Chương 91: Vệ Lạc giết người + Chương 92: Kính Lăng không từ bỏ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: truthblue82

Chương 91: Vệ Lạc giết người

Thời đại này cấp bậc nghiêm ngặt, bọn hạ nhân đều bị giới hạn ở một góc, đương nhiên ngay cả quý tộc cũng bị giới hạn tại một chỗ. Bởi vậy, đại đa số người đều không có kiến thức.

Không có kiến thức với Vệ Lạc mà nói thì không cần thiết phải giao du. Thứ nàng không biết, những người này cũng chẳng biết. Hơn nữa nàng nói nhiều lời, trái lại càng dễ dàng lộ ra sự không hiểu biết của mình.

Hiện tại nàng dự định giao du với mọi người, cũng nên đi nhiều một chút. Dù sao tối hôm qua trên yến hội không ít người trong phủ có thân phận kiếm sư thực khách có ấn tượng sâu sắc, cũng có chút hảo cảm với mình.

Cây lá dày đặc, Vệ Lạc lững thững mà đi. Hiện tại người trong phủ đều đã nhận ra Vệ Lạc, thấy nàng rất nhiều người tỏ ra hơi cung kính.

Nhưng cũng vì cung kính, cho nên mỗi khi Vệ Lạc đến gần, nhóm người hầu liền giải tán lập tức. Mà nhóm thực khách kiếm sư đều rất nghiêm túc, thấy nàng thì nhàn nhạt liếc một cái rồi không để ý nữa, nàng cũng không tiện tiếp cận hồ hởi.

Cứ như vậy, buổi sáng Vệ Lạc đi dạo một vòng mà không nói được nửa câu với ai.

Bất đắc dĩ, buổi chiều nàng lại tiếp tục đi dạo. Lững thững một canh giờ, Vệ Lạc có chút buồn cười cũng có chút bất đắc dĩ thầm nghĩ: thực sự muốn dồn hết tâm trí tìm người trò chuyện, không nghĩ lại khó khăn như vậy.

Nàng chẳng ngờ tới chuyện phủ Kính Lăng là nơi nào? Cấp bậc tôn nghiêm, với thân phận cao không được thấp chẳng xong này của nàng, có thể lôi kéo làm quen quả đúng là không nhiều.

Đến chiều ngày thứ ba nàng hãy còn đang đi dạo. Có điều vào lúc này nàng cũng không nhất định phải tìm người trò chuyện, nàng phát hiện cứ đi dạo như thế này có lợi cho việc quan sát địa hình trong phủ, cùng với tình hình phân bố ca trực của kiếm khách trong phủ, cũng có thể từ vẻ mặt của mỗi người và thỉnh thoảng nghe lén chút chuyện rỉ tai biết thêm ít việc.

Ngày hôm nay ánh mặt trời hơi chói, Vệ Lạc đi trên con đường sẫm bóng cây, từng tia khí lạnh lướt qua rừng cây mà đến, cảm giác thật thoải mái.

Đi vài bước, nàng nhìn thấy phía trước có một tảng đá dựng đứng, trên đỉnh rõ ràng có người thường xuyên ngồi, mặt đá được mài nhẵn bóng loáng, không giống mặt bên bám đầy rêu xanh.

Nàng cũng đi mệt rồi, lập tức ngồi xuống tảng đá, dưới bóng cây liền đánh một giấc.

Đang say giấc, mơ hồ Vệ Lạc bị một âm thanh thức tỉnh, "Được gọi là tiểu nhi Vệ Lạc, hiện tại cũng là quản sự, lại từng là người bên cạnh công tử. Không bằng tìm hắn nói đi?"

Con người khi nghe được tên của mình sẽ lập tức cảnh tỉnh. Vệ Lạc trừng mắt nhìn, lập tức đứng dậy, thối lui về phía sau để thân cây đại thụ to năm người ôm không xuể che phía trước.

Âm thanh đó vang lên từ một con đường khác phía mặt bên cách khoảng hai mươi thước, lần này vẫn là giọng của một thiếu nữ, "Nhưng, nhưng làm thế nào tiếp cận hắn? Vệ Lạc chính là xuất thân quý nhân, tự thân lại là quản sự, muội đi nói chuyện, nếu hắn ta không thích rồi giết muội thì sao?"

Thiếu nữ hơi lớn tuổi dừng một chút mới trầm thấp đáp: "Ta từng nghe nói, lúc Vệ Lạc mới tới Yêu cô từng bắt hắn đi chuồng trâu, hai người này đã kết cừu oán rồi. Hiện giờ muội yên ổn, Yêu cô này chỉ hơi động là tình cảnh của muội đáng lo ngay. Còn ngại gì không mượn hắn dùng một lát?"

Thiếu nữ nói tới đây, lại ngừng một chút rồi nói tiếp: "Vả lại, Yêu cô kiêng dè Vệ Lạc, từng lớn tiếng nếu gặp thời cơ nhất định phải dồn hắn vào chỗ chết. Muội đi nói với Vệ Lạc lại là cứu hắn đấy."

Vệ Lạc vừa nghe đến mấy chữ "dồn hắn vào chỗ chết", con ngươi hơi co lại.

Một thiếu nữ khác vui mừng nói: "Đúng, đúng, ta cũng nghe nói." Nàng ta mới nói mấy chữ này, lại chần chờ, "Ta, ta thực sự không dám đến gần hắn."

Lần này, hai người đều trầm mặc.

Chờ khi các nàng đi xa, Vệ Lạc mới thản nhiên đứng dậy. Đối với Yêu cô, nàng hầu như không có ấn tượng. Đúng rồi, lúc đó mình chỉ biểu hiện như một người có tài năng đã bị ả đố kỵ căm ghét. Cô ả này đến tận bây giờ còn ghi hận mình sao? Quả là lòng ghen ghét rất mạnh .

Người này không thể lưu!

Vệ Lạc cất bước đi đến chỗ Yêu cô. Động tác ung dung, chậm rãi tự nhiên – với địa vị của nàng bây giờ, mặc dù có danh không thực, nhưng đối phó một nô bộc tiểu quản sự như Yêu cô này là việc nhỏ trong tầm tay, Vệ Lạc thậm chí có thể không cần bất kỳ lý do gì.

Đương nhiên từ trước đến giờ Vệ Lạc không giết người, nàng đang chuẩn bị tìm một lý do, chỉ cần đuổi ra khỏi phủ là được.

Trong chốc lát, Vệ Lạc đã đi tới chỗ Yêu cô. Nơi này cũng thuộc khu vực thực khách tam đẳng nàng quản lý.

Khi nàng đi tới tiểu hoa viên mà lúc nàng và Tố mới vào phủ, đúng lúc thấy một đám người chỉ trỏ ở đó.

Vệ Lạc đang từ trong rừng cây đi đến, liền nghe giọng Yêu cô có chút cao vút đắc ý truyền đến, "Xưa nay loại người ta chán ghét nhất, chẳng gì bằng thứ đê tiện mà đòi có phong phạm quý nhân, loại người đó chính là kẻ như ngươi vậy, khuôn mặt tuy xinh đẹp, nhưng trái cũng không muốn phải cũng không từ, chẳng lẽ với dáng vẻ của ngươi còn có thể trèo lên tháp quý nhân sao?"

Vệ Lạc nghe đến đây, lập tức có hơi hiếu kỳ: Yêu cô này lại còn làm chuyện mai mối?

Yêu cô vừa dứt lời, một giọng thiếu nữ nghẹn ngào non nớt dễ vỡ truyền đến, "Nhưng, nhưng, kẻ đòi thiếp, chỉ mới ba năm, đã giết chết năm xu (1). Thiếp tuy dùng thân phận xử nữ nhập phủ, nhưng vốn là hầu hạ quý nhân. Tỷ tỷ đưa thiếp cho tên hung hán này, thiếp thực sự không phục."

Giọng nói của thiếu nữ này rất ngọt ngào, vừa nghe đã khiến người ta cảm thấy nàng ta hẳn là cực khả ái.

Thanh âm của thiếu nữ vừa dừng, một giọng nam tử ngữ điệu thả thật chậm, có chút vờ vĩnh nắm thế cười dâm đãng nói: "Không phục? Không phục thì thế nào? Gia hôm nay liền đòi ngươi, ngày mai giết chết ngươi, cũng không ai dám nói một chữ!"

Vệ Lạc nghe đến đây, con ngươi lần thứ hai co rút.

Nàng chậm rãi cất bước tới gần đám người phía này.

Đi được vài bước đã có thể thấy rõ ác hán vừa mở miệng khi nãy. Ác hán nọ cao to lực lưỡng, mặt vuông vức, da xám đen, đôi mắt hơi vàng đục của hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm một thiếu nữ thanh lệ mặc y phục màu vàng.

Hán tử kia khá quen!

Vệ Lạc suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ lại, ba năm trước nàng và Tố chính do hán tử này dẫn đi gặp mặt Mi đại gia. Đúng rồi, lần đó hán tử này đã đùa giỡn một mỹ thiếu nữ trước mặt mọi người, thiếu nữ kia còn nói một câu, "Nếu vào tay quân, còn mong được chiếu cố."

Đúng rồi, chính là hắn!

Chẳng lẽ, thiếu nữ đáng yêu linh hoạt như thỏ lúc trước đã bị hắn giết sao? Hơn nữa hắn không chỉ giết một người?

Vệ Lạc nghĩ tới đây, trong con ngươi thu nhỏ đã xuất hiện sát ý.

Sau khi ác hán kia nói câu đó, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Vệ Lạc thật sự không biết trong phủ công tử Kính Lăng cũng có chuyện như vậy tồn tại. Nghĩ đến cũng do phủ công tử Kính Lăng rất lớn, lại quản lý lộn xộn, mà ở đây từ trước đến giờ là nơi ra vào, tính lưu động cao, dễ dàng che giấu chuyện xấu nhất.

Hơn nữa từ lúc công tử Kính Lăng mở phủ đến giờ, cũng chỉ mới vài năm ngắn ngủi. Toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt vào việc luyện binh, trong phủ lại không có nữ chủ nhân, hầu như chính là một đống cát tán loạn.

Đương lúc yên lặng, ngữ khí có chút bất mãn của Yêu cô truyền đến, "Chớ tuỳ tiện giết người! Nếu nữ tử này chết, trong vòng một năm đừng hòng lại đòi hỏi!"

Ác hán đối với Yêu cô rất lễ độ, liên tục chắp tay nói: "Dạ, dạ."

Hắn đáp hai tiếng xong, bàn tay to duỗi ra, lập tức nắm về phía vạt áo ngực của thiếu nữ áo vàng kia. Nhìn hắn ra sức như vậy, chỉ cần một túm, e là sẽ xé rách vạt áo thiếu nữ.

Lúc này Vệ Lạc đã chậm rãi tới gần, nhìn tới đây, nàng cười lạnh một tiếng, hai tay hợp lại, vỗ tay 'Bốp bốp bốp —'.

Tiếng vỗ tay của nàng vừa vang, tất cả mọi người đều giật mình, vội vã quay đầu lại.

Hai người Yêu cô quay đầu nhìn lại thấy nàng, trong nháy mắt biến sắc.

Yêu cô trợn mắt lên thét to: "Vệ Lạc?"

Mặt ác hán cũng trắng bệch, nhưng cố gắng tự trấn tĩnh, chỉ là trong cặp mắt vẫn đang đảo quanh kia, có thể nhìn ra hắn không hiểu. Rất hiển nhiên, hắn còn không biết Vệ Lạc là người nào.

Thiếu nữ áo vàng sững sờ, lập tức mừng rỡ: nơi này rất hẻo lánh, hiếm người có thân phận đến đây. Yêu cô nhiều năm ở chốn nhỏ này một tay che trời, kẻ khác chỉ cần không đụng chạm đến bản thân, thì không ai dám đắc tội với ả ta.

Mà những nữ tử này đều đến từ khắp nơi, căn cơ nông cạn, hầu như mới vào phủ vài ngày đã bị xử lý. Ai sẽ vì một người không quen biết mà lên tiếng?

Lập tức, thiếu nữ áo vàng vội vàng vọt tới trước mặt Vệ Lạc, cách nàng ba bước liền quỳ sấp xuống, đầu gối lết hai bước, nước mắt rơi như mưa cầu xin: "Quý nhân cứu ta, quý nhân cứu ta!"

Vệ Lạc nhìn thiếu nữ một cái, giương mắt lên, chậm rãi đi tới trước mặt Yêu cô.

Nhìn chằm chằm thiếu nữ chưa tới hai mươi này, Vệ Lạc chậm rãi hỏi, "Sao lại bức ép đến nước này?"

Yêu cô sắc mặt trắng nhợt, môi thoáng run rẩy, hai chân bỗng mềm nhũn, khóc không ra tiếng: "Thực, thực là do khát tiền tài ạ!"

Là vì lợi ích đây mà.

Vệ Lạc đã hiểu.

Chính lúc này, khóe mắt nàng liếc đến ác hán đang khom lưng muốn chuồn.

Vèo một cái, kiếm gỗ đã nằm trong tay Vệ Lạc!

Sau đó tay phải nàng giương lên!

'Phập' một tiếng vang lớn!

Mọi người chỉ thấy một tia sáng nhàn nhạt lóe qua, định thần nhìn lại, áo lót của ác hán kia đã cắm thẳng một thanh kiếm gỗ. Kiếm gỗ đâm thẳng vào trong cơ thể, chỉ còn thừa mỗi chuôi bên ngoài!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người!

Không một kẻ phát ra tiếng nào!

Giữa thời loạn thế này, đa số mọi người đều đã thấy qua việc giết người. Nhưng một thiếu niên văn nhược như Vệ Lạc, không nói câu nào đã giết người, còn lấy kiếm gỗ giết người, vẫn là hiếm thấy.

Nàng biểu hiện quá gọn gàng nhanh chóng! Một thiếu niên văn nhược thanh tú như nàng không nên là người làm loại chuyện này.

Lại 'phốc' một tiếng, giữa màn sương máu ngút trời, Vệ Lạc rút kiếm gỗ từ trong thi thể ra, quay đầu đem thanh kiếm gỗ vẫn còn dính vết máu chỉ về phía Yêu cô!

Trên mặt nàng không một biểu cảm, trong lòng cũng không chấn động, như thể giết một người tựa giết một con gà vậy. Tự mấy năm luyện kiếm trong rừng kia, Vệ Lạc đã phát hiện mình đối với việc giết chóc không hề có cảm giác. Dường như nàng trời sinh chính là làm việc này.

Máu tươi tuôn rơi, sền sệt, từng giọt từng giọt nhỏ lên mặt, cổ, trên vạt áo Yêu cô. Sắc mặt ả ta đã trắng như giấy, co quắp ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, miệng cũng ngậm chặt, dưới quần ướt một mảng, cả người run lẩy bẩy. Hiển nhiên đã sợ hãi tới cực điểm, sao còn có thể thốt nên lời?

Vệ Lạc dùng kiếm gỗ đẫm máu vỗ vỗ mặt Yêu cô, lưu lại trên mặt ả hai vệt máu tươi, lần thứ hai nhàn nhạt hỏi: "Tại sao lại ép người đến nước này?"

Nàng vừa dứt lời, Yêu cô đột nhiên hét "A—" rầm lên.

Trong tiếng thét chói tai, ánh mắt ả rời rạc, như điên cuồng bò dậy xông ra ngoài, vừa chạy vừa rít gào, "Giết người, có giết người —"

Tiếng thét chói tai của ả ra vừa thê thảm vừa gay gắt, tiếng thét thê lương do bị doạ hết hồn mới có thể phát ra kia, phá tan bầu trời truyền xa xa.

Hầu như nháy mắt, vô số tiếng bước chân, tiếng xé gió vang lên. Hiển nhiên đã kinh động hàng loạt kiếm khách!

Mọi người lo lắng nhìn Vệ Lạc một cái, bắt đầu chỉ có một người lui về sau, dần dần, từng người một đều lui về sau. Chưa tới chốc lát, thiếu nữ áo vàng cũng bò dậy, không hề quay đầu lại chạy xa. Trong tiểu hoa viên trống trãi, chỉ còn mỗi Vệ Lạc cùng một thi thể, đương nhiên còn có Yêu cô cách hơn năm mươi sáu mươi mét cách đó.

Nhìn bóng lưng Yêu cô, nghe thấy tiếng xé gió càng ngày càng gần, Vệ Lạc thở dài một tiếng. Nàng nhấc chân, cực nhẹ nhành nhanh chóng đuổi theo Yêu cô.

Vệ Lạc có thể tung mình như bay trong rừng cây, bất giác như đã luyện một thân kinh công, nhảy một cái trên đất bằng đã vọt đi được hai ba mét.

Nháy mắt nàng đã đuổi kịp Yêu cô. Sau đó nàng thoắt xuất thủ, kiếm gỗ từ phía sau lưng xuyên qua ngực, tiếng thét điên cuồng của Yêu cô im bặt. Thi thể vẫn duy trì tư thế vọt tới trước, xông thẳng hai bước mới 'ầm' một tiếng ngã xuống đất.

Vệ Lạc quả quyết rút kiếm gỗ ra, tay phải khẽ vung, kiếm kia liền phóng ra xa xa, rơi xuống một lùm cây chỗ đất trũng biến mất trong nháy mắt.

Nàng mới làm xong động tác này, vù vù vù mấy tiếng gió truyền đến. Vài kiếm sư xuất hiện trong tiểu hoa viên. Bọn họ liếc mắt nhìn hai thi thể, lại nhìn về phía Vệ Lạc.

Thấy là nàng, vẻ mặt họ hơi hoà hoãn, một người hỏi: "Chuyện gì?"

Vệ Lạc lắc lắc đầu cười: "Không có việc gì, kẻ hẻn là nội quản sự, xử trí hai tên trộm, tiếng rít gào là do một tên gây ra."

Mấy kiếm sư gật đầu.

Bọn họ nhìn lướt qua Vệ Lạc, rồi nhìn về phía hai thi thể, thấy trên thi thể không có binh khí thì hơi có chút kỳ quái. Song cũng không nghĩ nhiều, bọn họ liền xoay người rời đi.

Chờ sau khi đám kiếm khách bị kinh động tản đi hết, Vệ Lạc mới phất tay gọi vài người hầu, thu hồi kiếm gỗ. Xoa xoa vết máu lên thi thể xong, nàng ra lệnh: "Kéo ra ngoài xử lý."

"Dạ."

Vệ Lạc xoay người bước đi, mãi tận khi nàng đi xa, những thiếu nữ trốn xa xa mới dám nhìn nàng. Thiếu nữ áo vàng càng trốn xa hơn, vừa quét qua bóng người Vệ Lạc, nàng ta liền run rẩy không ngớt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

(1) xu: là chỉ người con gái đẹp
-------------------o------------------

Edit: truthblue82

Chương 92: Kính Lăng không từ bỏ?

Vệ Lạc thản nhiên trở về. Đi tới một hồ nước, nhân lúc xung quanh không có ai, nàng lấy kiếm gỗ ra rửa sạch, dự định vót thêm một cái.

Tùy tiện tìm một rừng trúc trong phủ, sau khi lấy một đoạn trúc thì xoay người quay về.

Vệ Lạc đi rất chậm, bình an qua ba ngày này, đối với nàng mà nói cảm giác rất thả lỏng rất tốt lành. Nàng rất quý trọng cảm giác này.

Dù vậy, đầu óc nàng vẫn không ngừng nghỉ. Nàng đang suy nghĩ, công tử Kính Lăng có thể sẽ dùng thủ đoạn nào. Đồng thời nàng cũng tính toán phải làm sao đối phó những thủ đoạn của hắn.

Khi nàng bước vào phòng thì hai thị tỳ lập tức tiến lên nghênh đón. Bọn họ dịu dàng cúi chào nàng, một thị tỳ nhẹ giọng nói: "Công tử gọi ngài."

Kính Lăng tìm mình sao? Tâm Vệ Lạc không khỏi co rút.

Nàng mím môi, gật đầu đáp: "Được."

Nàng nhanh chân bước vào phòng, thay một bộ thâm y khác. Vừa nãy nàng mới giết người, tuy y phục trên người không dính máu, nhưng chỉ sợ vẫn vương lại mùi tanh. Trước mặt người như công tử Kính Lăng thì hết thảy đều không được qua loa.

Chưa tới ba ngày mà Vệ Lạc cảm thấy dường như đã rất lâu. Khi nàng bước vào sân viện của công tử Kính Lăng thì có chút thất thần.

Theo thị tỳ dẫn đường, nàng đi tới phía Tây hoa viên.

Mới bước vào cửa vườn hình vòm, Vệ Lạc đã liếc thấy vài người ngồi giữa rừng hoa đào nở rộ. Hoa rụng lả tả, cỏ cây xanh ngát, tiếng cười râm ran, hương rượu phiêu đãng, vừa vào nơi này, Vệ Lạc liền cảm nhận được một luồng khí phú quý an nhàn.

Đi qua một cụm hoa đào, mấy người ngồi trên cỏ đã xuất hiện trong tầm mắt Vệ Lạc. Trong đó người ngồi chếch nàng là quen thuộc nhất. Bóng người hiên ngang hùng vĩ, mặt bên tựa điêu khắc kia khiến nàng khi nhìn thấy, bất kể lúc nào nơi nào dưới trường hợp nào, tim đều đập nhanh hơn.

Ngồi bên cạnh công tử Kính Lăng, đối diện với Vệ Lạc là Thập Tam công chúa. Nàng ta đang làm nũng, cơ thể mềm mại như không xương rung rung theo tiếng cười, một khoảng cổ trắng mịn mơ hồ lộ ra, cùng với hoa đào xung quanh vẽ thành cảnh xuân rực rỡ nhất.

Thập Tam công chúa cười hết sức xinh đẹp, hết sức hoa chi chiêu triển (1).

Nàng ta đang cười, nhưng vừa liếc thấy Vệ Lạc đang đới diện đi đến, tiếng cười liền có chút khô khốc, vẻ mặt cũng căng cứng.

Nàng khác thường làm hai vị thanh niên khác quay nhìn về phía Vệ Lạc. Hai người này vừa liếc Vệ Lạc liền quay đầu lờ đi.

Vệ Lạc cúi đầu, bước nhẹ tới bên cạnh công tử Kính Lăng, cách hắn năm bước thì nàng chắp tay cẩn thận hỏi: "Công tử gọi tôi?"

Công tử Kính Lăng rũ mắt, ngón trỏ tay phải khi có khi không gõ lên kỷ, trông vẻ đang suy nghĩ.

Hắn nghe giọng Vệ Lạc rồi, tiếng gõ vẫn không dừng, nhàn nhạt phân phó: "Gọi Việt cơ đến."

Việt cơ?

Trong lòng Vệ Lạc căng thẳng! Nháy mắt con ngươi nàng hơi phóng to, tim lại càng đập ầm ĩ!

Kiếm khách hầu bên cạnh công tử Kính Lăng chắp hai tay, cao giọng đáp: "Dạ." Xoay người nhanh chân rời đi.

Vệ Lạc nhìn bóng lưng kiếm khách rời đi, thầm nghĩ: Hóa ra là chỉ Việt công chúa? Nàng ta tìm tới rồi sao? Nếu nàng ta đến rồi, sao công tử còn gọi mình đến? Chẳng lẽ, chẳng lẽ?

Phần sau, nàng quả thực không dám nghĩ tới.

Vệ Lạc cúi đầu không hề nhúc nhích, suy nghĩ đủ kiểu và bất an đều bị nàng cắn chặt trong hàm răng.

Lúc này công tử Kính Lăng dừng gõ, hắn cũng không quay đầu nói: "Vệ Lạc?"

Vệ Lạc sững sờ, lập tức đáp lời: "Vâng."

"Đến gần đây."

..."Dạ,"

Vệ Lạc bước đến hai bước, thấy công tử Kính Lăng vỗ vỗ lên thảm cỏ bên cạnh, nàng không thể làm gì khác hơn là chậm rãi ngồi quỳ gối ở chỗ hắn vừa vỗ.

Vệ Lạc vừa quỳ xuống, công tử Kính Lăng lại nhàn nhạt nói: "Lại gần đây."

"Dạ."

Vệ Lạc lết đầu gối hai bước, đến gần công tử Kính Lăng.

Lúc này, giữa hai người chỉ cách khoảng một thước.

Vệ Lạc lại ngửi thấy hơi thở nam tính thơm long tiên hương trên người hắn, nàng phát hiện nhịp tim mình lại bắt đầu mất khống chế.

Công tử Kính Lăng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn về phía Vệ Lạc.

Bấy giờ Vệ Lạc yên lặng quỳ, thấp mắt rũ mi, từ vẻ mặt không nhìn ra bất kỳ bất an hay suy nghĩ nào.

Hắn nhìn chăm chú vài lần, không biết tại sao lại thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài này vừa rơi vào tai, Vệ Lạc không khỏi chớp chớp mắt, song nàng vẫn không ngẩng đầu.

Chậm rãi, công tử Kính Lăng vươn tay ra, khoan thai đặt tay phải lên đầu Vệ Lạc.

Hắn vừa làm hành động này Vệ Lạc liền run bắn, cơ mặt thập tam công chúa giật giật, hai thanh niên quý nhân khác lại trợn to mắt – thì ra công tử Kính Lăng coi thường ái tình, thật sự đối với tiểu nhi này có sự khác biệt!

Công tử Kính Lăng không hề để tâm suy nghĩ của người khác, hắn đặt tay lên đầu Vệ Lạc, nhẹ nhàng vuốt ve. Dưới hành động của hắn, tim Vệ Lạc càng co rút, không tự chủ thầm nghĩ: Hắn, hắn kêu người gọi Việt công chúa tới, lại đối với mình như vậy, có phải là muốn xử trí mình không?

Vừa nghĩ như thế, nàng suýt nữa run cầm cập cà người.

Nhưng trong cơn bất an này, chẳng biết vì sao nàng lại lờ mờ cảm giác được từ trên người công tử Kính Lăng tỏa ra một sự thân mật nào đó, đúng, là thân mật. Bởi vậy, nhịp tim nàng lại càng dồn dập. Cũng vì thế, nàng chỉ run rẩy một chốc liền thôi.

Bàn tay lớn của công tử Kính Lăng đặt trên đầu Vệ Lạc vuốt ve hai lần, một lát sau trầm thấp nói: "Sao tiểu nhi lại sợ ta đến vậy?"

Lời này có phần thất vọng!

Lời này thật sự có phần thất vọng!

Vệ Lạc kinh sợ, suýt chút nữa ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Sắc mặt Thập Tam công chúa tái mét.

Hai thanh niên quý nhân lại không sao cả, câu nói của công tử Kính Lăng chỉ là đã xác minh suy đoán của bọn họ, ngài ấy quả nhiên có tâm yêu mến tiểu nhi này.

Công tử Kính Lăng vẫn chẳng để ý suy nghĩ của mọi người về hắn. Hắn nói ra câu này rồi, tay di chuyển xuống phía dưới, xoa khuôn mặt nhỏ của nàng.

Ngón tay thon dài của hắn xoa nhẹ gương mặt Vệ Lạc, động tác ung dung. Trái tim đang co rút của Vệ Lạc càng đập mạnh không ngừng.

Bất tri bất giác nàng nín thở, cẩn thận lắng nghe mỗi một âm thanh của hắn. Một sự chờ mong hy vọng tràn ra từ trong xương tủy, bắt đầu đâm chồi, lớn mạnh, cuối cùng gào thét lên!

Ngón tay thon dài ấm áp, mang theo chút thô ráp của hắn lướt qua khuôn mặt mềm mại của nàng. Sau đó, Vệ Lạc đang dỏng tai tập trung nghe thấy được giọng nói trầm thấp của hắn truyền đến, "Ta không phải người hung ác, cần gì phải sợ ta đến thế?"

Trong câu nói này vẫn mang theo cảm khái, mang theo một sự thất vọng như cũ!

Tim Vệ Lạc bỗng nhiên vọt thẳng lên trời, một tia mừng rỡ như điên tựa mưa sa xuống đầu nàng: Hắn có tâm không bỏ được mình rồi! Hắn nói với mình hắn sẽ không dễ dàng động sát cơ! Hắn đối với mình có cảm giác rồi! Hắn buông không được, hắn có thất vọng, hắn, hắn, hẳn là mấy ngày nay, hắn có nhớ mình rồi...

Trong cơn vui mừng như điên, trong sự thơ thới bay bổng , giọng nói vang vang của một kiếm khách truyền đến, "Bẩm công tử, Việt cơ đến!"

(1) hoa chi chiêu triển: ví von sự xinh đẹp diễm lệ của người con gái hoặc sự vật như dáng vẻ nhành hoa đong đưa trong gió
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro