Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Sau khi rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện không có mục đích mà dạo chơi trên Thải Y Trấn Cô Tô. Thải Y Trấn náo nhiệt phồn hoa, so với mười mấy năm trước lúc hắn tới Cô Tô cầu học không có thay đổi gì quá lớn.

Đập vào mắt là mặt đường trải đá xanh, nhà cửa ngói đen tường trắng, những vạt vải xanh nhạt được giặt giũ phơi trong gió lay động, bên tai vang lên đều đều âm thanh dịu ngọt quê hương của người Cô Tô, cái gọi là một mảnh Giang Nam phong cảnh Giang Nam vị.

"Mau đến, mau đến nhìn xem. Di Lăng Lão Tổ trừ tà đuổi quỷ đây, một tờ chỉ năm văn tiền. Mua về treo trong nhà, trên tường hoặc đầu giường, bảo đảm cả nhà già trẻ bình bình an an, tiêu tai miễn họa!". Khác với những tiếng rao giọng địa phương ngọt ngào, tiếng rao này kêu đến dõng dạc hùng hồn, thanh chấn càn khôn. Ngụy Vô Tiện cảm thấy buồn cười, mẹ nó ta đã chết nhiều năm như vậy, còn bị người ta nhớ kỹ mà đem ra trừ tà trừ quỷ, danh hào ác nhân như vậy, ta quả là "tu nhiều đời phúc phận" a. Bất quá đối với việc nhân gian lưu truyền chân dung của mình hắn cảm thấy hứng thú. Hắn hướng đến âm thanh kia đi tới, thấy một nam tử trung niên bộ dáng như một tên đạo sĩ trên tay cầm theo một trượng dựng tranh khắc bản*, ở bên miệng ra sức kêu to.

(*): Có lẽ là cái cây treo cái cờ có ghi chữ mà mấy ông đạo sĩ, thầy bói hay cầm theo.

"Năm văn một tờ! Tranh họa Di Lăng Lão Tổ năm văn một tờ. Giá cả lương tâm, không lừa già dối trẻ!". Ngụy Vô Tiện đối với nội dung rao hàng cảm thấy không còn gì để nói. Mẹ nó ta như vậy mà chỉ đáng giá năm văn tiền? Ta rõ ràng phong trần tuấn lãng, anh tuấn tiêu sái... Đến lúc hắn nhìn thấy bức họa trong tay người kia, liền cứng lưỡi, cái gì nghị luận cũng phát biểu không ra.

Mấy cái tranh quỷ này, đều là do đứa con nít ba tuổi vẽ ra đi. Giả tạo sự thật không nói, còn đem hắn cố ý nói xấu, đem công tử sống sờ sờ phong trần tuấn lãng hắn vẽ thành cái bộ mặt dữ tợn, thành một tráng hán gân xanh bạo khởi giương nanh múa vuốt. Thật là khinh người quá đáng.

"Uy! Ngươi họa cũng quá lừa người đi, nhân gian đều biết Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện lớn lên phong trần tuấn lãng, anh tuấn tiêu sái, ngươi xem ngươi họa hắn xấu như vậy. Chỉ sợ hắn ở dưới nền đất biết ngươi họa hắn thành cái dạng này khả năng ban đêm sẽ đến tìm ngươi". Ngụy Vô Tiện vỗ ván gỗ bày ra của đạo sĩ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vẻ mặt vô cùng đau đớn, như là lo lắng vị đạo sĩ này ban đêm sẽ bị Di Lăng Lão Tổ tìm tới cửa.

Vị đạo sĩ kia nghe xong, sắc mặt xanh mét một hồi lâu, vừa rồi còn dõng dạc hùng hồn rêu rao nay đã không nói thành tiếng. Hắn sửng sốt một hồi mới đối Ngụy Vô Tiện nói, "Ai, không họa thành như vậy dân chúng nhận nó có thể đuổi quỷ sao. Đầu năm nay kiếm tiền rất khó khăn a."

Ngụy Vô Tiện nghe được như suy tư, nhưng mà đạo sĩ không biết khi nào thay đổi sắc mặt nịnh nọt ghé sát vào hắn, vẻ mặt ý cười mà nói, "Ngươi muốn mua mấy tờ sao? Giá cả tiện nghi, không lừa già dối trẻ."

"Ta...". Ngụy Vô Tiện đứng đối diện với đạo sĩ, đang muốn nhìn xem mấy bức họa của mình trên tay đạo sĩ, kết quả nghe một thanh âm thiếu niên ngạo mạn từ xa tới gần.

"Lá gan ngươi cũng không nhỏ a! Dám bán đồ vật tà môn ma đạo này ở bên đường. Trước mặt ta hô hào 'Di Lăng Lão Tổ' đều không có kết cục tốt đẹp gì!". Thanh âm khắc nghiệt mang theo thiếu niên ngạo khí thẳng tới trời cao, tuy nói thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi còn tính trẻ con chưa thoát, nhưng chỉ bằng khí thế kiêu ngạo này cũng đủ khiến nhân tâm nổi lên ngọn lửa không vui.

Người tới một thân tơ lụa kim sắc, giữa ngực một bông hoa kim tinh tuyết lãng nở rộ ương ngạnh được thêu màu trắng. Làn da trắng trẻo, giữa mày điểm một nốt chu sa, tuy là một thiếu niên lang tuấn tú, nhưng lại phát ra ngôn ngữ khắc nghiệt, xuất khẩu đầy miệng răng nanh.

Thiếu niên túm cổ áo đạo sĩ, kéo mạnh rồi lại dùng toàn lực đẩy hắn ra. Đạo sĩ đứng không vững chuẩn xác té vào cái sạp rách nát của mình. Lúc này, sạp thật sự đổ.

"Nhanh thu thập đồ vật của ngươi cút cho ta. Để ta lại nhìn thấy ngươi bán tranh của hắn, ngươi cũng đừng mong sống nữa!"

"Tiểu tử nhà ai thịnh khí lăng nhân như vậy a?". Đạo sĩ tức giận mà chậm rãi xoa mông, đang chuẩn bị bật thốt lên lớn tiếng oán giận, lại nhìn rõ ràng ăn mặc của tiểu công tử, trong lòng than dài không ổn, vốn định muốn mắng một trận lại nghẹn lui là rút trở về bụng, chỉ có thể oai miệng nhỏ giọng cắn răng, "Có tiền có thế, ghê gớm a...". Sau đó liền kẹp chặt đuôi thu sạp chạy lấy người.

Ngụy Vô Tiện thấy Kim Lăng, vốn định đi luôn, sợ lại nghĩ đến chút chuyện cũ trong lòng hối hận khó chịu. Kết quả vẫn là thấy hài tử của sư tỷ hoành hành ngang ngược không nói lý, cảm thấy vẫn là cần thiết phải hảo hảo giáo dục một phen. Cũng không biết Giang Trừng như thế nào dưỡng hài tử này, dưỡng ra một hỗn tiểu tử như vậy.

Hắn đau đầu mà vỗ vỗ bả vai Kim Lăng, dùng ngữ khí trưởng bối nửa trêu chọc nửa giáo huấn, "Ngươi cũng không cần thịnh khí như vậy, cho cha mẹ ngươi chút mặt mũi."

Kim Lăng phát hiện kẻ điên đoạn tụ ở đây giáo dục mình, cơn giận vừa mới rút đi một chút lập tức nổi lên. Trong lòng vẫn còn mang thù hắn ngày đó mắng mình "Có nương sinh không có nương dạy". Kim Lăng cau mày, ánh mắt di chuyển đến bàn tay Ngụy Vô Tiện đặt trên vai mình, hất cằm, "Kẻ điên như ngươi có tư cách gì nhắc tới cha mẹ ta? Ta ghét nhất chính là cái loại tà môn ma đạo như ngươi. Cút ngay cho ta."

Ngụy Vô Tiện nghe mắng xong cũng không tức giận, đại khái vẫn là áy náy ở trong lòng lại lớn thêm một chút, thầm thở dài, tiểu tử này chịu ảnh hưởng của Giang Trừng quá sâu. Người ta đều biết Giang Trừng nơi nơi tìm người tu quỷ đạo bắt về tra khảo, mỗi người hắn bắt được đều bị quật mấy roi Tử Điện, bảo đảm không phải Ngụy Vô Tiện đoạt xá trở về mới tha cho.

"Tính tình thật sự giống cữu cữu ngươi như đúc. Đừng quên lần trước là ai bị tiểu quỷ làm cho nan kham như thế."

"Ngươi!". Kim Lăng tức giận đến đỏ bừng mặt, nghĩ lại nhớ tới hình như tên đoạn tụ này sợ chó, ánh mắt di chuyển một cái, thổi một tiếng huýt sáo, thuận tiện đối với Ngụy Vô Tiện hung hăng trắng mắt liếc một cái.

"Gâu! Gâu!". Vài tiếng chấn người cùng âm thanh lục lạc vang lên từ cuối phố hướng bên này chạy tới. Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy chó sủa liền nhũn chân, chuông cảnh báo trong lòng vang vọng, vội vàng đối Kim Lăng ném xuống một câu, "Ngươi... tên tiểu tử này!". Liền nhanh chân bỏ chạy.

Hắc tông linh khuyển của Kim Lăng nghe lệnh, như mũi tên hướng Ngụy Vô Tiện phóng đi. Ngụy Vô Tiện từ đời trước đã sợ chó muốn chết, không nghĩ tới lúc được hiến xá hồi thế vẫn là một dạng khi nghe tiếng chó hai chân liền run rẩy nhanh chân bỏ chạy, không hề tiến bộ. Ngụy Vô Tiện chạy như điên khắp hang cùng ngõ hẻm, nhưng mà hắc tông linh khuyển bám riết không tha mà theo sát. Trên đường người đi đường đối với một người một cẩu này cảm thấy không thể tưởng tượng, có điểm cảm thấy bọn họ đang lòe thiên hạ.

Ngụy Vô Tiện không biết phương hướng mà chạy qua nhiều ngõ nhỏ, vòng vèo cong vẹo một hồi vẫn không thể thoát khỏi sự truy đuổi của con chó kia. Thời điểm hắn cảm thấy bản thân mình sẽ bỏ mạng ở miệng cẩu, hắn ở trong dòng người nhìn thấy người nọ, nhất thời đầu óc gián đoạn tự hỏi, cái gì yêu hận tình thù đều không nhớ nữa, không quan tâm mà hướng người nọ chạy như bay tới, vừa chạy vừa kêu, "Hàm Quang Quân! Có chó! Mau cứu ta!"

Không đợi Lam Trạm kịp phản ứng lại, Ngụy Vô Tiện liền núp sau lưng y, "Lam Trạm, mau giúp ta đuổi con chó kia đi a! Ta sắp chết!". Ngụy Vô Tiện không thấy rõ biểu tình của Lam Vong Cơ, lắc mình tránh phía sau y. Lam Vong Cơ nhất thời kinh ngạc, nhưng tiếng chó sủa từ bên kia truyền tới khiến y nhanh chóng thanh tỉnh, y từ trên cao mà nhìn xuống linh khuyển, ánh mắt lạnh băng có thể hù chết người, càng đừng nói là chó. Y lạnh lùng cực lực áp chế mà mở miệng, "Trở về."

Hắc tông linh khuyển như là bị dọa sợ, sợ hãi lùi về phía sau hai bước, ô ô thấp giọng kêu vài tiếng, ngay sau đó xoay người chạy mất.

Ngụy Vô Tiện tránh phía sau Lam Vong Cơ, nắm góc áo y, len lén nhìn ra, thanh âm run run hỏi, "Nó... đi rồi sao?"

Trong lòng Lam Vong Cơ hiểu rõ, ở cửa lớn Vân Thâm Bất Tri Xứ người này lời thề son sắt mà nói y nhận sai người, hiện tại Ngụy Vô Tiện bộ dáng này không phải là tự bộc bạch thân phận của mình sao? Y nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay đẫm mồ hôi nắm nơi góc áo mình của Ngụy Vô Tiện, không mặn không nhạt mà nói, "Đi rồi". Tuy nói là không chê không đạm, nhưng trong lòng Ngụy Vô Tiện nghe đến lại là một mảnh nhu tình gợn sóng không rõ.

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới thả tay, từ phía sau Lam Vong Cơ đi đến trước người y. Hắn phóng tầm mắt về phía trước xác nhận lại lần nữa, bảo đảm không có bóng dáng con chó nào, mới thở phào một hơi. Hắn đột nhiên nhớ tới người mình vừa rồi đụng phải lại còn che chở cho hắn là ai, bất luận hắn cùng người này đời trước có những liên quan gì, chỉ là nhớ tới những sự việc lúc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ sắc mặt liền âm trầm mấy phần.

Nhưng Ngụy Vô Tiện hắn là ai chứ? Trời sinh da mặt dày, sinh ra đã vô tâm vô phế, hơn nữa hắn từ Vân Thâm Bất Tri Xứ vọt ra tới ngoài này đi dạo một đường cũng không xa lắm, còn suy nghĩ những việc kia làm gì, không phải tự chuốc khổ vào người sao? Hơn nữa người trước mặt còn là Càn Nguyên của mình, vừa rồi còn giúp mình đuổi chó, chính là cứu mình một mạng, niệm tình cũ mà nói vài câu râu ria chắc hẳn là không có vấn đề gì đi.

Hắn thoải mái cười cười, lấy tư thái Lam Trạm sợ nhất, nói, "Đa tạ Lam nhị công tử ra tay tương cứu". Lại chắp tay làm tạ lễ, như là giang hồ hào kiệt trượng nghĩa.

Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chằm, lực chú ý chỉ đặt vào trên người hắn, dường như không nghe thấy thanh âm hắn nói chuyện, trầm mặc không đáp, cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm.

Ngụy Vô Tiện thấy y không đáp, trong lòng hảo sinh biệt nữu, vì đánh vỡ thế cục bế tắc, hắn lại cười nói, "Hôm nay có ơn cứu mạng, lần tới có duyên gặp mặt lại báo đáp. Như vậy có được không?". Ngụy Vô Tiện đang định chạy lấy người, lại bỗng nhớ tới chuyện gì, duỗi tay xuống thắt lưng, cởi ngọc bài thông hành ngày đó Lam Vong Cơ đeo cho mình, trả lại cho y.

"Ngọc bài này thật sự quá lớn, dùng quá tốt, còn có thể xem như ngân lượng. Ta tuy rằng da mặt dày nhưng vẫn thấy hổ thẹn. Ta đã ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi, khối ngọc bài này ta giữ cũng không có tác dụng gì, ngươi lấy lại đi". Ngụy Vô Tiện đem ngọc bài đưa tới trước mặt Lam Vong Cơ, nói cả buổi. Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn ngọc bài trong tay hắn, chậm rãi duỗi tay, muốn cầm lấy. Bàn tay đưa đến không trung một nửa thì ngừng lại, như là đang quyết định chuyện gì.

"Ngươi giữ lại đi". Thanh âm trầm thấp mà từ tính rốt cuộc hồi đáp, nói đến một nửa, Lam Trạm dừng một chút, như là tích thêm dũng khí. Y cắn môi, rốt cuộc mở miệng, "Ngụy Anh. Ngươi cũng đừng đi, ở lại bên cạnh ta đi."

Ta hận ta do dự không quyết đoán, ta hận ngươi ở trước mặt ta liền sở hữu dũng khí, luôn dục đoạn không ngừng. Lần này, nếu ngươi đã đột nhiên xuất hiện trước mặt ta không kịp phòng ngừa như thế, ta đây liền đem ngươi bắt lại, không có ý định buông tay. Ta không nhận lầm người, vĩnh viễn cũng không.

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, lập tức như bị sét đánh, cả người lục phủ ngũ tạng ba hồn sáu phách bị những lời nói này của Lam Trạm chấn kinh. Trong lòng ngũ vị tạp trần. Đối với những lời này, hắn không thể nói là vẫn luôn chờ mong, vẫn là chống lại cùng sợ hãi. Có lẽ... cùng có đủ cả đi.

Hiện tại ta ở trong đám đông, nhìn về phía ngươi, thấy rõ nội tâm lẫn nhau.

Thiên Tử Tiếu của Thải Y Trấn vẫn là cay, hồ lô ngào đường vẫn là ngọt. Đường phố rao hàng không có biến, bày biện không có biến, người lui tới bốn phía cũng không có biến. Hết thảy cùng mười mấy năm trước đều không có biến, mà biến, là ngươi dùng những lời này bổ khuyết những chỗ trống bao năm qua ta chờ đợi.

Chung quy là, nhất vãng tình thâm thâm mấy phần...

Trốn không thoát đâu.

Editor: Ngáo

Đã đăng: 22:00 - 28/11/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro