Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

A Niệm được Lam Vong Cơ ôm ngồi ở khuỷu tay. Ngự kiếm đón gió, cảm giác mới lạ ở trên không trung với độ cao sợ hãi, nhưng đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ, nàng kích động vạn phần, mở to hai mắt nhìn sơn thủy lóa mắt dưới chân.

"Thật là lợi hại". Nàng mở đôi mắt trong suốt cười to, cười đến ngây thơ hồn nhiên, tiếng cười thanh ngọt non nớt xuyên qua gió cùng mây.

"Phụ thân, người là tiên nhân sao?". Nàng nghiêng đầu nhìn sườn mặt đẹp đẽ của phụ thân nhà mình hỏi.

Lam Vong Cơ, "Không phải."

A Niệm, "Thật là lợi hại! Mẫu thân cũng sẽ bay giống người sao?"

Lam Vong Cơ sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ hỏi đến vấn đề này. Y dừng một chút, lúc cùng Ngụy Anh song tu, y biết linh lực của hắn bị hao tổn kỳ lạ, không thể ngự kiếm.

Lam Vong Cơ, "Sẽ không."

"A?". A Niệm có chút thất vọng, lông mi rũ xuống, tia sáng trong mắt ảm đạm đi.

Lam Vong Cơ, "Bất quá, hắn rất lợi hại. So với ta lợi hại hơn."

Tâm tình mất mát của A Niệm thoáng chốc lại bừng sáng, "Thật sự sao?"

Lam Vong Cơ thấy nữ nhi của mình vui vẻ, ôn nhu mà cong môi, "Thật sự". Y đột nhiên nhớ tới mình còn chưa biết tên tiểu nữ, liền ôn hòa mở miệng, "Con tên là gì?"

"Tên chỉ có một chữ 'Niệm', tưởng niệm nhung nhớ. Nghe Ôn thúc thúc nói, cái này là tự mẫu thân lấy. Bọn họ đều kêu con là A Niệm". A Niệm chớp chớp mắt.

"A Niệm...". Lam Vong Cơ cân nhắc chữ, thất thần. 'Niệm' chỉ là một chữ 'Niệm', tự cổ đã có ngàn ngàn vạn vạn, tưởng niệm, bận tâm, lưu niệm, oán niệm,... Nhiều như vậy, nhiều đến không kể xiết mà tùy ý, cảm tình cũng ngụ vị tạp trần mà không rõ. Y không biết Ngụy Anh lấy chữ này đối với mình là tình cảm như thế nào.

"Phụ thân, người họ gì? Con có phải hay không sẽ cùng họ với người?". A Niệm đem khuôn mặt thất thần của Lam Vong Cơ đang hướng chỗ khác kéo lại đây đối với nàng.

Lam Vong Cơ, "Lam."

A Niệm, "Haha, con có tên hoàn chỉnh a, Lam Niệm, thật dễ nghe! Thật là dễ nghe". Nàng thích thú vỗ tay cười khanh khách, thiên chân vô tà. Một con người muốn toàn vẹn thì trước tiên phải có tên có họ. Nàng lần đầu tiên cảm thấy mình chính là con người toàn vẹn.

Lam Vong Cơ nhìn nàng cười đến như đóa hoa mặt trời, cảm thấy trừ bỏ cặp mắt kia thì trong ngoài đều là bộ dáng của người kia, ôn hòa ứng câu, "Ân. Lam Niệm."

Người thiếu niên nọ bộ dáng khinh cuồng mặt mày hớn hở chỉ có thể hóa thành một tàn ảnh lưu lại trong trí nhớ, Lam Vong Cơ tâm liền đã chết, đóng băng. Đóng băng ngàn dặm, tâm nguyên bản cho rằng sẽ không bao giờ hòa tan ấm lại, không nghĩ rằng, còn có nàng.

Có lẽ từ nay về sau, đó là xuân phong quá cảnh, tuyết dung băng tiêu, mười dặm phồn hoa.

******

Bọn họ đáp xuống ở Cô Tô Thải Y Trấn. Vừa lúc gặp họp chợ trên trấn, người đến người đi, ngựa xe như nước, rất náo nhiệt.

Người người muôn hình muôn vẻ, ra ra vào vào các cửa hàng ven đường, những chỗ trống còn lại bên đường cũng được tận dụng triệt để mà bày bán đủ loại mặt hàng mới lạ. Lên lên xuống xuống, phập phồng tiếng rao hàng trên đường hết đợt này đến đợt khác, giống như từng trận từng trận sóng nhỏ nhiệt tình.

Lam Vong Cơ để ý đến lời nói của Ôn Ninh. Y cố ý đáp xuống chỗ này.

"A!". Cái bụng nhỏ của A Niệm thực thức thời phát ra âm thanh kháng nghị.

Lam Vong Cơ, "Đói bụng?"

A Niệm chớp mắt hạ lông mi, ánh mặt trời chiếu đến lông mi trên đôi mắt nàng khắc họa thành hình cánh quạt nho nhỏ trên mặt nàng, A Niệm ngượng ngùng gật đầu.

Lam Vong Cơ dẫn nàng tới tiệm cơm nổi tiếng nhất trong trấn nhỏ.

Tiệm cơm sinh ý thập phần lửa nóng, người cơ hồ là ngồi đầy, Lam Vong Cơ dẫn A Niệm lên lầu hai tìm một bàn trống. Tiệm cơm này trang trí thực độc đáo, đường viền gỗ bao quanh chạm trổ tinh xảo, bàn ghế cũng sạch sẽ bóng loáng, trên bàn đặt trà cụ, điển nhã đến cực điểm.

Tiểu nhị nhiệt tình hô, "Công tử, tiểu cô nương, hoan nghênh thăm bổn tiệm. Hai vị muốn dùng gì? Chúng tôi có mì Dương Xuân, chân gà cay cùng vải thun canh bao(*) là đồ ăn nổi tiếng ở đây, hai vị muốn nếm thử không?". Vừa nói vừa lấy khăn vắt trên đầu vai lau bàn, đem mặt bàn đã sạch sẽ đến không nhuốm hạt bụi nào lau lại một lần, mời hai vị khách quan nhập tọa.

(*) QT ghi như thế, mình cũng không biết là gì.

Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình, "Không cần. Gia nữ tới chọn". Y chuyển hướng Lam Niệm.

Tiểu nhị còn thất thần đáng tiếc, như thế nào một vị công tử ngọc thụ lâm phong như vậy đã có một cô nương lớn như thế, hơn nữa xem hai người phục sức khác biệt, cứ có cảm giác quái lạ, nhưng cũng thức thời không dám hỏi nhiều, đem thực đơn mỏng đưa tới trước mặt A Niệm.

A Niệm chưa tùng biết đến nơi phồn hoa, nắm góc áo Lam Vong Cơ, loát loát miệng, thấp giọng nói nhỏ, "Phụ thân, chúng ta đổi nơi khác ăn đi."

Lam Vong Cơ ở Di Lăng nhìn thấy hoàn cảnh sinh hoạt ở Thích gia của A Niệm, tự nhiên biết trong lòng nữ nhi của mình nghĩ gì, sóng mắt nổi lên một tia đau lòng, "Không có việc gì. Tùy ý chọn là được rồi."

A Niệm tiếp nhận thực đơn mỏng, điểm vài đạo vang dội, vừa nghe liền biết đồ ăn rất cay, tiểu nhị sợ tới mức thiếu chút nữa không cầm vững bút. Hắn e ngại cười cười nhìn về phía Lam Vong Cơ.

"Công tử, này đều là đồ ăn cay, dân bản xứ cũng không dám chọn, nàng nhỏ như vậy ăn có được không?"

Khóe miệng Lam Vong Cơ giương lên một chút độ cung, cô nương nhà y ăn uống thế nhưng hoàn toàn giống Ngụy Anh, trong lòng thực vui mừng.

"Không sao."

Tiểu nhị cười cười, "Công tử muốn dùng chút rượu không?"

"Một vò Thiên Tử Tiếu."

"Thật tinh mắt, nhìn qua liền biết công tử là người ở đây."

Hắn thấy vị trước mặt này liền biết gia thế bất phàm, nịnh nọt nói, "Công tử. Tiểu cô nương nhà ngài thật đúng là lợi hại, tuổi còn nhỏ đã hiểu biết nhiều chữ như vậy, lợi hại a."

A Niệm biết hắn nói nàng đọc được thực đơn kia, dào dạt đắc ý, "Đó là đương nhiên. Nhớ cho nhiều ớt cay một chút."

"Được a". Tiểu nhị cười, lui xuống chuẩn bị.

Ngồi một hồi, Lam Vong Cơ nhìn tiểu nhân nhi đang đánh giá những việc mới lạ, mở miệng hỏi, "Ở Thích gia từng đi học?"

Lam Niệm, "Không có."

Lam Vong Cơ, "Như thế nào biết chữ?"

Lam Niệm, "Cha nuôi khi ở nhà đã dạy con."

Nàng nói, suy nghĩ về những lúc cùng cha nuôi ở nhà, "Cha nuôi đối với con rất tốt, so với mẹ nuôi cùng tỷ tỷ kia tốt hơn nhiều lắm. Sáo nhỏ của con cũng là lúc sinh thần được cha nuôi đưa cho. Con đi theo người, hắn vẫn chưa biết.... có khả năng hắn sẽ thương tâm đi. Bất quá giảm bớt được gánh nặng cho hắn..."

Lam Vong Cơ thấy nữ nhi của mình đối với người cha khác thâm tình như thế, âm thầm sặc mấy ngụm giấm, ánh mắt ảm đạm đi chút ít. Bất quá sâu trong nội tâm y thực cảm kích vị Thích đại ca kia, nếu không có hắn, chỉ e rằng A Niệm không biết còn gầy hơn bao nhiêu so với hiện tại. Chính mình mấy năm nay thật sự một điểm chức trách của phụ thân cũng không có, thực áy náy, may nhờ có Thích đại ca kia đem chỗ trống này tạm thời lấp đầy. Tuy rằng biết không thể lấp đầy được bao nhiêu.

Lam Vong Cơ, "Ngày khác hắn về nhà, ta mang con đi từ tạ."

"Sinh thần của con là ngày nào?". Bỗng nhiên nhớ tới nữ nhi vừa nhắc đến sinh thần.

"Ngày chín tháng ba(**). Ôn thúc nói, mẹ con nói con sinh ngày tốt. Đầu mùa xuân chi điểu, đương có phá vân chi chí. Nhưng đáng tiếc con cái gì cũng không có, không có bản lĩnh gì."

(**) "Ba tháng sơ chín" là ngày này không biết có đúng không.

Ngày chín tháng ba... ngày này có chỗ nào tốt chứ? Y cùng Ngụy Anh song tu là khi hạ mạt, y còn nhớ rõ. Thời điểm đó cỏ cây còn bừng sức sống, ve kêu đến thời điểm vui vẻ nhất. Cứ theo đó suy tính, thời điểm Ngụy Anh sinh nàng, A Niệm hẳn là còn chưa đủ tháng, đại khái cũng chỉ có tám tháng không đến đi. Trách không được Lam Niệm nhìn qua nhỏ hơn hài tử cùng tuổi rất nhiều... Lam Vong Cơ trong lòng lại thình lình mà ăn một đao, y nợ Ngụy Anh cùng A Niệm quá nhiều...

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ mà cười cười.

Lúc này, đồ ăn được A Niệm gọi đã được mang lên. Nàng ôm chén, cầm đũa gắp một miếng thịt đến bát nước chấm đỏ rực, chính là gấp không chờ nổi mà nuốt nước miếng đánh ực, nhưng bỗng nhiên ý thức được phụ thân ở bên cạnh nhìn, hơn nữa nàng nhìn từ ngôn hành cử chỉ của y xem ra là gia giáo thực nghiêm khắc, liền yên lặng buông đũa, vô tội mà nhìn về phía Lam Vong Cơ đang chuyên chú nhìn mình.

Lam Vong Cơ hơi hơi mỉm cười, "Không sao."

Được phụ thân cho phép, Lam Niệm như là được mở chốt thần kỳ, đối với một bàn đồ ăn đỏ đến cay mắt, bắt đầu ăn ngấu nghiến, gió cuốn vân dũng.

Lam Vong Cơ, "Cay không?"

Lam Niệm tay cùng miệng liên thủ động tác không dừng, lại buột miệng thốt ra, "Không cay a. Đồ ăn ở Di Lăng so với nơi này còn cay hơn."

Lam Vong Cơ tâm đều ấm áp. Y lấy ấm trà một bên rót nửa ly trà, đưa cho nữ nhi đang ngấu nghiến, "Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn. Ta đi mua cho con kiện y phục, ở đây chờ ta."

"Ân."

Y hướng cửa hàng may mặc đi. Lam Vong Cơ chưa từng đến nơi này, tự nhiên có chút luống cuống. Y hướng bà chủ tiệm miêu tả dáng người A Niệm một chút. Bà chủ từ trong hậu thất lấy ra mấy cái váy lụa cho nữ hài, có màu đỏ, có màu xanh lục, đều là cực thiển hoặc là diễm lệ sắc điệu. Tiểu cô nương nhà nhà ai mà không thích đào hoa tỏa sáng hay huy hoàng loan sắc chứ.

"Tiểu cô sáu bảy tuổi, ngài xem cái này có hợp ý không? Tiểu cô nương đều thích thiển sắc(***)". Bà chủ tiệm cầm trong tay kiện váy lụa hồng nhạt.

(***) Thiển sắc chắc là màu sắc rực rỡ.

Lam Vong Cơ thế nhưng lâm vào mê mang, rốt cuộc A Niệm sẽ thích cái nào?

Đang lúc y không biết nên chọn cái nào, đôi mắt lướt qua nhìn trúng kiện y phục treo ở một góc. Là kiện váy gấm màu đen. Màu đen là màu chính, cổ áo dùng lụa đỏ khảm vào, chỉ vàng thêu hoa sen, tay áo không phải tay rộng mà là cùng cổ áo giống nhau có lụa đỏ bao lấy, nhìn qua sạch sẽ lưu loát, còn rất có khí thế. Bộ y phục này không biết như thế nào lại làm y nhớ đến người kia – một thân hắc y sạch sẽ lưu loát, bên hông đeo bội kiếm, mái tóc được một sợi lụa đỏ cột cao đến kiêu ngạo, hắn cùng Tùy Tiện tiện tay múa một đoạn, một màn kiếm hoa xinh đẹp.

Lam Vong Cơ không màng đến bà chủ tiệm, tiến đến mua kiện y phục kia, trên đường trở lại tiệm cơm luôn tưởng tượng bộ dáng lúc A Niệm mặc nó vào. Tuy rằng y vẫn không dám đảm bảo rằng nàng nhất định thích, nhưng Lam Vong Cơ chính là muốn dùng yêu thương đối với Ngụy Vô Tiện thử thời vận.

Thời điểm Lam Niệm ở cùng phụ thân, nhìn phụ thân lâm vào hồi ức, biểu tình thống khổ, cảm thấy phụ thân thật sự yêu chính mình cùng nương.

Sau khi nhận nhau, ở Thải Y Trấn chu du, Lam Vong Cơ giống như Càn nguyên (Alpha) mới được làm cha, cẩn thận mà chiếu cố Tiểu A Niệm thật nhiều, cũng đôi khi đối với một ít sự việc dị thường nho nhỏ mà luống cuống tay chân.

Hồi ức của A Niệm về những kỷ niệm kia rất ấm áp, nàng cười cười.

Phụ thân vì mình mua kiện y phục không được lão bản nương xem trọng kia mua về, nàng thật sự thích vô cùng. Sự yêu thích của nàng cũng trùng hợp với sự mong chờ của phụ thân, dáng vẻ thật giống mẫu thân. Kiện y phục này từ cổ áo, cổ tay cùng đai lưng đều được dùng chỉ vàng thêu hoa văn hình hoa sen, nàng nghe phụ thân nói, mẫu thân ở Vân Mộng, là ở liên đường lớn lên.

Phụ thân khi đó nắm tay nàng, mang theo thân ảnh nhỏ bé ở nơi phố xá náo nhiệt phồn hoa dạo chơi.

Khi nàng nâng mặt nhìn về phía phụ thân, cảm thấy có điểm không chân thật. Người này giống như tiên nhân, rõ ràng phải ở nơi cao cao tại thượng, bễ nghễ phàm trần, mà lúc này y lại đang nắm tay nàng, ở nơi phố phường đông đúc này không phiền mà dắt nàng dạo qua các gian hàng nhỏ, nhìn nàng thấy những đồ vật mới lạ mà lộ ra thần sắc mừng rỡ. Lam Niệm thật sự cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất.

Bất quá, nếu mẫu thân cũng có ở đây thì càng tốt. Như vậy chính là một nhà ba người, cũng chính là cái gọi là "viên mãn".

A Niệm nhớ rõ lúc ấy nàng ở sạp bán vật trang sức trên tóc đứng nhìn thật lâu, đôi mắt chăm chú nhìn vào cây trâm hoa đào xinh đẹp, tay nhỏ không khỏi túm chặt bàn tay to của phụ thân.

Ban đêm, trấn nhỏ sáng trưng mà hơi hơi phiếm hồng quang, ở đuôi trâm chạm ngọc lên cánh hoa đào cùng vài phiến lá ôn nhu, làm tâm hồn thiếu nữ yêu cái đẹp của Tiểu A Niệm bị Thích gia chèn ép thật lâu nay làm nhảy lên.

Lam Vong Cơ nhìn biểu tình của A Niệm, trong lòng rõ ràng, nhàn nhạt mở miệng, "Muốn sao?"

A Niệm lúc này mới phát hiện mình nhìn chằm chằm cây trâm kia với ánh mắt quá mức khát cầu, cảm thấy có chút không ổn, sợ hãi đồ vật nhỏ này có giá cao chót vót.

"Không muốn". Nàng lôi kéo tay phụ thân, ý bảo đi nơi khác xem.

A Niệm nói dối, Lam Vong Cơ biết. Y không thuận theo nàng giả vờ, hỏi chủ quán giá cả, liền thả mấy lượng bạc trong tay chủ quán, đem cây trâm xinh đẹp kia đưa cho Lam Niệm.

"Ngày sau không được như thế. Cha con chi gian, nghĩ muốn cái gì nói ra là được". Tuy rằng bên ngoài nghe được thanh âm này có điểm lạnh nhạt nhưng bên trong ẩn hàm ôn nhu cùng trìu mến, thế nhưng nhất thời làm A Niệm đỏ mắt. Nàng gắt gao nắm chặt cây trâm hoa đào kia, sững sờ, cảm xúc sóng gió mãnh liệt.

Rốt cuộc mình có thể thu hồi tất thảy ngụy trang, ở trước mặt người này chân chính làm một tiểu nữ hài. Rốt cuộc mình không cần phải đón ý nói hùa của người khác mà cậy mạnh nói dối.

Cùng nhau đi đến chỗ người thưa thớt, ồn ào náo động thanh không như vậy, lúc bọn họ quyết định về nhà, A Niệm cũng coi như có thu hoạch lớn. Trừ bàn tay đang được Lam Vong Cơ dắt, tay còn lại lưu lại đường từ những que hồ lô ngon ngọt.

Lúc này, từ không trung đột ngột truyền đến một tiếng vang, vài tiếng chấn nhân tâm phách, trên không trung lập tức nở ra mấy đóa hoa, sáng lóa, vô cùng nhiệt liệt.

Pháo hoa là từ từng viên cực nhanh bay lên trong đêm tối trống không quang cầu vỡ ra. Độ lệch độ cung bất đồng tạo thành những bông hoa ánh sáng sặc sỡ, ở trên không trung tùy ý biểu diễn.

Lam Niệm hào hứng quan sát, ở nơi này nơi kia ánh sáng lúc sáng lúc tối chiếu hạ, trở nên thập phần xuất sắc. Nàng tò mò nhìn bầu trời rực rỡ pháo hoa, đôi mắt mở to không hề chớp mắt, tựa hồ sợ bỏ qua khoảnh khắc phồn hoa này.

Lam Vong Cơ cũng đứng yên, theo ánh mắt Lam Niệm nhìn lên. Đập vào mắt là một mảnh huy hoàng.

Đây là lần đầu tiên y nghiêm túc thưởng thức pháo hoa thế này. Xem pháo hoa rất nhiều, Lam Vong Cơ nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt tươi cười của Lam Niệm, trong lòng liễm diễm.

Y lẻ loi độc hành trong đêm tối rốt cuộc chờ được ánh sáng nhiệt liệt, từ nay về sau, sẽ không còn chỉ một mình y ở trong biển tương tư giãy giụa chìm tức nữa.

Lúc trận pháo hoa cuối cùng vụt tắt dần ánh sáng trong mắt Lam Niệm, nàng buông xuống đồ vật đang cầm trong tay, hướng lồng ngực phụ thân mãnh liệt nhào qua. Lam Vong Cơ nhất thời không phòng bị, tuy rằng sẽ không bị tiểu nha đầu nhà mình đâm ngã nhưng vẫn là bởi vì thình lình mà hơi nghiêng người, trong mắt đầu tiên là một trận kinh hỉ, ngay sau đó là vô tận ôn nhu.

Tiểu A Niệm dùng cánh tay nhỏ của mình gắt gao ôm chặt phụ thân, đầu chôn thật sâu trước ngực y, cái gì cũng không nói.

Kỳ thực, điều muốn nói đều ở trong tâm.

Phụ thân, con sẽ không giống mẫu thân mà rời người đi. Về sau con đường này chúng ta cùng đi, không phải khổ sở nữa.

Lúc ấy ồn ào huyên náo ở trên đường như tan đi, chỉ để lại ôn nhu cảm xúc trong nội tâm vô hạn phóng đại.

******

A Niệm từ trong hồi ức trở về suy nghĩ của mình, phát hiện mình không biết khi nào đỏ hốc mắt.

Nếu không có mình, phụ thân hẳn là so với hiện tại càng thêm u buồn thương cảm. Rốt cuộc, từ những chi tiết từng li từng tí hằng ngày đều nhìn ra nhung nhớ của phụ thân đối với mẫu thân, thậm chí có thể nói là vô cùng áy náy cùng hối hận.

Lam Niệm mỗi ngày đều bị tiếng đàn từ Tĩnh Thất của phụ thân truyền đến đánh thức. Mỗi sáng sớm, phụ thần đều hướng Di Lăng, đem bàn tay rõ ràng khớp xương ở trên Vong Cơ cầm đàn, một lần lại một lần tấu ra làn điệu thanh lãnh mà lại thâm tình.

Ngày qua ngày, năm sang năm. Xa xôi tam tái liền như sớm tối ngay lập tức (ý chỉ thời gian dài mà tưởng chừng như ngắn ngủi), tưởng niệm cùng bi thương đều bị phụ thân tinh tế mài giũa, đem vào "Vấn Linh".

Lam Niệm thường xuyên nghe, sớm đã đem nội dung khắc trong tâm khảm. Còn có thể là gì?

Bất quá là.

Người có ở đó không? Có về chăng? Ngày người về? Có oán chăng?

Biết rõ là phí công nhưng lại giống ấu hài mà giữ ý mình, đối với hư không một lần lại một lần "Vấn Linh".

Tựa như những điều đó đều được phụ thân đè nén ở thư từ tầng cuối giá sách, viết một phong lại một phong.

Giấy viết thư nhiều đến nỗi chất thành chồng ở góc thư án, dùng một khối ngọc chặn giấy dày đặc đè nặng, phảng phất bút chủ tự lừa mình dối người, áp lực đến tùy thời có khả năng vỡ tan, đau đến thấy xương điếng người.

Trang giấy bị năm tháng đi qua đã cũ, nhưng hai chữ "Ngụy Anh" được mực tàu tuyên khắc một lần lại một lần đều chưa từng thay đổi phần nghiêm túc cùng kiên nhẫn kia.

Đạn huyền đối trống trơn không ứng, huy mặc viết thư thư không đạt.

Thế sự đối với Ngụy Vô Tiện sớm đã thay đổi ngôn luận không ít phiên bản, nhưng phụ thân đều không để tâm. Như cũ mà cố chấp đem hắn lưu lại trong lòng mình. Lam Niệm nhìn khuôn mặt thống khổ cực kỳ hiếm thấy của phụ thân, đều là máu mủ tương liên, trong lòng cũng ẩn ẩn đau, giống như bị đao quét qua vài nhát.

Lam Niệm săn ống tay áo, vốn định ngượng ngùng mà nói chút lời khuyên giải, nhưng vừa muốn mở miệng lại cảm thấy không cần thiết. Vô luận nàng có an ủi thế nào cũng đều không thể bình ổn vết thương lớn trong lòng y.

Lam Niệm theo Lam Vong Cơ đi đến Tĩnh Thất, bưng tới một chậu than, đốt một chút tiền giấy, cùng vài phong thư.

Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đốt tiền giấy, nhưng Lam Vong Cơ mỗi năm vào sinh thần Lam Niệm, chính là hôm nay, đều sẽ rót một chén rượu đặt án thượng, mang theo Lam Niệm ở Tĩnh Thất lặng lẽ tiếng hành cái gọi là mê tín thương tiếc. Y đã quên chính mình từng vì người nọ phạm phải không ít gia quy.

"Ngày mai ta đi Mạc gia trang một chuyến, con không cần đi, quá nguy hiểm". Lam Vong Cơ nhìn ngọn lửa dần dần cắn nuốt thư tín, như là lẩm bẩm tự nói.

Lúc này, tâm tình của y hẳn là tương đương bi thiết, Lam Niệm tất nhiên sẽ k đánh vỡ không khí này.

"Ân."

Hương vị tro tàn lan tỏa khắp Tĩnh Thất, phảng phất mở ra một không gian vô hình, đem hai người trói buộc ở làn xoáy thương cảm.

"Hôm nay con đã tròn mười bốn". Đôi mắt lưu ly nhạt màu của Lam Vong Cơ nhìn không rõ biểu tình.

"Ân... có phải hay không ngày này năm sau con có thể lấy tự?". A Niệm hỏi.

Ngón tay thon dài của y đang bỏ vàng mã vào trong chậu than ngừng lại ở không trung, suy nghĩ một chút. Năm nay tiểu nữ tròn mười bốn tuổi, sang năm là lúc đến tuổi lấy tự. Hiện giờ đã trằn trọc mười ba cái xuân thu kể từ khi người kia rời đi...

Này dài dòng hắc ám ảo tưởng, y không biết đến khi nào mới có thể đi đến cuối, từ khe hở thoáng nhìn ánh mặt trời. Lấy tên cho cốt nhục của hai người, gọi là gì thì tốt đây?

Y nghĩ tới hai chữ "Tiên Tố". Không nghiêng không lệch, y thực vừa lòng.

Muốn hỏi "Tiên Tố" giải thích thế nào? Không cần nói cũng biết.

Dục gửi màu tiên kiêm mẩu ghi chép, núi rộng sông dài biết nơi nào.

Kia cá tiên nhạn thư, lại như thế nào thấm nhập tương tư khổ sở, cũng trước sau sẽ không ở núi rộng sông dài gian, truyền đến người nọ trong tay.

Chỉ nguyện, nguyệt có viên y, tình có quy y.

Chỉ nguyện, thế gian có duyên không phận, đều chỉ là nói nói mà thôi...

Nguyên đoạn in nghiêng cuối là bản QT, Ngáo cũng không hiểu T_T 

Editor: Ngáo

Đã đăng: 20:30 - 18/11/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro