Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

Vì tránh cho việc giao thủ không cần thiết, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ hai người tận khả năng mà chạy ở phía trước, nhưng trong lúc Ngụy Vô Tiện bận thoát thân, lại bị Kim Lăng cố tình chặn đường.

"Ngươi là Ngụy Anh?". Kim Lăng đứng thẳng người, đôi tay run rẩy cầm Tuế Hoa, kiếm phong chỉ vào Ngụy Vô Tiện hỏi. Kim Lăng đôi mắt trợn to, loáng thoáng lấp lánh ánh nước, tròng mắt bị huyết sắc bao lấy, lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng, phẫn nộ, thậm chí là thống khổ. Rõ ràng chỉ là một thiếu niên cao mới tới đầu vai hắn, lúc này lại có cảm tình phức tạp như vậy, trái tim Ngụy Vô Tiện run rẩy, cau mày nhìn về phía Kim Lăng, không biết nên trả lời như thế nào. Nghe tiếng đuổi giết phía sau càng ngày càng gần, tiếng Tị Trần của Lam Vong Cơ ra khỏi vỏ. Ngụy Vô Tiện đơn giản cắn răng một cái vòng qua Kim Lăng tiếp tục đi.

Nhưng mà hắn chưa đi được vài bước, liền bị Kim Lăng chặn đường.

"Ngươi thật sự là Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện? Ngươi là Di Lăng Lão Tổ?". Kim Lăng giơ kiếm, lặp lại vấn đề như trước, như là muốn biết đáp án từ trong miệng Ngụy Vô Tiện mới bằng lòng bỏ qua. Ngụy Vô Tiện thấy thế cục phía sau càng thêm cấp bách, không thể không một lần nữa vòng qua Kim Lăng chạy về phía trước.

"Ngươi có phải Ngụy Anh hay không?". Nhưng mà lần thứ ba Kim Lăng hướng Ngụy Vô Tiện hỏi vấn đề này, đôi mắt hồng đến chực rơi nước mắt, thanh âm vang lên cũng khàn đi. Trước mắt là người mà Kim Lăng sùng bái, đối với mình chiếu cố như vậy, rồi lại là kẻ thù tàn sát phụ mẫu, không đội trời chung. Kim Lăng cảm thấy mình đã bị lừa, trong lòng như là bị cắm đầy dao nhỏ dính đường.

Trong lúc Ngụy Vô Tiện lại chuẩn bị vòng qua hài tử đáng thương, trên bụng lại truyền đến cảm giác đau đớn cùng lạnh lẽo đến đồng tử phóng đại, Kim Lăng dùng Tuế Hoa đâm hắn một kiếm, ở bụng. Kim Lăng kinh hoảng thất thố mà đem kiếm ở trên bụng người kia rút ra, dại ra mà nhìn mũi kiếm nhuốm máu. Lúc Kim Lăng rút kiếm ra, Ngụy Vô Tiện nháy mắt cảm giác được trên người đã có một cái lỗ, máu cuồn cuộn không ngừng mà trào ra, từng đợt từng đợt, khiến chân hắn đứng không vững. Hắn cười khổ, một kiếm này đâm tới vị trí giống đời trước như đúc, không biết là quá mức trùng hợp hay là muốn hắn nhớ lại đủ loại dĩ vãng nên cố ý làm ra. Hắn bất đắc dĩ mà duỗi tay đè lại miệng vết thương trên bụng, run run rẩy rẩy mà lập tức quỳ xuống, ở trước mặt Kim Lăng cúi đầu nhàn nhạt nói, "Thực xin lỗi". Cái chết của sư tỷ rõ ràng trước mắt hắn, hắn biết mình có chết một vạn lần cũng không bù đắp được thương tổn của Kim Lăng.

Kim Lăng lập tức hoàn toàn ngốc. Thực xin lỗi? Rốt cuộc xin lỗi cái gì? Nhìn hắn quỳ xuống trước mặt mình nói "Thực xin lỗi", lại đưa kiếm lên một nhát kết thúc tính mạng hắn thì có thể bù đắp được cái "Thực xin lỗi" cách đây nhiều năm sao? Kim Lăng thật sự không rõ ràng lắm, cầm kiếm, hốt hoảng mà thất thần chạy xa.

Trước mắt Ngụy Vô Tiện dần dần đen đặc, thân thể thoát lực rơi xuống, lại rơi vào một mảnh mềm mại.

Hắn mơ mơ màng màng cảm giác được mình dựa vào trên lưng một người kiên cố, khí tức thanh đạm vị trà đắng ôn nhu đem hắn bao bọc, tiếng chém giết cùng mùi máu tươi cứ như vậy mà xung đột. Hắn gian nan mở miệng kêu, "Lam Trạm!"

Người cõng hắn thở hổn hển, hiển nhiên là bởi vì trên lưng cõng Ngụy Vô Tiện lại cùng bách gia tu sĩ ứng chiến gây ra. Lam Vong Cơ bình định hơi thở của mình một chút, đem Ngụy Vô Tiện trên lưng xốc lên trên một chút, vững vàng mà trả lời, "Ân". Như là sợ người nọ còn nghi ngờ, tạm dừng một lát lại bỏ thêm một câu, "Ta ở đây". Kiên cố, không ai có thể chạm vào.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình như là bị cái gì xúc động, cái mũi đôi mắt đều đau xót, như là nhịn không được trong lòng tạp trần. Hắn đem đầu hướng trên lưng Lam Vong Cơ cọ cọ, hít sâu một hơi đổi lấy sự an tâm. Miệng vết thương ở bụng làm hắn cực kỳ mệt mỏi, hắn dựa vào lưng Lam Trạm, nhắm mắt lại, nghe Càn Nguyên của mình hô hấp dồn dập cùng thanh âm đao kiếm bốn phía tương thiết nặng nề nói, "Ta nhớ ra rồi, lúc ấy.........."

Lam Vong Cơ lúc ứng chiến nghe hắn nói như vậy, lại nghĩ tới trên bụng Ngụy Vô Tiện còn có vết thương, rũ mi mắt, cắn răng thấp giọng hỏi, "Bất Dạ Thiên sao?". Trong lòng thực hụt hẫng.

Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, chậm rãi thở nhẹ ra mấy chữ, "Mộ Khê sơn....."

********

Mộ Khê sơn người vì ta phổ nhạc khúc có một không hai, từ nay về sau sớm chiều, nhớ mãi không quên.

Cửa sơn động bị Ôn thị lấp kín, Ngụy Vô Tiện bảo Giang Trừng mang theo mấy người khác từ thủy lộ ra ngoài tìm cứu viện, hắn dẫn dắt Huyền Vũ rời khỏi hồ nước. Lưu lại Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ hai người cùng Huyền Vũ đánh một trận, lúc sau đều bị trọng thương.

Lam Vong Cơ dựa vào vách đá trong sơn động ngồi im, chân y bởi vì vết bầm vết máu chồng chất vì bị Huyền Vũ cắn bị thương mà không thể động đậy. Ngụy Vô Tiện khom người xuống giúp y xem xét vết thương, Lam Vong Cơ lại phát lực muốn đem chân thu về không cho hắn chạm vào. Ngụy Vô Tiện đã biết ý đồ của y, kiềm trụ hai chân y lại, "Ta giúp ngươi xem cái chân này một chút, nếu không xử lý vết thương này, chỉ sợ chân ngươi sẽ bị phế mất". Hắn đem chân Lam Vong Cơ để lên chân mình, gỡ ra y phục bị Huyền Vũ cắn tan tác bám lên vết thương, vết răng của con thú dữ tạo ra vài ba cái lỗ đen trên chân Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ đem mặt hướng nơi khác, cắn răng kiên cường nói, "Xen vào việc người khác."

Ngụy Vô Tiện thấy y sắc mặt ô thanh, như là trong ngực còn tích tụ máu bầm, liền cười nói, "Đúng đúng đúng, ta xen vào việc của người khác. Ta chính là thích xen vào việc của người khác a! À không, chỉ là thích quản chuyện của ngươi. Ngươi muốn biết vì sao không?". Hắn nhặt lên một cây củi chọt chọt vào đống lửa nhỏ.

Lam Vong Cơ nhìn nơi khác, lạnh nhạt mà trả lời, "Không nghĩ". Lại nghe thấy tiếng y phục tinh tế cọ xát. Y quay mặt qua, thấy Ngụy Vô Tiện làm trò, đem áo ngoài cởi ra, đang chuẩn bị cởi trung y, không khỏi cau mày chính sắc quát, "Ngươi muốn làm gì?"

Ngụy Vô Tiện mặc kệ y, đem trung y của mình cởi xuống cầm trong tay, lại nhìn về phía Lam Vong Cơ, vẻ mặt hài hước. Hắn để trần thân trên khom người cười hướng Lam Vong Cơ tới gần, nói, "Ta muốn làm gì? Hàm Quang Quân, ngươi và ta, Càn Nguyên với Khôn Trạch, ta đã cởi y phục rồi, ngươi nói xem ta muốn làm gì?"

"Ngươi!". Lam Vong Cơ tức giận đến sắc mặt càng thêm khó coi, nói không nên lời một câu hoàn chỉnh. Ngụy Vô Tiện thấy thế, tay nắm lấy cạp quần, nhẹ nhàng ném một cái, trung y liền bị hắn ném trên mặt đất, Ngụy Vô Tiện tiếp tục kích y nói, "Ta cái gì ta nha! Hàm Quang Quân muốn biết ta vì cái gì thích quản chuyện của ngươi sao? Ta lập tức tự thể nghiệm nói cho ngươi. Hiện tại áo ta thoát xong rồi, nên cởi quần!" Nói thế xong thật sự duỗi tay hướng đai lưng làm bộ muốn cởi. Lam Vong Cơ thấy động tác của hắn, không biết là tức giận hay xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ một mảnh, bỗng nhiên khụ một tiếng phun ra ngụm máu bầm.

Ngụy Vô Tiện thấy y đem máu bầm phun ra, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Hắn cười đến vẻ mặt vô hại mà giải thích nói, "Vừa rồi ta nói giỡn thôi, Lam Trạm ngươi đừng nghĩ là thật. Ta thấy ngươi có máu bầm đọng lại ở trong ngực, liền suy nghĩ ra biện pháp này giúp ngươi, đừng để trong lòng. Ta biết ngươi đại nhân đại lượng sẽ không so đo."

Lam Vong Cơ tức giận đến nhất thời không nói nên lời, nhắm mắt cắn răng dựa vào vách đá tức giận trong ngực. Y thật muốn đem người trước mặt này ấn trên mặt đất mà đánh một trận. Không biết qua bao lâu, Lam Vong Cơ mới gian nan buông một câu, "Ngươi nếu không có ý tứ kia thì đừng tùy ý trêu chọc, chọc đến người khác tâm phiền ý loạn."

"A?". Ngụy Vô Tiện nghe y nói lời này có điểm ngốc, không biết "người khác" đến tột cùng là chỉ ai.

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ qua, tức giận lại nhảy lên tới, "Ngươi có biết như vậy có bao nhiêu nguy hiểm không?"

"Nguy hiểm như thế nào? Ngươi nói là một Khôn Trạch đi trêu chọc một Càn Nguyên nguy hiểm sao? Yên tâm, ta giữ được, không có ai có thể cưỡng bách ta làm ra chuyện không nghĩ đến đâu". Ngụy Vô Tiện không để bụng mà trả lời, nói xong lại thấy có chút không đúng, liền cười hỏi, "Chỉ sợ Hàm Quang Quân không phải nói ta đi? Chẳng lẽ ngươi sợ chính mình chịu không nổi trêu chọc mà đem ta đè ngay tại chỗ làm? Không nhìn ra được, đường đường là Hàm Quang Quân, Cô Tô Lam nhị công tử, cả điểm định lực này cũng không có sao?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn cười đến mặt mày hớn hở, vốn định phản bác, lại không thể nói gì, đành phải một mình ở đó giận dỗi. Ngụy Vô Tiện thấy mặt Lam Vong Cơ trong chốc lát xanh, chốc lại hồng, hắn bị phản ứng của tiểu cũ kỹ này làm buồn cười muốn chết, hắn cảm thấy nếu tiếp tục nhìn y cười nữa có khả năng sẽ bị y rút kiếm chém chết, liền không dám cười nữa, "Được được, không nói cái này. Ngươi giúp ta xem túi dược liệu này có cái gì có thể dùng hay không". Ngụy Vô Tiện lấy túi thơm, đem tất cả dược trong túi trút ra.

Sau khi phân loại, túi thơm kia có dược liệu có thể dùng làm thuốc trị thương, Ngụy Vô Tiện ngồi bên chân Lam Vong Cơ, đem thảo dược đắp lên.

"Từ từ". Lam Trạm ngăn lại.

Ngụy Vô Tiện, "Chờ cái gì?". Lại thấy Lam Vong Cơ đem thảo dược ấn trên ngực Ngụy Vô Tiện.

"A! Lam Trạm, ngươi tốt xấu gì cũng nên nói trước một tiếng a, đau chết mất!". Ngụy Vô Tiện kêu to, mới vừa rồi nhớ lại hắn vì chắn cái que sắt kia mà bị thương.

"Nếu biết đau, lần tới không cần lỗ mãng như vậy". Lam Vong Cơ lạnh lùng đáp lại.

Hai người nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày, một phát đem Đồ Lục Huyền Vũ trong động giết chết, thực không dễ dàng. Ngụy Vô Tiện cảm thấy cả người nóng lên, mơ mơ màng màng, dựa vào vách đá trong động nhắm mắt dưỡng thần. Lam Vong Cơ thấy hắn khó chịu, cũng quan tâm hỏi, "Không khỏe sao?"

Đầu Ngụy Vô Tiện choáng váng cũng không nghe rõ y nói gì, liền tùy ý mà đáp, "Ân". Hắn nhích lại gần vách đá, vách đá lạnh lẽo càng làm cơ thể của hắn nóng hơn. Hắn nghĩ chắc là do miệng vết thương sinh mủ gây ra phát sốt, cau mày hô, "Cũng không biết Giang Trừng đi tới đâu, lâu như vậy chưa đem cứu binh tới, đây là muốn ta chết ở đây a."

Lam Vong Cơ ở một bên nhìn hắn, không nói. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện trở mình, thế nhưng phát hiện không khí trong động ẩm ướt tanh hôi đột nhiên nổi lên mùi rượu, trong lòng một trận tuyệt vọng. Lúc này lại nghe thấy Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi mà gọi tên hắn, "Ngụy Anh, ngươi......"

Ngụy Vô Tiện không khỏi xấu hổ mà châm chước đối Lam Trạm mở miệng, "Ách....... Lam Trạm a, ngươi nếu không tiện có thể ngồi xa một chút không, hiện tại ta cảm giác phi thường không tốt. Ách...... cái kia, khả năng là tin kỳ của ta tới rồi, ta sợ khí tức của ta ảnh hưởng đến ngươi."

Lam Vong Cơ nghe xong, gật gật đầu, đi đến nơi cách xa hắn một chút.

Ngụy Vô Tiện vận chuyển kim đan trong cơ thể đối kháng với tin kỳ, tự bảo trì thanh tỉnh, cảm giác được một trận khô nóng mỏi mệt thổi quét toàn thân. Hắn dựa vào vách đá nhắm mắt lười nhác hỏi, "Lam Trạm, ngươi biết hát không?"

Lam Vong Cơ, "........."

Không nghe thấy Lam Vong Cơ trả lời, Ngụy Vô Tiện tự nghĩ, hắn bắt đầu mơ màng nói, "Ngươi không hát hoặc không nghĩ sẽ hát cũng được. Chỉ là ta cảm thấy trong động quá thanh tĩnh. Ngươi nói xem, chúng ta có thể hay không thật sự chết ở nơi này....... Ai, đến lúc đó hai ta có phải hay không chết chung một chỗ? Vì cái gì nghe tới còn có chút lãng mạn......."

Không đợi Ngụy Vô Tiện tự nỉ non xong, trong động liền truyền tới thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng của Lam Vong Cơ, tuy rằng lạnh lùng nhưng rất ôn nhu, như là mục ca đồng ruộng, như là khúc đánh cá về cảng, uyển chuyển du dương. Ngụy Vô Tiện nghĩ: Nguyên lai tiểu cũ kỹ biết hát a, còn dễ nghe như vậy. Nếu y không trưng ra bản mặt khó coi kia, có lẽ có khối cô nương Khôn Trạch chen đầy Vân Thâm Bất Tri Xứ. Aaaa, mình đang suy nghĩ cái gì a......

Lần thứ hai tỉnh lại, đã là Vân Mộng Liên Hoa Ổ, chỉ là trong đầu còn vang lên giai điệu kia.

********

Lần gặp lại tiếp theo của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đã là chuyện qua ba tháng. Ngụy Vô Tiện khi đó nắm Trần Tình, một thân quỷ khí, ở khách điếm thổi lên quỷ sáo điều khiển hung thi báo thù giết chóc, bốn phía oán khí tận trời, tiếng khóc vạn quỷ thê lương thảnh một mảnh đại dương mênh mông, đem người sống cùng người chết nhấn chìm.

Mái tóc từng được hắn buộc cao nay được tùy ý buông xõa, khuôn mặt đã không còn vẻ non nớt cùng vô ưu của thiếu niên. Tiếng sáo kèm theo tiếng thét thê thảm, ánh trăng tỉ mỉ cũng bị xé rách mở ra, thi thể của Ôn Triều bị chia năm xẻ bảy, cừu hận hạ màn.

Lam Vong Cơ ngẩn ngơ mà nhìn người trước mặt đầy lệ khí, hai mắt trừng lớn đến phảng phất như không quen biết y, kinh ngạc hồi lâu mới không thể tin nổi mà từ yết hầu gọi nhẹ một câu, "Ngụy Anh!". Trong lòng cảm giác như là có người dùng chày gõ vào, bắn ra không phải bọt nước mà là máu tươi đầm đìa.

Ngụy Vô Tiện vờ như không có chuyện gì mà xoay người lại nhìn y, "A? Lam Trạm". Ngữ khí bảy phần khinh thường ba phần lười biếng, hơn nữa đồng tử huyết sắc đưa đến ánh mắt khinh miệt, từ trong ra ngoài đều đã thay đổi.

Lam Vong Cơ lo lắng nói, "Đạo này hại thân, càng tổn hại tâm tính."

Ngụy Vô Tiện không cho là đúng, "Ta biết."

"Cùng ta về Cô Tô". Lam Vong Cơ nói.

Ngụy Vô Tiện xoay sáo trong tay, nhìn ánh trăng cùng lân hỏa u quang ở thân sáo đang lưu chuyển, cảm thấy buồn cười, "Về Cô Tô?". Hắn ngước mắt, "Về Cô Tô làm cái gì? Muốn ta quỳ gối trước từ đường nhà ngươi, xem những người ra vẻ đạo mạo, tiên môn bách gia đối với ta vấn tội? Muốn ta thành kính nhận sai, cho các ngươi phế đi toàn bộ tu vi?"

"Không phải vấn tội!". Lam Vong Cơ vội vàng phản bác.

Ngụy Vô Tiện không đợi y giải thích, cầm sáo trong tay bước đến trước mặt Lam Vong Cơ, "Vậy thì là gì? Không phải hỏi tội thì là gì? Ta biết Lam thị các ngươi ghét nhất là tà ma ngoại đạo, ta biết ngươi nhìn ta không vừa mắt! Ta cũng rất tò mò, ngươi dựa vào cái gì năm lần bảy lượt quản ta, dựa vào cái gì nói ta hại thân hại tâm tính? Ngươi nghĩ ngươi là ai, Cô Tô Lam thị các ngươi là ai?". Ngụy Vô Tiện dùng sức vung tay, hoạt thi đang đứng thẳng xung quanh giống như con rối bị cắt đứt dây liên tiếp ngã xuống, u lục lân hỏa rút đi quang mang quỷ dị, oán khí bốn phía lập tức tiên tán sạch sẽ.

Lam Vong Cơ trừng lớn đôi mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, trong mắt tràn ngập tơ máu, y tức giận đến run rẩy cắn môi dưới, lại hối hận chính mình thế nhưng tìm không ra một câu để phản bác.

Giang Trừng tiến lên chen vào nói, "Ngụy Vô Tiện là người Giang gia ta, như thế nào cũng không tới phiên Lam gia các ngươi nhúng tay. Lam nhị công tử, mời trở về đi". Làm bộ thỉnh y rời khỏi khách điếm.

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ mà nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, cuối cùng vẫn là vung tay áo, xoay người rời khỏi khách điếm.

Đêm trăng tăm tối.

*********

"Lam Trạm!....... Lam Trạm đừng đi, mang ta về nhà ngươi đi!". Ngụy Vô Tiện khẩn trương mà kêu to, điên cuồng lắc đầu, từ trên giường vươn một bàn tay vớ lung tung, lại kéo trúng y phục một người, hắn đột nhiên mở mắt, lại cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn. Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ, phảng phất còn chưa tỉnh lại từ cơn ác mộng mười mấy năm trước. Hắn lôi kéo tay áo người nọ, mờ mịt gọi, "Lam Trạm". Hắn gian nan mà xoay người nhìn về phía người ngồi trước giường, chớp mắt lấy lại tiêu điểm.

Người nọ đem tay hắn đang khẩn trương lôi kéo tay áo mình nắm chặt, bao bọc trong lòng bàn tay mình, nặng nề mà đáp ứng, "Ta ở đây."

Không biết vì sao, Ngụy Vô Tiện nghe thấy những chữ kia, tầm nhìn mới vừa rõ ràng lại bị nước mắt làm cho mơ hồ, "Ta ở đây". Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện ngơ ngác không đáp lại nhu thuận mà lặp lại một lần nữa, thanh âm nhẹ như lông hồng, lại như là cực kỳ cẩn thận thổi vào vết thương chưa kết vảy.

Tầm nhìn mơ hồ càng làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy khó chịu cùng ủy khuất, tâm hắn như một bình nước nóng muốn sôi trào cuồn cuộn mà thoát ra. "Ta ở đây" câu này, từ mười mấy năm trước mỗi lần tỉnh dậy hắn luôn muốn ảo tưởng thật nhiều, muốn nghe thật nhiều.......... Ngụy Vô Tiện cảm thấy biểu tình của mình sẽ trở nên thực không xong, liền rút khỏi đôi tay của Lam Vong Cơ, đem chăn che qua đầu, xoay người đưa lưng về phía Lam Vong Cơ. Nước mắt cũng ào ạt ra tới, quá không xong.

"Ngụy Anh". Lam Vong Cơ dùng tay xoa lưng hắn, cảm giác được Ngụy Vô Tiện đang run rẩy, Ngụy Vô Tiện cũng cảm giác được ngữ khí đau lòng của y. Ngụy Vô Tiện dụi đầu vào chăn nệm chậm rãi lau sạch nước mắt. Trước kia hắn không có thất thố mà khóc như vậy, cho dù có độc hành bi thương cũng đều tự mình cười lên đi qua. Duy chỉ có trước mặt người này, chỉ duy nhất người này, làm hắn thống khổ lại thất thố như thế. Không rõ, thật sự không rõ........

Hoãn khẩu khí, Ngụy Vô Tiện mệt mỏi, chôn ở trong chăn đệm muộn thanh nói, "Lam Trạm........ ngươi ôm ta một cái". Hơi thở mong manh.

Lam Vong Cơ cởi giày, một chân nhẹ nhàng quỳ lên giường, nằm nghiêng từ phía sau ôm lấy Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện cảm nhận được độ ấm cùng hơi thở của Càn Nguyên nhà mình, rốt cuộc trong lòng thả lỏng. Lam Vong Cơ trấn an bên tai, "Đều đã qua."

Ngụy Vô Tiện yên lặng gật gật đầu.

Vân Thâm Bất Tri Xứ, bên ngoài Tĩnh Thất tiếng ve truyền đến, lại không che dấu được vẻ tiêu điều thê lương sắp vào thu. Nửa đêm lá phong run nhè nhẹ xào xạc.

"Còn đau không?". Lam Vong Cơ hỏi.

Ngụy Vô Tiện nằm trong ngực y rụt rụt, gật gật đầu, nhớ tới cái gì, lại đột nhiên lắc đầu, làm người không biết hắn đến tột cùng là ý gì. Hắn không biết Lam Vong Cơ hỏi trên người, hay là trong lòng.

Editor: Ngáo

Đã đăng: 20:27 - 27/12/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro