Phiên ngoại: Ẩm Quân Tửu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại: Ẩm Quân Tửu

Say, nhưng lại không say.

Phân loạn tức định, hai người về chung một nhà cũng không nhanh không chậm. Cùng nhau bước qua vô số sớm chiều, đủ loại sự tình, cũng dần mệt mỏi, thay thế vào đó là những năm tháng ấm áp thanh tĩnh.

Cuối mùa thu, đầu mùa đông. Mấy cây bạch quả ở sau núi bị hơi lạnh cuối thu mà ngả màu hoàng kim, ở trong gió mát ào ào mà rơi xuống phiêu linh hoàng diệp.

Hài tử thứ hai Lam Dập vừa hạ sinh không lâu, Lam Vong Cơ vì điều dưỡng thân thể cho Ngụy Vô Tiện mà ở cánh rừng sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ dựng một gian nhà gỗ, hai người ở đó, sinh hoạt vân đạm phong khinh tiêu dao tự tại. Tính đến nay, hai người đã tĩnh tu được hơn nửa năm.

Hôm nay là sinh thần Ngụy Vô Tiện, Lam Niệm mang theo rượu hoa đào tự nàng ủ đến sau núi chúc thọ cha. Nàng đạp lên con đường đầy lá vàng mà đến, thấy một người nằm lười ở trên giường trong tiểu viện, Ngụy Vô Tiện ôm Lam Dập nghe Lam Vong Cơ đánh đàn, Lam Niệm vui vẻ, mang ý cười mà gọi một tiếng, "Cha!". Ngụy Vô Tiện thấy khuê nữ của mình đến, lại mang theo rượu mình thích nhất, trên mặt cười đến sáng lạn.

Lam Vong Cơ nghe thấy dừng lại tiếng đàn, giương mắt nhìn Lam Niệm đang đi tới, Lam Niệm giơ lên khóe miệng, thập phần thân mật mà gọi một tiếng, "Phụ thân!"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, đứng dậy đến trước người Ngụy Vô Tiện, đem Lam Dập từ trong ngực hắn bế lên, để đạo lữ của mình rảnh tay tiếp nhận lễ vật của nữ nhi.

"Đây là do chính con ủ sao?". Ngụy Vô Tiện tiếp nhận bình rượu của Lam Niệm hỏi.

"Ân!". Lam Niệm vẻ mặt hưng phấn, "Cha, người đoán xem là rượu gì?"

Ngụy Vô Tiện, "Là rượu gì sao?". Trong lòng buồn cười, khuê nữ của mình dường như xem nhẹ mình rồi, hắn uống qua không biết bao nhiêu loại rượu, chỉ cần ngửi một cái cũng có thể biết là loại rượu gì, như thế nào sẽ bị nàng làm khó. Hắn nhấc vò rượu nhỏ lên, cách một khoảng mà ngửi, hương rượu đậm đà điềm đạm, hương hoa đào xâm nhập vào xoang mũi hắn. Hắn ngẩn người, cười nhướng mày nói, "Rượu hoa đào? Niệm nhi, con không phải đang kiểm tra ta, ngược lại là trêu đùa ta đi?"

Khí tức Khôn Trạch của Ngụy Vô Tiện chính là vị rượu hoa đào, là loại nhất đẳng làm say lòng người.

"Không có không có". Lam Niệm vòng đến phía sau Ngụy Vô Tiện cười, nhéo nhéo vai hắn, "Đây là không phải con mong thân thể cha sớm khỏe lên một chút sao!"

Lúc trước Ngụy Vô Tiện bị Kim Lăng dùng Tuế Hoa đâm bị thương, thương thế ở ngay ổ bụng. Y sư của Lam gia từng nói hắn không thể sinh hài tử được nữa, không nghĩ tới sau một hồi phong quan đại điển, thái bình nhật tử, không bao lâu trời cao chiếu cố, cho hắn thêm một linh nhi. Tuy rằng hữu kinh vô hiểm mà sinh hạ Lam Dập, nhưng thân thể Ngụy Vô Tiện tổn hại chút nguyên khí, hơi thở Khôn Trạch mỏng manh như ngọn nến trước gió, cũng may có Lam Vong Cơ tỉ mỉ chăm sóc, mới dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

Ngụy Vô Tiện duỗi tay xoa ngón tay Lam Niệm đang đặt trên vai, cong môi nói, "Hiện tại ta thật sự rất tốt a, Niệm nhi hoàn toàn không cần lo lắng". Hắn cảm thấy mình thật sự rất tốt, không có vấn đề gì, trừ bỏ việc hắn vẫn luôn không khôi phục lại tin kỳ của Khôn Trạch. Hắn đem vò rượu ôm vào trong ngực, vạch trần rượu phong, một lát, trong không khí liền tràn ngập hương thơm ngào ngạt của đào hoa nhưỡng.

Lam Vong Cơ sắc mặt hơi biến đổi, nhẹ giọng nhắc nhở, "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện nhìn y một cái, sóng mắt nhu hòa lại mang theo một ít làm nũng của trẻ con, "Đây là khuê nữ nhưỡng cho riêng ta, không uống thì quả thật là không cho Niệm nhi mặt mũi đi! Lại nói, Nhị ca ca buổi sáng đã nói rồi, hôm nay là sinh thần của ta, mọi thứ làm theo ý ta, không nên tính toán gì hết a!". Hắn thấy Lam Trạm thần sắc có chút lo lắng, lại mở miệng trấn an y, "Ta rất tốt mà, không có vấn đề gì đâu. Cũng đã lâu rồi ta không được chạm vào thú vui này, ngươi không cho ta uống ta sẽ rất đau lòng đó!"

Lam Vong Cơ đối với khuôn mặt đang trưng ra vẻ tức giận kia, trong lòng mềm thành một mảnh, tự nhiên cái gì cũng không nói nên lời. Huống hồ sáng nay đã hứa với đạo lữ mọi chuyện đều nghe ý hắn, không có khả năng lật lọng. Lúc này tiểu đoàn tử trong ngực Lam Vong Cơ tựa hồ là nghe thấy được mùi rượu, đối với hương vị rượu hoa đào đặc biệt yêu thích, ngồi ở khuỷu tay Lam Vong Cơ nhưng cứ hướng về vò rượu trong ngực Ngụy Vô Tiện, duỗi tay hướng tới, suýt nữa rớt khỏi cái ôm của phụ thân, may mắn Lam Trạm tay mắt lanh lẹ mà bảo vệ bé.

Ngụy Vô Tiện đối với tiểu đoàn tử cười cười, đánh lưỡi hai tiếng "la la" khiến cho Lam Dập cười khúc khích, sau đó nhìn vò rượu trong ngực, lại trưng ra vẻ mặt vô hại mà nhìn về phía Lam Dập, ý đồ giải thích, "Nha, con thích cái này sao? Nhưng mà không có được, con còn quá nhỏ không được uống, uống xong sẽ ngủ suốt ngày luôn". Nói tới đây lại nghĩ tới Lam Trạm một ly đã gục, ý cười trên mặt càng sâu, hắn nhìn về phía Lam Vong Cơ tiếp tục lấy khẩu khí dọa tiểu hài tử nói, "Phụ thân của con lớn như vậy cũng không uống được thứ này, con về sau ngàn vạn lần cũng không được học theo y, bằng không khi lớn lên sẽ không tìm được tức phụ (vợ, thê tử)!"

Lam Niệm thấy cha mình nghiêm trang mà đối với Dập nhi chưa đầy một tuổi mà giáo huấn ngụy biện, cảm thấy buồn cười không thôi, nàng nói, "Nếu cha nói như vậy, phụ thân đã không tìm được cha."

Ngụy Vô Tiện giơ vò rượu nhấp một ngụm, ở trong miệng tinh tế dư vị, "Ta đòi y tìm ta sao? Là phụ thân con tự nguyện đi tìm ta đem ta về. Nếu không phải ta coi trọng phụ thân con, quyết định thu lưu y, chỉ sợ cả tu chân giới này không có Khôn Trạch nào nguyện ý gả cho đại khối băng này."

Lam Vong Cơ, "........"

Lam Niệm nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, thấy vẻ mặt phụ thân phức tạp, "phụt" một tiếng bật cười, "Không phải cha lặng lẽ nói cho con biết người đối với phụ thân là nhất kiến chung tình sao? Như thế nào bây giờ lại không thừa nhận? Còn nữa, người ngưỡng mộ phụ thân ở tu chân giới này nhiều đếm không xuể.........."

"Nhiều đếm không xuể?". Không đợi Lam Niệm đem câu kế tiếp nói xong, Ngụy Vô Tiện liền nhướn mày đánh gãy. Hắn từ trong dư vị hương rượu rút ra một chút ý thức quyết định nhai lại từng chữ. Nhìn về phía Lam Vong Cơ, vẻ mặt chất vấn.

Lam Vong Cơ đem cánh tay nhỏ của Lam Dập ở trên mặt mình tò mà mà sờ loạn cầm trụ, nhìn chằm chằm đôi mắt Ngụy Vô Tiện, giống như trả lời một vấn đề thực nghiêm túc, "Chưa từng". Mỗi chứ nói ra đều hữu lực, chân thật đáng tin.

Ngụy Vô Tiện vừa lòng cười, đem vò rượu rót vào miệng.

Đã lâu không chạm vào rượu, vẫn là rượu này nhưỡng đến thật tốt, nửa ngụm trôi xuống bụng, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy cả người hơi hơi nóng lên, đầu có điểm choáng váng, bất quá không có trở ngại gì.

"Ai đúng rồi Niệm nhi, gần đây con làm cái gì? Sao lại không đến sau núi cùng ta bắt gà rừng mò cá dưới suối?"

Lam Niệm nghe Ngụy Vô Tiện hỏi chuyện xong, lập tức ủy khuất bắt đầu khóc lóc kể lể, "Cha, người không biết gần đây thúc công dạy con kiến thức mới, mỗi ngày ở giáo trường canh chừng chúng con luyện kiếm, không qua ải còn không cho nghỉ ngơi, con không thể tới tìm người chơi được."

Ngụy Vô Tiện, "Ai, Lam lão...... âu không, thúc công của con vẫn là một chút cũng không thay đổi. Nhớ năm đó ta tới Lam gia cầu học cũng như thế này, một hai phải luyện kiếm pháp giống y như chiêu thức vừa dạy, có một chút không giống liền không cho qua, đều không rèn luyện năng lực ứng biến. Khổ cho con rồi."

"Đúng đúng đúng!". Lam Niệm tỏ vẻ vạn phần tán đồng.

"Âu..... nga.....". Tiểu đoàn tử Lam Dập cũng theo sau mà phát ra âm thanh bập bẹ như là tán thành.

Lam Vong Cơ ôm Lam Dập ở một bên nghe, lắc lắc đầu, đơn giản nói, "Thúc công nghiêm khắc như vậy là tốt. Nhớ kỹ kiếm pháp mới có thể ứng biến."

Lam Niệm bĩu môi nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện cười đem nàng kéo lại gần bên tai 'lặng lẽ' nói, "Đừng nghe phụ thân con, Lam gia này không thích hợp với hai ta, trời sinh bát tự ngược nhau!". Thanh âm lại lớn đến chim chóc trong núi đều có thể nghe thấy, nói xong chính hắn cũng lăn ra cười. Còn không quên độc hại tiểu nhân cái kia, chuyển hướng đến trong ngực Lam Trạm, nháy đôi mắt nói, "Hẳn là con cũng vậy, đúng không A Dập?"

Nhưng mà Tiểu A Dập trong ngực Lam Vong Cơ cũng thập phần phối hợp mà đem hai tay nhỏ giơ lên trước mặt, 'bạch bạch' chụp vang, giương miệng phun ra 'ê a' hối sóc ngôn ngữ, khiến cho Ngụy Vô Tiện cùng Lam Niệm ôm bụng cười to.

Lam Vong Cơ nhìn ba người trước mặt, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, ánh mắt lại chứa đầy ôn nhu cùng cưng chiều.

"Niệm nhi, con có mang kiếm theo không?". Ngụy Vô Tiện hỏi.

Lam Niệm, "Dạ có, sao vậy cha?"

Ngụy Vô Tiện, "Hôm nay sinh thần cha con, vũ kiếm trợ hứng thế nào? Tạm chấp nhận để ta nhìn xem con học được như thế nào". Hắn nói đến một nửa, nghĩ nghĩ, cảm thấy thiếu chút gì đó, lại bổ sung sửa đúng nói, "Kêu phụ thân con luyện cùng, luyện kiếm muốn luận bàn mới nhìn ra được trình độ, mới mau tiến bộ". Dứt lời đem vò rượu để trên bàn đá bên cạnh, vươn tay ý bảo Lam Trạm đưa Lam Dập cho mình. Lam Dập vừa tiến vào cái ôm ấm áp trên người Ngụy Vô Tiện liền cuộn thành một tiểu đoàn, dùng sức cọ vạt áo trước ngực Ngụy Vô Tiện. Lam Dập chưa đầy một tuổi, chưa cai sữa, đối với cơ thể mẹ Khôn Trạch còn vương mùi sữa tự nhiên là yêu thích nhất, nhưng mà Ngụy Vô Tiện sinh hạ Lam Dập tổn hại nguyên khí, sữa thiếu đến đáng thương, Lam Dập đành phải uống thêm sữa dê bổ sung.

Ngụy Vô Tiện đem Lam Dập ôm chắc, lắc tới lắc lui, sau đó đối Lam Vong Cơ dặn dò, "Đánh nhẹ chút, thủ hạ lưu tình, kia chính là khuê nữ của chúng ta!". Lại là vẻ mặt, "ra nhiều chiêu, luyện kỹ năng cho A Niệm, tiếp không được cũng không sao".

Lam Vong Cơ gật gật đầu, không thể trí không mà nói, "Đương nhiên."

Ngụy Vô Tiện một tay ôm Lam Dập, một tay cầm vò rượu uống, tư thế nằm lười ở trên giường, thưởng thức một phen "giao đấu" của đạo lữ cùng nữ nhi nhà mình.

Lam Vong Cơ cùng Lam Niệm đi đến khu đất trống trong tiểu viện, lần lượt rút kiếm. Lam Niệm đối mặt với Lam Vong Cơ cầm kiếm trong tay có chút thấp thỏm. Toàn tu chân giới đến nay, có thể đánh với Lam Vong Cơ không có mấy người, vẫn chưa đầy một bàn tay, tuy rằng Lam Niệm vẫn luôn tự tin vào kiếm thuật của mình thập phần trác tuyệt ở trong thế hệ, nhưng trước mặt phụ thân mình, điểm công phu này quả thực không đáng nhắc tới. Nàng giơ kiếm nuốt nuốt nước bọt, có chút u oán mà nhìn về phía Ngụy Vô Tiện phát ra tín hiệu cầu cứu, Ngụy Vô Tiện đem một vò rượu uống hết, đối nàng cười trấn an nói, "Sợ cái gì! Y là phụ thân con, cứ việc cùng y đánh, y sẽ không bắt nạt con". Vẻ mặt ý cười, rõ ràng không phụ trách, lại mạc danh làm người thực yên tâm.

Lam Niệm chuẩn bị xong tư thế nghênh chiến, tay nắm kiếm lại, khẩn trương không che được run rẩy. Rốt cuộc ở thời điểm hướng phụ thân bắt đầu xuất chiêu, thấp thỏm bất an, ngượng cùng khẩn trương. Lam Vong Cơ nhìn ra nàng đang khẩn trương, giãn ra mặt mũi, nhẹ giọng nhắc nhở, "Thả lỏng."

"Vâng!". Lam Niệm đáp, cũng hít sâu một hơi chuẩn bị điều chỉnh trạng thái, nhưng mà không đợi nàng đem khẩu khí này nuốt vào bụng chỉnh đốn tốt, liền thấy phụ thân mình dẫn theo một cỗ kiếm khí băng hàn cấp tốc hướng mình đánh lại. Nàng lập tức hoảng sợ, vội vàng nhấc kiếm ngăn trở một kích này. Hai thanh kiếm chạm vào nhau, hồng quang cùng lam quang đồng thời hiện hữu, như băng và hỏa.

Ngụy Vô Tiện dựa người lười trên giường, nhấp rượu, híp mắt thưởng thức. Hắn đối với thanh kiếm của Lam Niệm có chút hoài nghi. Kiếm của Lam Niệm chính là Lam Vong Cơ đưa, tên là "Kiêu Căng", là ý nghĩa này, hy vọng Lam Niệm có thể tự thân đứng lên, có khí khái ngạo nghễ. Tên này có vài phần "Tùy tiện" thần vận, hảo xảo bất xảo chính là kiếm mang của "Kiêu Căng" màu đỏ, cấu tạo thân kiếm cùng "Tùy Tiện" cũng có bảy phần tương tự, kiếm của Lam gia đúc đều theo một khuôn mẫu trước giờ, nhưng thanh kiếm này làm Ngụy Vô Tiện không thể không đi nghiền ngẫm tâm tư nho nhỏ này của Lam Vong Cơ.

Qua mấy chiêu, Lam Niệm tuy rằng miễn cưỡng có thể đuổi kịp tốc độ biến hóa chiêu thức của Lam Vong Cơ, nhưng đế lực không đủ, tốc độ vận kiếm cũng hơi hiện trệ hoãn, đang ở nhược thế.

Lam Vong Cơ mở miệng, "Dụng tâm. Đuổi kịp". Theo sau đó là kiếm phong ập tới, y cúi người hướng chân Lam Niệm đâm tới, Lam Niệm cả kinh nhảy về phía trước tránh né, lại không ngờ Lam Vong Cơ lại đi trước nàng, thẳng thắn xoay người rút kiếm từ vai nàng bổ tới trên cổ, không đợi Lam Niệm đem kiếm lên chắn thì kiếm phong đã trở về, Tị Trần của Lam Vong Cơ liền đặt trên vai nàng, cơ hồ chỉ kém một chút liền có thể lấy đi thủ cấp, Lam Niệm nhìn Tị Trần của phụ thân, khẩn trương đến nuốt nước bọt một cái.

Ngụy Vô Tiện nằm lười trên giường thấy thắng bại rõ ràng, liền thả vò rượu nhỏ trống không trong tay, cầm hai tay Lam Dập vỗ vỗ, "Hảo, hảo!". Hắn không biết chính mình bị làm sao, cảm thấy quanh thân cảm nhận được chân thực hết thảy trong chốc lát, trong chốc lát lại thực hư ảo, thân thể hơi nóng lên, khoang mũi đều là mùi thơm đào hoa nhưỡng ngào ngạt. Hắn nhìn hai người quan trọng nhất sinh mệnh của mình đứng trong tiểu viện, nơi có cây bạch quả vây quanh, lá vàng tung bay tán loạn phiêu linh, điểm xuyết ở giữa, nơi xa có mây trắng, có con suối nhỏ trong vắt uốn lượn phát ra tiếng vang thanh thúy. Hắn không biết chính mình làm sao vậy, là say sao?

Không nên.

Lam Vong Cơ đem Tị Trần đặt trên vai Lam Niệm thu lại vào vỏ, nhìn Lam Niệm ôn nhu mà cổ vũ nói, "Phi thường không tồi". Sau đó sải bước hướng Ngụy Vô Tiện, đem Lam Dập nửa ngủ mê trong ngực hắn ôm lấy, nhẹ nhàng dỗ bé.

Y biết Ngụy Vô Tiện sinh hạ Lam Dập không dễ, cho nên ngày thường đều san sẻ bớt gánh nặng cho Ngụy Vô Tiện. Lam Dập đều là Lam Vong Cơ dỗ.

Lúc Lam Vong Cơ tới gần Ngụy Vô Tiện, y ngửi được mùi rượu trên người hắn lại tăng thêm không ít, nhìn vò rượu lăn lốc cau mày nói, "Ngụy Anh, chớ uống quá nhiều". Nhưng mà Ngụy Vô Tiện không để bụng mà có lệ gật đầu, "Ân ân". Sau đó lập tức bỏ qua cảnh cáo của đạo lữ, đem vò rượu thứ hai bóc vải, uống một ngụm. Lúc Lam Trạm cúi xuống ôm Lam Dập trong ngực mình đi thì nhẹ nhàng mà mổ một ngụm trên mặt y, cười nói, "Hôm nay ta cao hứng, uống một chút lại một chút". Hắn đem tay giơ lên trước mặt, ngón trỏ nghịch ngợm câu lấy ngón tay cái của Lam Vong Cơ. Lông mi Lam Vong Cơ run rẩy, cuối cùng vẫn không ngăn cản.

Lam Niệm hậm hực mà đi đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, gục đầu xuống.

Ngụy Vô Tiện quan tâm hỏi, "Làm sao vậy? Tuy rằng không thắng, nhưng thật sự đã rất tuyệt, phải tiếp tục cố lên!"

"Ân". Lam Niệm thất thần mà đáp.

Ngụy Vô Tiện đem hai tay nàng kéo tới, đối nàng nói, "Ta biết trước kia so kiếm với đám tiểu bối cùng trang lứa con không hề thua, lúc này thua thì có gì chứ? Lại nói phụ thân con lợi hại như vậy, con tiếp được hơn hai mươi chiêu của y, thật sự rất lợi hại. Nếu như lúc bằng tuổi con, ta tỷ thí như vậy khẳng định thua thảm!"

"Cha trước kia là luyện kiếm như thế nào?". Lam Niệm nắm góc áo Ngụy Vô Tiện tò mò hỏi.

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, "Luyện như thế nào...... còn có thể như thế nào, còn không phải cùng đám Giang Trừng đánh lung tung mà luyện ra sao. Chính là trong lúc tỷ thí cùng người khác dùng kiếm pháp học được, sau đó căn cứ vào những tình huống bất đồng mà linh hoạt ứng biến". Hắn nhớ tới chuyện thật nhiều năm trước kia, khi đó bọn họ đều là thiếu niên, có một phần thích đánh thích nháo ấu trĩ, một bộ tinh thần dư thừa, thân thể không biết mệt mỏi, cùng một bụng không sợ trời không sợ đất.

Đôi mắt Lam Niệm lập tức sáng lên, nàng cầm tay Ngụy Vô Tiện nói, "Cha, con muốn cùng người so kiếm!"

Ngụy Vô Tiện, "Cùng ta so? Hiện tại khả năng của ta đã không bằng một phần ba lúc trước, con đánh cùng ta cũng không có ích gì a."

"Không sao". Lam Niệm bĩu môi khẩn cầu, "Có ích mà, trước kia con đã nghe phụ thân nói cha rất lợi hại, là người xuất kiếm đa dạng nhất trong số những người phụ thân từng giao đấu."

"Phụ thân nói với con?". Ngụy Vô Tiện buồn cười, nhớ tới thái độ trước kia của Lam Trạm khi hắn tới đi học cùng với bây giờ thật sự là khác nhau như trời với đất, cố ý nghiêng đầu cao giọng nói, "Trước kia khi học ở Cô Tô, y rõ ràng đối với ta một bộ xa cách, không muốn để ta ở trong mắt, không nghĩ tới lại đặt nhân gia ở trong lòng yên lặng sùng bái". Hắn từ trên giường đứng dậy, vòng đến trước mặt Lam Vong Cơ, làm ra một bộ dáng đánh giá hỏi, "Hàm Quang Quân sùng bái ta còn không nói, cố tình ngược hướng mà đi, có phải hay không khi đó nghĩ rằng lạt mềm buộc chặt?"

Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới chính là, Lam Vong Cơ nghiêm túc mà nhìn chằm chằm đôi mắt hắn nửa ngày, như là đang cân nhắc điều gì, cuối cùng từ trong miệng phun ra một chữ đơn giản, "Đúng". Ngụy Vô Tiện ngẩn người, theo đạo lý mà nói tiểu cũ kỹ Lam Trạm sẽ phủ nhận hoặc là tránh mà không đáp, bộ dáng nghiêm túc trả lời của y làm cho hắn có chút trở tay không kịp.

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện giật mình, khóe môi hơi hơi giơ lên độ cung không thể trông thấy, nói, "Nhất kiến chung tình, ta cũng là như thế."

Ngụy Vô Tiện nghe xong, hiểu ý cười. Hắn cảm thấy, phỏng chừng mình thật sự say đi? Hoặc là nói, cùng Lam Trạm chung sống mỗi sớm chiều đều làm hắn say. Lúc này một chiếc lá vàng bị gió đưa tới trên đầu vai Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện thấy, duỗi tay lấy xuống, nắm cuống lá mảnh khảnh, bắt được đôi mắt trước, ngẩng đầu xuyên thấu qua chiếc lá nhìn mặt trời sắp lặn. Tựa như lúc còn học ở Cô Tô, ánh mặt trời chiếu qua cây ngọc lan, khoảng cách đủ gần để nhìn bạch y thiếu niên Lam Trạm. Ngay lúc đó y một thân cao thẳng tới trời cao ngạo khí, tiện tay vung kiếm lên, liền không gì cản nổi.

"Niệm nhi muốn cùng ta luyện kiếm sao? Đến đi!". Ngụy Vô Tiện đem lá cây bạch quả nắm trong tay thả xuống, nhận lời thỉnh cầu của Lam Niệm. Hắn nghiêng người một tay nắm hướng chuôi kiếm Tị Trần bên hông Lam Trạm, nâng mi hỏi, "Hàm Quang Quân, mượn Tị Trần một chút!". Không đợi Lam Vong Cơ đáp, hắn liền "keng" một tiếng mang ra Tị Trần kiếm mang xanh thẳm.

Ngụy Vô Tiện đối với việc mình có thể rút Tị Trần cũng không thấy kỳ quái. Kiếm có linh sẽ nhận chủ, trên người hắn hơn nửa đều là hơi thở của Lam Vong Cơ, Tị Trần nhận Ngụy Vô Tiện cũng là chuyện đương nhiên. Hắn rút kiếm sau đó tùy ý múa một chút, nhìn thân Tị Trần, liên tiếp gật đầu khen, "Quả thật là hảo bảo kiếm!". Hắn nhún chân một chút, nhẹ nhàng nhảy vài cái đến trước khoảng trống trong tiểu viện, rũ xuống thân kiếm, kiếm khí quét qua lá rụng khô vàng đầy đất.

"Đã lâu không cầm kiếm, cũng không biết nên ra tay như thế nào a". Ngụy Vô Tiện cười nhìn về phía Lam Vong Cơ, phát hiện y nhìn hắn đến không chớp mắt, làm cho hắn có chút không được tự nhiên. Hắn một tay giơ kiếm, nghiêng người kéo dài qua đứng thẳng, đối Lam Niệm nói, "A Niệm, con ra chiêu trước."

Lam Niệm thấy bộ dáng nhẹ nhàng của cha, kiếm khí giơ lên còn bay xuống lá vàng khiến hắn càng thêm thoải mái, khiêu khích Lam Niệm, nàng rút kiếm khỏi vỏ, ứng thanh "Hảo" liền cúi người bước nhanh vọt tới hướng Ngụy Vô Tiện.

Lúc Lam Niệm đem kiếm hướng đến, Ngụy Vô Tiện nghiêng người uyển chuyển nhẹ nhàng tránh, đồng thời xoay cổ tay, thoải mái mà chặn lại kiếm phong của "Kiêu Căng", hắn trước khi tiếp chiêu còn cười trêu chọc, "Nha, lợi hại như vậy làm gì, ta cũng không phải cái gì ngang ngược tà ám! Nếu ra chiêu không xứng với khải thức hùng hổ này, sẽ làm cho người cảm thấy một loại cảm giác hư trương thanh thế."

Lam Niệm nghe Ngụy Vô Tiện nói xong, cảm thấy đuối lý, lại lạc không dưới mặt mũi, tốc độ xuất kiếm cũng nhanh hơn. Ngụy Vô Tiện lại lui mà đem kiếm tiếp chiêu, lại vẫn rảnh dùng miệng công phu, "Gấp như vậy, để ý bước chân rối loạn. Đánh nhau muốn tâm bình khí hòa mà cùng người khác đánh. Lúc người khác phẫn nộ hỗn độn con lại trấn định, dễ dàng một chiêu chiến thắng!"

Lam Niệm nghĩ lời này của hắn có lý, liền thả chậm tốc độ, chú trọng thời điểm chuẩn xác.

"Chính là như thế". Ngụy Vô Tiện cười, "Trẻ nhỏ dễ dạy, không tồi!"

Lúc kiếm phong của Lam Niệm một lần nữa cùng kiếm phong của Ngụy Vô Tiện đánh chính diện, thời điểm va chạm, Ngụy Vô Tiện thấy đôi mắt Lam Niệm gắt gao mà nhìn chằm chằm vị trí kiếm phong chạm nhau, hắn nhíu mày, đặt câu hỏi, "Thời điểm cùng người khác so kiếm, mắt nên xem nơi nào?"

"Xem kiếm phong". Lam Niệm trả lời.

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, "Sai rồi."

"Ân?". Lam Niệm lại một lần hướng kiếm đâm tới Ngụy Vô Tiện, khó hiểu, "Thúc công dạy xem kiếm phong."

"Đừng nghe lão, tính thực dụng không cao". Ngụy Vô Tiện nhanh nhẹn cúi người một cái, liền từ phía dưới tránh đi kiếm của nàng đang lại đây, ngay sau đó xoay người từ bên sườn đem kiếm đứng lên, hất kiếm Lam Niệm trở về.

Lam Niệm ngốc, liền cùng Ngụy Vô Tiện ở tư thế kiếm phong chạm nhau, giương mắt nhìn hắn hỏi, "Vậy phải xem nơi nào?"

Lại thấy Ngụy Vô Tiện nhìn mình vừa lòng gật gật đầu, "Cái này đúng rồi."

"A?". Lam Niệm càng ngốc.

Ngụy Vô Tiện liền xoay một vòng, đem nắm kiếm cùng Lam Niệm tay chạm tay, đồng thời tay khác phủ lên đuôi chuôi kiếm, vừa chuyển thủ đoạn, thân Tị Trần liền xoay tròn lên, chỉ một thoáng đem Lam Niệm văng ra mấy mét, kiếm mang Tị Trần xanh thẳm nhất thời cường hãn, bức cho kiếm mang hồng quang của Kiêu căng không đường thối lui. Theo sau Ngụy Vô Tiện một đem Tị Trần lấy chính tiện tay trong người trước một vòng, kiếm mang xanh thẳm vẽ lên một vòng tròn sau đó bị hắn thu ở sau người. Hắn tiến lên nâng Lam Niệm bị đánh văng từ trên mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ vạt váy của nàng, "Thời điểm cùng người khác đánh nhau, xem đôi mắt hắn. Từ trong ánh mắt có thể thấy được ý định, do đó hiểu rõ chiêu thức kế kiếp. Hơn nữa khi nhìn đôi mắt người khác, thể hiện ra con tự tin, thậm chí là kiêu ngạo bách chiến bách thẳng, như vậy liền dễ dàng ở khí thế áp đảo người khác."

Lam Niệm vỗ vỗ mông, nâng theo Kiêu Căng lẩm bẩm, "Chính là con khi so kiếm cùng người khác đều không nhìn chằm chằm vào mắt đối phương a!"

"Không phải ta vừa nói sao!". Ngụy Vô Tiện giơ tay vỗ vỗ đầu Lam Niệm, câu môi nói, "Học một chút". Sau đó đi đến trước mặt Lam Vong Cơ, đem Tị Trần giơ lên trước mặt Lam Vong Cơ cười hỏi, "Thế nào?"

Hắn phát hiện từ lúc bắt đầu trận này Lam Trạm vẫn luôn nghiêm túc mà nhìn mỗi động tác của mình, hắn có chút không rõ ràng lắm mình đến tột cùng là có nơi nào đáng chú ý như vậy.

Lam Vong Cơ lẩm bẩm mà nói, "Thực hảo."

"Hảo như thế nào?". Ngụy Vô Tiện nhướn mày.

Lam Vong Cơ nhìn lưu vân nơi xa, lại đem ánh mắt kéo trở về, giống ở trong đầu nghĩ tới chút sự tình xa xôi, "Cùng lúc ấy phong lưu, cũng không nhị dị."

Ngụy Vô Tiện cười gần sát Lam Vong Cơ, đem Tị Trần cắm lại vỏ kiếm bên hông y, sau đó nắm cánh tay y, nhón chân cách Lam Dập mà cho Lam Vong Cơ cái ôm ấp, ở giữa chân mày người nọ rơi xuống một cái hôn, nhẹ nhàng như cánh bướm trên hoa đào, mang theo một thân mùi rượu hoa đào thơm ngào ngạt, huân đến say lòng người.

Lam Niệm muốn chạy lại hỏi phụ thân lúc so kiếm đến cùng là nên nhìn vào đâu, lại thấy bộ dáng thân mật của hai người, liền dừng bước lại, không phá vỡ không khí này. Nàng đối với việc nhìn hai người ân ái như vậy sớm đã tập mãi thành thói quen, nàng biết lúc trước họ đã trải qua không ít cheo leo, cho nên cảm thấy việc cha và phụ thân thân mật như thế nào cũng không quá phận.

"Đều dư ra một trượng phu là ngươi, đương nhiên không thể so sánh với thiếu niên phong hoa lúc ấy!". Ngụy Vô Tiện dùng mũi cọ mũi Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn Lam Dập trong ngực ngủ đến phát ra tiếng ngáy nhỏ, lông mi hơi nháy lắc lắc đầu, mềm nhẹ mà phủ định nói, "Không có 'không kịp' này vừa nói." (Editor không hiểu gì luôn O_O)

Thấy hai người thân ái đến không sai biệt lắm, Lam Niệm mới đi tới. Nàng đã sớm đem chuyện khi đánh nhau nên nhìn nơi nào quên sạch, nhớ tới cùng phụ thân và cha giao thủ cảm giác bất đồng, có nghi vấn bành trướng mở ra ở trong lòng. Nàng nắm tay áo Ngụy Vô Tiện hỏi, "Cha, người cùng phụ thân so kiếm, ai lợi hại hơn a?". Nháy đôi mắt, vẻ mặt tò mò.

Ngụy Vô Tiện vốn định đem 'khẳng định là phụ thân con không thể chê' buột miệng thốt ra, nhưng đến miệng lại ngừng, hắn xoay chuyển đôi mắt, cười ăn nói bừa bãi, "Đương nhiên là ta lợi hại hơn! Ta nhìn vào mắt y cùng y đánh, chỉ cần một ánh mắt của ta kiếm của y liền rớt! Ha ha."

"Không thể nào!". Lam Niệm tấm tắc, vẻ mặt không thể tin nổi.

Ngụy Vô Tiện oai mặt nhìn về phía Lam Vong Cơ, nhướn mi hỏi, "Ngươi nói có phải hay không, Hàm Quang Quân?"

"Ân". Trong mắt toàn là xuân sóng.

Người không ai địch nổi cũng sẽ có thời điểm thất bại, có lẽ chính là một ánh mắt, liền bị đánh tơi bời, bại ngã vào đôi mắt hắn.

Hết.

Truyện đã hoàn rồi. Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện trong thời gian qua. Trong quá trình edit không tránh khỏi sai sót, cảm ơn các bạn đã bỏ qua và góp ý. Hẹn gặp lại vào một ngày không xa!!!

Editor: Ngáo

Đã đăng: 21:04 - 09/01/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro