Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Trầm mặc qua đi không biết bao lâu, Lam Niệm cũng biết tình cảm phụ thân đối với mẫu thân thâm hậu vô cùng.

Lam Niệm lúc đầu được Lam Vong Cơ đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ kỳ thực đã từng hoài nghi tình cảm của phụ thân dành cho mẫu thân.

Lam Niệm bỗng nhiên nhớ lại những giấc mộng của mình, đều là ác mộng. Trong mộng, mọi thứ đều mơ mơ hồ hồ, màu sắc u ám xen lẫn huyết tinh. Một nam tử hắc y tuấn tú nhưng sắc mặt lại trắng bệch, hắn đứng giữa một vũng máu, tóc tai tán loạn trên vai, một ít sợi thì chật vật bị mồ hôi vấn vít ở trên mặt. Hai mắt hắn đã sung huyết, không có bất cứ biểu tình gì, nhưng ẩn ẩn có thể thấy được một chút bi thương. Một thân tràn đầy lệ khí, bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng nắm trong tay ống sáo màu đen, tiếng sáo buồn bã, sầu thảm thê lương, muôn vàn lệ quỷ từ dưới mặt đất nơi hắn đứng thi nhau giãy giụa bò ra, cuồn cuộn không ngừng.

Nàng mỗi đêm đều từ trong mộng bừng tỉnh, nhưng vẫn luôn không có mơ thấy sự việc kế tiếp. Sau này nàng tự học thổi sáo, một ngày nọ thế nhưng triệu được Quỷ tướng quân, từ Ôn Ninh mới biết được người trong mộng kia chính là mẫu thân của nàng, sau đó cũng biết được một ít sự việc.

Vây quét Loạn Tán Cương năm ấy, Ôn bà bà khập khiễng đem nàng ôm xuống núi, sau đó bà bà phó thác nàng cho một thôn gia nghèo dưới chân núi chăm sóc. Tuy rằng thôn gia này lưu lại nàng, ôn tồn hứa hẹn sẽ chăm sóc tốt cho nàng, nhưng từ lúc nàng biết nhận thức thì thôn gia này đối với nàng đều là một mặt sai sử. Nhưng mà cũng không quan trọng, cũng nhờ bối cảnh đó, nàng gặp được cố nhân tới Di Lăng, được Lam Vong Cơ đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nàng còn nhớ rõ tình cảnh lúc mới gặp phụ thân.

******

"A Niệm, mau đi ra giếng xách nước, trong nhà hết nước rồi". Một phụ nữ trung niên mập mạp đứng ở dưới cây hòe trong viện kêu to. Âm thanh đột ngột như gà mái làm chấn kinh cả viện.

"Lập tức liền đi!". Rõ ràng thanh âm của một nữ hài ngọt thanh nhưng lại như bị mất tiếng, khẩn trương dường như sợ hãi mệnh lệnh này.

A Niệm rất thích ngốc ở trên cây cao, kỳ thật cũng không phải là thích, chỉ là cảm thấy ở trên đó sẽ có cảm giác an toàn một ít. Người phụ nữ trung niên kia thường đối với nàng hung dữ, bởi vì gia đình này vốn không dư dả, nàng ngay cả ăn cơm nhiều một chút đều sẽ bị phụ nhân kia mắng đến tìm không được phương hướng. Con gái của bà ta cùng bà ta không có sai biệt, luôn là sai sử A Niệm.

Nam chủ nhân trong nhà này, cũng chính là trượng phu của vị độc phụ nhân kia, là cha nuôi của nàng, đối với A Niệm không tồi. A Niệm cảm thấy hắn chính là người duy nhất thương nàng. Bất quá trong nhà đều là phụ nhân kia quản thúc, nên hắn đành phải đối thê tử vâng vâng dạ dạ, không có khả năng chu cấp một chút chi phí ăn mặc cho A Niệm.

Cây hòe già trong viện này là cha nuôi tự tay trồng, cha nuôi một năm có đến tám chín tháng ở bên ngoài mưu kế sinh nhai, A Niệm liền ỷ lại vào cái cây này. Chỉ cần trời không quá lạnh, nàng đều ngủ ở trên cây.

Một thân bố y màu xám, đầu tóc xõa tung dùng một cây gỗ vội quấn lấy, Tiểu A Niệm vội vội vàng vàng từ nhánh cây cao trèo xuống, xách theo cái thùng gỗ so với nàng đã cao hơn phân nửa, tập tễnh từ trong viện đi ra giếng nước, cách nhà ước chừng nửa dặm đường.

Chỉ xách thùng rỗng thì trọng lượng của thùng đối với thân thể nhỏ bé của nàng cũng là thập phần trầm trọng, càng đừng nói lúc sau chứa đầy nước. Nàng xách thùng không, đi năm bước lại nghỉ một chút, va va đập đập, tiếng động vang vang làm người nhìn đều đau lòng.

Bất quá A Niệm cũng có biện pháp đối phó.

Nàng từ bên hông gỡ xuống một ống sáo trúc ngắn, đặt bên miệng nhẹ nhàng thổi lên. Sáo trúc này là cha nuôi tặng nàng vào sinh thần, tuy rằng không phải cái gì đáng giá hàng tượng đẳng, nhưng đối với Tiểu A Niệm thì nó chính là bảo bối, nàng yêu thích không buông tay. Nguyên nhân rất đơn giản, một là bởi vì đây là món quà đầu tiên nàng nhận được sau khi nàng nhận thức, hai là bởi vì ký ức của nàng về mẫu thân tồn tại sáo âm.

Nàng không nhanh không chậm mà thổi, tiếng sáo đơn thuần thanh khiết, cũng không có giai điệu khúc chiết nhưng lại vô cùng xuôi tai, thấu tính rất mạnh. Bên con đường nhỏ chim chóc tựa hồ nghe đến vui vẻ, đều ríu rít mà hót như xướng ca cùng tiếng sáo của nàng.

Ở cách đó không xa, Lam Vong Cơ từ sau khi Ngụy Anh mất, mỗi năm đều đến chân núi Di Lăng du tẩu lại nghe đến sửng sốt. Y thập phần kinh ngạc, tiếng sáo này tuy không có âm điệu gì đặc biệt, nhưng rõ ràng chính xác thì chỉ có y cùng Ngụy Anh hai người mới hiểu được giai điệu này. Việc này cơ hồ là không có khả năng, y nghĩ, thậm chí hoài nghi chính mình tưởng niệm người nọ quá độ mà sinh ra ảo giác. Nhưng y vẫn tìm phương hướng của thanh âm, nhanh như chớp lao đi.

Một bóng dáng cao lớn màu đen ở trên đường thấp thoáng, liền tiến đến bên cạnh A Niệm.

"Tiểu tiểu thư*, ta tới giúp ngươi."

(*) Ôn Ninh gọi A Niệm là "tiểu tiểu thư" vì theo vai vế, Ôn Ninh đã gọi Ngụy Anh là "công tử" rồi, nếu như Ngụy Anh có con trai, Ôn Ninh hẳn sẽ gọi là "tiểu công tử".

A Niệm biết sáo âm của mình đã đạt tới hiệu quả liền dừng thổi, hướng về thân ảnh hắc y toét miệng, đem thùng gỗ trên tay đưa cho hắn.

"Ôn thúc, đa tạ người."

"Tiểu tiểu thư khách khí rồi". Ôn Ninh nhận lấy thùng gỗ đồng thời nở một nụ cười vô hại.

Một lớn một nhỏ cứ như vậy sóng vai trên đường đi lấy nước, hình ảnh thực đột ngột nhưng lại thật khó có thể miêu tả được sự ấm áp trong đó.

Ôn Ninh vừa đi vừa nhìn nữ hài đi bên cạnh, sườn mặt nho nhỏ, cánh môi nộn nộn, đôi mắt thủy linh rất có thần thái, chỉ tiếc dáng người quá thon gầy. Hắn cúi đầu thở dài, lẩm bẩm nói, "Nếu công tử nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, chỉ sợ đau lòng muốn chết."

"...". A Niệm muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không có gì để nói. Dù sao "công tử" trong miệng hắn chính là mẫu thân "tội ác tày trời" của nàng, đã sớm không còn, đau lòng thì có lợi ích gì đâu.

Ôn Ninh giúp nàng xách nước, đến cách nhà còn mấy chục thước, liền để thùng nước xuống, hắn ngồi xổm, yêu thương mà xoa xoa gương mặt non nớt của A Niệm.

"Ôn Ninh thúc thúc chung quy vẫn không phải là người, chỉ có thể đưa ngươi đến đây. Nơi này không còn xa, kêu mẹ nuôi ngươi ra xách vào là được."

"Ân". A Niệm ngoan ngoãn gật đầu.

"Ta đi rồi, có việc gì lại thổi sáo tìm ta". Ôn Ninh đứng lên, dặn dò nàng vài câu rồi đi mất.

Kỳ thực nàng lừa Ôn Ninh, mẹ nuôi kia dù khoảng cách bao xa cũng sẽ không giúp nàng xách nước đâu. Mỗi một lần nàng đều từng bước từng bước đem thùng nước nhắc tới trong viện. Nàng chỉ là không muốn Ôn thúc thúc đau lòng vì mình mà thôi. Khoảng cách mấy chục bước chân này, vẫn là để nàng tự ứng phó vậy.

Hai bàn tay nhỏ gắt gao túm chặt quai thùng gỗ, hai chân đứng lên, phảng phất có thể thấy sức lực toàn thân đều tập trung ở hai cánh tay nhỏ gầy, đem thùng nước lớn run rẩy mà nhắc tới. Đồng dạng hai chân thon nhỏ cũng bởi vì trọng lượng kia, gian nan đi về phía trước được hai bước, đôi tay hết lực, thùng nước "ầm" một tiếng nặng nề mà nện ở trên mặt đất.

"Xin hỏi, trên đường đi qua có nhìn thấy người nào thổi sáo hay không?"

A Niệm giương mắt nhìn, là một nam nhân tuấn tú trẻ tuổi, bạch y trong gió tung bay. Trên trán là mạt ngạch vân mây, có thể nói là phong độ nhẹ nhàng, phảng phất giống như tiên giáng trần.

Tuy rằng ngữ khí của y nghe thực cấp bách, nhưng từ đôi đồng tử nhàn nhạt kia nhìn lại cũng không có gì quá gợn sóng, ngược lại có điểm hàn ý. Trong lúc ánh mắt hai người giao nhau, cả hai đều ngẩn ra.

Đôi mắt quá giống, cứ như là từ một khuôn đúc ra.

A Niệm nhìn một thân y phục của y, liền biết y nhất định là một người có tiền, nếu không phải người có tiền thì cũng tám phần là tu đạo tu sĩ nhà ai, tự nhiên không dám vô lý chậm trễ.

"Người thổi sáo?". A Niệm nghĩ nghĩ, trên đường đi không có gặp được người thổi sáo nào... a, không đúng. Không phải mình là người thổi sáo kia sao? Vì thế nàng ngẩng đầu lên, nhìn cái người thập phần đẹp mắt kia, cười đến thiên chân vô tà, "Có, chính là ta a!"

Lúc đầu Lam Vong Cơ còn không tin, nhưng ánh mắt y dời đến sáo nhỏ bên hông nữ hài, nhất thời kích động, ngồi xổm xuống, nắm lấy bả vai A Niệm.

"Ai dạy ngươi âm luật?". Lam Vong Cơ nhất thời mất hết dáng vẻ gặp biến bất kinh thường ngày, khớp xương rõ ràng của người đánh đàn mà bàn tay to mà thô ráp, chẳng phân biệt nặng nhẹ mà túm lấy cánh tay nhỏ của A Niệm. Ngữ khí gấp gáp khẩn trương làm người sợ hãi.

"Ngươi túm ta đau!". A Niệm bị y làm đau, bất mãn muốn tránh thoát.

Lam Vong Cơ ý thức được mình thất thố, buông lỏng tay, nhưng biểu tình vẫn cấp bách như cũ, lại hỏi, "Ai dạy ngươi âm luật?"

"Làm người khác đau còn không xin lỗi, so với ta còn không có lễ phép!". A Niệm xoa xoa cánh tay bị Lam Vong Cơ nắm đau, nhỏ giọng lẩm bẩm. Trong lòng rõ ràng không muốn nói cho y, nhưng lại nghĩ đối phương có khả năng có tiền có quyền thế, sợ mình lại rước lấy phiền toái, liền không vui mà đáp.

"Không ai dạy ta, khúc nhạc kia là ký ức từ mẫu thân quá cố của ta, tự ta nghiền ngẫm âm luật."

"Mẫu thân ngươi là ai?". Đôi mắt Lam Vong Cơ khó được mà thoáng hiện lên quang mang khác thường, nhìn con ngươi của nàng cùng chính mình không có sai biệt, trong lòng ẩn ẩn có chút suy đoán cùng dự cảm.

Bất quá những suy đoán đó với y mà nói quá mức kinh hỉ, cũng quá mức vô vọng.

Y biết là Ngụy Anh đời trước cùng y song tu, sau đó hoài hài nhi.

Bất quá thời điểm ở Bất Dạ Thiên thành, hài nhi trong bụng người nọ chỉ còn lại hơi thở thoi thóp. Sau đó vây quét Loạn Tán Cương, y đến tìm cái gì cũng đều không có...

"Nương của ta...". A Niệm nghĩ nên trả lời như thế nào, nàng cảm thấy rất khó xử. Nếu nói nương của mình là Ngụy Vô Tiện, ngoài kia người người khịt mũi coi thường Di Lăng Lão Tổ, khả năng người xinh đẹp này liền đem nàng bắt lại, mang đến những tu tiên thế gia lĩnh thưởng đi. Đến cùng là nên trả lời như thế nào đây? Thật đúng là hao tổn tâm trí. Nhưng mà dưới tình huống của một hài tử chưa tới 6 tuổi mà nói, rất khó để có thể đưa ra một đối sách trọn vẹn.

"Nương của ta... hắn... là một nam Khôn trạch (Omega), mất sớm, ta cũng không có nhiều ấn tượng. Cụ thể là ai... ta cũng không biết...". Nàng suy nghĩ hơn nửa ngày, ấp úng mà mở miệng. Có lẽ trả lời như vậy cũng không phải là không xong, nhưng mà nàng không dự đoán được, chân tướng được nàng che chắn lại bị Lam Vong Cơ vén lên.

"Là Ngụy Anh sao?". Lam Vong Cơ như cũ không từ bỏ, vì y biết, trừ phi hài tử chính mình cho rằng đã chết còn sống, nếu không sẽ không có người khác biết được khúc nhạc kia.

A Niệm ngẩn người, người này quả nhiên biết nương của mình.

"Ta không biết!". Nàng buột miệng thốt ra, chung quy vẫn là sợ bị bắt, bị xem như Di Lăng Lão Tổ mà xử tử. Nàng quay người cố gắng nhấc thùng nước, từ từ di chuyển từng bước nhỏ.

"Ta giúp ngươi". Lam Vong Cơ nhìn thân thể nhỏ bé đối phó với thùng nước lớn, không khỏi cảm thấy làm khó người khác, lông mày nhăn lại, một tay nhấc thùng nước lên.

"Nhà ở đâu?"

"Ta không cần ngươi giúp! Đem thùng trả lại cho ta!". Tiểu A Niệm chân Lam Vong Cơ, làm cho y nhất thời đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Nhưng y như cũ không có ý định buông thùng nước.

Hai người một lớn một nhỏ lôi lôi kéo kéo đem tới không ít ánh mắt cùng ngôn luận của thôn dân.

"Nha, nhìn xem. Đây không phải tiểu sao chổi mà Thích gia nhặt được sao? Như thế nào lại cùng người ta ở chỗ này lôi kéo a."

"Ha hả, phỏng chừng là trộm túi tiền của vị công tử kia đi, người ta còn tốt bụng xách nước dùm nó kia mà."

"Trộm tiền không thành, còn ném thùng, phỏng chừng lại bị Thích đại nương mắng!"

...

Ngươi một lời, ta một lời, nói thêm nói bớt, thật náo nhiệt. Lại dẫn tới Tiểu A Niệm trong lòng ấm ức. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, bởi vì những phi ngôn phi ngữ của người ta.

Ta rõ ràng không có trộm tiền, vì cái gì nói khó nghe đến như vậy a! Nàng ở trong lòng mắng những người này là hỗn đản, nhưng cũng không làm nên chuyện gì. Người chính là một loài động vật kỳ quái, luôn thích đứng ở một nơi cao nhìn xuống người khác lâm vào khốn cảnh, thấy người khác có phiền toái liền tới châm chọc mỉa mai.

"Ta không có trộm tiền. Đều đi đi, các ngươi có sức ở đây phong lưu ngôn luận, vậy sao không có sức kiếm tiền ở nhà cao cửa rộng đi". A Niệm thật sự không nhẫn nổi cơn giận này, không túm ống chân Lam Vong Cơ nữa, hướng những người mặt người dạ thú mắng giận ra tiếng, lửa giận phá tan ngực.

"Mấy người các ngươi đều là tôm tép, có tư cách gì bình phẩm người khác. Không phải đều giống ta sao, nghèo đến leng keng vang!". Mắng mắng, đôi mắt A Niệm đỏ lên, nước ở hốc mắt đảo quanh chực rơi xuống. Lòng tự trọng của mình bị người khác cười nhạo mà lấy đại đao đâm đến chảy máu đầm đìa, đều không dễ chịu, huống hồ nàng chỉ là đứa nhỏ chưa đến sáu tuổi.

"Nàng không có trộm tiền". Lam Vong Cơ nhìn thôn dân, lạnh lùng buông một câu.

"Ồn ào."

Các thôn dân thấy vẻ mặt âm hàn của Lam Vong Cơ, cảm thấy không dễ chọc, liền nhất nhất tản đi.

"Ô...Ô..."

Đang lúc Lam Vong Cơ quay đầu nhìn xem tiểu cô nương miệng lưỡi lanh lợi, lại phát hiện hài tử mới cậy mạnh hiếu thắng nhanh mồm dẻo miệng, lúc này lại giống chú chim nhỏ bị gãy cánh, cuộn tròn, một mình tự liếm vết thương. Nàng cứ như vậy ngồi xổm, cơ thể vốn nhỏ gầy, lúc này nhìn qua càng thêm nhỏ gầy hơn. Hai tay nàng ôm lấy đầu gối, đầu chôn thật sâu, thút tha thút thít nức nở.

Lam Vong Cơ thế nhưng cảm thấy trong lòng có chút đau đớn, buông thùng nước trên tay, đem nàng ôm vào vòng tay to lớn ấp áp của mình. A Niệm nằm ở đầu vai y, khóc không thành tiếng, nước mắt nước mũi thấm ướt bạch y.

"Đa... tạ". A Niệm thút thít tỏ lòng biết ơn của mình. Nàng một lần nữa đánh giá người trước mặt, cảm thấy y vẫn khá tốt, tuy rằng gương mặt lạnh băng, nhưng không giống như những thôn dân mượn gió bẻ măng kia, giải vây lúc nàng chịu ủy khuất. Phòng tuyến trong lòng A Niệm buông xuống một chút.

"Ngươi cùng... Ngụy Vô Tiện... có quan hệ gì? Kẻ thù sao?". A Niệm nhỏ giọng hỏi. Bản năng cảnh giác thả lỏng, một ít đề tài nàng nghĩ có thể cùng người này hỏi rõ. Hơn nữa nàng có cảm giác, người này cùng mẫu thân của mình có quan hệ, cũng không giống nhau.

Lam Vong Cơ lắc đầu, "Không phải."

A Niệm, "Vậy ngươi... quen biết hắn sao?"

Lam Vong Cơ, "Ta... là hắn..."

Y không biết nên miêu tả quan hệ của mình cùng Ngụy Vô Tiện như thế nào mới có thể giải thích cho hài tử chưa đến sáu tuổi này. Kỳ thật, trong lòng y có một từ, bất quá, chính y cũng không với tới được xưng hô này, thậm chí nói chuẩn xác một chút thì đó chính là y không xứng. Sự tình của y cùng Ngụy Vô Tiện, trừ bỏ hai người bọn họ thì không có ai biết, không có người thứ ba nào hiểu rõ, làm sao có thể nói là mối quan hệ danh chính ngôn thuận? Y như nhai phải thuốc đắng.

Nội tâm cân nhắc hồi lâu, y mới khó khăn nói ra xưng hô chính mình vẫn luôn mong muốn, "Phu quân!". Y ở trong lòng tự quất chính mình, cảm thấy lời này chỉ là nói để dụ dỗ trẻ con chứ không có thật.

"Ngươi là phu quân của hắn!!!". Hai mắt A Niệm mở lớn.

Nàng không tin. Nếu người này là phu quân của nương, chẳng phải là phụ thân của mình sao? Nhưng nghi vấn liên tiếp từ trong đầu nhảy ra. Nếu người này là phu quân của mẫu thân, vì cái gì lúc vây quét Loạn Tán Cương y không có ở đó bảo hộ mẫu thân? Nếu y là phụ thân của mình, vì cái gì nhiều năm như vậy không đi tìm mình, để mình ở đây chịu khổ? Người này, thật sự có thể tin sao? Vẫn là có nhiều việc không rõ, những vấn đề này chỉ dựa vào đầu óc non nớt của nàng mà suy nghĩ thì vẫn không có biện pháp lý giải rõ ràng.

Lam Vong Cơ sớm đã có phỏng đoán, hơn nữa nhìn phản ứng của nàng y càng thêm tin tưởng. Nhất thời áy náy, tự trách, đau lòng, nhớ nhung... ngũ vị tạp trần. Đem hồi ức đau thương đã chết sáu năm bỗng chốc tràn ra. Y cảm thấy y phiêu bạc sáu năm trên một con thuyền nhỏ rách rưới cuối cùng cũng tìm được một bến cảng hy vọng.

"Nữ nhi!". Y nhắm mắt, hít sâu mấy hơi, nỗ lực bình phục tâm tình của mình, ôn nhu mở miệng. Y gọi nàng là 'nữ nhi', giống như ở trong mộng nhẹ nhàng mà thâm tình gọi 'Ngụy Anh', ôn nhu trầm thấp đến không rõ ràng. Có lẽ, y thật đang ở trong mộng, một hồi sinh ly tử biệt đông đi xuân đến điên đảo đại mộng.

Y tìm được rồi, rốt cuộc một lần nữa tìm lại được một mối liên hệ giữa y và người kia.

Trời cao luôn là như vậy, vô cớ gây rối, luôn thích ở thời điểm đêm dài tăm tối cho ngươi một chút rạng đông, làm ngươi thống khổ mà kéo dài hơi tàn. Ở thời điểm ngươi đắm chìm trong hạnh phúc vui sướng đột nhiên tịch thu, làm ngươi tưởng niệm đau đớn muốn chết.

Bọn họ đều bị trời cao đùa bỡn gây rối, nhìn tâm vững như bàn thạch nhưng kết quả vẫn chỉ là người, là cỏ cây, muốn dùng sức lực nhỏ bé của chính mình bảo hộ người bên cạnh, muốn sống là chính mình.

Lam Vong Cơ đột nhiên rất muốn đem A Niệm ôm vào trong ngực, mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ, tựa như lúc ấy muốn mang Ngụy Anh về, giấu hắn đi, bảo hộ hắn.

A Niệm nghe xong lời của Lam Vong Cơ, trong lòng cũng không rõ tư vị gì. Nàng nhìn về phía Lam Vong Cơ nghiêm túc, gằn từng chữ một.

"Ngụy Vô Tiện là mẫu thân ta!"

Lam Vong Cơ mở ra hai tay vừa vặn là thời điểm A Niệm nhào vào lồng ngực y. Hai tay nhỏ bé của nàng đối với bờ vai to lớn của y liều mạng mà hết đánh lại đấm, nước mắt như vỡ đê mà tuôn ra, trong miệng còn không biết kêu cái gì.

"Ngươi là người xấu. Vì cái gì? Vì cái gì lúc ấy không bảo vệ nương của ta? Vì cái gì muốn ném ta ở chỗ này một mình chịu người khi dễ? Vì cái gì không tới tìm ta? Vì cái gì... Vì cái gì năm đó... không bảo vệ nương của ta..."

Khóc không thành tiếng.

Tiểu hài tử luôn thích khóc lớn, không có lý do gì vẫn có thể khóc lớn, không có gì đáng trách. Nhưng người lớn lại không giống như vậy, nếu nước mắt rơi xuống hoặc rưng rưng, thì nhất định là nỗi đau như bị kiếm đâm vào tim.

Tựa như hiện tại, hỉ nộ ái ố ngày thường khó có khi thấy được trên mặt Lam Vong Cơ, nghe được tiểu nhân nhi có chung huyết mạch của mình cùng người kia ở trong lòng khóc lớn, cũng ngàn năm khó gặp được mà đỏ hốc mắt.

Có chuyện gì xảy ra ở trong tim y đây? Lúc ấy y nghe "tin vui" Di Lăng Lão Tổ chết, kéo thân thể thương tàn vỏ rỗng đến Loạn Tán Cương tìm người, ánh trăng Di Lăng lạnh lẽo thêu dệt nên khung cảnh càng thê lương, đem y bao quanh trong khung cảnh ấy. Loạn Tán Cương mọi nơi đều sũng nước, đẫm màu máu, mưa một chút, máu đen liền theo nước mưa mà lan ra, như là vết thương lớn của thiên thần. Sâu thẳm trong rừng cây chỉ có tiếng quạ kêu lên từng hồi, mỗi một tiếng đều bị cố tình mà kéo thật dài, sâu thẳm trong màn đêm lạnh buốt, chung quy là cái gì cũng đều đã không còn...

Hy vọng của y tại thời điểm đó bị dập tắt, lại ở hiện tại hừng hực bốc cháy lên. Vui buồn tan hợp, thống khổ bi ai, chia ly đoàn tụ. Nội tâm y tự cấp chính mình quất đánh giới tiên, là y không tốt, không thể bảo vệ tốt cho A Niệm cùng Ngụy Anh, đều là lỗi của y. Y đem A Niệm gắt gao ôm chặt, chỉ cầu nàng không cần lại rời y đi, cự tuyệt y.

Không biết qua bao lâu, A Niệm chợt nhớ mình chưa xách nước trở về, tránh khỏi cái ôm ấm áp của Lam Vong Cơ.

"Ta... phải đem nước trở về. Bằng không... sẽ bị mắng". Nàng nhỏ giọng mà nói, cúi đầu muốn tránh đi ánh mắt của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nhìn tiểu nữ nhi của mình sợ hãi, đau lòng mà nhíu chặt lông mày.

"Cùng nhau". Lam Vong Cơ đứng lên, tay trái dắt bàn tay nhỏ bé của A Niệm, đem cánh tay gầy trơ xương của nàng chặt chẽ nắm trong tay. "Lúc sau, chúng ta về nhà". Y nhìn A Niệm, bên trong ánh mắt tràn ngập kiên định.

"Nhà" cái từ này trước kia đối với A Niệm mà nói thì nó quá là xa xỉ, không dám nhắc đến. Trong sách nói, "nhà" là nơi ấm áp cùng người nhà cư trú, nàng trước kia không có người nhà, tự nhiên cũng sẽ không có "nhà". Nàng nâng đôi mắt tràn đầy nước nhìn về phía Lam Vong Cơ, ngơ ngác mà lặp lại từ "nhà" này, lần đầu tiên nàng cảm giác được chữ này thật là dễ nghe.

"Ân, chúng ta về nhà". Thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng cất lên, nghênh đón lữ nhân phiêu bạc đã lâu.

Lúc sau Lam Vong Cơ đến Thích gia, cho nhà họ mười thỏi bạc, đem A Niệm "mua" trở về.

"Phụ... thân". Được Lam Vong Cơ dắt đi trên đường, A Niệm thử gọi y một tiếng.

"Ân?". Lam Trạm cong lưng, muốn hỏi nàng còn có chuyện gì chưa bỏ xuống được.

"Ta nghĩ, ngươi sẽ muốn gặp một người."

"Ai?". Sóng mắt y nhu hòa, hỏi thật sự kiên nhẫn.

A Niệm không lập tức trả lời, mà rút sáo nhỏ bên hông ra, lại thổi ra đoạn giai điệu kia. Lam Vong Cơ ở một bên, tuy không biết nàng muốn làm gì, nhưng xem nàng thổi sáo phảng phất thấy được thân ảnh Ngụy Anh, trùng trùng điệp điệp, không thể phai nhòa.

"Tiểu tiểu thư. Có chuyện gì?". Ôn Ninh thực mau chóng xuất hiện bên cạnh A Niệm.

Lam Vong Cơ thấy Ôn Ninh xuất hiện từ trong tiếng sáo của A Niệm, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng. Vui mừng chính là y từ trên người nàng rõ ràng chính xác mà thấy bóng dáng của Ngụy Anh. Lo lắng chính là y sợ hãi nàng sẽ giống Ngụy Anh, đi nhầm đường, vào quỷ đạo, hại thân hại tâm tính.

"Ôn thúc thúc, ta muốn cho ngươi gặp một người."

Ôn Ninh nhìn theo hướng ngón tay của A Niệm, "Lam nhị công tử!"

Lúc sau một phen nói chuyện với nhau, Ôn Ninh như trút được nỗi lo mà đem A Niệm phó thác cho cha ruột nàng, mà A Niệm cũng vì tìm được người thân của mình, có thể thoát ly bể khổ mà thập phần cao hứng.

Trước khi đi, Ôn Ninh nói riêng với Lam Vong Cơ vài câu.

"Lam nhị công tử, nếu công tử biết ngươi gặp được tiểu tiểu thư, hắn nhất định sẽ rất vui mừng". Ôn Ninh nở nụ cười hiền hậu. Lam Vong Cơ không nói gì. Cái gì trên trời có linh thiêng, y không phải rất muốn nghe, cũng không phải rất muốn nghĩ tới.

"Lam nhị công tử, mấy năm nay tiểu tiểu thư sống thật không dễ dàng. Nếu có thể... công tử mang nàng đi chợ dạo chơi, nàng... chưa từng đi qua."

Lam Vong Cơ khi nghe lời này trên mặt tuy không có bất kỳ gợn sóng nào nhưng trái tim vẫn như bị lưỡi hái quét qua đến đau đớn. Nữ nhi của mình ở bên ngoài nhiều năm chịu khổ như vậy, chính mình thế nhưng bất lực, cảm giác thực chật vật, cũng thực chua xót.

"Ân."

Ta hiện tại tìm thấy con, từ đây, sẽ không để mất con nữa...

Một chương hơn 4700 từ, chòi òi T_T

Editor: Ngáo

Đã đăng: 17:56 - 15/11/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro