Chương 87: Ghép tháp tựa vào nhau (2) + Chương 88: Ôm nàng vào lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: truthblue82

Chương 87: Ghép tháp tựa vào nhau (2)

Vệ Lạc ngồi xuống tháp, dẫu đã nặng nề ngồi xuống, chân, tay, cơ thể của nàng vẫn lập tức dựa sát vào Kính Lăng, cách quần áo, nàng có thể cảm giác được sự ấm áp trên người hắn. Mà hô hấp của nàng, lại tràn ngập mùi hương cơ thể hắn, nam tính lại mang theo vị Long Tiên hương nhàn nhạt.

Nàng cúi đầu, cảm nhận được tiếng di chuyển sàn sạt, sau đó, một luồng nhiệt tập kích đỉnh đầu, chuyển ra sau gáy, đang khi nàng không tự chủ được rụt cổ, lông tơ dựng thẳng trang bị bản thân, thì giọng cười nhẹ nhàng của công tử Kính Lăng từ thái dương nàng khàn khàn truyền đến, "Sao lại căng thẳng vậy?"

Trong tiếng nói của hắn, mang theo ý cười nồng đậm, còn có chút dịu dàng rất nhạt.

Cảm giác được dịu dàng trong lời nói này, Vệ Lạc cúi thấp đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi môi đang mím chặt, lộ ra một tia vui mừng.

Nàng đã động tâm với Kính Lăng, hơn nữa là loại rung động mãnh liệt chưa từng có. Hầu như chỉ cần thấy hắn, nàng liền không tự chủ được tim đập nhanh hơn, vừa nghĩ tới phải đến gần hắn, nàng sẽ căng thẳng, ngượng ngùng, trong sợ hãi lại mang theo chờ mong mơ hồ từ sâu trong lòng chảy ra. Lý trí nhạy bén xưa nay của nàng, lập tức sẽ tan thành mây khói, ẩn nấp mất. Trừ phi bị kích thích đột ngột, bằng không rất khó xuất hiện.

Thứ cảm xúc này, căn bản nàng không khống chế được.

Nhưng mà, động lòng chỉ là một nguyên nhân cho hành động thất thường của nàng, còn có một nguyên nhân khác. Nguyên nhân này chính là, nàng biết, với khuôn mặt của mình, việc thân phận bị vạch trần, chỉ là chuyện sớm hay muôn. Có lẽ là tối nay, có thể ngày mai, diện mạo thật của nàng, bản thân là thân phận Tứ công chúa nước Việt từng bị hắn giết, sẽ đơn giản hiện rõ trước mặt hắn, mặc cho hắn quyết định sống chết! Nếu nhất định chạy không thoát, chuyện nàng có khả năng làm, chính là trước khi đến ngày đó, lấy đủ thiện cảm của hắn. Tốt nhất là có thể khiến hắn mềm lòng, làm cho hắn thật tâm thích nàng, để hắn thương yêu nàng. Chỉ có như vậy, nàng mới thoát được một mạng.

Vì vậy, bấy giờ nàng cảm giác được trong giọng nói của Kính Lăng lộ ra chút dịu dàng, thực sự rất vui vẻ. Có thể nói, nàng dùng cách của mình để quyến rũ người đàn ông này, tựa một con mèo đang thu hút chủ nhân, đồng thời, lại khiến cho chủ nhân nhìn với cặp mắt khác xưa.

Song ngồi chờ chết không phải là tính cách của Vệ Lạc, nàng hiện tại đang vắt hết óc, nghĩ cách quang minh chính đại cách xa hắn một chút, cho đến khi đến một vị trí an toàn.

Năm chữ 'Sao lại căng thẳng vậy?' khàn khàn ngấm vào lỗ tai Vệ Lạc, khiến tai nàng ngứa vô cùng. Nàng cúi đầu, cố gắng lơ đi cơn ngứa kia. Còn câu hỏi này, tất nhiên là lơ đi luôn, rõ ràng hắn biết rõ rồi còn hỏi.

Đúng lúc này, một đại quý nhân ngồi hàng hai bên cánh trái đứng lên. Hắn lắc chén rượu trong tay, trên quai hàm phì mỡ rung rung vẫn còn in dấu son, cười to với công tử Kính Lăng nói: "Giai nhân bên cạnh, công tử sao không chịu ôm? Khiến cho giai nhân rũ mắt, thật không phải là cử chỉ của nhã sĩ. Ha ha ha."

Hắn vừa nói xong, một trận ồn ào đồng loạt vang lên. Lại một quý nhân thanh niên đẩy xử nữ đang ngồi trên đùi ra, khiến thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi xinh đẹp kia ngã nhào xuống đất, đau đến lệ châu tuôn rơi. Quý nhân trẻ này đứng lên hướng về phía công tử Kính Lăng chắp tay nói: "Công tử thay nước Tấn ta dương uy khắp thiên hạ, trượng phu làm việc oai phong thế này, không thể thua mọi người mới đúng. Ha ha ha."

"Đúng, đúng."

"Ôm đi, ôm đi."

"Tiểu nhi này tài học hơn người, mắt huyền vô song, cũng xứng với công tử nhà ta."

"Đúng đúng."

Nhất thời tiếng kêu la, tiếng hò hét khàn khàn, tiếng cười đùa liên tiếp vang vọng trong đại điện, trước giờ công tử Kính Lăng tuy rằng ưa cười, nhưng dù sao cũng trang nghiêm kiềm chế, trong hết thảy chúng quý nhân Tân Điền, là người duy nhất chưa từng mua vui với mỹ nhân trước mặt mọi người. Lúc này bắt gặp hắn chủ động gọi một tiểu nhi đến bên, mọi người sao bằng lòng bỏ qua? Nhất thời tiếng cười đùa suýt chút nữa thổi bay nóc điện!

Vệ Lạc cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, sắc đỏ và trắng cùng lúc xuất hiện trên mặt, có thể nói là cảnh tượng khó gặp.

Miệng nàng run rẩy, lòng vô cùng hoảng sợ, lại cực kỳ ngượng ngùng.

Giữa lúc nàng đã lệ hoen bờ mi, thì sau gáy lại có một luồng nhiệt khí phả tới. Nhiệt khí ấm áp, mang theo hơi thở nam tính, như trống nện ầm ầm vào tim nàng, khiến con tim nàng càng đập nhanh, mạnh mẽ, dường như muốn phá tung lồng ngực thoát ra. Công tử Kính Lăng cúi đầu, từ từ, từ từ kề sát tai nàng, môi mỏng của hắn nhẹ nhàng chạm vào vành tai ngọc khéo léo xinh xắn kia. Ngay khi môi hắn chạm vào, Vệ Lạc vội rụt lại như thỏ, đầu chôn xuống, chỉ kém chưa vùi cả khuôn mặt vào hai đầu gối.

Người đương thời bất kể nam nữ tính cách đều rất phóng khoáng, mỗi một động tác của Vệ Lạc, đều là độc nhất vô nhị, công tử Kính Lăng đến nay ít thấy. Hắn híp hai mắt, nhìn chằm chằm vành tai đỏ như sắp chảy máu kia, cảm thấy nàng nhẹ run, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Tay phải hắn duỗi ra, cánh tay cứng cáp ghì lấy eo nhỏ của Vệ Lạc. Sau khi siết chặt lấy nàng, tay trái hắn đặt chén rượu xuống, rồi cũng duỗi ra, nâng cằm nàng lên, khiến mái đầu đang rụt lại nơi đầu gối một lần nữa ngẩng lên.

Sau đó, hắn kề sát vào bên tai Vệ Lạc, đang lúc nhìn nàng không ngừng run rẩy, thì bắt gặp hàng lông mi thật dài kia chớp không ngừng, đầu hàng mi còn lấp lánh. Hắn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại nở nụ cười.

Lần này, hắn cười ra tiếng, âm thanh trầm thấp, khàn khàn lả lướt vang lên, khiến Vệ Lạc nhắm thật chặt hai mắt, miệng run rẩy, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại theo bản năng.

Công tử Kính Lăng để sát bên tai nàng, nhẹ nhàng nói vào lỗ tai nàng: "Chúng thần yêu cầu, ngươi muốn tự mình ngồi lên? Hay là ta ôm ngươi vào lòng?"

Mỗi một chữ hắn nói ra, Vệ Lạc liền co rúm lại, vành tai đỏ của nàng lại đậm thêm một phần. Dáng vẻ như vậy, làm cho Kính Lăng có hơi lo lắng, nàng sẽ ngất đi giống lần trước.

Khoan hãy nói, vào lúc này, nhịp tim Vệ Lạc đã đập nhanh đến tột đỉnh, nàng nín thở quá lâu, khiến lồng ngực đau nhói từng cơn. Hơi thở nam tính nồng đậm của Kính Lăng khi nói chuyện liền chui thẳng vào, trực tiếp cọ ngứa đến tim nàng, lại thêm âm thanh tiếng cười mị đãng dâm dật trong đại điện bay tới, khiến đầu óc nàng hỗn độn, chỉ một ý nghĩ loé lên: Mình có thể vờ ngất! Mình lại vờ ngất thôi!

Đúng rồi, mình lập tức liền vờ ngất.

Nhưng nàng mới nghĩ đến việc giả bộ bất tỉnh, thì cảm giác được trong tai lại ngứa ngáy không thấu, tiếp theo, môi Kính Lăng lần thứ hai kề sát vào, tiếng hít thở có chút gấp gáp, trầm thấp từ tính cũng bắt đầu bao phủ nàng. Sau đó, nàng nghe thấy Kính Lăng cười nhẹ một cái, nói rằng: "Nếu ngươi dám ngất, ta liền ngay tại điện cởi xiêm y của ngươi. Nghe người ta nói, người ngất xỉu cần thông thoáng!"

Vừa nghe xong, Vệ Lạc tuyệt vọng: Tên yêu nghiệt này, sao hắn biết mình định giả ngất? Sao hắn cứ từng bước áp sát, khiến mình khó chịu vậy chứ?

Giờ phút này, Vệ Lạc thật sự muốn khóc. Đám đàn ông khắp đại điện đều ôm người trong lòng tận tình thân mật, nếu mình thật sự ngồi lên đùi hắn, vậy, vậy còn có thể không như thế sao?

Không, không! Mình phải nghĩ cách, mình nhất định phải nghĩ cách, lập tức nghĩ cách, phải nghĩ ngay ra một cách!

Ngay khi lòng Vệ Lạc đang cuống quít gào rít, thì cánh tay công tử Kính Lăng siết lại, ôm nàng đặt lên đùi hắn.
-------------------o------------------

Chương 88: Ôm nàng vào lòng

Lâng lâng, chếnh choáng, Vệ Lạc chỉ cảm thấy bên hông bị siết, thân thể bay lên.

Tiếp đó, mông nàng ngồi trên một đệm thịt săn chắc. Lưng nàng, tựa vào một lồng ngực cường tráng, một cánh tay vắt ngang hông nàng.

Nhưng mấu chốt chính là, nàng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đều chỉ nghe được hô hấp của một người, nghe được giọng nói của một người!

Vệ Lạc vẫn nhắm chặt hai mắt, ổn định hơi thở, nàng cảm giác như vậy cũng khiến mình bình tĩnh được một chút. Nhưng vô dụng, chẳng ích gì, nhịp tim nàng càng ngày càng mãnh liệt, đến nỗi nàng ngửi được cả vị tanh tanh ấy!

Vì vậy, Vệ Lạc mở mắt ra.

Công tử Kính Lăng ôm Vệ Lạc đặt lên đùi, hắn nâng từ trên kỷ chén xanh tứ phương đã uống qua lại rót đầy lần nữa, sau đó, hắn xoay đầu lại, đưa chén xanh đến bên môi Vệ Lạc, cười nhẹ nói: "Uống đi!"

Vệ Lạc không nhúc nhích, cứng đờ ngồi trên đùi hắn, có lẽ vì quá cứng mà cơ thể nhỏ bé của nàng không ngừng run rẩy lắc lư.

Cảm giác bên môi mát lạnh, nàng rũ mắt nhìn chén xanh đang kề sát mép, thực sự không nhịn được, trầm thấp nhẹ nhàng thỉnh cầu: "Có thể đặt tôi ngồi xuống tháp không?"

"Đặt ngươi xuống tháp?"

Kính Lăng bật cười một tiếng, hắn cười như không nhìn chằm chằm Vệ Lạc, nhẹ nhàng đáp: "Ta lại không biết rằng tiểu nhi Vệ Lạc đã khát khao đến vậy, đã muốn trước mặt quần chúng cầu hoan trên tháp?"

Thoắt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc đỏ lên, trong ngượng ngùng nàng lại nước mắt lưng tròng.

Chớp chớp hàng mi thật dài, nàng hơi giương đôi mắt mặc ngọc lên nhìn công tử Kính Lăng.

Chỉ một cái nhìn này, công tử Kính Lăng liền ngớ ra.

Cho tới nay, Vệ Lạc tiểu nhi này đều rất giảo hoạt, nhút nhát lại gan to bằng trời, trong cặp mắt mặc ngọc kia, đa phần là vẻ lạnh lùng, lại có chút dị quang lấp loáng, giảo hoạt mà nhát gan, nhát gan nhưng lại quyến rũ, tuy phong tình khó tô khó vẽ, nhưng luôn luôn hiện vẻ thanh lạnh ẩn giấu từ trong xương.

Hắn thật sự chưa từng thấy qua nàng hiện tại, mặc ngọc rưng rưng, gợn sóng bi thương. Sự bất an xuất phát từ sâu thẳm trong nội tâm, hoang mang cùng khẩn thiết, lại khiến hắn nhanh như chớp nghĩ đến một lời, 'cực kỳ làm người thương tiếc'. Nhưng càng khiến hắn bất ngờ chính là, nhìn thấy nàng như vậy, hô hấp của hắn càng gấp gáp! Hắn bỗng có một thứ kích động, kích động muốn đè lên người nàng, xâm nhập vào trong thân thể nàng!

Vệ Lạc chỉ vừa ngước mắt, liền bắt gặp ánh mắt công tử Kính Lăng từ ngẩn ngơ đã biến thành thăm thẳm, hô hấp càng ngày càng dồn dập, cánh tay đang ôm ở bên eo nàng và bộ ngực săn chắc càng ngày càng nóng hừng hực!

Không ổn rồi!

Vệ Lạc nháy mắt tỉnh táo, nàng vội vàng cụp mắt, cúi đầu, sau đó nàng dùng âm giọng trầm thấp tận lực lạnh lẽo ba phần nói: "Tiểu nhân khi nãy tình cờ nghe lén được Việt công chúa!"

Việt công chúa?

Công tử Kính Lăng cau mày, nhưng không để tâm. Hơi thở hắn vẫn gấp gáp như trước, hắn cúi đầu, kề sát vào môi anh đào của nàng. Nhìn khuôn vẻ kia, lại càng muốn hôn lên!

Vệ Lạc kìm nén nhịp tim đang đập kịch liệt, lại quả quyết lạnh lùng nói: "Nàng ta nói rằng, lần này nàng ta đến đây quan hệ đến thể diện cho quốc gia, chịu uỷ thác của Việt hầu và Sở vương!"

Lúc nói đến 'Sở vương', giọng Vệ Lạc nghiến mạnh.

Sở vương?

Công tử Kính Lăng nhanh chóng nhíu mày!

Rốt cuộc, hơi thở đục trầm càng ngày càng gấp gáp của hắn chậm lại một chút. Động tác nghiêng về trước cúi đầu của hắn cũng khựng lại!

Vệ Lạc nhắm mắt, lặng lẽ thở ra một hơi.

Âm giọng có chút lạnh của công tử Kính Lăng truyền đến từ bên cổ nàng. "Sở vương? Hừ!"

Hắn hừ mạnh, ngữ khí đã mang theo một phần sát khí.

Sát khí này khiến kích động vừa tuôn ra của hắn biến mất sạch sẽ. Công tử Kính Lăng nâng chén rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, lại quay đầu cúi nhìn Vệ Lạc đang vô cùng đáng thương, không khỏi phì cười nói: "Lại dọa tiểu nhi rồi!" Một lời này, hắn và Vệ Lạc đều hiểu.

Vệ Lạc cúi đầu, chớp chớp hàng mi thật dài, trầm giọng nói tiếp: "Nghe Việt công chúa nói như vậy, cũng không phải cố ý buông tha công tử mà trở về."

Công tử Kính Lăng lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, rất lâu.

Nửa ngày sau hắn hơi nghiêng người, than thở: "Được lắm tiểu nhi."

Hắn không phải đang nói Việt công chúa, mà đang cảm khái Vệ Lạc. Vệ Lạc kẻ này chính là như thế, rõ ràng là đang bày trò, đánh tan hứng thú của hắn, nàng lại có thể đầu xuôi đuôi lọt, giả vờ cái gì cũng không biết, lại tiếp tục diễn trò, nói cho hết lời.

Kính Lăng nhìn chằm chằm Vệ Lạc một hồi, không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi lại nhếch lên.

Cánh tay hắn lần thứ hai siết chặt, dứt khoát ôm thân thể thon dài ôn nhuyễn của Vệ Lạc vào lòng.

Hắn cúi đầu, kề mặt sát gáy nàng, cảm nhận được từng cơn run rẩy bên trong mùi hương nồng nàn tinh tế đang truyền đến, âm giọng trầm thấp của hắn lần nữa vang lên, "Sao lại sợ hãi đến vậy?"

Đây là câu mà hắn đã hỏi Vệ Lạc hai lần trong tối hôm nay.

Môi Vệ Lạc run lập cập mấy lần, cắn răng, ngay lúc tim đang đập cuống cuồng, mê muội từng cơn, trầm giọng đáp: "Lạc thực không quen việc gần gũi với trượng phu!"

Đây là câu trả lời.

Đáp lại nàng, chính là tiếng cười khì của công tử Kính Lăng.

Mặt hắn tiếp tục kề sát gáy nàng, chậm rãi, chậm rãi, chóp mũi cao ngất kia nhẹ lướt qua lớp lông tơ trên cổ nàng, như cơn gió xuân, nhẹ nhàng phiêu lãng, lại khiến tim Vệ Lạc trực tiếp nhảy thót lên không trung, văng ra thật xa! Nháy mắt, một luồng tê dại cùng mê muội từ chân nàng tuôn ra, khiến hai chân mềm nhũn, đầu gối đau nhức, bụng co thắt!

Ngay sau đó, lông tơ trên gáy Vệ Lạc dựng đứng, cảm nhận được động tác tiếp theo của hắn. Mũi của công tử Kính Lăng cọ cọ vào cổ nàng, đầu hơi nhấc, rốt cuộc dán môi lên vành tai nàng.

Môi miệng hắn đang dán lên vành tai mình!

Hắn vừa làm như thế, Vệ Lạc không chịu nổi nữa, hai chân nàng mềm nhũn, cả người trượt xuống dưới. Đương nhiên, mới trượt được hai tấc, bên hông bị siết lại, cánh tay cứng cáp kia lại ôm nàng càng chặt hơn.

Sau đó, tiếng cười khàn khàn trầm thấp của công tử Kính Lăng truyền vào màng nhĩ, "Lại khẩn trương đến thế!" Hắn nói tới đây, hơi nghiêng đầu, cười nói: "Khắp khuôn mặt của tiểu nhi đều bôi phấn, chỗ này ít nhất còn có thể thân mật!"

Hắn đang tự lẩm bẩm.

Tiếng nói mềm mượt từ lỗ tai truyền đến, khiến đầu gối Vệ Lạc bủn rủn lần nữa, trong lòng rốt cuộc hiểu ra: Hắn thật sự biết rõ việc mình dịch dung! Chẳng lẽ đêm nay mình số kiếp đã định rồi sao?

Bốn chữ 'số kiếp đã định' vừa xuất hiện, Vệ Lạc lâng lâng, bộ não đang quay cuồng giữa không trung lại có một tia thanh tỉnh: Không, không, ta còn phải nghĩ cách, đúng vậy, mình còn có thể nghĩ cách!

Công tử Kính Lăng đang ôm nàng không biết nàng đang giãy dụa bất an, hắn chỉ ôm Vệ Lạc thật chặt vào lòng, mặt kề sát vào gáy nàng. Hít sâu một hơi, lần nữa cười nhẹ nói: "Tại sao sợ ta như vậy? Ngồi trên tháp của ta, có hy vọng vinh hoa phú quý! Tiểu nhi," Hắn vừa nói tới đây, không biết nghĩ đến việc gì, lại miễn cưỡng dừng lại.

Trái tim Vệ Lạc lần thứ hai thít chặt: Hắn nói đến đây lại ngừng, ắt đang hoài nghi việc gì. Haiz.

Chính lúc này, quý nhân mập mạp có râu quai nón mặt in đầy vết son kia nâng chén rượu về phía công tử Kính Lăng, cười vang nói: "Nếu công tử đã ôm giai nhân, tại sao chỉ lo như chim chóc rúc vào cổ nhau tỉ tê thế? Sao không dùng đôi môi thơm truyền rượu, thấm bọt cho nhau, nới đai ngọc, cởi vạt áo, ra sức hoan ái?"

Mỗi một chữ của quý nhân này như một trống lớn nặng nề gõ vào đầu óc Vệ Lạc, mỗi một chữ, là một lần trái tim nàng đập mạnh! Mấy lời nói xong, tim Vệ Lạc đã sắp sửa thoát ra khỏi lòng ngực, váng vất cực kỳ!

Chưa bao giờ có lúc, nàng muốn cầm kiếm giết người như thế này, muốn một kiếm chém ngay cái gã mập mạp quát quắt nọ!
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro