Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Vô Tiện từ trong nắng sớm xuyên thấu qua khe cửa từ từ khôi phục thần trí. Đêm qua lăn qua lộn lại đến nửa đêm, hắn không nghĩ mình sẽ tỉnh dậy sớm như vậy.

Hắn mở mắt nhìn đỉnh giường, đêm qua quá mức củi khô lửa bốc, thế nhưng chưa chú ý tới trướng đỉnh có một tầng sa mỏng thêu một đôi uyên ương. Ngụy Vô Tiện cảm thấy tư thế nằm thẳng của mình đã nằm lâu, muốn đổi tư thế, kết quá vừa động đậy một cái, toàn thân lập tức đau nhức một trận, cảm giác như xương cốt hoàn toàn bị tháo rời ra rồi lắp lại một lượt, nơi hạ thân kia còn có một loại đau đớn quỷ dị khó có thể mở miệng. Điều này khiến hắn không khỏi nhớ tới đêm hôm qua hắn cùng Lam Vong Cơ đã làm chuyện tốt gì.

Vốn dĩ lúc bắt đầu hắn chỉ muốn trêu chọc y một chút, cũng không có thật sự chuẩn bị tốt cùng Lam Trạm song tu, ai ngờ hôn môi một lúc, khí tức của Lam Vong Cơ dây dưa cùng khí tức của hắn khiến cầm lòng không đậu, sau đó vu sơn mây mưa liền thuận lý thành chương. Hắn nhớ tới tối qua cùng với Lam Vong Cơ đủ loại nhiệt tình, trên mặt có chút nóng lên, trong lòng lại vô cùng thỏa mãn, còn có chút chưa đã thèm.

Tuy rằng không phải tin kỳ của mình, cũng không có cùng Lam Trạm làm đến bước thành khóa, nhưng vui thích đêm qua cũng coi như là lâu hạn cam lộ, làm hắn không khỏi kêu đau nhức một phen. Hiện tại toàn thân hắn đều là hương vị của Lam Vong Cơ, từ trong ra ngoài, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Ngụy Vô Tiện cảm giác sau lưng ấm áp phập phồng, bên hông là một cánh tay đem hắn ôm hắn từ phía sau, biết mình đang nằm hoàn toàn trong ngực Lam Trạm, hắn liền nhích về phía sau một chút, khiến cho phần lưng của hắn cùng ngực Lam Trạm tiếp xúc, cảm giác được độ ấm của y. Nhưng mà lúc hắn nhích ra phía sau, Ngụy Vô Tiện cảm giác cánh tay ở trên eo mình càng ôm chặt, đồng thời Lam Vong Cơ tiến đến để cằm lên vai Ngụy Vô Tiện.

"Tỉnh?". Sau lưng truyền đến ôn trầm hỏi chuyện, thanh âm nghe qua có chút thỏa mãn. Ngụy Vô Tiện cảm giác ngực Lam Trạm hơi hơi chấn động.

"Ân". Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng mà lên tiếng, kết quả nuốt nước bọt cảm giác cổ họng khàn khàn đau nhức, mới nhớ tới ngày hôm qua chính mình lãng kêu cùng rên rỉ, trên mặt không khỏi hơi cay, trong lòng lại không thể nào chịu nổi.

Lam Trạm chỉ biết cắn răng tàn nhẫn làm, hắn mới nói vài câu liền làm cho hắn kêu không ngừng. Ngụy Vô Tiện trong lòng bất bình. Hơn nữa hai đời của mình đều là tùy tùy tiện tiện giao lần đầu tiên cho người này, cũng không biết là bị cái gì mê hoặc tâm hồn rồi đi. Hắn ở trong lòng vì mình mà thở dài. Bất quá, Càn Nguyên của hắn hai đời đều là người duy nhất trong lòng, cũng không muốn phản kháng.

Trong lúc Ngụy Vô Tiện suy nghĩ mông lung, Lam Vong Cơ đã từ bên người hắn ngồi dậy, đắp lại chăn cho hắn, mặc lại trung y tuyết trắng lên người, sau đó nhướn người chống tay ở một bên người Ngụy Vô Tiện, tay kia nhẹ nhàng áp lên trán hắn, hành động lưu loát như đã làm vô số lần.

"Có chỗ nào không khỏe sao?". Lam Vong Cơ nhìn vào mắt Ngụy Vô Tiện, đôi mắt ôn nhu quan tâm.

Ngụy Vô Tiện vốn định nói là không có, bị ngươi làm như vậy phi thường sảng khoái, thoải mái a. Kết quả hắn giương mắt liền thấy ánh mắt thâm tình của Lam Vong Cơ, hơn nữa còn có gương mặt tuyệt soái nhân gian kia, một vài lọn tóc bên tai Lam Trạm trượt xuống đáp trên vai y, tâm tư của Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt cứng lại, hầu kết không khỏi lăn lộn một chút nuốt nước bọt.

Không được, bộ dáng này của Lam Trạm quá mê người. Vì thế Ngụy Vô Tiện liền nhíu mày lớn tiếng nói, "Có! Cực kỳ không khỏe!"

Lam Vong Cơ nghe hắn nói, trong lòng không khỏi căng thẳng, vội vàng giơ tay khẽ chạm trên người Ngụy Vô Tiện, lo lắng hỏi, "Nơi nào không khỏe?"

Ngụy Vô Tiện thấy lừa được người nọ, giảo hoạt mà cười cười, ngay sau đó bày ra vẻ mặt ủy khuất, "Nơi nào cũng không khỏe! Ngươi xuống tay thật là quá độc ác, không biết thương hoa tiếc ngọc, đến lúc ta bị ngươi lộng hỏng rồi ngươi thượng ai a?". Mặt mày lưu chuyển, tuy hắn nói đến đáng thương ủy khuất, nhưng vẻ mặt lại có thần thái phong tình vạn chủng.

Lam Vong Cơ biết người nọ là trêu chọc vui đùa, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, nhẹ nhàng trách một câu, "Không biết xấu hổ". Nhưng ngữ khí cưng chiều, như là muốn cho người nọ càng thêm phóng túng một ít.

Đêm qua vì rượu mà lửa cháy lan cả đồng cỏ, sự tình lúc y rơi vào trạng thái say rượu là như thế nào y cũng không nhớ rõ, đắn đo nặng nhẹ có chút hoảng hốt, bất quá khi tỉnh rượu liền thấy Ngụy Vô Tiện không khống chế mà thừa hoan ở dưới thân mình, hai mắt nước mắt ướt đẫm, gò má ửng đỏ, lại nghe thấy người nọ lung tung mà ngâm gọi, vốn định lấy ôn nhu mà đối đãi, nhưng lại cầm lòng không đậu mà càng mãnh liệt, cuối cùng làm cho hắn dục tiên dục tử, hận không thể đem người nọ khảm vào trong thân thể mình. Nghĩ đến, cũng không phải lỗi của một người, đều là dục cự còn nghênh.

Ngụy Vô Tiện không thuận theo, không chịu buông tha, ỷ vào hiện tại đã thổ lộ rồi, thân cũng thân rồi, hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, cho dù mở cửa sổ ra nói cho người ngoài nghe cũng không sợ, bĩu môi giả vờ oán giận, "Ngươi nghe thanh âm này của ta đi, ách, đau đến độ không nói nên lời, ngươi không đau lòng sao? Hôm qua ta đã rất nhiều lần kêu từ bỏ, ngươi vẫn tàn nhẫn như vậy, ngươi xem, hiện tại ta bị ngươi lăn lộn thành cái dạng gì?". Hắn nâng cánh tay vén chăn trước ngực ra, lộ ra dấu vết xanh tím.

"Nơi này, nơi này, còn có nơi này, đều là kiệt tác của ngươi........ Phía dưới càng không cần phải nói". Ngụy Vô Tiện lung tung chỉ vào cánh tay, cổ, xương quai xanh, ngực cùng bụng, vẻ mặt cảm thấy tội danh của Lam Trạm rất đáng không được tha thứ. "Tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên của người ta, người ta vẫn còn non nớt mà". Nói lời này cũng không tính là giả, rất hợp tình hợp lý, đây là lần đầu tiên sau khi hắn được hiến xá trở về.

Ngụy Vô Tiện dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào ngực Lam Vong Cơ, "Ngươi phải đối xử tốt với ta......". Lời còn chưa nói xong đã bị Lam Vong Cơ tiến đến chặn hôn.

Một phen dây dưa, hai người đều bị tình dục làm cho chật vật nan kham.

Cánh tay Ngụy Vô Tiện bủn rủn ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, sau khi môi lưỡi tách ra liền hàm hàm hồ hồ mà nói, "Lam Trạm....... ta muốn........"

Nhưng mà Lam Vong Cơ chỉ hôn hôn Ngụy Vô Tiện một hồi, sau đó ngồi dậy lau mặt cho thanh tỉnh.

"Không được". Nói một câu không có sức thuyết phục.

"Vậy ngươi xoa xoa cho ta, cả người ta dường như bị ngươi hủy đi rồi". Cả người Ngụy Vô Tiện bủn rủn, lúc này kỳ thật cũng có chút sợ hãi cảm giác một lần sống mơ mơ màng màng.

Lam Vong Cơ cẩn thận mà xoa xoa cho Ngụy Vô Tiện, sau đó có người nhẹ nhàng gõ cửa, gõ ba cái, thanh âm Lam Tư Truy truyền đến, "Hàm Quang Quân, đã chuẩn bị xong. Phải đi sao?"

Lam Vong Cơ thật sâu nhà nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện đang nằm trên giường, nói, "Chờ dưới lầu."

Ngụy Vô Tiện mang theo một thân hương vị của Lam Vong Cơ, khập khiễng xuống lầu, ở đây tiểu bối đã phân hóa cũng chỉ có Lam Tư Truy, cho nên cậu chỉ có thể đỏ bừng mặt mà nhìn hai người từ nhã gian đi ra. Lam Niệm chạy đến bên người Ngụy Vô Tiện, tuy cảm thấy hơi thở trên người mẫu thân tựa hồ thay đổi, nhưng cũng không rõ ràng lắm sự tình gì, thấy Ngụy Vô Tiện sắc mặt không tốt lắm, lo lắng hỏi, "Người nơi nào không thoải mái a?"

Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua khuê nữ, không biết nói gì.

"Đêm lạnh, chịu chút phong hàn". Lam Vong Cơ giúp đỡ giải vây.

Lam Niệm "A" một tiếng, lại cẩn thận nhìn Ngụy Vô Tiện, phát hiện trên cổ hắn có dấu vết hồng hồng kỳ quái, nhìn qua có chút dọa người, nghĩ đến ngày hôm qua không có những vết này, liền nhỏ giọng mà nói với Ngụy Vô Tiện, "Cha, trên cổ người, có phải bị thương hay không?"

"A!?". Ngụy Vô Tiện mờ mịt mà sờ sờ cổ mình, suy nghĩ nửa ngày sao lại thế này, mới nhớ tới cái gì đó, ngay sau đó đen mặt, đưa cho Lam Vong Cơ một ánh mắt ngầm hiểu, cười nói, "Không có gì, chỉ là không cẩn thận mà thôi". Sau đó theo bản năng kéo cổ áo che che.

Lam Tư Truy ở một bên mặt càng đỏ hơn.

Mọi người ra khỏi thành, sau đó đường ai nấy đi. Đám tiểu bối phải trở về nhà, những ngày qua trải qua nhiều chuyện cùng nhau như thế, cũng đến lúc phải trở về nhà rồi. Đầu tiên là sự kiện điều tra xác mèo chết, lại cùng trải qua trong tòa quỷ thành sương mù dày đặc kinh tâm động phách một ngày một đêm, còn cùng nhau đốt tiền giấy, cùng nhau trộm uống rượu, cùng cãi nhau, cùng mắng người, tình cảm đã khắng khít hơn không ít, sắp chia tay đều có chút lưu luyến không rời, ở cửa thành dây dưa một đoàn. Lam Vong Cơ cũng không có thúc giục, tùy ý để bọn họ từ biệt, đứng ở dưới một cây cao lặng yên không nói, lặng lẽ quan sát Ngụy Vô Tiện.

Sau khi đám tiểu bối phân ly, tiểu bối Lam gia cùng Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đến Đàm Châu hội hợp cùng Trạch Vu Quân. Lam Tư Truy đối với Kim Lăng đã đi xa, lưu luyến nhìn theo.

Vài ngày sau, đoàn người đến Đàm Châu, chưa hội hợp cùng Lam Hi Thần, dừng chân ở một hoa viên. Đám tiểu bối thấy hoa viên thật lớn, khí khái phi phàm, không có ai trông giữ, nhịn không được tò mò, liền đi vào du lãm. Chỉ cần không phạm phải gia quy, Lam Vong Cơ cũng không ngăn họ lại, đám tiểu bối từ từ đi vào.

Bên trong hoa viên có thạch đình thạch lan, bàn đá ghế đá, cung ngắm hoa ngắm trăng, nhưng mà nhiều năm mưa gió, đình thiếu một góc, ghế đổ hai cái. Mãn viên không thấy hoa cỏ, chỉ thấy cành khô lá úa, khi gió nhẹ nhàng thổi qua, lá rụng tung bay, có chút tiêu điều. Hoa viên này đã hoang phế nhiều năm.

Đám tiểu bối hứng thú bừng bừng đi dạo hết nửa vòng, Lam Tư Truy nói, "Đây lẽ nào là hoa viên của Thì Hoa Nữ?"

Lam Cảnh Nghi ngơ ngác nói, "Thì Hoa Nữ? Là ai? Hoa viên này có chủ sao?"

Hoa kỳ ngắn ngủi, ứng quý mà khai hoa cỏ, xưng là Thì Hoa. Chủng loại đa dạng, màu sắc và hoa văn khác nhau, khai khi mãn viên hương thơm, hoặc nhiệt liệt hoặc thâm trầm, hoặc kiều diễm hoặc thanh nhã, như huyễn như mộng. Nghe thấy cái tên này, trong lòng Ngụy Vô Tiện khẽ động, nhớ lại một chút gì đó. Lam Tư Truy vỗ cây cột trong thạch đình, suy nghĩ một lát, nói, "Nếu ta nhớ không lầm thì chính là nơi này. Tòa hoa viên này đã từng rất nổi tiếng, ta đọc được ở trong sách "Hồn Thì Hoa Nữ". Đàm Châu có hoa viên, hoa viên có một nữ nhân. Dưới ánh trăng ngâm thơ, thơ hay, tặng một đóa thì hoa, ba năm không héo, hương thơm trường tồn. Nếu thơ không hay hoặc ngâm sai, Thì Hoa Nữ hiện ra, cầm hoa ném vào mặt, sau đó biến mất."

Lam Cảnh Nghi nói, "Ngâm thơ sai sẽ bị nàng dùng hoa đánh mặt sao? Đây là yêu quái gì a?"

Lam Tư Truy nói, "Đại khái cũng không được tính là yêu quái, phải nói là tinh quái. Tương truyền vị chủ nhân đầu tiên của hoa viên này là một vị thi nhân, hắn trồng hoa làm bạn, ngày ngày ngâm thơ, trong đó có một đóa hoa chịu thư hương thơ tình sở nhiễm, ngưng thành một sợi tinh hồn, hóa thành Thì Hoa Nữ. Người ngoài tới đây, ngâm thơ hay sẽ làm nàng nhớ đến người trồng trọt chăm sóc mình, cao hứng liền tặng một đóa hoa. Nếu ngâm sai hoặc là quá tệ, nàng liền từ trong hoa hiện ra, dùng hoa đánh người đối diện. Người bị đánh trúng sẽ ngất xỉu, sau khi tỉnh lại sẽ thấy mình bị ném ra hoa viên. Mười mấy năm trước, tòa hoa viên này người người nối đuôi nhau đến đây không dứt."

Ngụy Vô Tiện ở một bên nghe được, vỗ tay nói, "Phong nhã, phong nhã". Sau đó cười đến vẻ mặt hồ nghi mà nhìn về phía Lam Tư Truy, "Bất quá, Tàng Thư Các của Cô Tô Lam thị cũng sẽ không có sách ghi lại chuyện này, Tư Truy ngươi nói thật đi, ngươi đọc chính là sách gì, ai cho ngươi xem?"

Lam Tư Truy mặt đỏ lên, lén lút nhìn Lam Vong Cơ, lo lắng bị phạt.

Ngụy Vô Tiện xoay mặt nhìn về phía nữ nhi của mình, hỏi, "Lam Niệm, con biết Tư Truy xem sách gì không? Con có từng xem qua chưa?". Cười đến vẻ mặt hòa ái, giống như đang chọc ghẹo tiểu hài tử ba tuổi.

Lam Niệm nghĩ đến lúc trước cùng sư huynh xem qua một quyển sách không biết rơi ra từ đâu, tên là cái gì "Cổ Kim Phong Lưu Truyện", tranh minh họa các nữ tử diễm mỹ vô cùng, nam tử toàn gió mát trăng thanh, tuy khi đó nàng không biết thế nào là phong lưu cùng tình yêu, hiện tại nghĩ đến nhất định đó không phải thứ tốt gì, liền đem đầu lắc như trống bỏi, vẻ mặt vô hại mà trả lời, "Không có."

Lam Cảnh Nghi bị quái chí hấp dẫn, hỏi, "Thì Hoa Nữ có phải mỹ mạo lắm hay không? Bằng không sao nhiều người lại đến như vậy?"

Thấy sư muội bao che cho mình, Hàm Quang Quân cũng không có ý trách cứ, Lam Tư Truy âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới cười đáp, "Hẳn là thực mỹ mạo. Dù sao cũng là phong nhã tinh quái như thế, lại là vật được ngưng tụ mà thành tốt đẹp như thế. Nhưng kỳ thật vẫn luôn không có ai thấy rõ mặt Thì Hoa Nữ, họ không biết làm thơ, chỉ đến để xem Thì Hoa Nữ ra sao, cho nên đại đa số người không có ai được Thì Hoa Nữ tặng hoa. Đều là ngâm sai rồi bị đánh ngất, không có duyên nhìn thấy. Bất quá...... ngoại trừ một người."

Một thiếu niên khác hỏi, "Là người nào?"

Ngụy Vô Tiện như là nhớ tới gì đó, nhẹ nhàng khụ một tiếng.

Lam Tư Truy lập tức im miệng, không biết có nên nói hay không. Người Lam gia đều biết Ngụy Vô Tiện là đạo lữ của Lam Vong Cơ, hiện tại hai vị đều ở đây, cậu không biết nói ra sẽ có kết quả như thế nào.

Lam Cảnh Nghi cùng các tiểu bối khác nhao nhao khẩn cầu Lam Tư Truy, "Rốt cuộc là ai a? Ngươi mau nói đi Tư Truy, đừng có dừng như vậy chứ."

Ngụy Vô Tiện lại khụ một tiếng, nói, "Kia.... Chúng ta nói đến chuyện khác không được sao?"

Lam Niệm thấy phản ứng này của mẫu thân, nhớ tới trước kia cùng Lam Tư Truy xem sách, trong sách ghi lại lịch sử phong lưu của ai, dương lông mày nghịch ngợm mà nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện.

Nhưng mà không có ai để ý đến Ngụy Vô Tiện. Lam Cảnh Nghi xua tay, không thuận theo, không buông tha mà hỏi Lam Tư Truy, "Tư Truy, ngươi thật không phúc hậu gì cả. Ngươi mau nói là ai đi! Rốt cuộc ai nhàm chán đi chọc Thì Hoa Nữ như vậy?"

Lam Tư Truy nhìn về phía Lam Vong Cơ, giống như trưng cầu ý kiến. Lam Vong Cơ cho rằng Lam Tư Truy sợ nói ra sẽ bị y trách phạt, thấy đám tiểu bối đang hứng thú bừng bừng, liền không nỡ đánh gãy, gật đầu nói, "Cứ nói đừng ngại."

Nhưng mà Lam Niệm hít sâu một cái, thập phần lo lắng mà nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, một bộ biểu tình "Người xong rồi, con không cứu người được".

Lam Tư Truy thanh thanh giọng nói, "Di Lăng Lão Tổ!"

Đám tiểu bối Lam gia nghe xong danh hào này, đầu tiên là khiếp sợ thổn thức, lại lập tức ý thức được Hàm Quang Quân ở đây, liền thức thời mà ngậm miệng. Ngụy Vô Tiện vẻ mặt vô tội mà nhìn về phía Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nghe thấy cái tên này cũng sửng sốt, nhưng mà nghĩ tới kiếp trước người nọ phong lưu, lại cảm thấy nếu không phải hắn thì cũng không thể. Thấy đám tiểu bối im như ve sầu mùa đông, đôi mắt y không gợn sóng mà nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, lại nói với Lam Tư Truy, "Tiếp tục". Y cũng muốn nghe xem, người bên cạnh y rốt cuộc là phong lưu như thế nào.

Lam Tư Truy cảm thấy đại sự không ổn, đáp lại Hàm Quang Quân, nơm nớp lo sợ mà nói tiếp, "Hắn vì muốn thấy rõ mặt Thì Hoa Nữ, từ Vân Mộng đến Đàm Châu, đến hoa viên này, mỗi lần đều cố ý ngâm thơ sai, chọc cho Thì Hoa Nữ tức giận dùng hoa đánh hắn, lại đem hắn ném văng ra. Lúc hắn tỉnh dậy lại tiến vào, tiếp tục lớn tiếng đọc sai. Lặp lại như thế hơn hai mươi lần, rốt cuộc thấy rõ mặt Thì Hoa Nữ, ra ngoài cùng mọi người ca ngợi. Nhưng Thì Hoa Nữ thì bị hắn chọc giận không nhỏ, một thời gian dài cũng không thấy nàng xuất hiện, thấy hắn đi vào liền làm một trận cuồng hoa mưa rơi, loạn hoa đánh người, hết màn này đến màn khác......"

Chúng thiếu niên muốn cười, rồi lại không dám, chỉ có thể nghẹn ở trong bụng, quá khó chịu.

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, cười đến vẻ mặt vô hại, "Thời thiếu niên ai mà không trải qua những sự tình như thế này? Nói đi cũng phải nói lại, vì cái gì sự tình như thế này ngươi có thể biết a? Còn nghiêm túc ghi nhớ như vậy, đây mới chính là thật sự nhàm chán đi."

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện, tuy răng mặt vô biểu tình, nhưng đáy mắt lại lóe lên một tia khác thường. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, 'xong rồi xong rồi, lúc đó chơi một vố lớn như vậy, nghĩ đến mình thật sự phong lưu không đứng đắn, Lam Trạm phỏng chừng sẽ đem mình đùa chết'.

Lam Niệm vẻ mặt đầy ý cười nhìn hắn, như là chọc ghẹo.

Ngụy Vô Tiện ra vẻ trấn định nói, "Tiểu bằng hữu các ngươi, lúc này mới bao lớn, tâm không tĩnh ý không rõ, trở về kêu Hàm Quang Quân phạt các ngươi chép gia quy mười lần". Hắn nhìn về phía Lam Niệm, bổ sung một câu, "Con cũng giống vậy."

Chúng tiểu bối đại kinh thất sắc, "Trồng cây chuối chép gia quy, còn chép mười lần?!"

Ngụy Vô Tiện cũng cả kinh, nhìn về phía Lam Vong Cơ, "Nhà các ngươi phạt trồng cây chuối nữa sao? Quá độc ác."

Lam Vong Cơ đạm thanh nói, "Chỉ chép thôi thì luôn có người không nhớ giáo huấn. Trồng cây chuối, nhớ rõ, còn có thể tu luyện."

Ngụy Vô Tiện nhớ đến người không nhớ giáo huấn kia chính là mình, làm bộ nghe không hiểu, xoay người, may mắn năm đó không phạt hắn trồng cây chuối.

Bất quá năm đó cùng Lam Trạm ở Tàng Thư Các chép gia quy một tháng thật sự không tồi. Tuy rằng khi đó hai người vẫn chưa phân hóa, nhưng mà cả ngày chọc cho tiểu cũ kỹ sinh khí thật là vui vẻ. Ai biết thằng nhãi cả ngày mặt lạnh kia lúc nào cũng trưng ra biểu tình đó, không cảm kích chút nào.

Rốt cuộc là ai đối với ta vừa gặp đã thương?!

Editor: Ngáo

Đã đăng: 23:04 - 24/12/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro