Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18

Trận khắc khẩu dưới lầu được tiểu nhị khuyên nhủ dần dần bình ổn, mà trên lầu hai người mới vừa bộc bạch nội tâm đang môi lưỡi giao chiến, triền miên đến túi bụi.

Tiểu nhị đem theo cái khay đang chuẩn bị hướng trên lầu đưa đi, Lam Niệm mượn cơ hội hướng đến tiểu nhị một ánh mắt, tiến lên tiếp nhận khay rượu trên tay hắn, tự mình đi lên nhã gian trên lầu.

Lúc xốc lên rèm châu của nhã gian, khuôn mặt trắng nõn của nàng lập tức biến đỏ, thẹn thùng ửng đỏ lan đến bên tai. Mẫu thân của mình chính diện mà khóa ngồi trên đùi phụ thân, đôi tay ôm lấy khuôn mặt phụ thân trằn trọc cùng y hôn môi. Mẫu thân nói có chuyện cần nói riêng, chính là chuyện này a? Thật là phi lễ chớ nhìn, nàng vẫn là tiểu cô nương chưa phân hóa có được không!

Lam Niệm lập tức che mắt lại, xoay người nhắm mắt mặc niệm ở trong lòng 'ta cái gì cũng không biết, ta cái gì cũng chưa thấy', mạnh mẽ tự tẩy não mình. Nàng vừa nhớ tới một giây trước chứng kiến cảnh tượng kia, mẫu thân híp mắt hai má phiếm hồng, cùng phụ thân tương giao triền, môi khi khai khi hợp, vẻ mặt say mê, nàng liền cảm thấy thẹn đến thất khiếu bốc khói. Kỳ thật nội tâm nàng ngoại trừ cảm thấy thẹn thùng vì phụ mẫu thân cận, còn có điểm vui vẻ cùng kích động. Nếu phụ thân cùng mẫu thân đã gần gũi như vậy, việc mẫu thân cùng về Cô Tô với phụ thân không phải là gần trong gang tấc, dễ như trở bàn tay hay sao?

Ngụy Vô Tiện nghe thấy rèm châu phát ra thanh âm thanh thúy, giật mình buông lỏng môi Lam Vong Cơ, từ trên người Càn Nguyên nhà mình đứng dậy, quay đầu lại hướng nơi thanh âm phát ra. Cảm giác 'xấu hổ' cùng 'không chỗ dung thân' phủ bụi nhiều năm nay bị cô nương nhà mình bắt gặp mà trong nháy mắt tất cả trào ra. Tuy rằng da mặt hắn dày, nhưng bị nữ nhi bắt gặp được loại sự tình này thì có mười cái mặt cũng không biết giấu vào đâu, hắn hận không thể nhanh tìm một khe đất chui vào. Vẻ mặt hắn vô tội mà nhìn về phía Lam Vong Cơ, nhưng mà hiện tại biểu tình của Lam Vong Cơ cũng thập phần tạp trần.

Hắn đối với Lam Vong Cơ nhướn nhướn chân mày, dùng ánh mắt thầm hỏi, "Làm sao bây giờ?"

Lam Vong Cơ lỗ tai hồng đến không thành bộ dáng, y hơi hơi xoay đầu, tránh đi ánh mắt Ngụy Vô Tiện, một bộ dáng 'ngươi tự đốt lửa tự mình dập', nhấp miệng trầm mặc không nói gì.

Ngụy Vô Tiện một quyền nhẹ nhàng đẩy bả vai Lam Vong Cơ một chút, đưa cho y một ánh mắt trách cứ, chờ Lam Trạm tự mình hành động.

Hai người đều có trách nhiệm! Nữ nhi của ta giáo dục nhất định không thể thua. Ngụy Vô Tiện đến vị trí đối diện Lam Vong Cơ ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng, coi như chưa có chuyện gì phát sinh, chính sắc hỏi, "Niệm nhi, có chuyện gì?"

Mặt dày Ngụy Vô Tiện vẫn là chiến thắng chính mình, da mặt dày thêm một tầng đi.

A Niệm xoay người thấy song thân đều đã đoan chính đến cực điểm, lạnh run mà cầm rượu đi vào nhã gian, ửng đỏ trên mặt còn chưa rút đi.

Nàng đem rượu tùy ý mà đặt trên bàn, vội vội vàng vàng nói, "Đây là rượu cha gọi, cha và phụ thân chậm rãi dùng". Liền đỏ mặt xoay người nhanh chóng rời đi.

Ngụy Vô Tiện thấy A Niệm đi rồi, không biết xấu hổ mà đối với Lam Vong Cơ cười, "Khuê nữ của ta rất hiểu chuyện."

"........"

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ bị mình hỏi đến không được tự nhiên, lại đi đến cọ bên người Lam Trạm, bám vào bên tai y, vẻ mặt chế nhạo cười, "Nếu không, hai ta tiếp tục?"

Lam Vong Cơ nhịn không được nữa, đè lại bờ vai của hắn, đem hắn ấn ở chỗ ngồi bên cạnh, đem đũa nhét vào tay hắn, mở ra bầu rượu rót cho Ngụy Vô Tiện một ly.

Lam Vong Cơ, "Tiếp tục ăn cơm."

Ngụy Vô Tiện, "..........."

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ mặt thất thần mà gắp mấy miếng đồ ăn, nhét vào trong miệng bất mãn mà nhai nuốt. Thật vất vả đem tâm tư của tiểu cũ kỹ lay ra được, nên thân thân ôm ôm, nên gợi lên chút lửa nóng gì đó. Ngồi tiếp tục ăn cơm là cái quỷ gì a?

Hắn ăn đồ ăn cay một chút, lại đem đũa đặt lên chén. Lam Vong Cơ quan tâm hỏi, "Ăn không hợp?"

Ngụy Vô Tiện, "Không có". Hắn bẹp miệng, vẻ mặt u oán, "Chính là cảm thấy ngươi đối với ta không đủ nhiệt tình. Ngươi xem một bàn đồ ăn cay này đi, chúng nó so với ngươi còn nhiệt tình hơn."

Lam Vong Cơ, "..........."

Vừa rồi chính là bởi vì quá nhiệt tình nên đã bị Lam Niệm vừa vặn bắt được. Lam Vong Cơ chuẩn bị hạ chiếc đũa, tay ngừng giữa không trung, châm chước trong chốc lát, hầu kết trượt lên trượt xuống, hỏi, "Ngươi muốn như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện bị biểu hiện của Lam Vong Cơ chọc cười. Muốn như thế nào? Đương nhiên là thiên thời địa lợi nhân hòa, đem ngươi ăn luôn a!

"Nghe nói Lam gia không được uống rượu". Ngụy Vô Tiện cười, nhấc bầu rượu rót đầy một ly đặt trước mặt Lam Vong Cơ.

"Ngụy Vô Tiện ta đệ nhất ái rượu, nhiệt liệt nhập hầu; đệ nhị ái cay, không cay không vui; đệ tam ái phong lưu, trò chơi bụi hoa câu cái ngọc diện lang quân. Càn Nguyên của ta không thể nào không uống rượu được. Phu quân, bồi ta một chén, thế nào?". Hắn đem chén rượu để mạnh vào tay Lam Vong Cơ, một tiếng 'phu quân' cười đến mặt mày hớn hở, hắn giơ chén rượu kia chủ động rời khỏi bàn tay đang cầm rượu kia của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nghe một tiếng 'phu quân' kia, kêu đến cả người y kinh hỉ, đồng tử vì kinh hỉ mà thu nhỏ lại vài phần. Người ngày đêm thương nhớ cười đến sáng lạng mà gọi mình 'phu quân', mị nhãn như tơ, liêu nhân như cánh hoa đào, miệng lưỡi dụ hoặc đến cực điểm. Làm sao cự tuyệt hắn được chứ? Chỉ là nhất thời nhìn đến mê mẩn, nhớ tới năm đó dưới trăng đầu tường kinh hồng một mặt.

Im lặng, tức là đồng ý.

Ngụy Vô Tiện đem tay mình vẫn còn ve vãn ở khuỷu tay Lam Vong Cơ, mân mê chén rượu đến gần thân thể y.

"Hai ta hiện tại đã rõ tâm ý. Ngươi thiếu ta sính lễ, hôn thư cùng bái đường, trước tiên dùng ly rượu này đền bù một chút. Coi như là rượu hợp cẩn đi". Ngụy Vô Tiện đối Lam Vong Cơ chớp chớp mắt, vẻ mặt nghịch ngợm. Lam Trạm hơi bối rối, cảm thấy người trước mặt cùng thiếu niên trong trí nhớ không khác gì nhau.

Hai người nhắm mắt đan tay đem rượu uống cạn.

"Uống rượu của ta, thì đã là người của ta!". Ngụy Vô Tiện hạnh phúc nhìn vể phía Lam Vong Cơ, chỉ thấy y đem chén rượu thả lên bàn một cái, nghiêng đầu dựa vào cánh tay mình, mày nhăn lại, nhắm mắt.

Ngụy Vô Tiện, "Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ không đáp lại.

"Nhị ca ca?"

Không đáp.

"Phu quân?"

Vẫn không đáp.

Ngụy Vô Tiện nóng nảy, hắn biết người Lam gia không được uống rượu, nhưng trăm ngàn lần hắn không nghĩ tới chính là Lam Vong Cơ một ly liền gục. Cái này..... làm sao bây giờ?

Tâm tư không nhịn được sinh ra ác ý, nghĩ đến tiểu cũ kỹ minh nguyệt thanh phong này khi say sẽ có đức hạnh gì. Hắn kề sát vào mặt Lam Vong Cơ, xoa xoa mặt y. Hắn nghĩ thầm, da mặt người này như thế nào lại đẹp như vậy? Vì cái gì mỗi lần nhìn thấy gương mặt này, tâm mình liền ức chế không được mà phanh phanh phanh nhảy lên? Hắn nhẹ nhàng xoa môi y, sinh ra một ý tưởng hôn lên, cùng y triệt để mở ra dục vọng.

Trên người Lam Vong Cơ tỏa ra hơi thở vị trà đắng, nguyên bản là lạnh lùng, có chút lạnh lẽo. Nhưng mà giờ phút này, hương trà thấm vào cùng với hương rượu, lãnh hương nổi lên ấm áp nhè nhẹ, phảng phất trộn lẫn vào một vị ngọt hơi say, thế nhưng đắm say lòng người.

Ngụy Vô Tiện nghĩ: Nếu trên người Lam Trạm mang theo khí tức Khôn Trạch vị rượu hoa đào của mình, sẽ làm huyết mạch phun trương đến như thế nào nữa đây?

Ngụy Vô Tiện đến gần, loại hương khí quanh quẩn ở chóp mũi hắn, không tự chủ được mà đem thân mình cúi xuống thấp một chút, càng gần y một chút, mơ mơ hồ hồ nghĩ, "Kỳ quái...... như thế nào giống như có điểm nóng?"

Hương vị trà tửu giao hòa, mặt hắn đã càng gần, hắn lại hồn nhiên mà không phát giác, giọng nói cũng trầm xuống, mang theo ý vị ngả ngớn, nỉ non gọi, "Phu quân......"

Lam Vong Cơ bỗng nhiên mở to mắt, một tay bắt lấy bàn tay Ngụy Vô Tiện đang vuốt ve trên mặt mình, đôi mắt lưu ly nhạt màu ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện.

Ánh mắt này quá mức thanh triệt chính trực, làm ác dục vọng trong lòng Ngụy Vô Tiện mãnh liệt mênh mông, trong thân thể hắn như có lửa đốt, hắn biết có khả năng Lam Trạm vẫn đang say, không có ý tốt mà cười nói, "Lam Trạm, ta hỏi cái gì, ngươi đáp cái đó? Ta bảo ngươi làm cái gì, ngươi liền làm cái đó?"

Lam Vong Cơ, "Ân."

Không nghĩ tới Lam Trạm thật sự đáp ứng.

Ngụy Vô Tiện nói, "Đem mạt ngạch của ngươi tháo xuống."

Lam Vong Cơ quả nhiên duỗi tay ra sau đầu, chậm rãi tháo mạt ngạch xuống, đem mạt ngạch thêu vân mây lấy xuống.

Ngụy Vô Tiện vừa lòng mà đem mạt ngạch cầm trong tay, lăn qua lộn lại tỉ mỉ mà nhìn một hồi, nói, "Cũng không có gì ghê gớm, ta còn tưởng giấu bí mật kinh thiên động địa gì. Vì cái gì trước kia bị ta lấy xuống lại tức giận như vậy?". Hắn nhớ tới năm đó vô ý kéo xuống mạt ngạch của Lam Trạm, nhớ tới biểu tình muốn giết người kia, không khỏi mà rùng mình một cái.

Bỗng nhiên, cảm thấy tay mình có điểm căng thẳng. Chỉ thấy Lam Vong Cơ dùng mạt ngạch trói chặt hai tay hắn, bắt đầu thong thả ung dung mà thắt nút.

Ngụy Vô Tiện nói, "Ngươi làm gì vậy? Ta nói thích ngươi, ngươi cũng không thể như vậy a, không nói một câu liền trói ta lại. Sợ ta rời đi sao? Đừng sợ, ta không đi."

Ngụy Vô Tiện muốn nhìn xem Lam Vong Cơ đến tột cùng là muốn làm gì, liền tùy ý để y hành động. Lam Vong Cơ đem hai tay hắn trói đến gắt gao, đầu tiên là thắt một nút thòng lọng, nghĩ nghĩ, phảng phất cảm thấy không ổn, lại mở ra, đổi thành một cái bế tắc. Lại nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy không ổn, lại thắt một cái nữa.

Mạt ngạch của Cô Tô Lam thị rũ xuống phía sau một dải lụa, khi hành động tiêu sái tung bay, cực kỳ đẹp mắt, bởi vì vậy cũng rất dài. Lam Vong Cơ liên tiếp thắt bảy tám cái bế tắc, xếp thành một chuỗi nút thắt khó coi, lúc này mới vừa lòng mà dừng tay.

Ngụy Vô Tiện nói, "Uy, mạt ngạch này của ngươi có còn muốn dùng hay không đây?"

Lam Vong Cơ giãn mày ra, nắm đầu khác của mạt ngạch, kéo tay Ngụy Vô Tiện, giơ lên trước mắt, phảng phất như đang thưởng thức kiệt tác vĩ đại của mình. Tay Ngụy Vô Tiện bị y giơ lên, nghĩ thầm, 'Ta cũng đã thừa nhận thể xác và tinh thần ta đều là của ngươi, nhưng cũng không cần mang ta ra chơi đùa như vậy đi?'

Bỗng nhiên bừng tỉnh, Ngụy Vô Tiện nói, "Cởi ra cho ta."

Lam Vong Cơ vui vẻ duỗi tay, hướng về phía cổ áo cùng đai lưng của hắn. Ngụy Vô Tiện hô, "Không phải cởi cái này! Cởi cái trên tay cho ta, cởi cái ngươi cột vào, mạt ngạch này."

Bộ dáng như tiểu hài tử này của Lam Trạm là học từ ai a? Y muốn thoát y phục của ta, chẳng lẽ muốn cùng ta song tu? Ngụy Vô Tiện chấn kinh rồi, không nghĩ tới tiểu cũ kỹ uống say nhiệt tình như thế, thật sự nhịn không được mà muốn lừa y lên giường mà.

Lam Vong Cơ nghe xong yêu cầu của hắn, chân mày nhăn lại, sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích. Ngụy Vô Tiện giơ tay cho y xem, "Khó hiểu cũng đúng, không nghĩ tới Nhị ca ca thế nhưng thích đối với ta như vậy, oa oa oa, Tiện Tiện ủy khuất."

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, bình tĩnh mà dời ánh mắt, phảng phất nghe không rõ hắn đang nói cái gì, yêu cầu phí tâm tư khảo một đoạn thời gian.

Ngụy Vô Tiện nói, "Phu quân......... chúng ta trở về phòng chậm rãi chơi, ngươi thấy thế nào?"

Không đợi Ngụy Vô Tiện nói hết lời, Lam Vong Cơ liền nắm tay bị trói của hắn, hướng dưới lầu phóng đi.

"Ta nói là trở về phòng, không phải xuống lầu!". Ngụy Vô Tiện kêu to nhắc nhở. Hắn nghĩ đến dưới lầu là một đám tiểu bối, đi xuống dưới thì mặt mũi hai người cũng không cần nữa.

Thấy Hàm Quang Quân tiên khí phiêu diêu mạt ngạch trên trán không cánh mà bay, lại thấy Ngụy Vô Tiện bị trói đến thất điên bát đảo. Cánh gà trong miệng Lam Cảnh Nghi rớt xuống, lọt vào trong chén, nước xốt văng tung tóe, bắn lên ngực áo.

Lam Cảnh Nghi nhìn về phía Lam Niệm, Lam Niệm ngây ngốc cười, bày ra biểu tình 'ta cái gì cũng không biết'.

Đầu óc Ngụy Vô Tiện nhảy ra một ý nghĩ, sau khi tỉnh rượu, Lam Vong Cơ có thể không cần gặp người.

Kim Lăng kinh nghi bất định nói, "....... Hắn đang làm gì?"

Ngụy Vô Tiện nói, "Biểu diễn cho các ngươi xem mạt ngạch của Lam gia còn có tác dụng đặc thù."

Lam Tư Truy, "Tác dụng đặc thù là gì....."

Ngụy Vô Tiện nói, "Lúc gặp tẩu thi kỳ quái, các ngươi cảm thấy cần mang về hảo hảo kiểm tra, liền có thể đem mạt ngạch tháo xuống, trói lại như vậy rồi mang về."

Lam Cảnh Nghi reo lên, "Này sao được? Mạt ngạch nhà chúng ta là...."

Lam Niệm đem cánh gà nhét trở lại trong miệng Lam Cảnh Nghi, nói, "Thì ra là như thế. Ta cũng không biết còn có tác dụng kỳ diệu như vậy. Phụ thân dạy dỗ thật đúng."

Làm lơ một đường ánh mắt quỷ dị, Lam Vong Cơ kéo thẳng Ngụy Vô Tiện lên lầu.

Đám tiểu bối phục hồi lại tinh thần, nhìn nhau khó hiểu.

Lam Cảnh Nghi kinh hồn chưa định, "Vừa rồi ta mới thấy cái gì?". Lam Cảnh Nghi ngốc lăng mà nhìn về phía các tiểu bối Lam gia như mình, nghĩ từ trong miệng bọn họ chứng thực được cái gì. Chỉ thấy một đám lắc đầu điên cuồng.

"Không rõ ràng lắm."

Cũng chỉ có một mình Lam Niệm tự tại mà gặm đùi gà, trên mặt lộ ra vui mừng không ẩn giấu được. Lam Tư Truy nghĩ đến lúc trước biểu hiện của Ngụy Vô Tiện với Lam Niệm, có chút xác minh nghĩ.

Lam Tư Truy, "A Niệm, xem ra muội có mẹ kế."

Nhìn thấy không nói ra.

Vào phòng, xoay người, đóng cửa, cài then. Bước cuối cùng là đem cái bàn đẩy đến trước cửa, phảng phất như muốn ngăn trở địch nhân bên ngoài. Trơ mắt nhìn Lam Vong Cơ bận trước bận sau xong rồi, Ngụy Vô Tiện cười nói, "Ngươi muốn làm gì ta? Sợ người khác tiến vào như vậy?"

Trong thiết kế của nhã gian có một tấm bình phong, phân cách căn phòng thành hai không gian, ở phía ngoài có bàn trà để cung tọa đàm ăn thực uống, ở bên trong là trường kỷ, có mành che, dùng để nghỉ ngơi. Lam Vong Cơ đem Ngụy Vô Tiện kéo vào sau bình phòng, dùng sức đẩy ngã Ngụy Vô Tiện lên giường.

Trường kỷ có một gối mộc, Ngụy Vô Tiện va đầu vào đó, nhẹ nhàng cảm khái một chút, "Ai da" mà kêu một tiếng, trong lòng lại nghĩ, 'Cứ như vậy làm? Mới vừa uống xong rượu hợp cẩn liền muốn động phòng hoa chúc? Lam Trạm, chỉ có thể là ngươi a!'

Lam Vong Cơ nghe tiếng hắn than đau, một hiên bạch y vạt áo, khí độ ung dung mà ngồi xuống bên giường, lấy tay sờ sờ đầu Ngụy Vô Tiện. Tuy rằng diện vô biểu tình, nhưng động tác lại thập phần mềm nhẹ, như là đang hỏi 'có đau không?'

Y một bên sờ kiểm tra, Ngụy Vô Tiện một bên khóe miệng run rẩy, tương kế tựu kế nói, "Đau quá a, đau quá đau quá đau quá đi."

Nghe hắn vẫn luôn kêu đau, trên mặt Lam Vong Cơ hiện ra một chút hơi hơi ưu sắc, động tác trên tay càng ôn nhu, còn an ủi mà vỗ vỗ vai hắn. Ngụy Vô Tiện giảo hoạt cười nói, "Phu quân tốt, Nhị ca ca, ngươi thân thân ta, thân thân ta liền không đau."

Lam Vong Cơ cúi người lập tức dùng môi ngăn chặn miệng hắn.

Ngụy Vô Tiện thấy người đã dâng đến tay, liền mở rộng cửa, gậy ông đập lưng ông. Đầu lưỡi Lam Vong Cơ linh hoạt mà tiến vào khoang miệng hắn, cùng hắn môi lưỡi dây dưa không rõ.

Không biết sao, Lam Vong Cơ quỳ một chân trên giường, hôn hôn, khinh thân đè ép chiếm thượng phong.

Hạn hán gặp mưa rào.

A Niệm, con cực khổ rồi :)))

Editor: Ngáo

Đã đăng: 22:10 - 23/12/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro