Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20

Tá túc qua đêm ở hoa viên, không ngờ vị 'hảo huynh đệ' lại bạo khởi, phải nhờ đến sự trợ giúp của Trạch Vu Quân mới bình ổn được dị động.

Xác của 'hảo huynh đệ' đã gần như hoàn chỉnh, chỉ thiếu cái đầu.

Lúc Lam Hi Thần nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, đầu tiên là ngẩn người. Lam Hi Thần cảm giác được trên người Ngụy Vô Tiện có khí tức của Lam Vong Cơ, đầu tiên là có chút không thể tin được, đảo mắt nhìn về phía đệ đệ nhà mình, liền từ trong ánh mắt thâm trầm của y biết được đáp án.

Đã là cố nhân, trở về thì tốt rồi.

Vài ngày nữa là đến Thanh Đàm thịnh hội ở Kim Lân Đài, tiểu bối Lam gia được lệnh trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện theo Lam Vong Cơ đến Kim Lân Đài, trong lòng có cảm giác không rõ ràng.

Hắn đã từng ngạo khí lăng vân trong những ngày Xạ Nhật Chi Chinh, được mọi người phủng vì công thần, nhưng mà trở mặt một cái lại kết tội muốn giết chết hắn, cho hắn danh xưng 'Di Lăng Lão Tổ' người người khiếp sợ, cũng trở mặt quá nhanh đi. Thế sự biến hóa khôn lường, ân oán cũng xoay chuyển như thế.

Kim Lân Đài hiện tại đã được tu sửa lại, càng trở nên khí phái đường hoàng. Một mảnh quảng trường phô tế mạn mặt đất rộng lớn. Ở phía xa là một tòa Tu Di cẩm thạch trắng như đạp lên chín tầng mây, một ngôi đình nghỉ chân trên đỉnh núi khí thế oai nghiêm mà nhìn xuống phía dưới, Kim Tinh Tuyết Lãng tụ thành một biển hoa. Cánh hoa tuyết trắng ung dung, hoa nở đến hảo sinh kiều diễm, ở trong gió tùy ý mà thổ lộ hương thơm đẹp đẽ quý giá.

Trên quảng trường từng đoàn người, không ngừng tiến vào bàn, ngay ngắn trật tự, đâu vào đấy, "Mạt Lăng Tô thị, thỉnh vào bàn này."

"Thanh Hà Nhiếp thị, thỉnh vào bàn này."

"Vân Mộng Giang thị, thỉnh vào bàn này."

Giang Trừng xuất hiện liền thả ra một ánh mắt sắc bén hình viên đạn, đi tới không nóng không lạnh nói, "Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân."

Lam Hi Thần cũng gật đầu đáp, "Giang tông chủ."

Hai người đều thất thần, qua loa vài câu, Giang Trừng nói, "Trước kia Thanh Đàm thịnh hội Kim Lân Đài thường xuyên không thấy Hàm Quang Quân, lần này như thế nào lại có hứng thú đến?"

Hai người đều không có trả lời, cũng may Giang Trừng cũng không phải thật tình muốn hỏi vấn đề này, ánh mắt hắn chuyển hướng về phía Ngụy Vô Tiện, liền như lưỡi dao mà cao thấp đánh giá, bước chân cũng đến gần một chút.

Giang Trừng cảm thấy một chút khí tức của Lam Vong Cơ từ trên người Ngụy Vô Tiện, lập tức nhăn mày lại, kéo khóe miệng nói, "Hàm Quang Quân thường ngày săn đêm du tẩu luôn luôn độc lai độc vãng, không có ai đi cùng, vị này là nhân vật như thế nào thế nhưng có thể làm cho Hàm Quang Quân để vào mắt, Hàm Quang Quân không ngại có thể dẫn kiến một chút cho Giang mỗ?"

Lam Hi Thần tiến lên một bước, thi lễ tạ lỗi, "Là ta sơ suất. Vị công tử này là bằng hữu của ta và Vong Cơ, có chút thân thiết. Gần đây tà túy thường xuyên nhiễu sự, liền cùng nhau săn đêm, đến tận đây thuận đường dự Thanh Đàm thịnh hội, mong Giang tông chủ thứ lỗi."

Ngụy Vô Tiện biết Giang Trừng rõ ràng thân phận của mình, nhưng lại quanh co lòng vòng hỏi han chẳng qua cũng chỉ là muốn làm khó hắn cùng Lam Trạm, vì không muốn nháo đến mức thu hút người chú ý, hắn đứng im bên cạnh Lam Vong Cơ không có động tĩnh gì.

Ánh mắt Giang Trừng còn ở trên người Ngụy Vô Tiện đảo quanh, nghe Lam Hi Thần một phen giải thích đến không có kẽ hở, giả vờ bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, "Thì ra là như vậy. Bất quá tại sao.....". Hắn xoa Tử Điện nơi ngón trỏ, nhướn mày tiếp tục nói, "Người bạn này của nhị vị hẳn là một Khôn Trạch đi? Cùng săn đêm không khỏi muốn có người tán gẫu, huống hồ, có thể là gần gũi một chút, hắn mang theo một thân khí tức của Hàm Quang Quân, nếu là người qua đường biết được, chẳng lẽ sẽ hủy hoại đi mỹ danh 'chung tình' của Hàm Quang Quân sao?". Giang Trừng giương mắt về phía Lam Vong Cơ, trong mắt có mũi nhọn đao kiếm.

Ngụy Vô Tiện nhìn về phía Giang Trừng, không nghĩ tới đã lâu như vậy không thấy người này, mồm mép hắn đã khắc nghiệt thêm vài phần, không thể nhịn được nữa, tùy ý cười cười, mở miệng đánh vỡ cục diện này, "Ta và Lam Trạm chỉ là bằng hữu, thật sự trong sạch! Thanh danh của Hàm Quang Quân không phải tùy ý mà phá được, Giang tông chủ cứ yên tâm đi. Một người vô danh tiểu tốt như ta lần này tới chỉ là muốn cọ cơm, không có ý gì khác."

Lúc này, một thanh âm cười cười vui vẻ vang lên, "Nhị ca, huynh như thế nào đến lại không nói trước với đệ, Vong Cơ cũng tới?"

Chủ nhân Kim Lân Đài, Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao tự mình ra nghênh đón.

Từ xa đã phát hiện không khí không đúng ở chỗ này, liền đặc biệt tới giải vây. Dù sao cũng là Lan Lăng Kim thị hắn chủ trì Thanh Đàm thịnh hội, nếu để xảy ra chuyện gì thì mặt mũi cũng đều khó coi, huống hồ Kim gia rất coi trọng mặt mũi. Kim Quang Dao đối Ngụy Vô Tiện cười nói, "Được a, người tới là khách, Kim Lân Đài cũng không có gì nhiều, nhưng cơm nhất định đủ ăn". Hắn lại đối Lam Hi Thần nói, "Nhị ca, các huynh trước tiên vào bàn ngồi, đệ qua bên kia nhìn xem. Thuận tiện an bài một chút cho Vong Cơ."

Người ta nói Kim Quang Dao bát diện linh lung thuận lợi mọi bề cũng không phải tin đồn vô căn cứ, một hồi lặng yên không tiếng động mà âm thầm đao kiếm bằng mắt, qua vài câu nói của hắn liền trôi qua như chưa có chuyện gì.

Vào Đấu Nghiên Thính an vị, Ngụy Vô Tiện ngồi bên người Lam Vong Cơ. Hắn đối Lam Vong Cơ nhỏ giọng hô vài cái, "Lam Trạm, Lam Trạm."

Lam Vong Cơ kiên nhẫn mà nhìn về phía hắn.

Ngụy Vô Tiện, "Ngươi không có sinh khí chứ?"

Lam Vong Cơ lắc đầu, "Chưa từng."

"Vậy là tốt rồi". Ngụy Vô Tiện bưng nước trà yến hội đã chuẩn bị trước uống một hớp lớn, tiếp tục nói, "Giang Trừng kia hắn mỗi lần há mồm đều như vậy, ngươi đừng để trong lòng. Ta thấy Mạc Huyền Vũ ở Kim Lân Đài chỉ là một bức bình phong, ta đi tìm vài người hỏi chuyện, nếu Giang Trừng lại tới tìm, ngươi chặn hắn lại giúp ta."

Lam Vong Cơ, "Ân, đừng đi quá xa."

Ngụy Vô Tiện cười hướng y chớp mắt, "Sẽ không, nếu xa quá buổi tối gặp trong phòng". Cũng không nói rõ ràng, hàm hàm hồ hồ làm người hiểu lầm.

Ngụy Vô Tiện đi không bao xa thì gặp Kim Lăng cùng một đống tiểu bối của Kim gia chuẩn bị đánh nhau.

Ngụy Vô Tiện thấy Kim Lăng cùng một bên khác so sánh thì có chút nhược thế, liền tiến lên cầm cổ tay Kim Lăng vặn một cái, toàn bộ cơ thể Kim Lăng liền quỳ xuống. Kim Lăng cảm giác xương cốt của mình đều bị hắn vặn gãy, lại nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói, "Học được chưa?"

Kim Lăng nghĩ nghĩ, Ngụy Vô Tiện nắn lại khớp xương cổ tay cho cậu, Kim Lăng nghĩ đến chiêu thức vừa nãy, cười đến vẻ mặt hưng phấn, "Biết". Ngay sau đó thành thạo dùng chiêu thức kia vặn mấy đại thiếu gia ngã xuống đất.

Bảy tám thiếu niên kia bị thua mà chạy, tiếng mắng oang oang. Kim Lăng phía sau bọn họ cười ra tiếng. Cười một hồi đủ rồi, Ngụy Vô Tiện nói, "Cao hứng như vậy, lần đầu tiên đánh thắng sao?"

Kim Lăng, "Phi! Đơn đả độc đấu ta trước nay đều thắng, nhưng bọn người Kim Xiển mỗi lần đều tìm một đám người tới giúp đỡ, thật không biết xấu hổ". Kim Lăng nghĩ một lát lại hỏi, "Uy, ngươi như thế nào lại có chiêu này?"

Ngụy Vô Tiện không hề xấu hổ mà đem trách nhiệm ném cho Lam Vong Cơ, "Hàm Quang Quân dạy ta."

Kim Lăng đối với điều này không chút nghi ngờ, dù sao cậu cũng đã tận mắt nhìn thấy Lam Vong Cơ dùng mạt ngạch trói tay Ngụy Vô Tiện, chỉ là nói thầm, "Y còn dạy ngươi cái này sao?"

Ngụy Vô Tiện nói, "Dạy a. Bất quá cái này chỉ là một trò chơi, ngươi là lần đầu tiên dùng, bọn chúng chưa thấy qua, cho nên hiệu quả tốt. Dùng nhiều lần sẽ bị phá giải, lần sau sẽ không đơn giản như vậy. Thế nào, muốn cùng ta học mấy chiêu hay không?"

Kim Lăng liếc hắn một cái, nhịn không được nói, "Ngươi sao lại như vậy, tiểu thúc thúc của ta trước nay đều là khuyên ta không nên đánh nhau, ngươi cư nhiên còn xúi giục ta."

Ngụy Vô Tiện, "Đừng nghe hắn. Ta nói cho ngươi nghe, chờ sau này ngươi trưởng thành, ngươi sẽ phát hiện người ngươi muốn đánh ngày càng nhiều, nhưng là càng muốn miễn cưỡng mình cùng bọn họ hảo hảo chung sống, cho nên nhân lúc ngươi còn nhỏ, muốn đánh ai thì cứ đánh cho thống khoái đi. Ngươi ở tuổi này không oanh oanh liệt liệt đánh mấy trận thì đời này chính là không hoàn chỉnh."

Thần sắc trên mặt Kim Lăng như là có điểm sáng lên, nhưng trong miệng vẫn khinh thường nói, "Ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó, tiểu thúc thúc rất tốt với ta". Nói xong bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước Mạc Huyền Vũ đối với Kim Quang Dao đều coi là thần minh, tuyệt không dám nói nửa câu Kim Quang Dao không đúng, hiện tại lại nói "Đừng nghe hắn", chẳng lẽ là thật sự đối với Kim Quang Dao có ý nghĩ không an phận?

Ngụy Vô Tiện nhìn Kim Lăng, căn cứ một đường thăm dò, đoán chín phần mười suy nghĩ của cậu, thống khoái mà nói, "Xem ra là không giấu ngươi được. Không sai, ta đã di tình biệt luyến."

Kim Lăng, "..........."

Thanh âm Ngụy Vô Tiện tình cảm phong phú nói, "Mấy ngày rời đi này, ta đã nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc phát hiện Liễm Phương Tôn không phải loại ta thích, cũng không hợp với ta. Hắn một thân hương vị Kim Tinh Tuyết Lãng quá mức đẹp đẽ quý giá, tuy nói dễ ngửi nhưng ta thật sự không tưởng tượng ra được cùng vị rượu hoa đào của ta dung hợp sẽ ra cái loại mùi lạ gì."

Kim Lăng tuy rằng chưa phân hóa, nhưng cũng đoán được hắn đang nói đến chuyện gì, liền đỏ mặt lui hai bước.

Ngụy Vô Tiện, "Trước kia là ta không nhìn rõ tâm tư của mình, nhưng từ sau khi gặp được Hàm Quang Quân, ta xác định". Hắn hít một hơi thật sâu, nói, "Ta đã không thể rời khỏi y, y một thân hương vị lãnh trà chỉ nghe thôi cũng khiến cho người ta huyết mạch phun trương, hỗn hợp hương rượu hoa đào cùng hương trà đắng kia mới là nhất đẳng nhất tiêu hồn. Ta không nghĩ đến việc từ bỏ Hàm Quang Quân cho bất luận kẻ nào ngoài kia..... Từ từ, ngươi chạy cái gì, ta còn chưa nói xong đâu! Kim Lăng, Kim Lăng!"

Kim Lăng xoay người chạy như điên. Ngụy Vô Tiện ở phía sau cậu hô vài tiếng, thấy Kim Lăng không quay đầu lại. Hắn đắc ý dào dạt, thầm nghĩ, Kim Lăng sẽ không đem hắn cùng tiểu thúc của mình ý dâm ở bên nhau. Ai ngờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng bạch y như sương, người như tuyết, ở phía sau hắn không quá ba trượng, thần sắc Lam Vong Cơ bất kinh mà nhìn hắn, khuôn mặt dưới ánh trăng thật là tuyệt mỹ, như tiên nhân giáng trần. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện cảm thấy xấu hổ vô cùng, so với lúc Lam Niệm thấy hắn cùng Lam Trạm hôn môi còn thẹn gấp trăm lần.

Ngụy Vô Tiện, ".........."

Hai người im lặng mà trở về phòng, Ngụy Vô Tiện xoay người đóng cửa lại. Sau tiếng đóng cửa, hắn nhìn Lam Vong Cơ, nuốt nước bọt, hỏi thử, "Vừa rồi ngươi....... Đều nghe thấy được?"

Lam Vong Cơ vỗ vỗ tay áo mình, phong khinh vân đạm mà trả lời, "Không sót một chữ."

Ngụy Vô Tiện, "........"

Thật đúng là! Trong lòng hắn vừa thẹn thùng vừa xấu hổ lặng lẽ lăn qua lăn lại dư vị kia một lần, dư vị đến sau lại có chút thay đổi. Hắn cùng Lam Trạm còn chuyện gì chưa trải qua? Hắn nói cái gì "khiến cho người ta huyết mạch phun trương" một chút cũng không có nói sai nha. Ngụy Vô Tiện tiếp tục ở trong lòng tự mình chất vấn, hắn nhớ tới biểu tình phát cuồng của Lam Trạm lúc ở trên giường, thầm nghĩ hắn nói như vậy cũng không quá mà. Vì thế coi như chuyện này nếu đã không làm thì thôi, làm thì phải làm cho tới cùng, đi đến nơi người kia vừa mới ngồi xuống, thoải mái hào phóng mà khóa ngồi trên đùi trước mặt Lam Vong Cơ, đối diện y, cười nói, "Vậy ngươi nghe được cái gì nha? Không ngại nói thử ta nghe một chút, để ta nghe xem ngươi có nghe lầm hay không."

Lam Vong Cơ nhìn hắn, vành tai phiếm hồng, vẫn là câu nói nhẹ nhàng kia, "Không biết xấu hổ."

Ngụy Vô Tiện cười đến càng thêm hăng say, "Ta nói khí tức của ta và ngươi giao hòa, nghĩ đến cũng khiến cho ta huyết mạch phun trương, ngươi cảm thấy ta nói có đúng không Nhị ca ca? Hiện tại ngươi có thích hương vị này không?"

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện nửa ngày, sau đó cúi đầu hôn lên cái miệng kia. Ngụy Vô Tiện liền ngựa quen đường cũ mà mở miệng mời người xâm phạm. Hai người môi răng cọ xát, một đường quấn quýt đi đến mép giường, Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ đẩy lên giường sau đó y cũng đè ép mà lên theo.

Thời điểm Ngụy Vô Tiện bị áp lên giường còn đang suy nghĩ Kim Lân Đài có quá nhiều việc đáng ngờ, hắn còn có việc muốn làm, kết quả là chỉ trong chốc lát sau hắn đã bị Lam Vong Cơ hôn đến ý loạn tình mê, khí tức vị trà đắng cùng khí tức vị rượu hoa đào không kìm nén mà được thả ra bên ngoài quấn quýt lấy nhau. Vốn định mở miệng ngăn cản lại nhưng cảm thấy quá mức mất hứng, tình dục thật sự là không có cách nào tiêu trừ, chi bằng cứ như vậy bị cuốn trôi theo luôn đi. Cuối cùng Ngụy Vô Tiện như thế nào mất đi tri giác mà hắn cũng không biết, còn "việc muốn làm" kia đã sớm quên đến không còn một mảnh.

Lúc Ngụy Vô Tiện từ sự tình không khỏe khôi phục lại đã là buổi chiều ngày thứ hai. Hắn tìm được một người giấy, cùng Lam Trạm hành động, người giấy phiêu phiêu sâu kín mà bay đi tìm hiểu tin tức, không ngờ lại có phát hiện trọng đại. Trong lúc hắn cùng Lam Trạm đến Tàng Bảo Thất của Kim Quang Dao, liền thấy ái thê Tần Tố của Kim Quang Dao tự sát trước mặt mọi người. Kim Quang Dao ôm ái thê khóc lóc thảm thiết.

Mọi người ở đây đều hoàn toàn không dự đoán được dị biến như thế này, tất cả đều cả kinh ngây người. Kim Quang Dao thê lương bi ai mà kêu vài tiếng tên của thê tử, một tay ôm mặt nàng, mở to mắt, nước mắt không ngừng rơi trên gò má nàng. Lam Hi Thần nói, "A Dao, Kim phu nhân.......... Đệ nén bi thương."

Kim Quang Dao ngẩng đầu nói, "Nhị ca, đây là có chuyện gì a? A Tố vì sao đột nhiên lại tự sát? Còn có, mọi người vì sao bỗng nhiên tụ ở trước điện của đệ, muốn để mở Tàng Bảo Thất ra? Huynh có phải có chuyện gì không nói cho đệ biết không?"

Giang Trừng cũng lạnh lùng nói, "Trạch Vu Quân, mời nói rõ. Ta cũng không hiểu ra sao."

Mọi người sôi nổi phụ họa, Lam Hi Thần chỉ nói, "Khoảng thời gian trước, đệ tử Cô Tô Lam thị ta đi săn đêm ngang qua Mạc Gia Trang, gặp một cánh tay quỷ. Oán khí rất nặng, Vong Cơ theo nó chỉ dẫn, một đường truy tra. Nhưng mà, thân thể của khối hung thi bị ngũ mã phanh thây này sau khi gần hoàn chỉnh, chúng ta phát hiện khối hung thi này chính là..... Đại ca."

Trong Tàng Bảo Thất ồ lên một mảnh.

Kim Quang Dao kinh ngạc vạn phần, "Đại ca? Đại ca không phải đã đạ táng sao? Đệ và huynh đã tận mắt nhìn thấy!"

Trải qua một phen càn quấy nói đông nói tây của Kim Quang Dao, đem toàn bộ nghi ngờ vứt lên người Ngụy Vô Tiện, chúng tu sĩ đồng loạt nhìn về phía Mạc Huyền Vũ bên cạnh Lam Vong Cơ. Kim Quang Dao nhanh chóng mà tự hỏi làm thế nào để chỉ rõ thân phận của hắn, Hận Sinh ra khỏi vỏ đánh úp về phía Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ dùng Tị Trần chặn lại.

Chúng tu sĩ thấy thế, sôi nổi rút kiếm đề phòng, Ngụy Vô Tiện thấy trong tay không có binh khí chống đỡ, ngẩng đầu thấy Kiếm Các trưng bày một thanh bảo kiếm, liền cầm lấy, rút kiếm ra khỏi vỏ.

"Di Lăng Lão Tổ!". Kim Quang Dao thấy thế hô to, ánh mắt mọi người tập trung trên người Ngụy Vô Tiện, nhìn đến thanh kiếm trong tay hắn.

Trong lúc Ngụy Vô Tiện còn kinh ngạc không biết mình như thế nào tiết lộ thân phận, liền nghe thấy Kim Quang Dao nói, "Không biết Di Lăng Lão Tổ đại giá quang lâm, ta từ xa không kịp tiếp đón, mong thứ lỗi."

Một tiên môn thủ lĩnh nói, "Ngươi làm sao biết hắn chính là Ngụy Vô Tiện? Ngươi lấy cái gì chứng minh?"

Kim Quang Dao, "Tất cả mọi người cẩn thận, đến bên này. Đây là Ngụy Vô Tiện không thể nghi ngờ. Thanh kiếm hắn rút ra kia chính là kiếm của Ngụy Vô Tiện mười mấy năm trước sớm đã phong kiếm. Phong kiếm là gì, các ngươi cũng không cần ta phải giải thích đi."

Kiếm có linh, liền sẽ tự phong, ngoại trừ chủ nhân không ai có thể đem kiếm rút ra khỏi vỏ. Nếu có thể rút Tùy Tiện ra, nhất định chính là Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện ở trong lòng đối với Kim Quang Dao tấm tắc "tán thưởng" một màn này.

Thấy chúng tiên môn tu sĩ tựa hồ chưa tin tưởng lắm, Kim Quang Dao lại ngôn chi chuẩn xác, "Tiên môn bách gia đều truyền Cô Tô Lam nhị nhất si tình, năm đó vây quét Loạn Tán Cương, Hàm Quang Quân không màng mọi người phản đối cùng bài vị của Di Lăng Lão Tổ bái đường thành hôn. Nhưng mà hiện tại vị ở bên cạnh Hàm Quang Quân này lại một thân khí tức vị trà đắng của y, nếu không phải đã song tu qua thì làm gì có mùi hương ngào ngạt như thế? Thử hỏi nếu hắn không phải Ngụy Vô Tiện thì còn có thể là ai?"

Tiên môn bách gia kết thâm thù đại hận cùng Di Lăng Lão Tổ vốn là thâm hậu, nghe Kim Quang Dao nói rõ ràng xong, mấy chục mũi kiếm hướng về Ngụy Vô Tiện đâm tới.

Lam Vong Cơ chặn lại tất cả, Tị Trần bức lui mấy người, một chữ cũng không nói. Lam Hi Thần vội hô lên, "Vong Cơ!"

Vài tên bị Tị Trần đánh đến ngã trái ngã phải, gia chủ cả giận nói, "Hàm Quang Quân! Mặc dù Ngụy Vô Tiện trên danh nghĩa là Khôn Trạch của ngươi, nhưng hắn tu quỷ đạo, tội ác tày trời, vô luận như thế nào cũng nên cho tiên môn bách gia một công đạo, ngươi chớ nên bao che!"

"Ai dám?". Một tiếng lãnh ngữ, Tị Trần liền xoay tròn thân kiếm cùng mấy người đang tiến tới quét qua một vòng, bất quá Lam Vong Cơ xuống tay vẫn chưa lưu tình, "Nợ năm xưa sớm đã thanh toán, Ngụy Anh là đạo lữ của ta, các ngươi ai dám động vào hắn, Lam Trạm ta trả gấp bội lần!"

Ngụy Vô Tiện tuy rằng đối với Lam Vong Cơ thập phần cảm động, nhưng nhớ đến đủ loại ân oán của mình cùng tiên môn bách gia, tự biết khó có thể thoát thân, càng không thể kéo Lam Trạm xuống nước, liền không một câu vô nghĩa, tay phải ở song cửa sổ ấn một cái, thân mình khinh phiêu nhảy ra ngoài, hai chân chạm đất liền chạy.

Nhưng mà bên cạnh vẫn có một người theo kịp, Lam Vong Cơ không lên tiếng mà đuổi theo. Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo, thanh danh xưa nay cực kỳ kém, cũng không phải lần đầu tiên đối mặt với tình hình như thế này, đời này tâm thái bất đồng với đời trước, đã có thể bình tĩnh đối mặt. Thế đạo chính là như vậy, ngươi theo nó lập đại công liền được người người phủng như thượng thần quỳ bái, mà ngươi chỉ cần nghịch nó một chút, mọi người liền đối với ngươi khịt mũi coi thường, hận không thể kêu người hôi phi yên diệt, Ngụy Vô Tiện đã sớm quen rồi. Đã chết qua một lần, hắn còn để ý cái gì nữa đây.

Bất quá có người hắn vạn phần để ý. Lam Trạm cùng hắn không giống nhau, y là quân tử trong sáng, trạch thế minh châu, bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng đứng yên ngưỡng mộ, hắn không thể chấp nhận được việc Lam Trạm bị người khác hắt nước bẩn, chính hắn càng thêm không được. Ngụy Vô Tiện nói, "Hàm Quang Quân, ngươi không cần theo ta!"

Lam Vong Cơ nhìn thẳng phía trước, không đáp lại hắn, hai người đem một đoàn kêu đánh kêu giết ném ở sau lưng. Trăm vội bên trong, Ngụy Vô Tiện lại nói, "Ngươi thật sự muốn đi cùng ta? Chỉ sợ bọn chúng lại nói Ngụy Anh ta sử dụng mị thuật của Khôn Trạch câu dẫn Hàm Quang Quân! Ngươi nghĩ kỹ rồi sao? Ra khỏi cánh cửa này, thanh danh của ngươi liền bị hủy hoại!"

"Ngụy Anh!". Lam Vong Cơ nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào mắt Ngụy Vô Tiện nói, "Vô luận như thế nào, hai người chúng ta, cùng nhau đối mặt!"

Cái gì thanh danh mẫu mực hết thảy đều không cần, nếu người trong lòng mình còn bảo hộ không chu toàn, còn muốn những cái hư danh đó có tác dụng gì?

Ngụy Vô Tiện bị những lời này của Lam Vong Cơ chấn động đến ngực tê dại, cảm tình lập tức mãnh liệt ùa tới, đáy mắt sớm đã ướt đẫm. Đời trước rất nhiều chuyện hắn đều tự thân đối mặt, mọi người mắng hắn tà ma ngoại đạo, dồn hắn vào đường cùng, một người ở bên cạnh bồi hắn như thế này cũng không có, thời điểm hắn một mình đối lập với người đời, hắn cảm thấy thật sự cô độc. Đời trước hắn sợ nhất là cảm giác này, hắn sợ mình lại bị vây vào tình thế kia một lần nữa, vô pháp tự kiềm chế nỗi sợ. Nhưng mà hiện tại hắn mới biết được, hắn không cần ngụy trang cậy mạnh nữa, chung quy là người trong lòng hắn muốn tìm đã ở bên cạnh hắn, như con thuyền phiêu bạc đã lâu cuối cùng cũng cập bến.

"Được!". Ngụy Vô Tiện đỏ mắt, khóe miệng giương lên, cắn răng đáp ứng một ngụm thống khoái.

Như thế, hai người chúng ta, cùng nhau đối mặt.

Quà Giáng sinh muộn. Chúc mọi người Giáng sinh an lành!!!

Editor: Ngáo

Đã đăng: 23:19 - 24/12/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro