Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Muốn đi thì đi đi...

Sau khi Lam Vong Cơ đeo ngọc bài cho Ngụy Vô Tiện, hắn trào phúng mà cong môi. Ta đối với ngươi, quả thật là người muốn đi thì đi?

Như thế... cũng tốt...

"Không muốn giữ lại sao?". Ngụy Vô Tiện đối với gương mặt lạnh băng của Lam Vong Cơ hơi nhướng mày, làm bộ dùng một loại ngữ khí râu ria ngả ngớn hỏi.

Lam Vong Cơ đôi mắt hơi mở lớn, bày ra kinh ngạc chi sắc thường ngày khó có thể nhìn thấy. Chính là, cặp mắt lưu ly nhạt màu kia ngược lại trở nên thâm trầm, vô vọng. Giữ lại sao? Không phải như Ngụy Vô Tiện kiếp trước khi Lam Vong Cơ cầu hắn cùng y hồi Vân Thâm Bất Tri Xứ giống nhau sao? Hắn sẽ lưu lại sao? Lam Vong Cơ vẫn luôn cho rằng, Ngụy Vô Tiện đối với y không có ý tứ nào khác. Trước kia phát sinh đủ thứ chuyện, bao gồm đánh bậy đánh bạ song tu thành khóa (đánh dấu hoàn toàn), lại đến khi sinh Niệm nhi ra, đều là vô tình. Muốn Ngụy Vô Tiện lưu lại, là có ý tứ gì đây?

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ không đáp lại, tâm lạnh. Hắn nghiêng miệng "Thích!" một tiếng, buồn bã nói, "Như vậy cáo từ". Ngay sau đó, xoay người sải bước hướng cửa lớn của Vân Thâm Bất Tri Xứ đi.

"Từ biệt tại đây". Lam Vong Cơ nhìn theo bóng dáng đi xa của Ngụy Vô Tiện, yên lặng đem những lời này ở trong lòng lặp lại vô số lần. Chuyện cũ như mặt biển yên tĩnh đột nhiên nổi lên sóng gió động trời, đổ ập xuống đánh về phía y, làm y cơ hồ muốn chết chìm trong đại dương hồi ức mênh mông thống khổ.

Lại... dẫm lên vết xe đổ.

********

Chợ đêm tại trấn nhỏ gần chân núi Di Lăng, so ra vẫn kém chợ đêm Vân Mộng hay chợ đêm Cô Tô đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt phồn hoa. Trong cái hẻm nhỏ hẹp, các cửa hàng diện tích không lớn sáng trưng. Quán rượu vang vọng vài tiếng thét to của hán tử, trên các lầu hoa các cô nương đang ca múa. Lam Vong Cơ lang thang không có mục đích mà ở trên trấn lắc lư, bởi vì khí tức quanh y quá mức lạnh băng, ngọc diện ảm đạm bất động thanh sắc như thế khiến người qua đường đều đối với "quái nhân" kính nhi viễn chi.

Cách lần triền miên trên Loạn Tán Cương đã gần hai tháng. Lam Vong Cơ từ lần đó trở đi, luôn là lâu lâu lại chạy tới Di Lăng, nhưng mà mỗi khi tới dưới chân núi Di Lăng, sẽ giống như hồn phách bị ném đi mà đi vòng vèo trở về. Nguyên nhân rất đơn giản, dưới Loạn Tán Cương bị tẩu thi vây thủ, không phải Lam Vong Cơ đánh không lại, hơn nữa y cho rằng những tẩu thi kia cũng không nguy hiểm gì, Ngụy Anh chỉ là không muốn nhìn thấy y. Lam Vong Cơ cứ như vậy mà đần độn hành động lặp đi lặp lại như vậy suốt hai tháng.

Mà y không biết, hai tháng này Ngụy Vô Tiện trải qua cũng thực vất vả.

Hôm nay phản ứng mang thai của Ngụy Vô Tiện vất vả đem hắn làm cho chết đi sống lại khôi phục một chút, tuy rằng sắc mặt nhìn có chút trắng bệch nhưng tâm tình hắn lại rất tốt, liền xuống trấn dưới núi dạo một hồi, hóng chút gió. Hắn ở trên trấn di chuyển theo dòng người, mỗi khi đến trước cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh đều cố ý vô tình mà dừng chân, nhìn những cái túi nho nhỏ đáng yêu, áo yếm nhỏ xíu thêu mấy con vịt be bé, hắn hơi cong lên khóe miệng, nghĩ đến hài tử của mình, có thể hay không lớn lên rất đẹp... sẽ giống mình... hay là Lam Trạm...

Suy nghĩ nhanh chóng lắng xuống, Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình giống như người si nói mộng, bằng vào một niệm mà sinh sai lầm, những hồi ức đó không nên ôn lại. Hắn duỗi tay sờ sờ bụng dưới vẫn chưa hiện rõ của mình, nhưng lại rõ ràng độ ấm cùng nhịp đập từ trong bụng xuyên thấu qua làn da truyền đến lòng bàn tay... nơi này, có duyên kết duy nhất gắn bó mình cùng với Lam Trạm.

Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, không nghĩ nữa, quá mệt mỏi. Hắn cúi người, ở trước cửa hàng tỉ mỉ chọn y phục cho tiểu sinh mệnh. Thêu ngải thảo*?... Không không, tuy rằng tượng trưng cho phẩm cách tốt đẹp nhưng không khỏi quá nhu nhược, hài tử của Di Lăng Lão Tổ hắn sao có thể kiều nộn như thế.

(*) Cái này Ngáo cũng không biết là gì.

Thêu long hổ? Ân, đại khí quả là đại khí, lại không khỏi quá tục khí, hài tử của Ngụy Anh hắn không có thoát tục ngạo thế gân cốt... Chọn tới chọn lui, hắn vẫn là cảm thấy áo bông nhỏ hình lưu vân hoa sen là tốt nhất. Nguyên nhân lừa mình dối người, trở bỏ ngụ ý tốt đẹp ở ngoài thì cái gì cũng không cần phải nói.

Mua xong vài thứ, Ngụy Vô Tiện tìm trà lâu nghỉ chân. Khôn Trạch mang thai rất dễ dàng mệt mỏi. Hơn nữa, nếu không phải hắn lo lắng hài nhi trong bụng không chịu được mùi rượu thì trà lâu này còn lâu hắn mới đặt chân vào. Kỳ thật, từ lúc hắn biết trong bụng có hài tử của Lam Trạm, rượu cùng đồ ăn cay hắn thích nhất cũng rất ít khi động vào. Hắn ngồi nghỉ ngơi ở trà lâu, nghe thấy bàn bên có cặp tình lữ thảo luận về Miếu Nguyệt Lão ở Di Lăng.

"Ai ai, trong thôn mới sửa chửa lại Miếu Nguyệt Lão huynh biết không?". Nữ tử vẻ mặt ly kỳ mà nhìn nam tử đối diện.

"Ân, biết". Nam tử sóng mắt ôn nhu như nước, gật gật đầu, "Muội muốn đi sao?"

"Đúng a, ta có nghĩ đến. Chúng ta tiện đường đi qua Di Lăng liền tới miếu Nguyệt Lão này xem thử đi. Nghe người ta nói tuy rằng chỉ là miếu nhỏ nhưng cũng không tệ."

"Ngày mai chúng ta đi."

"Ân ân! Nếu có tơ hồng của Nguyệt Lão duyên dắt, chúng ta nhất định có thể bạc đầu giai lão". Nữ tử nói chuyện, mặt đỏ bừng, ngữ khí lại dị thường kiên định.

Miếu Nguyệt Lão ở thôn mới... cũng không xa đi. Ngụy Vô Tiện suy nghĩ, tâm sinh một niệm.

Miếu Nguyệt Lão vừa được tu sửa, sơn mới nhìn qua thực tươi sáng, lại vào mùa thu miếu ngay bên rừng cây lửa đỏ vì điểm này mà tinh xảo điểm xuyết, cả ngôi miếu nhìn qua phá lệ vui mừng, như là sân kết hôn. Giữa sân có một cây hoa quế thụ cao lớn, nhánh cây treo rất nhiều lụa đỏ cùng đồng tâm kết, có thể thấy là cây nhân duyên.

Quải hồng chi, kỳ lương duyên, nguyện từ đây liên hệ tình ý, có thể cùng quân nhĩ tấn tư ma*.

(*) Bản QT mình không hiểu T_T.

Ngụy Vô Tiện vốn không tin tưởng thần phật, lại tự mình trải qua một phen cheo leo, mới thông hiểu tạo hóa trêu người, duyên do trời định. Hắn thắp ba nén hương, quỳ gối trước mặt Nguyệt Lão thành kính mà bái ba bái.

Bái thứ nhất, nguyện y và ta tình ý tương thông; bái thứ hai, mong linh nhi trong bụng bình an ra đời; bái thứ ba, nguyện có thể cùng y sớm tối bầu bạn, bạc đầu vĩnh giai...

Biết rõ ràng tỷ lệ thực hiện nguyện vọng này quá mức xa vời, Ngụy Vô Tiện vẫn là như vậy cho phép. Nếu đối với ngươi cứ nhớ mãi không quên như thế, chi bằng hài tử của chúng ta gọi là A Niệm có được không? Hắn lấy nhân duyên lụa, đề bút viết xuống tên mình cùng người nọ, lại đem hồng lụa ném lên nhánh cây cao trên cây nhân duyên. Gió thổi qua, ánh tà dương mang một màu đỏ ấm áp chiếu vào trong mắt Ngụy Vô Tiện.

Lúc Ngụy Vô Tiện trở lại trấn đã là ban đêm. Hôm nay hắn ra ngoài hít thở không khí như vậy cũng đủ rồi, đang định trở về hang ổ ở Loạn Tán Cương của mình ngủ sớm dưỡng thai, không ngờ lúc hắn đi qua con hẻm nhỏ, trong không khí nhàn nhạt hương trà khiến cho hắn đột nhiên thốt lên, "Lam Trạm!". Ngụy Vô Tiện hoảng sợ, hắn ý thức được Lam Vong Cơ đang ở gần đây, không có sai! Khí tức trà đắng của Càn Nguyên này nhất định là Lam Trạm, hắn cả đời này cũng không quên được.

Ngụy Vô Tiện ở trong đám người chen chúc mà đi, nhìn khắp nơi xung quanh. Nhất thời hắn cảm thấy mình thực là không biết cố gắng, biết bản thân mình sai, rõ ràng là không nên gặp mặt nhau, rõ ràng chính hắn đối với lời thề son sắt ôn nhu mà nói dựa vào một mình hắn cũng không có vấn đề, nhưng lúc này ngửi được khí tức Càn Nguyên của mình, vẫn là không nhịn được muốn tới gần, muốn cùng y thân cận, nhịn không được mà muốn đòi lấy ôn nhu của y, chỉ một chút thôi...

Lúc hắn nhìn thấy thân ảnh bạch y xuất hiện trong đám người, cách mình một khoảng không quá xa, hắn không tự chủ được mà ngừng thở, trái tim không chịu sự khống chế mà phanh phanh đập liên hồi, như là không chịu nỗi nhẫn nại của hai tháng nhớ mong này, muốn lao vào trong ngực y. Hắn đổi thành bước từng bước nhỏ, chậm rãi hướng Lam Trạm đi đến, một chút lại một chút mà thu nhỏ khoảng cách của hai người.

Lam Trạm không nhìn thấy hắn, như vậy cũng tốt. Nhìn Lam Trạm không có biểu tình ở trong tầm mắt dần phóng đại, dần rõ ràng, mà cặp mắt lưu ly nhạt màu kia không có hình bóng hắn, tâm tư phấn khởi vừa rồi của Ngụy Vô Tiện thoáng chốc hạ xuống đáy cốc. Gặp nhau chỉ có rước lấy phiền toái không cần thiết, mình ở Loạn Tán Cương như vậy, không có khả năng cùng Lam Trạm về Vân Thâm Bất Tri Xứ, hà tất phải khổ sở như vậy? Hai tháng qua, không có Lam Trạm chính mình không phải sống không được.

Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng, quyết định không muốn cho Lam Trạm chú ý tới mình, mình đi là được rồi, coi như hôm nay không gặp Lam Trạm. Hắn thu lại hơi thở, phóng nhẹ bước đi, tựa như những người xa lạ bước qua nhau, bước qua mặt y. Hắn nghĩ, cứ như vậy đi.

Một sợi dây đỏ xẹt qua mắt, Lam Vong Cơ theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn, vẫn là hắc y, vẫn là dây cột tóc đỏ thẫm. Đồng tử Lam Vong Cơ chợt thu lại, "Ngụy Anh!". Y vội vàng xoay người, duỗi tay gắt gao nắm lấy cánh tay người kia, dùng chút sức lực lôi kéo người kia xoay mặt nhìn mình, hai mắt hung hăng mà nhìn hắn chằm chằm, giống như diều hâu nhìn chằm chằm con mồi, sợ hãi hắn chạy trốn.

"Ngụy Anh!". Lam Vong Cơ nhìn hai mắt Ngụy Vô Tiện, lại hô một câu.

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ giữ chặt, nhất thời trong lòng lỡ một nhịp. Hắn nhìn cặp mắt kia, cặp mắt mà hai tháng nay mỗi lần phản ứng thai nghén hắn đều nghĩ tới, nội tâm nhớ mong lại nhiều thêm một chút, nhưng vẫn quyết tuyệt càng nhiều thêm một chút. Hắn ngơ ngác mà gọi câu, "Lam Trạm."

Lam Vong Cơ ý thức được hành vi của mình có điều không đúng, thả cánh tay Ngụy Vô Tiện bị mình nắm đến đỏ ửng, cúi đầu nhìn hồng ấn trên tay Ngụy Vô Tiện bị mình làm ra, có chút tự trách mà nhíu nhíu mày.

Ngụy Vô Tiện dường như không có việc gì mà giơ tay vẫy vẫy, cười khẽ nói, "Lâu quá không gặp a". Ngữ khí ngả ngớn như lúc đến Cô Tô cầu học cùng Lam Trạm chào hỏi, bất quá... hắn hiện tại giả vờ tiêu sái, có mấy phần là thật sự đây?

"Ân". Lam Vong Cơ ứng câu, ánh mắt dời từ tay Ngụy Vô Tiện về phía y phục trẻ sơ sinh hắn đang cầm. Ngụy Vô Tiện chú ý tới ánh mắt di chuyển của Lam Vong Cơ, vội vàng giải thích, "Ta mua cho hài tử của sư tỷ". Vẫn là không biết xấu hổ mà cười nói, trong lòng lại không rõ tư vị gì.

"Ngày đó là ta vượt quá... ta..."

"Không có việc gì, không có việc gì. Ta không cần ngươi phải phụ trách, ngươi vẫn là Hàm Quang Quân chi lan ngọc thụ, ta vẫn là Ngụy Vô Tiện, hai người đều hưởng thụ lẫn nhau, không nợ nần gì nhau, không cần tự trách cùng áy náy". Lam Vong Cơ vốn định nói gì đó sau lần hợp hoan ở Loạn Tán Cương, lại bị Ngụy Vô Tiện dùng rất nhiều từ ngữ vô tâm vô phế sờ sờ đổ trở về. Y bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, nhắm mắt thở ra một hơi, hỏi ra vấn đề y muốn hỏi nhất, "Cùng ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ". Nói là hỏi chuyện, lại như là khuyên nhủ, là khẩn cầu.

Ngụy Vô Tiện nghe xong thần sắc đại biến, trào phúng mà cười cười, gương mặt tươi cười che kín âm u. Hắn nâng mi nhìn về phía Lam Vong Cơ, "Ngươi nói, ta đi được sao?"

Ngụy Vô Tiện xoay người, Lam Vong Cơ tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, hơi hơi cắn chặt răng.

"Từ biệt tại đây". Dứt lời, Ngụy Vô Tiện nhấc tay hướng Lam Vong Cơ vẫy vẫy, ý bảo rời đi.

Bóng đêm dần buông, ngươi từ ngọn đèn dầu rã rời này đi xa.

Đem xô hứng cẩu huyết nè TT_TT

Editor: Ngáo

Đã đăng: 22:03 - 27/11/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro