Chương 89: Là thắng hay bại? + Chương 90: Phó nội sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: truthblue82

Chương 89: Là thắng hay bại?

Lửa giận ngút trời tăng vọt, nhất thời xông thẳng vào đại não đang mê man của Vệ Lạc. Cuối cùng, nàng lấy lại một tia thanh tỉnh.

Lúc này, bên hông lại bị siết, tiếp theo cằm bị một bàn tay thon dài kéo xoay qua, chỉ nghe tiếng cười trầm thấp của công tử Kính Lăng vang lên, "Cặp môi thơm truyền rượu, thấm bọt cho nhau? Được!"

Hắn vừa nói, vừa thật sự ngửa đầu hớp một ngụm rượu, cúi đầu phủ xuống chiếc miệng nhỏ của nàng!

Đôi môi mỏng của công tử Kính Lăng càng ngày càng gần, đang khi trong chúng quý nhân vang lên một trận reo hò và cười đùa nho nhỏ thì đột nhiên, cơ thể Vệ Lạc trượt xuống!

Nàng trượt dùng tới năm phần lực!

Bây giờ nàng đã không còn ngây ngô, chỉ hơi dùng sức đã đủ làm bàn tay to lớn của công tử Kính Lăng đang ôm chặt bên hông văng ra ngoài.

Chỉ nghe một tiếng 'bộp' truyền ra, Vệ Lạc miễn cưỡng thoát khỏi cánh tay công tử Kính Lăng, cả người trượt một đường từ trên đùi hắn lui ra. Nàng cũng không chờ công tử Kính Lăng phản ứng lại, chân thoáng lùi về sau, cả người lập tức quỳ phục xuống đất phía trước chân công tử Kính Lăng, run rẩy không ngớt.

Hành động của Vệ Lạc nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người. Nhất thời, chúng quý nhân đang chờ xem kịch vui đều giật mình, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía công tử Kính Lăng. Mà các quý nhân đang ồn ào phía sau, âm thanh cũng càng lúc càng nhỏ, ai cũng quay đầu nhìn lại.

Công tử Kính Lăng nhàn nhạt, lẳng lặng nhìn chằm chằm Vệ Lạc trên đất, gương mặt tuấn mỹ khắc sâu thậm chí còn mang nét cười: Hắn biết tiểu nhi này chắc chắn sẽ dùng chiêu.

Hắn hơi nghiêng đầu, hai tay đặt lên đầu gối, cơ thể nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm chiếc gáy đen nhánh của Vệ Lạc, lười biếng cười: "Đủ rồi, có thể nói!"

Ý hắn là ngươi run cũng đủ rồi, có thể lên tiếng. Hắn vừa nói xong, các quý nhân hàng đầu nghe thấy đều trợn to mắt, vô cùng ngạc nhiên lẫn không rõ.

Vệ Lạc đang quỳ rạp trên đất tất nhiên là để ngoài tai câu nói này. Nàng vẫn dán chặt trán xuống sàn nhà như trước. Âm thầm cắn môi, âm giọng run rẩy lấy ngữ khí cực kỳ thành thật, cực kỳ bất an của Vệ Lạc vang lên: "Bẩm công tử, tối qua Lạc đã mộng gặp tiên phụ."

Nàng mới nói vài chữ như thế, sắc mặt mọi người lập tức nghiêm túc hẳn. Mi tâm công tử Kính Lăng nhảy nhảy, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, một ngọn lửa nguy hiểm đang bùng cháy trong mắt hắn.

Trong lời này Vệ Lạc nhắc tới tiên phụ - một chữ quả không phải tầm thường. Người đương thời coi trọng nhất, so với tính mạng của bản thân gia tộc tiền đồ còn nặng hơn, chính là mấy chữ thờ cúng tổ tiên.

Đây là một niềm tin mãnh liệt, mạnh mẽ, mãi cho đến hiện nay. Phần lớn người Trung Quốc đều là 'gặp thần lạy thần, gặp miếu liền vào', còn chúa thần người phương Tây coi trọng, ở trong mắt người Trung Quốc chính là sự thưởng thức 'tin thì có, không tin thì không có'.

Thế nhưng, nhìn thì người Trung Quốc như chẳng quan tâm hoặc bất kính với quỷ thần, nhưng trong tâm họ phổ biến một loại tín ngưỡng, chính là 'Tổ tông'!

Vì vậy, Vệ Lạc dùng hai chữ 'Tiên phụ' mà nói thì đó là một hành động rất nghiêm trọng, hẳn đã phải trải qua cân nhắc cẩn thận.

Vệ Lạc vẫn cúi sát nền nhà như trước, âm thanh run rẩy nói tiếp: "Tiên phụ quở trách tôi, nói phú quý quyền thế phải mưu cầu cách ngay thẳng, lấy trí, dùng kiếm mà đạt được! Sao có thể bằng thân trượng phu mà đi làm việc lộng thần?"

Tuy giọng Vệ Lạc run rẩy nhưng âm lượng cũng không nhỏ.

Chúng quý nhân đang tìm hoan mua vui bất tri bất giác đều yên tĩnh. Giữa đại điện truyền âm tốt thế này, lời của Vệ Lạc vang vọng khắp chốn.

Dưới ánh nhìn chăm chú sát sao của công tử Kính Lăng, Vệ Lạc lại nhấc đầu trịnh trọng dập mạnh một cái mà nói: "Xin công tử làm chủ!"

Nàng đã nói sáng tỏ như vậy, đã nói rõ mình không thể lấy thân trượng phụ làm việc lộng thần, còn muốn công tử làm chủ cái gì đây?

Ngay sau đó chúng quý nhân đều nhìn về phía công tử Kính Lăng.

Ánh mắt bọn họ đều rất dửng dưng: chẳng qua chỉ là một đồng tử thanh tú có cặp mắt đẹp mà thôi! Nó đã không muốn thì bỏ đi là được rồi. Thiên hạ này còn thiếu đồng nam sẵn lòng hầu hạ công tử Kính Lăng sao?

Mọi người rất bình tĩnh, cũng không phản đối, chỉ chờ công tử Kính Lăng thuận miệng đáp lại. Công tử Kính Lăng vẫn đặt tay trên đầu gối như cũ, duy trì tư thế hơi nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm Vệ Lạc.

Đốm lửa giận vừa nãy chỉ là thoáng qua trong mắt hắn, vẫn chưa ai thấy rõ thì hắn đã thu hồi. Hắn lúc này, trên mặt vẫn mang nét cười nhàn nhạt như có như không.

Hắn nhìn chòng chọc Vệ Lạc, nửa ngày mới chậm rãi nói: "Đến gần ta!"

"Dạ!"

Đầu gối Vệ Lạc nhích hai bước, từ từ tới trước người hắn.

Bỗng dưng, một cánh tay thon dài vươn ra, nâng cằm nàng lên.

Vệ Lạc ngẩng đầu lên.

Cho dù ngẩng đầu, mắt nàng vẫn hơi rũ, hàng mi thật dài đang không ngừng chấp chới, đôi môi tái nhợt lộ rõ chủ nhân của nó khẩn trương đến độ nào.

Trên thực tế, nàng căn bản không dám nhìn công tử Kính Lăng, nàng đang sợ hãi.

Công tử Kính Lăng nâng cằm nàng lên, khoảng cách gần nhìn chằm chằm mặt nàng, chậm rãi, chậm rãi, mặt của hắn kề sát Vệ Lạc.

Đang khi hơi thở hắn phun ra từng tia một rót vào lỗ tai Vệ Lạc thì hắn mở miệng, âm thanh rất nhạt, rất dịu dàng, "Cúi đầu che giấu mặt mày, cũng dám đem chuyện 'tiên phụ' nói ra?"

Hắn nói rất bình thường, vô cùng bình thường, mghe không ra chút bực tức nào, cũng không có gì không hợp lý.

Nhưng, Vệ Lạc đang bị ngón tay hắn nâng cằm sắc mặt thoạt trắng như tuyết, bất tri bất giác, nàng cắn môi thật chặt.

Nàng từ từ ngước mắt, nhìn công tử Kính Lăng.

Đôi mắt mặc ngọc ánh dịu dàng, tràn đầy cầu xin thương hại.

Mặt Vệ Lạc trắng bệch nhìn công tử Kính Lăng, môi run run nửa ngày mới nói một câu: "Đã đến tay quân, xin mong chiếu cố!"

Câu nói này, nàng vừa nói xong thì mơ hồ cảm thấy hơi quen.

Câu nói này, một xử nữ yếu đuối đối diện với một ác hán ức hiếp nàng ta đã nói ra!

Giờ khắc này, Vệ Lạc nước mắt tràn mi run rẩy nói ra tám chữ ấy, bởi vì nàng thật sự cảm giác được sát ý của hắn!

Nàng cảm giác được kiên nhẫn của hắn thật sự không nhiều. Trước đây hắn cảm thấy mình thú vị, hơn nữa với hắn mà nói, mỹ nhân thiên hạ nhiều vô cùng, đối với diện mạo thật của Vệ Lạc là đẹp hay thanh tú, hắn cũng không chút để ý. Hắn chỉ thích trêu chọc đùa giỡn nàng mà thôi.

Nhưng giờ khi hắn nói ra câu nói này, trong đó lại mang sát khí nặng nề ập tới.

Vệ Lạc nói tám chữ xong, môi mạnh mẽ run rẩy, nước mắt trong đôi mặc ngọc trong suốt ướt át, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, dáng vẻ một chữ cũng chẳng thốt được.

Công tử Kính Lăng nhìn nàng chằm chằm, thật lâu không hề nháy mắt.

Một lúc sau, hắn nhẹ buông tay thản nhiên đứng lên, nhìn nàng lạnh nhạt nói: "Không muốn làm lộng thần? Cũng được thôi."

Tiếng hắn tuy nhạt, nhưng cũng chẳng thì thầm như lúc trước, chúng quý nhân đều nghe thấy.

Đây là câu trả lời trong dự liệu của các quý nhân, không có ai giật mình.

Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm Vệ Lạc đang quỳ rạp trên đất, âm giọng từ tính trầm thấp chậm rãi vang vọng trong đại điện, "Niệm tình ngươi có hiền tài, có thể tạm giữ chức phó nội sự."

Hắn nói tới đây, giọng bỗng dưng phát lạnh, ánh mắt nặng nề, dưới ánh nhìn chòng chọc của hắn, thân thể nhỏ bé của Vệ Lạc không tự chủ được gắng sức nằm rạp trên nền nhà, suýt chút nữa là bẹp dính trên đó .

Nhìn nàng chằm chằm chốc lát, hắn khẽ hừ một tiếng, dùng ngữ khí hời hợt nói: "Nếu lừa dối ta, tội không thể tha!"

Trong âm thanh đằng đằng sát khí, bất kỳ ai cũng có thể nghe ra.

Vẫn không có quý nhân chú ý, đơn giản lời vừa rồi thiên về cảnh cáo, ân uy cùng dùng, đây cũng là đạo lý khống chế kẻ dưới của các quý nhân. Mặc dù không thể sử dụng với hiền sĩ cao quý, nhưng với tiểu nhi có cặp mắt đen từng đê hèn để người sai khiến qua này, thì cũng rất bình thường.
-------------------o------------------

Chương 90: Phó nội sự

Chỉ mình Vệ Lạc nghe ra lời này rất không tầm thường, câu 'nếu lừa dối ta, tội không thể tha!' là cảnh cáo nghiêm khắc! Cũng là một sự uy hiếp!

Vệ Lạc áp sát trán vào nền nhà, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng lừa dối Kính Lăng thực sự quá nhiều, nhiều đến nỗi cả hắn và nàng trong lòng đều biết rõ.

Đang lúc mọi người ồn ào, công tử Kính Lăng thản nhiên ngồi xuống, hắn nhìn chằm chằm mái đầu đen bóng của Vệ Lạc, nửa ngày mới phất tay lạnh nhạt cất tiếng: "Lui ra đi."

"Dạ."

Vệ Lạc bò dậy, khom người lùi về sau hai bước mới xoay người đi vào trong bàn tiệc. Mỗi một động tác của nàng đều vô cùng cung kính và thành thật, khiến cho nhóm quyền quý nhìn thấy lại càng lờ đi dời mắt khỏi người nàng: một tiểu nhi nhát gan mà thôi!

Vệ Lạc trở lại trên tháp, nàng vừa ngồi quỳ chân xong, hiền sĩ thanh niên hàng trước đã quay đầu nhìn nàng. Hắn ta nhìn chăm chú nàng một hồi, than thở: "Cha lệnh không được làm lộng thần sao? Haiz, trượng phu đích xác trượng phu, lại chọn con đường gian nan."

Ngược lại một lão giả đen gầy mặc áo gai tán thưởng nhìn nàng một cái, âm thanh nói sang sảng: "Công danh phú quý, theo lẽ phải lấy cách ngay thẳng, dùng kiếm mà đạt được. Tốt lắm!"

Vệ Lạc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với hai người.

Xung quanh đều có hiền sĩ kiếm khách nhìn về phía nàng. Những ánh mắt này phần lớn là tán thưởng. Đặc biệt một ít hiền sĩ, đối diện ánh mắt của nàng còn mỉm cười gật đầu lấy lòng.

Trong những người này, có một kiếm khách cao mập cũng gật đầu mạnh với nàng, để lộ hàm răng vàng cười nói: "Tiểu nhi có người cha tốt! Rốt cuộc lại ít đi một con cháu gian tà rồi. Tốt!"

Vừa nghe lời này, nụ cười gượng gạo của Vệ Lạc không duy trì nổi nữa.

Thời gian sau, Vệ Lạc vẫn cúi đầu, thành thật cúi đầu không nhúc nhích.

Sênh nhạc phiêu bồng, nhuyễn hương lả lơi, chúng quý nhân hiển nhiên đang vô cùng hứng thú. Song công tử Kính Lăng cùng mọi người hàn huyên một lúc liền tuyên bố tàn tiệc.

Lúc chúng quý nhân rời tiệc, đều nhộn nhịp mang xử nữ đồng nam vừa ý về nhà tiếp tục vui vẻ.

Khi trở về, Vệ Lạc không còn là hạ thần bên người của công tử Kính Lăng, nên nàng cũng không có tư cách ngồi trên xe ngựa của hắn. Đương nhiên, nàng cũng chẳng muốn.

Đi cùng với Kính Lăng đều là hiền sĩ nhất đẳng, trong xe ngựa của họ không có chỗ cho Vệ Lạc.

Cuối cùng, tự Vệ Lạc yêu cầu ngồi bên cạnh ngự phu (người đánh xe).

Ngồi nơi rộng rãi nhất này, hít thở không khí trong lành bên ngoài, lòng Vệ Lạc dần vui tươi hơn. Nàng híp mắt ngửa mặt nhìn trăng sáng trên bầu trời, vui mừng nghĩ thầm: Bất kể thế nào, nhìn chung đêm nay có thể ngủ một giấc an ổn rồi.

'Lộc cộc lộc cộc' âm thanh bánh xe lăn, trong ánh đuốc hừng hực cháy, Vệ Lạc cười tươi một lúc, không tự chủ ngẩng đầu nhìn về phía xe ngựa của công tử Kính Lăng đang chạy phía trước.

Nhìn một hồi, nàng chậm rãi ngưng cười.

Chỉ chốc lát, đoàn xe trở về phủ Kính Lăng, Vệ Lạc tìm tới một quản sự truyền đạt lệnh bổ nhiệm mới của mình, liền được quản sự sắp xếp một tổ sương phòng nhỏ ở khu thực khách tam đẳng. Sương phòng có tổng cộng bảy tám gian, có phòng tắm có phòng bếp, tuy rằng trong phòng bếp trống không ngay cả một mảnh gốm cũng chẳng thấy.

Nàng bây giờ là phó nội sự do chính miệng công tử Kính Lăng bổ nhiệm, bởi vậy sương phòng nàng ở không chỉ được phân hai thị tỳ, còn được quản sự bổ nhiệm công việc chủ quản đám nô tỳ.

Nói cách khác, một nhóm lớn nô tỳ ở khu thực khách tam đẳng lui tới nhậm chức thì Vệ Lạc đều có thể nhúng tay quản lý, mặc dù lúc đầu vốn có người đã tiếp nhận.

Sau khi xử lý mọi việc thỏa đáng, Vệ Lạc lệnh hai nô tỳ lui ra, tắm gội sạch sẽ liền lên giường nằm.

Nàng vốn cho rằng mình vừa nằm xuống giường sẽ ngủ ngon lành, nhưng không ngờ nàng căn bản chẳng ngủ nổi.

Đêm nay, nàng rõ ra rất nhiều chuyện. Quan trọng nhất chính là, nàng hiểu rõ lý do thù hận của thân thể này và công tử Kính Lăng.

Nghĩ đến đây, nàng lập tức rùng mình. Trước đây nàng rất lạc quan, đều tự an ủi mình rằng công tử Kính Lăng đối với mình khác biệt, có lẽ do mình cả nghĩ quá rồi, biết đâu sau khi hắn biết được thân phận của mình cũng sẽ không giết mình. Hơn nữa, ba năm qua mình thay đổi rất nhiều, hắn và người của hắn chắc sẽ không nhớ đến một tiểu nha đầu đã chết đâu.

Nhưng trải qua tối nay, nàng không cách nào lạc quan thế nữa. Hơn nữa Việt công chúa kia vừa xuất hiện, nói không chừng nàng ta và người của nàng ta có thể nhận ra nàng.

Đưa tay che ngực, Vệ Lạc nghiêng đầu, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn ra ánh trăng sáng bên ngoài. Bao quanh vầng trăng, từng đám mây dệt vào nhau, Vệ Lạc không nhịn được than nhẹ.

Rung động đối với nàng mà nói, thực sự là việc bình thường.

Nhìn thấy mẫu người khác phái ưu tú mà mình thích, dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều rung động, rung động rất nhiều.

Có điều sự rung động này chỉ hơi lờ mờ, mơ hồ, chẳng qua là một thứ tình cảm chờ mong và ngượng ngùng nào đó thôi. Nhưng khi quay người đi, chỉ cần qua vài ngày, sự rung động nhạt nhoà ấy sẽ bị nàng quăng ra sau đầu.

Thế nhưng lần này không giống vậy, thật sự không giống.

Trước ngày hôm nay, chìm giữa rung động mãnh liệt nhất xưa nay này, nàng đã có một sự khát khao mộng tưởng nào đó.

Mà hôm nay, biết được lý do ân oán của hai người, trái tim nàng bắt đầu lạnh buốt, song nàng vẫn không cách nào khống chế khát khao và mộng tưởng bản thân.

Tình cảm của thiếu nữ luôn nên thơ mà.

Suy nghĩ lung tung một lúc, Vệ Lạc ngồi bật dậy.

Tắm trong ánh trăng bạc chiếu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, hai mắt Vệ Lạc lấp lánh, mở thật lớn: Không đúng! Câu nói sau cùng của hắn rất không bình thường! Ta phải suy nghĩ, ta phải cẩn thận ngẫm lại!

Trong ánh trăng bàng bạc, đôi mắt hạnh của nàng từ từ híp lại.

Cho dù động lòng thế nào, nàng đều phải dự đoán tình hình xấu nhất! Nàng nên vì mỗi một bước biến hoá trong tương lai suy nghĩ đối sách!

Suy nghĩ một hồi, đầu nàng bắt đầu choáng váng, có chút không tỉnh táo. Vệ Lạc lại nhảy xuống tháp, lấy thanh kiếm gỗ trong tay áo ra, bắt đầu luyện tập dưới ánh trăng nhạt.

Chỉ có kiếm mới có thể khiến thần chí nàng yên ổn. Đáng tiếc, nàng vẫn không có cách biết mình đã mạnh bao nhiêu.

Từ trong tiềm thức, kiếm thuật chính là tiền vốn thoát thân của Vệ Lạc, cho nên nàng chưa từng nghĩ tới việc muốn so chiêu với kiếm khách thuộc hạ của công tử Kính Lăng. Nàng không muốn hoàn toàn tiết lộ át chủ bài cuối cùng của mình.

Một đêm gió rít có phần hư vô, mãi đến hừng đông thì Vệ Lạc mới mặc áo dựa tháp chợp mắt.

Hiện tại Vệ Lạc là cấp quản sự trong phủ, cũng coi như có chút quyền lực. Dù rằng thứ quyền lực này mới chỉ đặt trong mắt các nô bộc, còn ở trong mắt các thực khách cũng không tính là gì, Vệ Lạc vẫn có không ít tự do.

Bữa sáng là một bát cháo ngô đi kèm với một bát đậu nành, trên bát đậu nành nổi váng dầu, bóng loáng óng ánh. Sau đó mỗi tháng còn có một khối thịt dê. Cuộc sống bây giờ của Vệ Lạc so với trước đây căn bản đã có chuyển biến tốt.

Sau khi dùng qua bữa sáng, nàng đi ra ngoài một chuyến tìm quản sự cũ, bảo hắn mọi việc vẫn như thường, không cần để ý đến nàng, rồi lại trở về phòng.

Nàng đang dành thời gian nghĩ cách. Coi như tạm thời không nghĩ ra cách, thì luyện kiếm thuật cũng có thể khiến tâm tình nàng an ổn. Không biết vì sao, câu nói cuối cùng tối qua 'nếu lừa dối ta, tội không thể tha' của công tử Kính Lăng vẫn luôn vang lên trong đầu nàng.

Nếu có thể ra ngoài thì tốt rồi!

Từ sau tối qua, ý nghĩ này bắt đầu chiếm đầy đại não Vệ Lạc.

Luyện kiếm một hồi lâu, Vệ Lạc cất bước ra ngoài. Hiện tại việc luyện kiếm không gấp, nàng đang bắt đầu thử qua lại với mọi người, có thể từ đó tìm ra cách thoát thân.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro