuôn mặt nung núc thịt mỡ, mọc ra một cặp mắt nhỏ hẹp thành một đường, khi đôi mắt nhỏ nhìn về phía Vệ Lạc, không biết tại sao khiến nàng rùng mình một cái.

Hơn nữa, phụ nhân mập như thế, mà môi y thị lại rất mỏng, hầu như không có môi trên, nếu không nói gì thì dường như chỉ là một đường môi, gây cho người ta một cảm giác mạnh mẽ về sự tàn bạo và độc ác.

Vệ Lạc vừa nhìn thoáng qua, trong lòng liền cảm thấy bất an.

Nàng vội vàng xoay qua nhìn mọi người, phát hiện tất cả các quý nhân khác đều không lên tiếng, mấy quý nhân vừa rồi có thiện ý với nàng, đối diện với ánh mắt nàng lại càng mang theo thương hại và đồng tình.

Lòng Vệ Lạc trầm xuống.

Sau khi phụ nhân kia nói câu nọ, quay đầu nhìn chủ sự mập mạp sau lưng Vệ Lạc. Vệ Lạc vừa thấy ông ta định mở miệng đáp lời, lòng căng thẳng, cũng không quản nhiều liền tiến lên một bước, chắp tay trước ngực cười với phụ nhân kia, chuẩn bị mở miệng.

Miệng của nàng vừa định mở, phụ nhân đã âm u tàn bạo quét qua Vệ Lạc, khiến lời nàng vừa đến khóe miệng thì rụt lại.

Phụ nhân nhìn chằm chằm Vệ Lạc như nhìn heo chó, nhếch mép, khàn khàn the thé nói: "Tiểu nhi, phủ công chúa Hoà Khương ta có quy củ. Điều thứ nhất, không được ta cho phép, không thể lên tiếng." Nói đến đây, y thị dán mắt vào thân thể nhỏ bé của Vệ Lạc, âm u nói, "Thiếp xưa nay chán ghét nhất hạng người cười đến tự cao tự đại, không biết cao thấp!"

Y thị không hề che giấu chán ghét và thống hận với Vệ Lạc.

Vệ Lạc kinh sợ.

Nàng ngơ ngác nhìn công chúa Hoà Khương, suy nghĩ chuyển thật nhanh.

Công chúa Hoà Khương tiếp tục khàn khàn the thé nói: "Người đê tiện như ngươi, có thể vào phủ của ta thực sự là ơn trời. Từ hôm nay trở đi, ngươi bất cứ lúc nào cũng phải lấy lòng ta. Ta cho ngươi mở miệng, ngươi phải nói khiến ta cười ngay mới được."

Sắc mặt Vệ Lạc trắng nhợt, vẻ mặt vẫn ẩn nhẫn, thành thật rốt cuộc hiện ra mấy phần giận dữ.

Công chúa Hoà Khương thấy nàng một bộ muốn phẫn nộ phất áo mà đi, không khỏi cực kỳ hưng phấn. Cái mũi cao to đầy đặn của y thị bắt đầu phập phồng thở, còn vươn cái lưỡi to dầy liếm liếm môi, bộ dạng kia, tựa như Vệ Lạc đối diện là một bữa ăn ngon, một bữa ăn ngay tức khắc muốn chạy đi.

Biểu hiện của y thị thực sự quá hưng phấn, hoàn toàn nóng lòng muốn Vệ Lạc lập tức nổi giận. Vệ Lạc cả kinh, sắc mặt có chút xanh chậm rãi hòa hoãn.

Công chúa Hoà Khương thấy nàng còn có thể kiểm soát bản thân, hiển nhiên càng cảm thấy hứng thú, y thị híp cặp mắt nhỏ vốn chỉ là một đường kẻ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp thịt, nhìn chằm chằm Vệ Lạc như rắn, nói: "Thiếp xem ra thì, ngươi cũng có thể làm tửu khí (đồ đựng rượu)."

Hai chữ 'tửu khí' của y thị vừa vang lên, đám quý nữ phía trước và sau lưng y thị đều đồng loạt lộ ra vẻ mặt chán ghét. Vệ Lạc còn đang kỳ quái thì công chúa Hoà Khương đã hăng hái bừng bừng bổ sung thêm: "Đối với nô lệ phạm tội, thiếp rất thích bổ đầu chúng làm tửu khí! Tiểu nhi có thể đắc dụng đây."

Dùng đầu người làm tửu khí?

Dùng đầu người làm tửu khí!

Chớp mắt, Vệ Lạc đã hiểu rõ.

Nàng cắn răng, hít thật sâu hai lần, đại não hoạt động với tốc độ chưa từng có. Thật rõ ràng, nếu bước vào phủ của công chúa Hòa Khương, nàng chỉ có một con đường chết.

Nàng phải nghĩ cách cứu chính mình, nhất định phải nhanh nghĩ cách, ngay lập tức!

Trong lúc Vệ Lạc vừa vội vừa hoảng, chủ sự mập mạp kia đã chấp tay cười nịnh nọt nói: "Được!"

"Chậm đã - "

Chữ 'được' của ông ta vừa ra khỏi miệng, Vệ Lạc đã cao giọng quát dài. Nàng lần thứ hai tiến lên một bước, dưới ánh đuốc đang cháy hừng hực, lặng lẽ nhìn công chúa Hoà Khương, hai tay chấp lại, lanh lảnh nói: "Hồi bẩm công chúa, tiểu nhân thực là người trong phủ công tử Kính Lăng, trước khi tới đây, mới vừa được ngài phong làm sai vặt bên người. Lại do một vài sai sót bị kẻ xấu hãm hại, lôi vào chuyện của Mi cơ."

Nàng nói lanh lảnh một hơi không ngừng tới đây, nhếch hàm răng trắng nở nụ cười, "Vì là ý của công chúa, muốn tiểu nhân vào phủ, nên đến báo trước với công tử mới đúng."

Lời Vệ Lạc vô cùng vang dội, vô cùng có lý chẳng sợ. Nàng biết, nếu vào phủ công chúa Hòa Khương, sẽ sống không bằng chết, hiện tại chỉ có công tử Kính Lăng là cọng rơm nàng bắt được, nàng không còn cách nào khác, dù chết cũng phải đánh cuộc.

Vệ Lạc một lời vừa ra, công chúa Hoà Khương nhắm lại hai mắt, trong con mắt hầu như không nhìn tới được kia, bắn ra ánh sáng xanh lục âm hiểm.

Vệ Lạc không nhượng bộ chút nào nhìn y thị, cũng không nhúc nhích.

Giằng co được một lúc, công chúa Hoà Khương bỗng dưng ngửa đầu cười.

Tiếng cười của y thị khàn khàn đứt quãng, chẳng khác gì đao cà vách đá, lại như gõ vào chiêng vỡ, khó nghe cực điểm.

Nhưng làm cho Vệ Lạc hoảng loạn chính là, tiếng cười của y thị ẩn chứa sự đắc ý, nực cười.

Công chúa Hòa Khương cười lớn khằng khặc, trong quảng trường to lớn, ngoại trừ tiếng cười của y thị chỉ còn tiếng gió, tiếng ngọn đuốc cháy. Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Vệ Lạc không khác nào nhìn người sắp chết.

Lòng Vệ Lạc thật sự trầm xuống.

Công chúa Hòa Khương cười to một lúc, chậm rãi ngừng cười, y thị phập phồng cánh mũi, chậm rãi nói: "Kính Lăng là ai cơ chứ? Người ở đây ai dám vào trong phủ hắn bắt ngươi, ắt là ngươi đã bị hắn vứt bỏ! Tiểu nhi thật to gan, dám lấy Kính Lăng lừa ta?"

Y thị nói tới đây, lại đưa đầu lưỡi đỏ đầy đặn liếm môi một cái, trong đôi mắt đang đánh giá Vệ Lạc mang theo vẻ hưng phấn đắc ý vô cùng.

Trong ánh mắt hết sức tuyệt vọng và sắc mặt xám xịt của Vệ Lạc, y thị khô khốc nói: "Tiểu nhi sợ ta đến vậy? Rất tốt, rất tốt!"

"Người đâu!"

"Dạ - "

"Xích thằng bé này mang về phủ."

"Dạ"

Từ trong góc tối, hai kiếm sư đi ra, bọn họ nhanh chân đi tới chỗ Vệ Lạc.

Vệ Lạc cầm thanh kiếm gỗ trong tay áo thật chặt, nàng hít sâu một hơi, âm thầm suy nghĩ: kẻ như thế sẽ không cho mình cơ hội lần thứ hai, mình vẫn nên tự vẫn đi!

Nàng nắm chuôi kiếm gỗ, vẫn rất ổn định, rất ổn định, chưa bao giờ ổn định như vậy.

Trong nháy mắt, hai kiếm khách đi tới trước người Vệ Lạc, bọn họ cùng lúc đưa tay chụp vào bờ vai của nàng.

Ánh mắt công chúa Hòa Khương tựa rắn độc hưng phấn cực điểm. Y thị không ngừng dùng cái lưỡi đỏ đầy đặn liếm môi.

Hô hấp Vệ Lạc chậm lại, nàng từ từ rút kiếm gỗ từ trong tay áo ra.

Ngay lúc tiếng gió cũng ngừng, mọi người không một tiếng động, một tiếng hô to vang dội bỗng dưng phá tan bầu trời đêm, "Công tử Kính Lăng đến - "

Công tử Kính Lăng đến!

Vệ Lạc thoắt quay đầu nhìn về phía một chiếc xe ngựa đang chầm chậm chạy vào quảng trường, không hề chớp mắt.

Trước giờ nàng chưa từng hay, bản thân có một ngày ao ước một người xuất hiện đến vậy!

Nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, rằng có một khắc bản thân nghe được tên của công tử Kính Lăng, sẽ lại vô cùng cảm động, thoải mái và chờ mong đến thế.

(1) Là cuốn Sử kí Tư Mã Thiên: được viết từ năm 109 TCN đến 91 TCN, ghi lại lịch sử Trung Quốc từ thời Hoàng Đế thần thoại cho tới thời Tư Mã Thiên sống. Vì là văn bản lịch sử Trung Quốc có hệ thống đầu tiên, nó ảnh hưởng cực lớn tới việc chép sử và văn chương Trung Quốc sau này (search wiki để biết thêm chi tiết :">)
-------------------o------------------

Edit: truthblue82

Chương 60: Công Tử Kính Lăng

Vệ Lạc thoắt quay đầu nhìn về phía một chiếc xe ngựa đang chầm chậm chạy vào quảng trường, không hề chớp mắt!

Trước giờ nàng chưa từng biết, có một ngày mình sẽ khát vọng một người xuất hiện đến thế.

Nàng nghĩ cũng không dám nghĩ rằng, có một khắc mình nghe được tên công tử Kính Lăng, sẽ lại cảm động, thoải mái cùng chờ mong đến thế!

Công tử Kính Lăng đến!

Tất cả các quý nhân đều quay đầu, đồng loạt nhìn về phía xe ngựa đang chậm rãi dừng lại. Có không ít quý nhân thậm chí đứng dậy, vẻ mặt chuyển sang nịnh nọt.

Nhóm quý nữ hai mắt tỏa sáng, trông ngóng nhìn người đang chậm rãi xuống xe ngựa kia, không ít người đã ửng đỏ hai gò má.

Vẻ mặt công chúa Hoà Khương cũng có chút biến hóa, y thị khó khăn lui tháp kỷ của mình ra sau rồi co rụt sang bên, ngũ quan phì mỡ trên mặt như ngâm nước, chóp mũi bắt đầu chảy mồ hôi hột, mà mới khắc trước thì không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại.

Vệ Lạc chỉ chớp mắt liền phát hiện tất cả mọi người ở đây đều mang chút sợ hãi.

Khi tất cả các quý nhân đều rụt về chỗ tối, thì Vệ Lạc cũng không lui ra, mà lại tiến lên một bước, để mình hoàn toàn hiện ra dưới ánh đuốc.

Trong bóng tối, công tử Kính Lăng cả người bào phục màu đen viền vàng chậm rãi đi tới, khiến người ta khiếp sợ chính là, bên cạnh hắn thậm chí không có lấy một tùy tùng, một kiếm khách!

Nhìn bóng người từ trong tối ra sáng, tỏ rõ vẻ cao to uy nghiêm cực kỳ, bất tri bất giác, Vệ Lạc vừa nóng lòng, vừa hy vọng.

Chỉ chốc lát, công tử Kính Lăng thản nhiên xuất hiện trong ánh đuốc, dừng lại cách hàng tháp kỷ năm mươi thước.

Dường như không hẹn mà cùng, toàn bộ quý nhân đều đứng dậy, công chúa Hòa Khương kia nhất thời không cẩn thận, đang lúc giãy dụa đứng lên thì bổ nhào về trước, suýt chút nữa ngã xuống đất. May là từ trong tối có hai kiếm khách lao ra đỡ y thị, giúp y thị đứng vững lại.

Sau khi các quý nhân đứng lên, đồng thời cúi đầu, chắp tay, cao giọng cười lấy lòng, "Gặp qua công tử Kính Lăng!"

Trên khuôn mặt như điêu khắc của công tử Kính Lăng mang theo nụ cười nhàn nhạt, như có như không, thấy mọi người hành lễ, hắn hơi gật đầu rồi không để ý nữa.

Hắn nhanh chân đến phía trước mấy tháp kỷ chủ toạ, sau đó, ung dung ngồi xuống tháp đang trống chính giữa.

Mãi đến khi hắn an vị xong, các quý nhân mới lục đục ngồi xuống, từng bàn toạ ngồi lệch, vẻ mặt cung kính.

Đôi mắt công tử Kính Lăng sâu như đêm đen lẳng lặng đảo khắp mọi người, hai tay đặt hờ trên đầu gối, thân mình thẳng tấp, chuyển qua Vệ Lạc, như cười như không liếc nàng một cái.

Hắn đang ra hiệu cho mình mở miệng!

Cũng không biết tại sao, Vệ Lạc lại rõ ràng ý nhìn này của hắn.

Nàng vội vã lui về sau ba bước, quỳ một chân trên đất về phía trước, hai tay chắp lại, cúi đầu cao giọng nói: "Công tử, tiểu nhân có một chuyện không rõ!"

Công tử Kính Lăng nhàn nhạt liếc nàng một cái, tay thon dài vỗ lên tửu châm trên kỷ, nói: "Nói đi."

Vệ Lạc ngẩng đầu lên, hai mắt nàng sáng long lanh đối diện gương mặt tuấn mỹ của công tử Kính Lăng, cao giọng nói rằng: "Tiểu nhân tuy nhỏ, nhưng lại do người khác tặng cho công tử, cũng là kẻ công tử phân cho sự vụ! Như vậy, tiểu nhân đã là nô bộc của công tử! Thân là nô bộc của công tử, sao có thể bị người khác dễ dàng bắt bớ, tuỳ ý xỉ nhục?"

Vệ Lạc sang sảng nói tới đây, trong đôi mắt sáng dợn sóng cực nhanh che đi một tia giảo hoạt, giọng nàng cất cao, lớn tiếng nói: "Công tử lấy uy đứng trong thiên hạ, thế nhân nghe tiếng thì hoàn toàn thán phục! Cũng không biết tự khi nào, người khác có thể tự do ra vào trong phủ công tử, mặc tình bắt bớ, chém giết người của công tử?"

Vệ Lạc sang sảng nói, âm thanh lan khắp, vang vọng từng hồi trên không quảng trường.

Các quý nhân đồng loạt á khẩu, chủ sự mập mạp đang cẩn thận khom lưng đứng sau công tử Kính Lăng kia mồ hôi đã thấm ướt áo bào, công chúa Hòa Khương cũng xanh cả mặt.

Vệ Lạc rõ là đang dùng kế ly gián! Trước mặt tất cả mọi người nghi hoặc uy tín của công tử Kính Lăng, nàng đang ép công tử Kính Lăng vì mình ra mặt, cứu mình thoát khỏi tay độc phụ Hòa Khương kia!

Đúng vậy, nàng đang ép hắn.

Vừa nãy công tử Kính Lăng liếc nàng một cái, không biết vì sao, Vệ Lạc cảm giác rõ hắn đang ngầm ám hiệu cho mình, muốn mình cầu cứu, xin hắn lượng thứ. Nhưng, Vệ Lạc lại không muốn như thế.

Bởi vì nàng không thể mạo hiểm, nàng không thể mong đợi lòng nhân từ ở công tử Kính Lăng! Việc này liên quan tới sống chết, nàng muốn dùng thủ đoạn thoả đáng nhất, hiệu quả nhất!

Nàng biết, trong trường hợp trước công chúng như vầy, ở giữa hơn trăm quý nhân, bộ mặt tôn nghiêm của công tử Kính Lăng sẽ lớn hơn tất cả, dẫu mình nghi vấn khiến hắn bất mãn, hắn cũng không thể không vì bản thân ra mặt.

Vệ Lạc một câu nói xong, lưng ưỡn thẳng tắp, hai mắt sáng lấp lánh đối diện với công tử Kính Lăng.

Công tử Kính Lăng lười biếng liếc nhìn nàng.

Trong bầu không khí yên tĩnh ngay cả hô hấp cũng ngột ngạt, hắn rốt cuộc chậm rãi mở miệng, "Quả thế."

Hắn thừa nhận!

Vệ Lạc thở nhẹ một hơi, nàng cũng không cứng rắn chống đỡ được nữa, vội vã cúi đầu, thân mình nằm phục về trước, sát đất, cực kỳ cung kính cao giọng nói: "Công tử anh minh!"

Công tử Kính Lăng nhìn nàng nằm mọp trước chân mình, lạnh nhạt nói: "Quỳ đi!"

"Dạ!"

Vệ Lạc thấp giọng đáp xong, liền không hề động đậy mà tiếp tục quỳ rạp sát đất như vậy. Hiển nhiên, đây là hắn đang trừng phạt.

Công tử Kính Lăng xử lý Vệ Lạc xong, hững hờ ngẩng đầu, hắn bưng rượu từ trên kỷ lên, chậm rãi uống một ngụm.

Trong một mảnh yên lặng, hắn cười nhạt, "Ngày đêm thiết yến, quảng trường cũng bố trí tửu khê! Bản công tử lại không biết rằng, người Tấn ta đã xa xỉ đến vậy rồi!"

Hết thảy quý nhân đều cúi đầu, ai cũng không dám nhìn thẳng hai mắt hắn.

Ánh mắt công tử Kính Lăng đảo qua các xử nữ nâng tửu khê yến, hắn vừa làm thế, một quý nhân lập tức run giọng quát: "Lui! Nhanh lui xuống!"

Các xử nữ được cho phép, liền rối rít thả ống trúc trên đầu xuống, lật đật đứng lên. Các nàng quỳ quá lâu, hai chân đã sớm mất hết cảm giác, quýnh quánh đứng dậy như vậy, nhất thời nhiều người ngã sấp xuống, chỉ nghe thấy 'ầm ầm đinh đinh" tiếng ống trúc rơi vỡ, tiếng rượu đổ vang lên, trong nháy mắt, nơi đó đã bừa bộn không thể tả.

Công tử Kính Lăng mặt không cảm xúc nhìn tình cảnh này, tận khi các xử nữ đứng lên hết, hoảng loạn nhặt ống trúc lui về phía sau, hắn mới lạnh nhạt nói: "Từ nay về sau, đất Tấn không được có tửu khê nữa!"

Chúng quý nhân đầu tiên là ngẩn ra, đảo mắt đã đồng thời lớn tiếng đáp: "Dạ!"

Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần công tử Kính Lăng không tức giận, bãi bỏ tửu khê có là gì.

Đáp xong, các quý nhân đồng loạt cúi đầu, mỗi người đều cố gắng giấu mình nơi chỗ tối công tử Kính Lăng không nhìn tới được.

Công tử Kính Lăng chuyển mắt qua, chậm rãi, mặt vô cảm nhìn công chúa Hòa Khương.

Công chúa Hòa Khương giết người vô số, độc ác vô cùng, nhưng y thị đều giống mọi người, đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh không gợn sóng của công tử Kính Lăng, thì cảm giác duy nhất chính là hoảng sợ đến dời núi lấp biển.

Bất tri bất giác, y thị run rẩy, thân thể to béo ấy vừa run, nhất thời cái kỷ trước người y thị cũng bị đụng đến rung lên.

Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm y thị, rốt cuộc mở miệng, "Hòa Khương, ngươi chính là người Hòa tộc, em gái lại là sủng cơ của phụ Hầu ta, cả tộc quy thuận nước Tấn cũng đã nửa năm?"

Công chúa Hoà Khương run rẩy, lắp ba lắp bắp nói: "Đúng vậy."

Công tử Kính Lăng rũ mi mắt, ngón tay chốc chốc lại gõ lên mặt kỷ, lạnh nhạt nói: "Nửa năm qua, ngươi mua tới ba mươi đồng nam xử nữ, toàn bộ đều bị bào cách (dùng sắt nung đỏ đốt da) mà chết, xương sọ làm thành tửu khí! Nghe nói hai tháng trước, ngươi không còn yêu thích đồng nam xử nữ, ngược lại yêu thích kẻ sĩ có học?

Sắc mặt Hoà Khương thoắt trắng bệch, lỗ mũi đầy đặn liên tục phập phồng, môi mỏng giật giật, muốn giải thích cái gì đó, nhưng nhất thời không phát ra được tiếng nào.

Giọng nói nhàn nhạt của công tử Kính Lăng bay trong trời đêm, quanh quẩn phía trên đỉnh đầu Vệ Lạc đang còn quỳ rạp dưới đất, "Tuy ngươi
không dám ra tay với hiền sĩ, nhưng nghe nói nếu là nô lệ biết chữ, ngươi liền thích thú trói về, đã bắt bảy người vào phủ, cũng làm tửu khí?"

Tiếng nói của hắn rất nhạt, rất nhạt, trên gương mặt tuấn mỹ cũng rất ôn hoà

"Lập cập lập cập..." Một tràng tiếng hàm răng va vào nhau truyền đến, là hàm răng của công chúa Hoà Khương đang đánh run. Y thị run run, thân thể to béo không chống đỡ được, chỉ nghe 'Ầm' một tiếng, y thị nặng nề ngã ra, đổ vật lên cái kỷ phía sau. May mắn quý nữ ngồi sau lưng y thị chê y thị đầy mùi mồ hôi khó ngửi, nên ngồi cách xa một chút, ngược lại không bị va trúng.

Công tử Kính Lăng không nâng mắt, hắn từ từ nhấp một ngụm rượu, tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Hoà tộc chẳng qua chỉ là Man di (dân tộc ở phía Nam Trung Quốc thời xưa), tuy có ba vạn giáp sĩ, Kính Lăng ta chỉ cần ba ngàn quân sĩ đã có thể diệt sạch. Lúc trước phụ Hầu nhân ái lương thiện, không muốn giết chóc, nên chấp nhận các ngươi quy hàng. Hiện tại, ngươi ở Tân Điền ta có cử chỉ tàn bạo, giết kẻ sĩ có học, khiến hiền sĩ các nơi đều nói phụ hầu ta nào khác Thương Trụ!"

Lời hắn rất ôn hòa, rất bình tĩnh, nhưng ngữ khí lạnh lùng nhàn nhạt kia lại vang thật xa trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, không biết tại sao, các quý nhân đồng loạt rùng mình một cái, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Mắt công tử Kính Lăng cũng không nâng, tiếp tục nói: "Sĩ chính là nền tảng của đất nước! Đức chính là nền tảng của quân chủ! Vì nghĩ cho nước Tấn, vì lo cho phụ hầu, ta không thể tha cho ngươi."

Hắn mới nói tới đây, công chúa Hòa Khương cảm giác được nguy cơ tử vong, không kịp sợ sệt, y thị vùng vẫy bò dậy, the thé giọng gào khóc: "Kính Lăng, ngươi dám giết ta? Em gái ta chính là người quân hầu yêu nhất! Em trai ta thân là thái sư! Hòa tộc ta vì nước Tấn lập nhiều công lao hiển hách! Ngươi dám giết ta?"

Giọng y thị khàn khàn the thé, tiếng thét mang theo tuyệt vọng và sắc nhọn, vang xa giữa trời đêm, tựa như tiếng cú đêm khóc kêu.

Công tử Kính Lăng lại chẳng để ý, hắn đợi đến khi công chúa Hoà Khương gào thét xong, mới nhàn nhạt quát lên: "Ai muốn ra tay?"

Lần này là hắn hỏi các quý nhân trong quảng trường!

Tận đến giờ phút này, các quý nhân mới ý thức được, bên người công tử Kính Lăng một kiếm khách cũng không có, nói chi là quân sĩ.

Nhưng bọn họ ý thức được điểm này, lại cũng không dám trái ý hắn. Trong nháy mắt, Vệ Lạc nghe được bảy tám giọng nói khẩn thiết kêu lên cùng lúc: "Công tử, ta nguyện ra tay!" "Độc phụ như vậy, nguyện thay công tử diệt trừ!"

Trong tiếng hò thét loạn xạ, công tử Kính Lăng phất phất tay, tay của hắn giơ lên, hết thảy âm thanh đều im bặt.

Hắn ngẩng đầu, chậm rãi đứng dậy, từ tốn nói: "Phụ Thông, bêu đầu!

Trong lúc đám quý nhân đang hâm mộ, một quý nhân cao gầy quỳ ngồi ở hàng sau, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, được sủng mà lo đứng lên, hai tay chắp lại, cao giọng kêu lên: "Phụ Thông lĩnh mệnh công tử!"

Vệ Lạc ngẩn ra, nàng thấy Kính Lăng từ từ đi tới xe ngựa.

Không chờ hắn dặn dò, Vệ Lạc liền loạng choạng bò dậy, phủi sạch bụi trên đầu gối, chạy nhanh về phía sau công tử Kính Lăng. Đi theo hắn, chỉ chốc lát nàng đã biến mất trong bóng tối.

Sau lưng bọn họ, chủ sự mập mạp kia đã co quắp ngã xuống đất từ lâu, mềm nhũn người. Từ đầu đến cuối, công tử Kính Lăng đều không thèm liếc ông ta một cái, nhưng ông ta biết rõ, tiểu nhi kia thực sự là người trong phủ công tử Kính Lăng, bất luận sống chết bản thân và chỗ dựa đều không có tư cách nhúng tay. Nhưng mà bọn họ đã nhúng tay vào. Bởi vậy, trừng phạt còn ở phía sau!
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro