Chương 69 + Chương 70: Hầu tắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: truthblue82

Chương 69: Hầu tắm (1)

Lúc này, Vệ Lạc lùi về sau một bước, lần nữa quỳ phịch trên mặt đất, dập đầu, khiếp sợ thỉnh cầu: "Công tử, tiểu nhân biết chữ, biết dùng kiếm gỗ."

Bốn chữ 'biết dùng kiếm gỗ' vừa thốt lên, khóe miệng công tử Kính Lăng giật giật. Vệ Lạc cúi đầu tiếp tục nói: "Tiểu nhân cũng biết tính toán sổ sách. Công tử đại tài, biết cách dùng người, bất kể tài đức hay năng lực, tiểu nhân cả gan xin công tử ban làm thực khách tam đẳng!"

Trầm mặc!

Công tử Kính Lăng hiển nhiên không ngờ rằng, trong tình huống này Vệ Lạc lại dám yêu cầu thêm thưởng. Lấy tài năng Vệ Lạc, xác thực đủ trở thành thực khách tam đẳng trong phủ.

Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm mái đầu nhỏ đen bóng của nàng, trong con mắt âm u ẩn chứa lửa giận đang thiêu đốt, hắn tất nhiên biết Vệ Lạc tại sao bỗng dưng nói lời ấy.

Hắn gắt gao nhìn chòng chọc Vệ Lạc, tận khi đầu Vệ Lạc càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, chỉ thiếu điều cả mặt đều dán lên sàn nhà, hắn mới lạnh lùng nói rằng: "Thầy tướng số nói như vậy, không tin?"

Giọng Vệ Lạc có chút cay đắng, "Tiểu nhân vì tự cứu, nhiều lần thể hiện vụng về. Tuy không lọt mắt tôn giả, nhưng cũng đã trái lời thầy tướng số. Nay thời loạn lạc, được ban mai lại lo chiều tà (1), tiểu nhân không dám mơ tưởng thoát thân lâu dài, lại còn lưu danh hậu thế."

Nàng nói tới đây, lần thứ hai dập đầu liên tục, âm thanh nghèn nghẹn, "Tiểu nhân từng nhiều lần tránh né công tử, tâm thực bất an, gặp mặt công tử khó tránh khỏi hoảng sợ, cử chỉ thất thố, thật sự không thể làm đầy tớ bên cạnh công tử. Cầu công tử ban cho tiểu nhân một chỗ an thân, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa!"

Vệ Lạc chậm rãi nói xong, rạp người trên đất không nhúc nhích. Ngay khi nàng bị công tử Kính Lăng đơn độc giữ lại, đã biết hôm nay không dễ dàng, công tử Kính Lăng rõ ràng thiếu kiên nhẫn vờ hồ đồ với nàng. Nếu muốn trong bại cầu thắng, chỉ có lấy tiến làm lùi, tự vạch trần khuyết điểm, nói ra việc bản thân dịch dung.

Nhưng dù nàng nói đến đi, công tử Kính Lăng vẫn chưa tin, vẫn hết sức hoài nghi nàng, lúc này, Vệ Lạc rất muốn bỏ đi, đương nhiên, bỏ đi là hạ sách, nàng còn phải thử xem.

Đối với Vệ Lạc mà nói, giờ phút này nguy cơ to lớn nhất của nàng không phải gì khác, chính là nàng không thể lộ khuôn mặt thật. Nhưng nàng đã nói ra việc mình dịch dung, nếu công tử Kính Lăng yêu cầu nàng lộ mặt, thì làm sao bây giờ?

Nửa năm qua, nàng cao lên, cũng phơi nắng sạm đen, lại cải trang thiếu niên. Nhưng thân thể này từng là hôn thê của công tử Kính Lăng, ai biết hắn có ấn tượng sâu sắc không, một chút liền nhìn ra? Cho dù hắn không nhận ra, vậy còn người bên cạnh hắn?

Bởi vậy, vị trí nàng muốn chính là thực khách. Có lẽ vô dụng, nhưng chưa chắc đã không dời được sự chú ý của hắn? Không chừng hắn thấy mình có chút tài năng, đồng ý không quan tâm diện mạo mình? Hoặc cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ, không đáng chú ý?

Hơn nữa, nàng còn có chiêu nhiễu loạn suy nghĩ của hắn. Nàng chỉ cầu có thể ra khỏi cửa phòng này, ra được ngoài, bản thân sẽ dư thời gian đọ sức.

Trầm mặc.

Cực kỳ trầm mặc.

Công tử Kính Lăng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, không khí trong cung điện ngưng trệ cực kỳ, dường như ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.

Sau một hồi lâu, công tử Kính Lăng mới mở miệng, hắn cao giọng, nặng nề quát: "Vào đây!"

Tiếng quát vừa dứt, hai hàng mười thị tỳ lũ lượt đi vào. Những thị tỳ này tay nâng áo bào, khăn mặt các kiểu, tấp nập đi tới trước người công tử Kính Lăng, dừng cách hắn năm bước, chúng thị tỳ xinh đẹp đồng thời cúi mình hành lễ.

Công tử Kính Lăng chậm rãi đứng thẳng, không quay đầu đi ra ngoài, "Đi Lộ Trạch cung!"

Ơ, Lộ Trạch cung là nơi nào? Sao hắn đột nhiên muốn tới đó?

Vệ Lạc kinh ngạc nhìn theo bóng lưng công tử Kính Lăng, trong lòng khó hiểu. Công tử Kính Lăng vừa đứng lên, biện pháp bản thân chuẩn bị kỹ càng cũng không dùng được nữa.

Công tử Kính Lăng đi được vài bước, giữa lúc trong lòng Vệ Lạc không để ý, vô cùng chờ mong hắn đi luôn, thì giọng nói lạnh lùng kia lại truyền đến, "Vệ Lạc theo hầu."

"Vâng."

Vệ Lạc ỉu xìu đứng lên, theo sau đám thị tỳ cúi đầu đi về phía trước.

Hắn hình như nổi giận rồi!

Công tử Kính Lăng rời tẩm cung, xoay người đi về bên trái, cũng không rời khỏi sân viện.

Đi qua một con đường quanh co rộng rãi, đoàn người lại đi dưới một con đường sẫm bóng.

Vệ Lạc vẫn cúi đầu, con ngươi chuyển động, cắn răng. Nàng hít một hơi, nhanh chóng tiến vài bước, đi tới sau lưng công tử Kính Lăng.

Vệ Lạc đi tới cách hắn ba mét, hai tay chắp lại, cúi đầu nói: "Công tử, xin hỏi đang đi đâu vậy?"

Bước chân công tử Kính Lăng khựng lại, chậm rãi quay đầu.

Hắn lẳng lặng nhìn Vệ Lạc, cặp mắt tựa đêm đen lóe lên một vệ sáng dị thường. Sau đó, hắn thản nhiên nói: "Đi Lộ Trạch cung, đương nhiên là tắm rửa."

Tắm rửa?

Tắm rửa!

Khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc không kìm được liên tục run rẩy vài lần, nàng mở to hai mắt, lén nuốt một ngụm nước bọt, nặn ra một nụ cười, lắp ba lắp bắp nói: "Công tử tắm rửa, sao lại kêu Vệ Lạc theo hầu?"

Nàng đang giãy chết! Nàng rất muốn có được một đáp án phủ định, bởi vậy, nàng nhìn vào đôi mắt của công tử Kính Lăng, không còn đơn thuần là chờ mong, mà là vô cùng tha thiết chờ mong.

Công tử Kính Lăng thấy Vệ Lạc như vậy, khóe miệng liền giương lên. Hắn nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Ngươi chính là sai vật thân cận của ta, tất nhiên phải đi theo!" Hắn nói tới đây, cất bước về phía trước, Vệ Lạc vội vàng bước nhỏ đuổi theo. Nàng còn đang khổ sở suy nghĩ làm sao xoay sở thuyết phục thì công tử Kính Lăng dường như thấy khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc chưa đủ trắng, không quay đầu lại nói: "Vệ Lạc và chúng thị tỳ cùng hầu tắm!"

Hầu tắm?

Chính là loại hầu tắm mà phải cởi hết quần áo, giúp hắn chà lau?

Khác nào sét đánh giữa trời quang!

Vệ Lạc nghĩ vậy chân liền liêu xiêu, rầm một tiếng nặng nề ngã xuống đất, đúng chuẩn một cú chụp ếch. Khi nàng gian nan từ dưới đất bò dậy thì trên chóp mũi đen sì đã dính vụn lá rất dễ thấy.

Công tử Kính Lăng nghiêng đầu nhìn cảnh này, khoé miệng không khỏi co giật. Lúc này, Vệ Lạc lấy ống tay áo ra sức lau đi vụn lá. Nàng tiến lên một bước, ngước nhìn công tử Kính Lăng, mở to mắt nhìn thẳng hắn, âm thanh vang lên, giọng căm tức nói: "Bẩm công tử! Tiểu nhân đường đường là bậc trượng phu, chưa bao giờ thích nam sắc!"

Một câu nói ra, khắp nơi đều yên tĩnh!

Đám thị tỳ kiếm khách đi ngang, tuỳ tùng hai bên đồng loạt dừng bước, bọn họ trợn to mắt, nín thở nhìn Vệ Lạc, rồi lại liếc nhìn công tử Kính Lăng.

Không khí nặng trĩu, mây đen bắt đầu bao phủ, hết thảy âm thanh đều biến mất, chỉ còn lại nhịp tim hỗn loạn gấp gáp.

Vào lúc này, Vệ Lạc đã không quản nỗi sợ hắn. Căng thẳng bất an, kinh hoảng, lo lắng, còn cả kích động hận không thể lập tức xoay người bỏ chạy trước nay chưa từng có, đồng thời tấp kích lòng nàng, khiến mặt nàng trắng như tờ giấy, cả người run rẩy không ngừng.

Dù vậy, khi Vệ Lạc nhìn vào mắt công tử Kính Lăng, vẫn mang vẻ trầm ổn như cũ. Vệ Lạc tiến lên một bước nữa, hai tay chắp lại, nhìn thẳng công tử Kính Lăng cao giọng quát: "Công tử, cái gọi là sĩ có thể giết không thể nhục! Công tử biết rõ Vệ Lạc ta e ngại chuyện như thế, vì sao còn có chuyện hầu tắm?"

Nàng nói tới đây, khóe miệng giương lên, cười gằn hai tiếng, liếc mắt về phía Kính Lăng, "Với địa vị công tử, muốn thiếu niên thế nào chẳng phải dễ như trở bàn tay? Hà tất khó dễ một Vệ Lạc nho nhỏ chứ?

Nàng nói tới đây, lui về phía sau vài bước, vái chào thật sâu, âm giọng trong sáng mà kiên định nói: "Lệnh công tử, thứ cho Vệ Lạc không làm được!"

Một lời vừa dứt, nàng xoay người rời đi.

(1) Được ban mai lại lo chiều tà (nguyên văn là "triêu bất bảo tịch"): chỉ tình hình hết sức nguy ngập
-------------------o------------------

Edit: truthblue82

Chương 70: Hầu tắm (2)

Nàng nhanh chân kiên định rời đi, nếu không phải bước đi mềm nhũn, suýt chút ngã quỵ trên mặt đất, tấm lưng kia hoàn toàn có thể coi là khẳng khái!

Nàng không ngoảnh đầu khí thế vô cùng kinh người, nếu không phải người nào cũng thấy được cánh tay nhỏ đặt một bên chân đang run lẩy bẩy, quả thật có thể nói là cực kỳ lẫm liệt!

Yên tĩnh!

Cực kỳ yên tĩnh!

Trên con đường râm bóng, chỉ có tiếng chân Vệ Lạc giẫm lên lá cây rụng 'lạo xạo', toàn bộ thị tỳ và kiếm khách xung quanh đều nín thở, cúi đầu, không dám nhìn công tử Kính Lăng, chỉ chờ hắn nổi trận lôi đình!

Công tử Kính Lăng sâu sắc nhìn chằm chằm Vệ Lạc.

Ánh mắt hắn thâm trầm như biển, mơ hồ lưu động một luồng sáng dị thường.

Chờ Vệ Lạc đi được khoảng hai mươi bước, âm giọng trầm thấp của hắn thản nhiên vang lên, "Trong phủ thủ vệ nghiêm ngặt, Vệ Lạc, với khả năng múa kiếm gỗ của ngươi, e là trốn không thoát."

Bước chân Vệ Lạc chợt dừng lại, hai chân mềm nhũn, nàng run rẩy nửa ngày, cuối cùng chậm rãi xoay người, trên mặt cười nịnh nọt, "Sao công tử sao lại nói lời ấy?"

Nàng nói tới đây, thân thể nhỏ bé ưỡn một cái, hất đầu, cố gắng trợn to đôi mắt hạnh, rất quang minh lẫm liệt quay về công tử Kính Lăng xướng cao giọng: "Vệ Lạc tôi đường đường là trượng phu, đỉnh thiên lập địa! Công tử muốn đánh muốn giết tùy ý, nhưng đừng sỉ nhục tôi!"

Hai mắt âm u trầm tĩnh của công tử Kính Lăng híp lại nhìn nàng, nghe vậy nở nụ cười châm chọc, ôn hòa hỏi: "Muốn đánh muốn giết tùy ý?"

Khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc thoắt trắng, miễn cưỡng cười. Vừa cười, nàng vừa vui vẻ chạy chầm chậm đến gần công tử Kính Lăng, tới trước mặt hắn, nàng ngước đầu, tha thiết đáng thương nhìn công tử Kính Lăng, vô cùng ngây thơ nói: "Có cái gọi là trong bụng công tử cũng có thể chống thuyền (1), lấy sự khoan dung của công tử, sao mà giết mà đánh tiểu nhân chứ?"

Nàng nói tới đây, mắt chớp mấy lần, vô cùng bất lực nhìn hắn, cẩn thận đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào ống tay áo phất phơ của hắn, thấy hắn không phản đối, bèn khẽ duỗi hai ngón tay nhỏ kẹp lấy, thấp giọng oan ức nói: "Công tử, tiểu nhân có rất nhiều ưu điểm, không chỉ biết chữ, múa kiếm, giỏi tính toán sổ sách, còn, còn biết kể chuyện cười, không tốt duy nhất chính là hơi giữ mình, sợ để lộ cơ thể cùng người khác. Công, công tử, có thể không hầu tắm hay không? Tiểu nhân vẫn có thể giúp đưa quần áo."

Nàng ngửa đầu nhìn công tử Kính Lăng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ oan ức và đáng thương, hơn nữa, cặp mắt to đang chớp chớp hiện tại tràn đầy những xúc cảm Kính Lăng từ trước tới giờ chưa từng gặp qua, giảo hoạt pha lẫn khiếp nhược, ẩn giấu phong tình quyến rũ, khó mà diễn đạt thành lời.

Bất tri bất giác, công tử Kính Lăng vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt trên gương mặt Vệ Lạc, nhẹ nhàng sờ một cái. Vệ Lạc nghiêng đầu, như chó con cọ cọ lòng bàn tay hắn.

Nhìn thấy động tác này của nàng, công tử Kính Lăng ngẩn ra, hắn từ từ thu tay về, buông xuống, một thoáng buông đó, hắn hơi liếc qua lòng bàn tay vừa bị Vệ Lạc cọ, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Hắn ngẩng đầu nhìn Vệ Lạc, thấy nàng còn đang chớp mắt hạnh nhìn mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa chờ mong vừa hoang mang, nhìn một lúc, hắn không khỏi trầm thấp thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài này vừa thoát ra, đám thị tỳ và kiếm khách đồng thời ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn - công tử không nổi giận sao?

Trong ánh mắt tha thiết của Vệ Lạc, lòng công tử Kính Lăng vừa mềm nhũn, lập tức lại nổi giận, hắn nghĩ tới đủ chỗ đáng giận của tiểu nhi trước mắt này! Nghĩ đến vừa nãy nàng lại dám nói 'Chưa bao giờ thích nam sắc!' Hắn đường đường là một công tử, khi nào đã biến thành thích nam sắc? Từ lúc nào đã có người dám ở trước mặt hắn nói lời vô lễ như vậy, gan to bằng trời?

Hắn xoay người, cũng không thèm nhìn Vệ Lạc, lạnh lùng nói: "Mau theo hầu!"

Thẳng đến khi đã thấy hắn đi xa phía trước, Vệ Lạc mới cúi đầu đau khổ nghĩ: công tử Kính Lăng đã nhượng bộ, hắn không định để mình hầu tắm, nhưng vẫn cứ bắt theo hầu. Trời ơi, chẳng lẽ phải đối mặt với hắn thật sao?

Vừa mới nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc thoắt đỏ ửng, vành tai muốn chảy máu. Bất tri bất giác, nàng lại nuốt một ngụm nước bọt.

Qua con đường râm bóng chính là một dãy tiểu lâu tinh xảo bằng gỗ, mỗi mét dưới mái hiên có treo một chiếc đèn lồng màu đỏ, chiếu sáng rực các tiểu lâu.

Công tử Kính Lăng bước lên hành lang của tiểu lâu, sải bước tới Lộ Trạch cung, hẵn khẽ liếc mắt, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đang sầu khổ của Vệ Lạc, nhất thời, hắn nhướng cao mày trái gầm lớn: "Mang bốn xử nữ đến đây!"

"Dạ."

Hai kiếm khách đáp lời, nhanh chân đi ra.

Vệ Lạc ngơ ngác nhìn công tử Kính Lăng, kinh ngạc nghĩ: Xử nữ? Lúc tắm chẳng những có thị tỳ hầu hạ, còn muốn gọi xử nữ? Chẳng lẽ tên khốn vô liêm sỉ này lại muốn chơi đùa bừa bãi ngay trước mặt mình?

Nàng vừa mới nghĩ đã cảm thấy ngực bức bối khó chịu, lại còn thêm từng cơn buồn nôn, lập tức khóe miệng mím lại.

Nàng vừa làm động tác nhỏ này xong, liền cảm giác được trên mặt nóng rực, mắt vừa nhìn lên đã bắt gặp Kính Lăng đang lẳng lặng nhìn mình đăm đăm. Vệ Lạc còn chưa kịp nghĩ nên bày vẻ mặt gì đáp lại, thì hắn đã thu hồi ánh mắt, bước vào Lộ Trạch cung.

Lộ Trạch cung, là một tòa cung điện to lớn, sàn nhà lát toàn đá cẩm thạch. Phía trong khắp nơi lụa mỏng lay động, làm cho cung điện lạnh lẽo hiện ra một phần xinh đẹp.

Trong cùng bên hông Lộ Trạch cung, chính là một bể tắm rất lớn, bể tắm bốc lên hơi nóng, trong ướt át mang theo hương hoa thơm ngát. Vệ Lạc nhìn thấy trong ao nước bồng bềnh vô số cánh hoa, phấn hồng phớt tím, vô cùng mê người.

Bên cạnh ao, sớm đã có thị tỳ hầu hạ, những thị tỳ này có chút quyến rũ, các nàng để thân trần, chỉ khoác sơ sài một tấm lụa mỏng bên ngoài, liếc một cái liền thấy nơi riêng tư tuyệt đẹp.

Vệ Lạc chỉ liếc mắt nhìn, mặt đã đỏ tới mang tai, quay đầu đi - bốn thị tỳ này, chính là các nữ hầu tắm! Kính Lăng chết tiệt này, vừa nãy lại cũng gọi mình tới hầu tắm! Nàng cho dù có chết, cũng sẽ không ăn mặc thế này.

Công tử Kính Lăng cũng không thèm nhìn tới bốn nữ hầu tắm xinh đẹp, chậm rãi đi tới bể tắm. Khi hắn đã đứng bên bể, mười thị tỳ phía sau hắn cũng dừng bước, vẫn xếp thành hai hàng như cũ, đứng vững, cúi đầu, tay dâng cao áo bào quan ngọc đai lưng.

Lúc này, tay chân Vệ Lạc có chút luống cuống, không biết làm thế nào cho phải.

Nàng cúi đầu, khép mắt rũ mi, mặt không cảm xúc, cố gắng khiến mình không nghĩ tới gì hết. Dù vậy, hơi nóng cùng hương thơm, hơi thở nam nhân cùng nữ nhân trong điện hòa lẫn vào nhau, vẫn không ngừng bay vào mũi của nàng, khiến nàng tim đập như trống chầu.

Bốn nữ hầu tắm khẽ bước lên trước, vây quanh công tử Kính Lăng, từng cơ thể mềm mại đong đưa, duỗi tay nhỏ bé trắng mịn, chuẩn bị cởi áo bào và y phục của hắn.

Công tử Kính Lăng nghiêng đầu, liếc về phía Vệ Lạc, hắn phất phất tay, theo cử động tay của hắn, bốn nữ hầu đồng thời cúi đầu lui ra sau một bước, không nhúc nhích.

Vệ Lạc đang cúi đầu rúc trong góc thì nghe được vài tiếng bước chân nhẹ nhàng từ cửa điện đi vào, nháy mắt, tiếng bước chân kia đồng thời dừng lại trước người nàng, sau đó, mấy giong nữ mềm mại nũng nịu vang lên, "Chúng thiếp ra mắt công tử!"

Vệ Lạc ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn các xử nữ mà công tử Kính Lăng chợt nảy ý gọi tới. Xử nữ có thể vào phủ Kính Lăng, không ai không thiên kiều bá mị, cự kỳ động lòng người. Bốn người đều là xử nữ, lần đầu tiên đi tới nơi này, ai ai cũng thẹn thùng ửng đỏ hai gò má, sóng mắt như nước, thế nhưng, khi các nàng nhìn công tử Kính Lăng, trong ánh mắt ngượng ngùng lại mang theo vui mừng.

Giọng nói ung dung của công tử Kính Lăng truyền đến, "Người đến!"

"Dạ."

"Chuẩn bị cho Vệ Lạc một cái tháp!"

"Dạ."

Vệ Lạc kinh ngạc ngẩng đầu lên, hai mắt trừng tròn xoe, không hiểu nhìn về phĩa công tử Kính Lăng. Đã thấy hắn chăm chú nhìn mình thật sâu, khóe môi khẽ nhếch, vẻ mặt ôn hòa thân thiện, "Vệ Lạc, bốn người này là nữ tử nước Việt ngươi, Việt nữ xinh đẹp thiên hạ vô song. Các nàng là vạn người chọn một, mỗi người đều có bài bản việc hoan lạc. Niệm tình hôm nay ngươi ngôn từ đĩnh đạc, phong thái hiên ngang, lại nói thẳng ra 'Ngươi chính là đại trượng phu, không thích nam sắc', đã không thích nam sắc, thì nhất định thích nữ sắc! Bản công tử đặc biệt đưa bốn người này tạm thời cho ngươi, ngày vui ngắn chẳng tày gang, sao không mau đến tháp vui vẻ?"

(1) chống thuyền: ý chỉ bụng dạ rộng lượng, khoan dung

-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro