Chương 28 (Kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28 (Kết)

Hai tháng sau.

Lam Hi Thần viết thư báo cho Lam Vong Cơ trong nhà sắp cử hành gia yến tế tổ, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện liền lưu luyến mà kết thúc săn đêm vân du thanh nhàn nhật tử, chuẩn bị về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Gia yến này nói là muốn tế tổ, thật sự là muốn Ngụy Vô Tiện trở về gặp trưởng bối Lam gia, chứng thực danh phận. Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đều rõ ràng dụng ý trong lòng bọn họ, tự nhiên không tìm được lý do không quay về.

Vân Thâm Bất Tri Xứ như kỳ danh, tọa lạc trên ngọn núi Vân Thâm. Phía trước một tầng lại một tầng mây lượn lờ từ chân núi lên đỉnh núi. Đường đi lên không có một cái đình nghỉ chân nào, ước chừng có mấy trăm bậc thang. Thềm đá hai bên thỉnh thoảng có tượng của Lam gia đại gia chủ danh sĩ, hoặc là treo cao Lam thị vân văn kỳ phần phật theo gió. Bốn phía mọc đầy thanh tùng thúy bách, thanh triệt cam liệt sơn tuyền từ núi cao theo vách đá chậm rãi chảy xuống, từ dưới chân núi nhìn lên, hai bên thềm đá lạnh băng như là treo hai bức tranh sơn thủy, làm cho Vân Thâm Bất Tri Xứ càng thêm phần tiên khí. Hơn nửa đỉnh núi sương mù lượn lờ triền miên, điện các mái cong kiều giác mà lờ mờ trong sương, lúc ẩn lúc hiện. Vân Thâm Bất Tri Xứ trong mắt người thường giống như lầu các giữa không trung, khả ngộ bất khả cầu.

Cuối thu sắp vào đông, lại đang là sau giờ ngọ, thái dương uể oải mà treo giữa không trung, khuynh sái cũng không thể xua tan hàn khí cuối mùa thu. Ngụy Vô Tiện nắm tay Lam Vong Cơ, lúc bước đến cổng lớn dưới chân núi. Hắn giương mắt nhìn thềm đá không có điểm dừng trước mặt, hơi hơi mà thở dài.

"Làm sao vậy? Thân thể không khỏe sao?". Lam Vong Cơ hỏi.

Một đường mà đến, tinh thần Ngụy Vô Tiện tựa hồ đều không tốt, sắc mặt cũng có chút ảm đạm, Lam Vong Cơ lo lắng thân thể hắn sinh bệnh.

Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu nói, "Không có". Hắn nắm tay Lam Vong Cơ, hai người đi trên thềm đá. Bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ trừ lúc tu tập thí luyện thì không được ngự kiếm, cho nên bọn họ từng bước từng bước một mà đi lên. Đi chưa được mấy bước, hắn dừng lại, như là do dự chuyện gì, nghiêng đầu hỏi Lam Vong Cơ, "Lam Trạm...... ngươi nói thúc phụ ngươi sẽ chấp nhận ta sao? Ta lo lắng lão nhân gia nhìn thấy ta sẽ tức giận đến thổi râu trừng mắt, cơm cũng không ăn vô."

Lam Vong Cơ hơi hơi mỉm cười nói, "Sẽ không."

Rốt cuộc việc hiện tại của hai người mọi người đều biết, thế gia trưởng bối ngại mặt mũi, lại giấu đầu lòi đuôi không tốt lắm, nặng nhẹ đắn đo tất nhiên là hiểu rõ.

Ngụy Vô Tiện nói, "Ta nói là vạn nhất. Còn nhớ lúc trước học ở đây, lão động một chút là kêu ta chép gia quy, đi học một lời không hợp đã kêu ta cút đi. Vạn nhất thúc phụ của ngươi nhớ kỹ nợ cũ, thấy ta liền thượng hỏa tức điên lên, ảnh hưởng đến thân thể lão thì làm sao bây giờ."

"Giấu đi". Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc mà trả lời hắn.

"Giấu đi?". Ngụy Vô Tiện vui vẻ, cười hỏi, "Là giấu lão đi hay là giấu ta đi?"

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn vào mắt Ngụy Vô Tiện, không nói gì.

Ngụy Vô Tiện nhìn dáng vẻ này của y, bừng tỉnh đại ngộ khoa trương mà "nga" một tiếng. Hắn nói, "Ta đã biết, cũng không biết là ai từ lúc nhỏ đã động tâm với ta, muốn đem ta về nhà giấu đi nhưng lại sợ ta không đồng ý. Tương tư đơn phương nhân gia thật nhiều năm, thấy sự không thành liền đem tên của ta viết lên gia phả, ngạnh tới ván đã đóng thuyền, Hàm Quang Quân như thế nào lại là cái dạng này?"

"Tương tư đơn phương?". Lam Vong Cơ nghiêng đầu, cùng Ngụy Vô Tiện đối mặt hỏi lại.

Ngụy Vô Tiện nói, "Không phải tương tư đơn phương thì là cái gì? Là ai sờ soạng nhân gia, tiểu cô nương đưa túi thơm cho ta lại điên cuồng mà ủ dấm? Là ai động bất động liền thích tới hôn ta còn dùng sức với ta? Ta xin tha, nói từ bỏ vẫn không buông, luôn không ngừng một hai phải đem ta lộng tới khóc ra mới thôi?"

Rõ như ban ngày liền há mồm xằng bậy, vẫn là ở cổng lớn Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ cuối cùng bại dưới tay hắn, đạm thanh nói một câu, "...... Không biết xấu hổ."

Ngụy Vô Tiện cười hai tiếng tiếp tục nói, "Ta chính là không biết xấu hổ nha. Ngươi xem hai ta một người xấu hổ muốn chết, một người mặt dày đến muốn mệnh, thật sự là trời sinh một đôi, không ở cùng nhau là trái thiên đạo. Thêm nữa, hai ta mỗi ngày đều đồng sàn cộng chẩm, trên người của ngươi có hơn phân nửa là hương vị của ta, trên người của ta cũng có hơn phân nửa là hương vị của ngươi, ngươi ở trước mặt ta còn nói xấu hổ cái gì."

Lam Vong Cơ, "........"

Thấy Lam Vong Cơ không nói lời nào, Ngụy Vô Tiện nói, "Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cũng không phải ngươi đơn phương ta, nhưng cũng không thể đối với ta như vậy a. Mỗi ngày dùng sức mạnh, phu thê cũng không làm như thế......." Nói tới đây hắn đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhìn cách đó không xa có một tượng đá danh sĩ của Lam gia, biểu tình cười lên mang một chút vô cùng đau đớn, thoạt nhìn thực buồn cười. Ngừng một lát Ngụy Vô Tiện vừa chuyển vừa nói, "Tam bái của chúng ta còn thiếu một bái, vẫn chưa tính là phu thê. Ngươi đối với ta như vậy gọi là gì ngươi có biết không? Là 'thâu hoan' a. Không được không được, ta vẫn là không nên cùng ngươi trở về, miễn cho Lam gia lại trách ta dạy hư Hàm Quang Quân của bọn họ, chỉ vào mũi mắng đến hư hỏng xương cốt."

"Không được."

Ngụy Vô Tiện xoay người làm ra vẻ muốn chạy xuống bậc thang, Lam Vong Cơ một phen đem hắn kéo vào trong ngực ôm chặt.

Lam Vong Cơ khóa hắn ở trong ngực, không nhanh không chậm nói, "Không phải thâu hoan. Ngươi ta....... Mười ba năm trước, đã là phu thê."

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ ôm chặt, chóp mũi đều là hương trà thanh tân thoải mái của Càn Nguyên nhà mình, hắn nhớ nhung lại cảm thấy mỏi mệt. Hắn hít sâu một hơi, dựa vào đầu vai Lam Vong Cơ, "Được rồi được rồi, là phu thê. Ta hảo hảo cùng ngươi trở về còn không được sao? Đừng ôm ta chặt như vậy, mỗi lần đều siết đến suýt chút nữa thở không nổi."

Lam Vong Cơ nghe vậy nhẹ nhàng buông Ngụy Vô Tiện ra, lại cảm thấy có chút không ổn, trịnh trọng mà dắt tay Ngụy Vô Tiện nói, "Chúng ta, về nhà."

"Được, về nhà". Ngụy Vô Tiện cười, "Về nhà gặp thúc phụ, huynh trưởng, thấy Niệm nhi. Ngươi đã là người của ta, nhà của ngươi tự nhiên cũng là nhà của ta."

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện nói "gia" thời điểm khóe môi nâng lên, tươi cười sáng lạn. Hoàng hôn huy quang trốn vào con ngươi nâu đậm của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nhìn đến say, cúi người hôn lên khóe môi Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện như là tiểu miêu trộm được cá, được Lam Vong Cơ hôn lại cảm thấy không đủ, quay đầu đem môi hướng đến môi Lam Vong Cơ, hai người cứ như vậy ở cổng lớn Vân Thâm Bất Tri Xứ hôn môi ngày càng sâu, sắc trời dần dần ngả về tây.

Hôn một lát, hai người tách ra, Ngụy Vô Tiện thở mấy hơi hổn hển bình phục hô hấp, còn không quên trêu ghẹo nói, "Ngươi xem ta nói không sai đi, ngươi động bất động liền hôn ta."

Lam Vong Cơ khẽ mỉm cười nắm tay Ngụy Vô Tiện, chuẩn bị tiếp tục hướng về phía trước đi.

Ngụy Vô Tiện lại ở chỗ cũ không chịu đi, hắn ra vẻ u oán nói, "Bậc thang nhà ngươi thật cao, ta không đi nổi."

Lam Vong Cơ cho rằng Ngụy Vô Tiện lại muốn nghịch ngợm gì đó, mang theo cười nhạt bất đắc dĩ hỏi, "Ngươi muốn như thế nào?"

"Đương nhiên là......." Ngụy Vô Tiện cười nhìn về phía hắn nói, "Muốn ngươi cõng ta."

"Được" Lam Vong Cơ nghe vậy, đi đến trước mặt hắn đưa lưng về phía hắn ngồi xổm xuống, Ngụy Vô Tiện cũng thoải mái hào phóng không từ chối mà áp trên lưng Lam Vong Cơ. Hai chân hắn nghịch ngợm, được Lam Vong Cơ vừa ôm lấy vừa đứng dậy, Ngụy Vô Tiện vững vàng ở trên lưng y.

Ngụy Vô Tiện đem đầu dựa vào vai Lam Vong Cơ, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, thập phần vừa lòng mà khen, "Lam Trạm, ngươi thật thơm."

Lam Vong Cơ trả lời, "Ngươi cũng dễ ngửi."

Ngụy Vô Tiện hỏi, "Dễ ngửi như thế nào?"

"Thực ngọt". Lam Vong Cơ hơi hơi mỉm cười.

Ngụy Vô Tiện như là nghe được điều gì vượt xa mong đợi, cười ha ha nói, "Lam nhị ca ca của ta bản lĩnh thật, thế nhưng sẽ nói lời âu yếm. Nhớ năm đó ta cõng ngươi còn bị ngươi khịt mũi coi thường."

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, không có nói tiếp.

Ngụy Vô Tiện nhắm hai mắt dựa vào trên lưng Lam Vong Cơ hưởng thụ một lát, thế nhưng lại càng tham luyến cảm giác này, đối Lam Vong Cơ nói, "Lam Trạm, ngươi đi chậm một chút. Ta muốn ở trên lưng ngươi thật lâu."

"Được". Lam Vong Cơ thả chậm bước chân, bước chân thực ổn, đem Ngụy Vô Tiện hướng về phía trước.

Ngụy Vô Tiện ghé vào trên lưng Lam Vong Cơ lười biếng nói, "Gần đây không biết gì cái gì, thân thể lười biếng cực độ, cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn ở gần ngươi."

Lam Vong Cơ, "Ngươi về sau cũng có thể không cần làm gì cả, chỉ cần ở gần ta."

"Ha ha" cười hai tiếng, Ngụy Vô Tiện nói, "Như vậy không được, ta sẽ bị thúc phụ đuổi ra ngoài. Ta còn muốn giúp phu quân dạy con, sinh cho ngươi một đống chạy loạn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cho thúc phụ ngươi đau đầu một chút ha ha."

"Ân". Lam Vong Cơ theo Ngụy Vô Tiện cười khẽ một tiếng, Ngụy Vô Tiện cảm thấy dễ chịu, lại tiếp tục nói, "Nếu lão nhân gia dạy dỗ, chỉ sợ tiểu thí hài đến lúc đó đều sẽ trưởng thành như tiểu cũ kỹ ngươi vậy. Có nhiều Lam Trạm như vậy đau lòng ta a, nhưng cũng thật tốt....... Không được không được! Ta không cần nhiều Lam Trạm như vậy, chỉ cần một mình ngươi là đủ rồi."

Lam Vong Cơ, "Ân."

Ngụy Vô Tiện lại nhắm hai mắt lẩm bẩm, "Ta nghĩ chúng ta về sau làm một chút gì đi...... vân du tứ hải nơi nơi trừ ác trừ túy? Làm một đôi uyên ương trường kiếm thiên nhai? Nếu mệt mỏi thì chúng ta tìm một nơi sơn dã bế quan song tu, nếu mệt mỏi, còn có thể vừa làm ruộng vừa dạy học....... Ta muốn nhìn bộ dáng của ngươi cấy mạ để xem có còn soái được như vậy không? Ha ha."

"Được."

"Ai..... ta nghĩ về sau này còn dài, làm ta có chút sợ. Nhưng vì có ngươi ở cạnh, đời đời kiếp kiếp ta cũng không chê phiền."

"Ân."

Không biết nghĩ đến điều gì, Ngụy Vô Tiện tới câu, "Nếu thật lâu thật lâu về sau, ta vừa già vừa xấu lại vô dụng, ngươi có còn thích ta giống như bây giờ hay không?"

Lam Vong Cơ cười nói, "Khi đó ta cũng già."

Ngụy Vô Tiện không cam lòng mà hỏi, "Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta đó. Ngươi mau nói, ngươi rốt cuộc có thích ta giống như bây giờ không?"

Lam Vong Cơ không cần nghĩ ngợi, "Đương nhiên sẽ."

Ngụy Vô Tiện cười lắc đầu, "Không không không, hiện tại Nhị ca ca miệng lưỡi trơn tru, toàn nói lời ngon tiếng ngọt, không thể tin."

Đối với đạo lữ của mình vô cớ gây rối phủ nhận, Lam Vong Cơ cười lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Ta sẽ càng thích."

Về sau mỗi một ngày, đều sẽ so với ngày trước càng thích ngươi nhiều thêm một chút, một chút một chút mà tích lũy tháng ngày, đến khi hai người giống nhau cất vào một cái bình, rốt cuộc không chia không lìa, cũng không có cách nào dừng lại phần tình cảm này.

Bị hơi thở Lam Vong Cơ doanh doanh vờn quanh, trong lòng Ngụy Vô Tiện thực an ổn, hắn hỏi y, "Nếu như vậy, về sau ta muốn cái gì ngươi cũng không được cự tuyệt ta."

Lam Vong Cơ, "Được."

"Vậy hiện tại ngươi hát cho ta nghe có được không? Ta muốn nghe ngươi hát."

Một mảnh trầm mặc.

Ngụy Vô Tiện nâng tay lên vỗ vỗ vai Lam Vong Cơ, "Ngươi xem, vừa nói xong liền lật lọng rồi, không được, ta cảm thấy theo ngươi......"

Hắn còn chưa nói xong, liền nghe thấy thanh âm dễ nghe của Lam Vong Cơ xướng lên giai điệu động lòng người, gõ đến trái tim hắn, đập vào trong lòng hắn. Giai điệu này Ngụy Vô Tiện vĩnh viễn cũng không quên được.

Hắn dựa vào đầu vai Lam Vong Cơ, nghe y nhẹ giọng đối với mình hát một khúc ca chỉ thuộc về hai người họ. Thanh âm Lam Trạm trầm thấp vô cùng dễ nghe, sơn tuyền róc rách, vựng khai nhất ôn nhu mộng. Ngụy Vô Tiện cảm thấy một đường nhấp nhô này đều hóa thành nước trong tâm hắn. Hắn vẫn luôn ở trên con thuyền xóc nảy, cho tới bây giờ đã tìm được về bến cảng của mình.

Một khúc bế, bốn phía cực kỳ yên tĩnh.

Ngụy Vô Tiện hỏi, "Khúc này, trừ bỏ ta, ngươi có từng hát cho người khác nghe không?"

Lam Vong Cơ nói, "Không có."

Ngụy Vô Tiện lại hỏi, "Kia.... Có tên không?"

Lam Vong Cơ ngẩn người, lắc đầu không nói.

Ngụy Vô Tiện nói, "Không có sao? Ngươi không lấy cho khúc đính ước của hai chúng ta một cái nên nữa, Hàm Quang Quân thật không thú vị."

"Không phải". Lam Vong Cơ phản bác.

Ngụy Vô Tiện, "Vậy thì sao?"

"Có tên."

"Có tên liền nói cho ta nghe đi, để ca ca ta giúp ngươi giám định một chút có hợp tâm ý của ta hay không."

Lam Vong Cơ đạm thanh nói, "Vong Tiện."

"Cái gì?". Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình nghe không rõ.

Lam Vong Cơ dừng bước, cười nhạt, "Khúc danh, Vong Tiện."

Nhân gian tự thị hữu tình si. Này hận không quan hệ phong cùng nguyệt.

Toàn văn hoàn.

Editor: Ngáo

Đã đăng: 21:00 - 09/01/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro