Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Tấm ván gỗ lạnh lẽo hơi hơi ẩm ướt, trong không khí phát tán mùi nấm mốc, kèm theo hơi thở xa lạ của Khôn Trạch (Omega) trên giường gỗ, đem ý thức của hắn dần dần rõ ràng.

Đem mí mắt nặng trĩu mở ra, xa cách nhân thế đã lâu, ánh sáng nay lại một lần nữa cùng Ngụy Vô Tiện đối mặt, tuy không nhiều nhưng cũng làm hai mắt hắn chói chang. Chỉ là ánh sáng từ cửa sổ nhỏ ở góc tường chiếu xuống, ánh sáng mỏng manh, còn có thể thấy rõ bụi bặm trong không khí.

Đây là đâu?

Ngụy Vô Tiện vận dụng đầu óc tự hỏi trong chốc lát.

Không phải mình đã chết sao? Là chết không toàn thây, vạn quỷ cắn xé...

Hắn gian nan đỡ thân thể ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía. Trừ bỏ giường gỗ dưới thân, một ít rác lộn xộn trên mặt đất, cùng góc tường treo đầy mạng nhện thì cái gì cũng không có.

À không, trên mặt đất còn còn chú văn trận vòng tròn quái dị. Chú trận đồ đỏ tươi, hình tròn không được chuẩn, tựa hồ là được vẽ bằng tay, còn tản ra chút mùi vị huyết tanh.

Sau khi trọng sinh, lễ gặp mặt lại chính là "bạn cũ". Ngụy Vô Tiện hắn là ai a? Chính là Di Lăng Lão Tổ người người khiếp sợ. Chú văn này là gì hắn đương nhiên rõ ràng. "Tội ác tày trời" như hắn không đoạt xá người khác, ngược lại còn bị người ta hiến xá rồi.

"Buồn cười."

Có ý tứ, có ý tứ, hắn thật đúng là muốn nhìn một chút là ai to gan như vậy, dám thỉnh Di Lăng Lão Tổ thượng thân.

Hắn xuống giường, khom người ngồi xổm xuống, đem giấy lác đác trên mặt đất gom lại, nhìn chữ viết hỗn độn bất kham trên giấy, đại loại có thể đoán được thân thế người hiến xá.

Nơi này là Mạc Gia Trang, người hiến xá là Mạc Huyền Vũ, con trai của Mạc nhị tiểu thư, một tên điên "có tiên duyên".

Lông mày Ngụy Vô Tiện giật giật, mẹ nó.

Bất quá hắn cũng không quan tâm rối rắm đam mê cùng phẩm hạnh của người hiến xá, trước mắt cần phải làm là giúp người này báo thù, sau đó hắn sẽ được tự do.

Trong không khí mùi vị bụi bặm, mùi máu tươi cùng hơi thở Khôn Trạch xa lạ của Mạc Huyền Vũ làm Ngụy Vô Tiện buồn nôn. Thân thể không có tích cốc lại đói khát mà không chịu nghe sai sử, bất đắc dĩ đành phải nặng nề trở về chiếc giường ẩm mốc.

Mẹ nó, mình mới hiện thế một ngày liền phải bị chết đói, thật là thảm a.

Hắn cuộn tròn người trên giường gỗ, tấm ván gỗ mỏng cùng vải bố trên người Mạc Huyền Vũ mang theo mùi vị Khôn Trạch xa lạ làm trong lòng hắn có một loại bài xích, hắn đem tin hương mùi rượu hoa đào nguyên bản của mình thả ra, đem tin hương kia che đi mới cảm thấy thoải mái một chút.

Ai, tái thế vẫn là Khôn Trạch. Ngụy Vô Tiện thiểu não, vắt một cánh tay qua trán.

Xảo cũng không khéo, Ngụy Vô Tiện vừa hiến xá liền gặp phải người của Lam gia tới trừ tà túy.

Mơ màng hồ đồ, bát dã lang thang. Triệu Âm Kỳ, Ngụy Vô Tiện cùng một đám tiểu bối Lam gia đem Mạc Gia Trang khiến cho hỗn loạn bất kham.

"Lên, làm việc". Ngụy Vô Tiện vì đối phó cánh tay quỷ, nắm cổ áo thi thể già trẻ của Mạc gia, đối lưng chụp hai chưởng, giống như kiếp trước hắn ra roi u hồn như vậy cưỡi xe nhẹ đi đường quen, mấy cỗ thi thể liền mắt đầu trợn trắng mắt, giống như người bình thường mà hành tẩu. Tiểu bối Lam gia sợ tới mức trợn mắt há mồm, Ngụy Vô Tiện trào phúng mà cười một tiếng, không nghĩ tới người của Lam gia vẫn vô tri như vậy, chưa trải sự đời mà, xem ra lão nhân Lam Khải Nhân thật sự là già đến không còn dùng được a.

Trong lúc hắn còn đắm chìm trong đắc ý dào dạt, mấy cỗ tẩu thi đã chống đỡ không được. Ngụy Vô Tiện phát hiện mình nhiều năm tà kỹ cũng không có cách nào áp chế được cánh tay quỷ kia, trong lòng thầm kêu không xong. Nghĩ nghĩ, vỗ lên mặt vài cái, đành phải dựa vào tiểu bối Lam gia phát tín hiệu cầu cứu rồi.

Nhưng ai biết, vị cứu tinh tới lại chính là Cô Tô Lam nhị.

"Lanh canh!" vài tiếng, tẩu thi già trẻ của Mạc gia do Ngụy Vô Tiện triệu hồi đã bị tiếng đàn lạnh băng áp chế. Ngụy Vô Tiện thập phần kinh ngạc, muốn nhìn một chút tiếng đàn này xuất phát từ tay ai, thế nhưng có thể trong thời gian ngắn áp chế được tẩu thi do chính mình triệu ra. Hắn quay đầu lại, đập vào mắt là mạt ngạch vân mây tung bay, bạch y trắng tuyết, giống như dị thế trích tiên, nhưng mà không có chút nào hợp hoàn cảnh chính là khuôn mặt băng sơn u ám kia.

Cô Tô Lam nhị, thế gia công tử đứng hàng đệ nhị - Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, đối với ký ức của hắn về Lam Trạm chỉ dừng lại ở ngày chi chinh, sau đó hắn vào ma đạo, xảy ra bao nhiêu chuyện, đúng là một chút cũng không muốn nhớ tới.

Đã quên liền quên đi, miễn cho chính mình nhọc lòng tốn công. Tiểu cũ kỹ trong trí nhớ đúng thật là vô cùng chán ghét mình, nếu như lại bị y nhận ra, chắc chắn không ổn chút nào. Mau đi a.

Trong lúc tiểu bối Lam gia đối với một phen trình diễn của Lam Vong Cơ càng thêm sùng bái chiêm ngưỡng, Ngụy Vô Tiện lẳng lặng kéo lừa rời đi.

Hắn nhớ đời trước ánh mắt của Lam Vong Cơ nhìn hắn, thực đạm nhiên, chính là như nhìn thấy người xa lạ, không có gì đặc biệt.

Như vậy cũng tốt, không cần nhớ mong.

Nghe nói Đại Phạn sơn có tà túy, thứ này chính là thứ Ngụy Vô Tiện thích nhất, sử dụng tới thuận tay nhất, cho nên hắn muốn đi xem xem thứ này có bao nhiêu tà. Chỉ sợ không đủ tà mà thôi.

Dọc theo đường đi, Ngụy Vô Tiện từ trong miệng người khác nghe được không ít thứ, cái gì mà Di Lăng Lão Tổ chết thật tốt, Cô Tô Lam thị bốn ngàn điều gia quy, Đại Phạn sơn một đêm đem tên lười biếng phất nhanh, A Yên cô nương mất hồn, cùng không thể trêu vào Giang thị Giang Trừng... ai nha nha, xem ra hắn không ở đây mười mấy năm, đã xảy ra rất nhiều chuyện, thật là thương hải tang điền a. Khó được cảm khái.

Trên đường đi gặp người qua đường bị Trói Tiên Tác của Kim thị trói cầu cứu, không nghĩ tới vì vậy mà rước lấy một ít hỗn loạn không tốt.

Người thiếu niên mặc y phục thêu hoa văn Kim Tinh Tuyết Lãng, giữa mày điểm một nốt chu sa, đem khuôn mặt thon gầy tuấn tú của thiếu niên có chút khắc nghiệt. Mở miệng cuồng vọng tự đại, một thân chí khí kiêu căng.

"Có nương sinh không có nương dạy!". Ngụy Vô Tiện nhẹ mắng một câu, lại chưa từng nghĩ tới chính mình là mầm tai họa kia.

Không ngờ, một thân áo tím tản bộ đến, tay nắm thành quyền, tay đè ở chuôi kiếm đeo bên hông, "Ta là cữu cữa của hắn, ngươi còn có di ngôn gì?". Ánh mắt trầm xuống, ẩn ẩn mang theo một cỗ công kích, cả người hắn như một luồng điện sắp bộc phát. Lúc đứng cách Ngụy Vô Tiện mười bước chân, nghỉ chân đứng yên, thần sắc như mũi tên đã lên dây vận sức chờ phát động, thân thể đều lộ ra một cỗ ngạo mạn tự phụ.

Giang Trừng, lại là cố nhân. Nếu Ngụy Vô Tiện biết thiếu niên kia là cháu trai Giang Trừng, câu nói kia hắn tuyệt đối sẽ không nói ra. Hắn thật muốn tát mình một bạt tai.

Bởi vì ở trước mặt Kim Lăng nói năng lộn xộn, Ngụy Vô Tiện sợ Giang Trừng hoài nghi thân phận của Mạc Huyền Vũ. Nề hà chốc lát lại đụng phải phùng loạn tất xuất Lam Vong Cơ, y một kiếm phá hết bốn trăm cái Trói Tiên Tác, khiến cho Giang Trừng tức giận cực điểm, Ngụy Vô Tiện bị Giang Trừng phát tiết phẫn nộ bị Tử Điện quật. Cũng may có Lam Trạm khuyên giải, Ngụy Vô Tiện mới lưu lại được cái mạng nhỏ, kẹp chặt cái đuôi xám xịt mà rời khỏi.

Hắn không nghĩ tới lại rơi vào trúng chuyện cũ tranh phong, hắn cũng đã chết một lần, có một số việc nên quên đều đã quên, hà tất phải khổ sở.

Bất đắc dĩ duyên phận nhiều chông gai, lúc cùng thực hồn Thiên Nữ giao tranh, Ngụy Vô Tiện không thể không dùng bản lĩnh của mình, thổi sáo ngự thi. Tiếng sáo tuy rằng không được hay, nhưng cũng nghe được một người một quỷ tiếng lòng căng chặt.

Ngụy Vô Tiện vốn là định cứu con trai sư tỷ mới bí bách thổi sáo, ai ngờ Quỷ tướng quân Ôn Ninh quá mức nghe lời, nghe sáo âm của công tử đã lâu mới xuất hiện, liền bay nhanh tới chi viện. Quỷ tướng quân từng ở dưới chân Di Lăng Lão Tổ Ngụy Anh phò trợ, gây ra không ít sóng gió, tiếp tay cho giặc, đã sớm bị thiêu thành tro cốt thế nhưng giờ phút này lại hiện thế khiến cho người người khiếp sợ, thân phận Di Lăng Lão Tổ của Ngụy Vô Tiện lại có thêm chút chứng cứ khả quan.

Trong lúc đó, một bàn tay của Ngụy Vô Tiện đột nhiên bị Lam Vong Cơ hung hăng bắt lấy, Ôn Ninh đứng cách họ không tới hai trượng, nuốt một chút nước miếng không tồn tại, vì hai người có vẻ sắp sửa đánh nhau đến nơi mà cảm thấy khẩn trương. Ngụy Vô Tiện không để ý đến y, mặc kệ y bắt lấy cánh tay kia, nâng cánh tay tiếp tục thổi sáo. Hắn nghĩ chỉ là ra hiệu cho Ôn Ninh thoát thân. Chợt cảm thấy tay Lam Vong Cơ dùng sức, cổ tay sắp bị bóp gãy, Ngụy Vô Tiện ngón tay buông lỏng, sáo trúc rơi xuống đất.

Ôn Ninh được lệnh, không dám trái, nhanh chóng rút đi, ngay lập tức không tiếng động lẻn vào núi rừng u ám bên trong, biến mất vô tung. Ngụy Vô Tiện sợ Lam Vong Cơ chặn giết Ôn Ninh, trở tay đem y nắm lại.

Ai ngờ, Lam Vong Cơ từ đầu đến cuối cũng không có liếc mắt một cái cho Ôn Ninh, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện. Hai người liền như vậy mà lôi kéo, ta túm ngươi, mặt đối mặt mà trừng mắt.

Y chỉ là muốn biết, là ngươi sao?

Ta đau khổ đợi ngươi mười ba năm, ngươi cuối cùng đã trở lại sao?

Vào lúc này, Giang Trừng đuổi tới. Tra xét thương thế của Kim Lăng, lại miệng dao găm tâm đậu hủ mà đem Kim Lăng mắng một hồi, thấy được tu sĩ quanh đó mỗi người một bộ mặt co rúm sợ hãi, còn có Lam Vong Cơ cùng Mạc Huyền Vũ dây dưa không rõ, cảm thấy rất là không thể tưởng tượng.

Một thuộc hạ run rẩy phun ra mấy chữ, "Là Ôn Ninh đã trở lại!". Ngón tay run lập cập chỉ Mạc Huyền Vũ, "Là hắn... là hắn triệu tới."

Trong phút chốc, khiếp sợ, căm ghét, phẫn nộ, không thể tin được, đan xen hỗn tạp một cỗ mạnh mẽ đánh vào trong lòng Giang Trừng, khiến cho hắn phút chốc như đang mơ màng. Hắn chậm rãi nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, khóe miệng lộ ra một cái mỉm cười vặn vẹo, tay trái không tự chủ được mà bắt đầu vuốt ve Tử Điện.

"... Tốt lắm, cuối cùng cũng đã trở lại?"

Ngụy Vô Tiện không kịp biện giải gì, liền thấy Giang Trừng nhấc tay trái, chiếc nhẫn đột nhiên biến thành một cái roi sáng tím dài lóa mắt, giống như một con rắn dài uốn lượn hướng Ngụy Vô Tiện đánh tới. Lam Vong Cơ phiên cầm nơi tay, ngón tay thon dài như ngọc dồn dập gảy đàn, trong chớp mắt đỡ được một kích hung hiểm này, các tu sĩ chứng kiến tấm tắc hít khí lạnh.

Ngụy Vô Tiện vốn định nhân cơ hội này trốn đi, nhưng tại vì thân thể không có linh lực, không có bội kiếm, với tốc độ của người thường tất nhiên là không thoát khỏi tay Giang Trừng. Giang Trừng vung tay lên, Tử Điện quất vào giữa lưng Ngụy Vô Tiện, đem hắn bay ra xa, cũng không thấy dấu hiệu của hồn phách đoạt xá.

Diện vô biểu tình của Lam Vong Cơ nổi lên gợn sóng, nhíu chặt mi.

"Ta không dậy nổi a. Đại thế gia chính là hành sự như vậy a. Tùy tiện đánh người, chậc chậc chậc!". Ngụy Vô Tiện đỡ con lừa hoa mới miễn cưỡng đứng lên, ngoài miệng còn không quên nói chút lời châm chọc.

Giang Trừng làm bộ lại đánh, Lam Trạm lạnh lùng buông, "Đủ rồi!"

Tử Điện sẽ kiểm chứng người đoạt xá. Một lần quất không có phản ứng đủ để chứng minh Mạc Huyền Vũ không hề bị đoạt xá.

Giang Trừng miễn cưỡng mà cong cong môi, "Lam nhị công tử đây là muốn cùng Giang mỗ phân tranh sao?"

Lam Vong Cơ triển mi nói, "Giang tông chủ, sự thật đã như thế, hà tất phải làm khó?"

Giang Trừng lạnh lùng, "Không biết Lam nhị công tử vì sao phải che chở cho hắn a?". Không đợi Lam Vong Cơ đáp lại, hắn haha cười hai tiếng, "Người đời đều nói Cô Tô Lam nhị si tình, nhớ tình bạn cũ, sự việc hôm nay cũng đủ chứng minh. Nếu tên Khôn Trạch gà mờ dưới mặt đất kia biết Càn Nguyên của hắn đã bị Khôn Trạch khác mới gặp không lâu câu mất hồn, đã quên mất mười mấy năm kia, thật đúng là rất chờ mong vẻ mặt của hắn a!"

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc. Cái gì? Lam Vong Cơ có Khôn Trạch? Khi nào a? Chính là lúc mình qua đời sao? Đây là sự tình gì a? Lam Trạm như một khối băng cũ kỹ như vậy, ai sẽ gả cho y a?!

Mang theo nghi vấn liên tiếp nghi vấn, tiểu tâm dực dực mà nghĩ nghĩ, tránh được vận rủi bị Giang Trừng đem về xử tội, hắn sải bước đến bên người Lam Trạm, thoải mái hào phóng bắt lấy cánh tay y, cười nói, "Giang tông chủ a, lời này sai rồi. Ngươi chưa từng nói qua chuyện yêu đương, chưa có Khôn Trạch, nào biết cái gì si tình hay không si tình ngươi vừa nói a. Còn nữa, những ngôn luận đó thật cổ hủ, 'si tình' không phải cả đời chỉ yêu một người, mà là yêu người chuyên tâm nhất vào một thời điểm. Càn Nguyên có thể có nhiều Khôn Trạch, Lam nhị công tử ưu tú như vậy, khiến nhân tâm đều hướng về y, chỉ cần y nguyện ý, thể xác và tinh thần ta hết thảy dâng lên."

"Ngươi!". Giang Trừng nhất thời nghẹn lời, bị vạch trần nhiều năm không có đối tượng, lửa giận công tâm, tay trái nắm chặt thành quyền, ngón cái cọ xát Tử Điện, thiếu chút nữa kiềm chế không được mà đem hắn một roi quất chết.

Ai ngờ, Lam Vong Cơ nghe Ngụy Vô Tiện nói xong, xoay người lại.

Diện vô biểu tình nói, "Đây chính là ngươi nói."

Ngụy Vô Tiện, "Ân?"

Lam Vong Cơ quay đầu, không mất lễ nghi, lại nói, "Người này, ta mang về Lam gia."

Ngụy Vô Tiện, "...A?"

Ta chỉ là nói mà thôi. Lam Trạm, ngươi có phải hay không thật sự không khống chế được dục vọng của chính mình rồi? Ngươi có phải là Hàm Quang Quân lãnh diễm đời trước mà ta biết không?

Editor: Ngáo

Đã đăng: 22:30 - 21/11/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro