Chương 99: Vệ Lạc là mỹ thiếu niên + Chương 100: Uy hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: truthblue82

Chương 99: Vệ Lạc là mỹ thiếu niên

Lúc xe ngựa từ cửa hông chạy vào phủ Kính Lăng thì mấy kiếm khách canh giữ cạnh cửa liếc hai kiếm sư áo tang một cái, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, lập tức, bọn họ quay đầu sang đánh giá Vệ Lạc.

Vệ Lạc mắt lạnh bàng quan, là những kẻ này đã cho xe có khắc ấn ký Thập Tam công chúa vào phủ, bọn họ chẳng chút nào không rõ, trái lại đối với hai kiếm sư đi theo Vệ lạc lại không hiểu. Tức khắc xác định suy nghĩ của mình không sai: xe ngựa kia là được bọn họ cố tình cho qua.

Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, chỉ chốc lát đã đến ngoài chính viện. Vệ Lạc cũng không hai lời, nhảy thẳng xuống xe. Bắt gặp hai kiếm sư áo tang trông lại mình, nàng chắp hai tay, xấu hổ nói: "Sợ hãi quá mức, vạt áo ẩm ướt, bộ dạng thế này chẳng thể đi gặp công tử. Xin cho về phòng thay y phục."

Nàng nói cũng có lý.

Hai kiếm sư liếc nàng một cái, một người vẫy tay gọi hai kiếm khách trong viện đến, chỉ tay về phía Vệ Lạc ra lệnh: "Hộ tống hắn về phòng."

"Dạ."

Vệ Lạc đi rất nhanh, không chút cần người khác thúc giục. Chỉ chốc lát, nàng đã đến sân viện của mình, sau đó trước ánh nhìn chằm chằm của hai kiếm khách, trở lại trong phòng.

Sau khi dặn dò hai thị tỳ múc nước tìm y phục, Vệ Lạc vọt vào tẩm phòng của mình, hai mắt đảo vòng.

Nàng biết rõ tính tình của công tử Kính Lăng, lần này hắn mượn tay Thập Tam công chúa để tìm hiểm nội tình bản thân, liền đại biểu kiên trì của hắn đích xác đã gần hết.

Hiện tại chuyện đã lật tẩy, lấy tính cách của hắn, nhất định sẽ không tha thứ mà thừa thế truy kích.

Trên thực tế từ sau yến hội trở về, mình có thể làm thêm mấy ngày phó nội sự, hưởng thụ mấy ngày bình an, đã là mức độ khoan dung lớn nhất của hắn. Hắn vẫn muốn bản thân mình thẳng thắn, nhưng mình lại vẫn giả ngu. Rốt cuộc, hắn chẳng thể nhịn thêm nữa.

Vệ Lạc cắn môi, thầm nghĩ: "Bất kể thế nào, ta vẫn nên thử một lần."

Lúc này, tiếng bước chân vang lên, hai thị tỳ ở ngoài cửa nói đã chuẩn bị xong vật dụng cần thiết để tắm rửa.

Vệ Lạc đi tới gian phòng chuyên để tắm gội, nàng không tắm mà chỉ đổi một bộ thâm y khác, sau đó liền bắt đầu rửa mặt thật sạch sẽ.

Trong làn nước lay động, nàng không thấy rõ mặt mũi mình. Có điều nàng cũng chẳng cần thấy, hai năm rưỡi qua, Vệ Lạc ngoại trừ ngày đêm luyện kiếm, còn làm một chuyện khác.

Trong lúc nghiên cứu thẻ tre nàng đã xác thực thuật dịch dung rất đơn giản, có thể thân thể này đối với kiến thức thảo dược hiểu biết rất tốt, mà chính nàng, cũng có hiểu biết nhất định về trang điểm hiện đại, còn từng làm thẩm mỹ răng.

Vệ Lạc rửa mặt xong, bôi đều một lớp phấn trắng mỏng như đang bôi hương phấn lên mặt.

Nháy mắt, khuôn mặt vốn nhiều năm chẳng thấy ánh mặt trời, không huyết sắc nhưng trắng mịn đến trong suốt bóng mượt của nàng tức thì ảm đạm hẳn, tựa một khối bạch ngọc thượng đẳng đột nhiên mất đi ánh quang lộng lẫy. Chỉ một chiêu này, dung nhan mỹ lệ hoà nhã kia của Vệ Lạc liền kém một bậc so với lúc nãy.

Loại phấn này cực mỏng lại vô cùng tự nhiên, bôi trên mặt cũng như chẳng tô son điểm phấn. Nó chính là một trong những thành công mà hai năm qua Vệ Lạc chuyên tâm nghiên cứu thuật dịch dung đạt được.

Tiếp theo, Vệ Lạc lấy ra một chiếc thẻ tre khác, từ trong cầm ra một ít phấn bột màu đỏ. Nàng chia bột phấn này ra chấm lên nứu răng nanh và răng cửa, lên nứu răng hàm trên cũng bôi không ít.

Tiếp theo, nàng cũng bôi vào chỗ nứu hàng răng khôn và răng hàm phía dưới.

Loại bột phấn này là một thứ thuốc khiến da dẻ dị ứng phù thũng, hơn nữa dược tính lại cục bộ. Thời gian có thể kéo dài đến một tháng, lại có giải dược.

Vệ lạc chỉ làm một hồi như thế, nơi hàm dưới nhu hoà điềm đạm của nàng liền sưng phù lên.

Sự sưng phù nọ bắt đầu từ lợi, cũng không rõ lắm, cho dù Vệ Lạc há mồm để người ta xem cũng không ai nhìn ra lợi nàng hơi sưng. Chẳng qua bị sưng như thế khiến chiếc cằm xinh đẹp hơi nhọn của Vệ Lạc tức thì trở nên kiên nghị, thô kệch mấy phần.

Đừng xem thường mấy phần này, một người đẹp và một người xấu kết cấu xương thông thường chỉ xê xích vài millimet, nhưng chỉ chút xíu khác biệt ấy, đã khiến một người xinh đẹp tựa trăng trên trời, một kẻ xấu xí như cóc dưới đất.

Vệ Lạc lại lấy một loại bột phấn khác lau hai lần giữa mày mắt, che đi nét quyến rũ nữ nhi toát ra tự nhiên nơi hàng mày.

Sau đó nàng quay sang mặt nước đã lặng, hơi sửa qua lông mày một chút. Mày của nàng hình lá liễu cong cong, rất đen. Vệ Lạc cũng chỉ lựa vuốt đuôi lá, làm cho lông mày của nàng thẳng thành một đường, nhìn sơ còn thấy hơi xếch lên, tương tự mày kiếm.

Những động tác này từ hai năm trước Vệ Lạc đã luyện tập, giờ đã nhuần nhuyễn trơn tru rồi.

So với người thường thì sáu giác quan của Vệ Lạc đặc biệt nhạy cảm. Kiếp trước, nàng chỉ thường dùng mắt, quan sát bất kỳ sự vật gì cũng chỉ dùng độc nó, mà chiếc mũi này, trước giờ đều bị động nghe ngửi mùi hương, tim nàng cũng thế, biến ảo khôn lường, hoàn toàn chẳng đồng cam cộng khổ. Nhưng hiện tại dẫu ở trong bóng tối, nàng cũng có thể chính xác may lại áo tang bị rách mà không hề sai sót.

Do đó Vệ Lạc làm những việc này, ngay cả gương cũng không cần.

Sau khi chuẩn bị ổn thoả tất cả, Vệ Lạc cúi đầu, nhìn chính mình trong mặt nước.

Đây là một khuôn mặt thiếu niên hiền lành mà mỹ lệ, mặt trắng không sáng có vẻ hơi ốm yếu, thế nhưng cặp mắt đen như mực có thần, lại cho diện mạo tăng thêm ba phần khí sắc, khiến nét ốm yếu kia thêm một phần quý khí.

Khuôn mặt này, có hai phần nữ tính yêu kiều, năm phần nam tính kiên nghị, còn có mấy phần ngây ngô của một thiếu niên chưa trưởng thành.

Gương mặt như vậy có thể nói là chẳng hề thua kém mỹ mạo của Việt công chúa, bởi rằng khuôn mặt này rõ ràng là thiếu niên, vì thế nét đẹp ấy là cái vẻ tuấn mỹ, sự tuấn mỹ mang chút nữ tính.

Sau khi Vệ Lạc quan sát hai mắt mình, nàng bắt đầu thêm phấn lên cổ tay và sau tai.

Lúc chỉnh sửa xong cả y phục lẫn tóc tai thì khắp toàn thân Vệ Lạc đều không hề lộ sơ hở.

Đúng, là không hề lộ sơ hở. Tự hai năm rưỡi trước, lúc Vệ Lạc thẳng thắn nói với công tử Kính Lăng mình đã dịch dung thì nàng đã nghĩ sẽ có ngày này. Là thân con gái, không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể để lộ, nàng cần một khuôn mặt thiếu niên nhìn như chẳng hề dịch dung.

Hiện tại, Vệ Lạc tin tưởng cho dù là tông sư dịch dung có đến, cũng không cách chi phát hiện bản thân đang dịch dung. Trên mặt nàng thoa phấn rất mỏng, dẫu chảy mồ hôi hay gặp mưa cũng không bị trôi, mỏng gần như thể đã thấm vào một tầng da thịt, không ai nhìn ra nổi.

Vả chăng, nàng làm mấy nứu răng của mình sưng mà gọn về phía dưới, khiến môi trong thu lại, trở nên mỏng và hơi cứng. Lần này, đôi môi anh đào gợi cảm tươi mọng của nàng đã biến thành bình thường không đáng chú ý.

Chiếc cằm cũng cùng phương pháp như thế.

Thuật dịch dung của nàng, đã không phải chỉ một lần là người thời này có thể xét ra, nàng nghĩ.

Vệ Lạc lại kiểm tra trước sau toàn bộ một lần nữa, thỏa mãn khẽ thở dài một hơi mới xoay người ra ngoài.

Hiện tại, hi vọng lớn nhất của nàng chính là, công tử Kính Lăng cũng vậy, Thập Tam công chúa cũng thế, nhìn thấy khuôn mặt thật này sẽ không còn hoài nghi nàng là nữ tử. Mỹ thiếu niên nam sinh nữ tướng khắp nơi đều có, hi vọng bọn họ cho rằng nàng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Vệ Lạc xoay người, đi ra cửa.

Ngoài cửa, hai thị tỳ đang đứng hầu một bên, thỉnh thoảng thấp giọng nói gì đó, trong sân viện, hai kiếm khách đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nơi này, chờ nàng xuất hiện.

Vệ Lạc không hề do dự, xoay người bước ra ngoài phòng. Nghe được tiếng bước chân của nàng, bốn người lơ đãng quay đầu nhìn lại.
-------------------o------------------

Chương 100: Uy hiếp

Bốn người đầu tiên là liếc một cái, vừa định dời tầm mắt lại nhanh chóng quay đầu nhìn về chỗ Vệ Lạc, hai mắt trợn to, vẻ mặt rối rắm, còn có kinh diễm.

Hai thị tỳ phản ứng trước hết, các nàng vội vàng nhìn phía sau Vệ Lạc, đoạn, một trong hai kiếm khách quát lên: "Ngươi, ngươi là?"

Vệ Lạc chắp hai tay, mặt mang cười nhạt. Nụ cười nhạt ấy đặt trên gương mặt trước đây của nàng thì có vẻ nịnh nọt, nhưng đặt trên khuôn mặt nhợt nhạt quý khí lúc này, lại lộ nét tao nhã. Nàng cười yếu ớt: "Ta chính là Vệ Lạc."

Bốn người hai mặt nhìn nhau.

Hai thị tỳ dời lại ánh mặt từ phía sau nàng, các nàng mở miệng nhỏ, kinh ngạc đánh giá Vệ Lạc vài lần, đồng thời cất bước nhằm phía phòng trong.

Chỉ chốc lát, hai nữ tỳ từ trong phòng lao ra, trừng mắt với Vệ Lạc cả kinh kêu lên: "Ngươi, ngươi thật sự là hắn?"

Vệ Lạc gật đầu, nàng quay sang hai kiếm khách đang ngạc nhiên nghi ngờ không biết thế nào cho phải, nói: "Công tử biết chuyện ta dịch dung."

Vệ Lạc nhắc tới công tử Kính Lăng, hai kiếm khách đồng thời tỉnh táo. Sau khi bọn họ liếc mắt nhìn nhau, một người nhanh chân đi vào trong phòng.

Chỉ chốc lát, hắn ta cũng đi ra, lắc đầu.

Lần này, hai kiếm khách một trước một sau kèm cặp Vệ Lạc, nói: "Tạm thời đi gặp công tử."

Mới đi được hai bước, một kiếm khách hình như nhớ tới gì đó, chuyển hướng hai thị tỳ quát: "Bọn ngươi cũng đi theo!" Xem ra, hắn ta chung quy không yên lòng, còn muốn để hai thị tỳ này làm chứng.

Kỳ thật bấy giờ hai thị tỳ đã tin mỹ thiếu niên trước mắt chính là Vệ Lạc, một đôi mắt mặc ngọc như vậy, trong thiên hạ còn người nào có?

Lúc bước ra cửa viện, một kiếm khách nhìn về mấy kiếm khách ngoài sân lớn tiếng nói: "Trông giữ viện này." Kiếm khách mở miệng là chủ viện, địa vị vô hình trung so với kiếm khách biệt viện thì cao hơn. Hắn ta vừa ra lệnh, lập tức mấy kiếm khách đồng thời chắp tay nói: "Dạ."

Lúc này, khóe miệng Vệ Lạc không khỏi cong lên, nàng tất nhiên hiểu, sở dĩ kiếm khách nọ bảo mọi người trông giữ sân viện cẩn thận là để đề phòng một Vệ Lạc khác lại đột nhiên chui ra, chạy mất.

Đoàn người đi đến chính viện của công tử Kính Lăng.

Vệ Lạc hơi cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh. Nếu Thập Tam công chúa hoài nghi mình là nữ tử, cũng chẳng hay công tử Kính Lăng có hoài nghi mình không? Ví thử Thập Tam công chúa nói gì với hắn, ví thử hắn kiên quyết muốn nghiệm thân, vậy thì tránh không khỏi.

Bất kể thế nào, nàng vẫn muốn thử một lần. Nếu may mắn thoát được mà rời khỏi phủ Kính Lăng, nàng hãy làm một du hiệp đi. Cứ dịch trang như thế mà hành tẩu, trông thử một lần chân trời góc biển mà tiến tới. Mặc kệ vương hầu phú quý, cũng chẳng quan tâm tranh đấu ân oán.

Bất kể thế nào, cuộc đời của nàng không thể mặc người khác tùy ý chi phối.

Có lẽ là do một số tôn nghiêm thâm căn cố đế đang dấy lên, Vệ Lạc cho rằng, dẫu suốt ngày bụng đói cồn cào, dù sao cũng tốt hơn trăm ngàn lần một kẻ bị xem như lễ vật đưa tới đưa đi.

Đoàn người đi rất nhanh, chỉ chốc lát, đã đi đến chính viện.

Vệ Lạc vừa bước vào bên hông thư phòng công tử Kính Lăng đang có mặt, liền bắt gặp năm người phủ Thập Tam công chúa đang quỳ rạp trên bãi đất ngoài, không nhúc nhích.

Trong cửa ngoài phòng, kiếm khách nghiêm ngặt, giáp sĩ san sát. Nhìn sân viện có tới hai mươi, ba mươi người bảo vệ, Vệ Lạc đột nhiên cảm thấy bầu không khí hôm nay quả thực có phần nghiêm túc. Năm người vừa bước vào trong sân, một chiếc xe ngựa gấp rút chạy tới. Sau khi xe ngựa này vội vã dừng lại, Thập Tam công chúa sắc mặt tái nhợt từ trong xe nhảy xuống, hai tay nắm lấy váy, lảo đảo xông vào phòng.

Vệ Lạc nhìn bóng người của nàng, lúc này chợt khựng chân.

Hai kiếm khách quay đầu nhìn về phía nàng, Vệ Lạc nhẹ giọng nói: "Công tử có việc khẩn yếu, sao không chờ một lát?"

Những kiếm khách này đều là người lòng ngay dạ thẳng, vốn không am hiểu nghe lời đoán ý, bọn họ nhìn tình hình hiện tại, cũng nghe theo Vệ Lạc. Đoàn người lui về phía sau, đứng tại trong góc.

Vệ Lạc dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng.

Thập Tam công chúa sốt ruột chạy lên hành lang, đẩy hai kiếm khách ra, quát: "Tránh ra!" Tiếng quát vừa vang, nàng ta đã vọt vào trong thư phòng.

Một bước vào cửa, nàng ta liền đối diện khuôn mặt anh tuấn trầm ngưng như nước của công tử Kính Lăng

Nhất thời, toàn bộ can đảm, toàn bộ uất ức của nàng ta đều biến mất không còn tăm hơi. Còn lại, chỉ là rụt rè, và cả tình cảm quấn quýt bi thương giây phút ấy.

Nàng ta ngấn lệ, mới tới bậc cửa liền rầm một tiếng quỳ xuống, kêu lên: "Bát huynh!"

Gọi xong, nàng ta lại cảm thấy cực kỳ tủi thân, tức thì lệ như mưa sa: "Bát huynh, cớ gì đuổi muội đi Ủy Lĩnh?"

Ủy Lĩnh? Vệ Lạc biết nơi này, nó cũng là một toà đại trì của Tấn, nằm phía Tây Bắc nước Tấn, nối liền với Tần. Cách Tân Điền cũng khoảng ngàn dặm nhỉ?

Âm giọng lạnh lùng của công tử Kính Lăng từ trong thư phòng truyền ra, "Cớ gì? Thập Tam, muội cũng đã trưởng thành rồi, nên đến chỗ khác thôi." Dừng một chút, Vệ Lạc nghe thấy hắn lạnh buốt quát khẽ: "Thập Tam! Đừng tưởng rằng ta cưng chiều muội, muội liền cả gan làm loạn, ngay cả người của ta cũng dám động vào!"

Người của ta!

Tâm Vệ Lạc chợt rung động.

Chẳng biết tại sao, trong nháy mắt, một sự vui mừng kịch liệt bùng lên trong lòng nàng, tựa sóng thủy triều từng đợt từng đợt ập tới, khiến nàng tự nhiên muốn rơi lệ.

Song, Vệ Lạc sẽ không khóc.

Nàng đè nén cảm giác vui mừng, dùng lý trí phân tích: Không nói đến mình là thực khách của hắn, chỉ cần ở trong trạch viện này, sống chết đều do hắn chi phối, chính là người của hắn, câu nói này của hắn, thực sự đúng quy đúng củ!

Thập Tam công chúa hiển nhiên cứng họng.

Bấy giờ, công tử Kính Lăng lại nặng nề quát: "Muội cũng đã lập gia đình, Văn Thích đường đường là một trượng phu, lại không háo sắc, rất xứng với muội. Muội nên tự lo lấy đi!"

Hắn nói tới đây, thét lác, "Người đâu!"

"Dạ!"

"Đưa Thập Tam công chúa về phủ!"

"Dạ!"

Bấy giờ, Thập Tam công chúa mở miệng, nàng ta ngẹn ngào, liên tục cầu xin: "Bát huynh, đừng đuổi muội, đừng đuổi muội, để muội ở bên cạnh huynh. Muội, muội không dám nữa, cái gì muội cũng không dám nữa, hu hu hu..."

Âm thanh có chút mệt mỏi của công tử Kính Lăng truyền đến, "Ủy Lĩnh phì nhiêu, muội đi lần này nhất định sẽ dễ chịu. Thập Tam, ta lặp lại lần nữa, không được lệnh của phụ hầu và ta, muội không được tuỳ ý quay lại Tân Điền!"

Nói tới đây, hắn phất phất tay. Hai kiếm khách nhanh chân đến trước mặt Thập Tam công chúa, kéo nàng ta đi.

Hai kiếm khách vô cùng cứng ngắc kéo Thập Tam công chúa, vẫn kéo nàng ta tới tận ngoài cửa, đẩy lên xe ngựa. Chỉ chốc lát đã lệnh xe ngựa chạy đi.

Lúc này, tiếng quát khẽ của công tử Kính Lăng lần thứ hai truyền đến, "Phủ đệ của ta, há để kẻ khác tùy ý ra vào? Người của ta, há để kẻ khác tùy ý sỉ nhục giết chết? Thái độ bất chính này, khó khiến người trong thiên hạ tin phục! Mang năm kẻ này xuống, hoàn thủ!"

Hoàn thủ, hình treo, chính là cưỡng chế đem người treo chết.

"Dạ!"

Trong tiếng thưa đáp, lại năm kiếm khách bước ra. Mỗi người bọn họ kéo một kẻ.

Năm thuộc hạ của Thập Tam công chúa sớm đã mềm nhũn trên đất. Lệnh công tử Kính Lăng vừa truyền ra, bọn họ liền tỉnh lại, nhất thời trong viện vang vọng tiếng khóc rống, tiếng kêu gào, tiếng xin tha!

Không ai vì đó mà lay chuyển.

Năm người đảo mắt liền bị kéo ra, tiếng kêu gào thê thảm cũng đi xa.

Một lát sau, giọng công tử Kính Lăng chuyển thành hòa hoãn, "Gọi Vệ Lạc!"
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro