Phần 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1.1

Truyền thuyết kể rằng, ở nơi giao hòa của Thiên giới và thế gian có một toà Tiên sơn, trong Tiên sơn có một vị tiên nữ đức cao vọng trọng, từ Thiên giới đến núi này ẩn cư, người ta gọi người là Bão Sơn Tiên Tôn. Người từng yêu thích loài người, lại bị loài người gây thương tích, từ đó tránh xa nhân thế, thề rằng cả đời này không bước vào phàm trần, người cũng yêu cầu các đồ đệ của mình như vậy, nói cho bọn họ biết ở trong núi mới là nơi an ổn nhất, vào đời chỉ có đau thương và đau thương, nhưng người không quản được tâm tư của đệ tử, đến nay đã có ba vị đệ tử không nghe khuyên bảo âm thầm xuống núi, trong đó người thứ hai rời đi chính là nữ đệ tử người yêu thích nhất, Tàng Sắc Tán Nhân.

Ở Thiên giới, Quảng Hàn Cung, Hằng Nga tiên tử rất thưởng thức Bão Sơn Tiên Tôn thanh cao ngạo khiết, thỏ con ở tiên cung cùng làm bạn với Hằng Nga đã mở linh trí được nàng tặng cho Bão Sơn Tiên Tôn cùng bầu bạn với người ở nơi núi cao hẻo lánh. Tiên Tôn truyền linh lực cho thỏ nhỏ, cuối cùng thỏ nhỏ cũng hóa thành hình người, một nữ hài tử phấn điêu trác ngọc, tiên khí quấn thân, huệ chất lan tâm, Bão Sơn thu nữ hài này làm đệ tử, coi như nữ nhi mà dốc lòng nuôi nấng dạy bảo.

Nữ nhi thiên tư thông minh, thực nhanh chóng tu đến tiên đạo, bộ dạng càng kinh vi thiên nhân, Bão Sơn đặt cho nàng một cái tên, gọi là Tàng Sắc. Muốn nàng đeo khăn che mặt, che dấu đi dung nhan tuyệt sắc, cả đời này không được rời núi. Nhưng thế giới không được nhìn thấy luôn mỹ diệu, Tàng Sắc càng ngày càng khát khao tới thế gian thần bí, sau khi Đại sư huynh Duyên Linh xuống núi, nàng nhịn không được mở miệng năn nỉ sư tôn, mà Bão Sơn không thể lay chuyển được nàng ngày đêm khẩn cầu, nhịn đau cho nàng xuống núi, cũng muốn nàng hứa rằng từ nay về sau không được về sơn môn nữa.

Sau khi Tàng Sắc tới nhân gian, một đường du sơn ngoạn thủy, đối với thế gian còn ngây thơ mờ mịt, suýt chút nữa bị kẻ gian chiếm tiện nghi, may mà được một nam tử phàm nhân rat ay tương cứu. Người này tuy là phàm nhân nhưng xuất thân tu tiên thế gia, thân thủ lẫn tu vi đều không tầm thường, sau đó hai người sóng vai đồng hành, một đường trừ gian diệt ác, Tàng Sắc học được cách sinh tồn ở thế gian, cũng rơi vào bể tình với nam tử cẩn thận ôn nhu này.

Nam tử là Ngụy Trường Trạch, cánh tay đắc lực của gia chủ Vân Mộng Giang thị, một trong Ngũ đại thế gia. Hai người thành hôn ở Liên Hoa Ổ, sau đó bái biệt Giang gia, vân du tứ phương. Vài năm sau thì có một hài tử, đặt tên là Ngụy Anh, A Anh kế thừa huyết thống và tiên lực của mẫu thân, sinh ra là hắc mao linh thố (thỏ tiên lông đen), trên cổ lại có một vòng lông màu trắng, một tuổi có thể hóa thành hình người, thiên tư thông minh, linh khí mười phần, thường hay biến thành cục lông nhỏ làm nũng nằm trên đầu mẫu thân, một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.

Lúc Ngụy Anh vừa tròn bốn tuổi không lâu, Ngụy Trường Trạch và Tàng Sắc trong một lần săn đêm song song ngã xuống, chỉ còn lại một tiểu oa nhi lang bạc kỳ hồ, có đôi khi gặm cỏ dại trong núi mà sống, có đôi khi đến thành trấn nhỏ phụ cận nhặt một ít cải trắng bị người ta vứt bỏ, ngẫu nhiên sẽ có người có lòng tốt đưa cho nó cái bánh bao thịt.

Khi không có người sẽ bị đàn chó dữ cắn đến thương tích đầy mình, nó còn quá nhỏ, không khống chế được linh lực của mình, một khi sợ hãi liền sẽ bại lộ hai tai thỏ màu đen trên đỉnh đầu, sau đó bị tu sĩ coi như yêu quái bắt đi, còn tốt là nó cũng đủ cơ linh, có thể nghĩ ra cách chạy trốn.

Những ngày như vậy diễn ra hơn nửa năm, rốt cuộc trong một mùa đông giá rét, Ngụy Anh một mình ngồi ở góc tường chịu đựng những bông tuyết lạnh băng, chờ đợi hy vọng, một bạch y nữ tử xinh đẹp như mẫu thân xuất hiện, Ngụy Anh có thể cảm thấy được thiện ý của nàng, còn có trên người nàng không phải là hương vị của người phàm, nàng nói nàng là Hồ tiên, là bạn tốt của Tàng Sắc, nàng ôn nhu phủi tuyết đọng trên vai Ngụy Anh, đem áo lông của mình cởi ra khoác lên người hài tử, lấy ra một củ cà rốt tươi mới, đem tiểu thỏ tiên về nhà.

Bạch y nữ tử là người nhà của một tu tiên thế gia khác, chủ mẫu của Cô Tô Lam thị, cha là một vị tiên quân trên Thiên giới, mẹ là linh hồ, tu đến tiên đạo sau đó hạ phàm ẩn cư, lúc bạch y nữ tử còn bé, cha mẹ bị một đám tu sĩ coi như yêu quái mà đánh trọng thương sau đó bị phong ấn, sau khi nàng tu thành hình người phá vỡ phong ấn mới biết được cha mẹ đã đoạn khí (tắt thở), vì báo thù, nàng một đường hỏi thăm tìm kiếm, trên đường gặp được Thố tiên Tàng Sắc mới xuất sơn không lâu, hai người kết bạn đồng hành cùng nhau, Tàng Sắc đối với người phàm có tò mò và hảo cảm, mà Hồ tiên lại hận người phàm thấu xương, nàng thường bảo Tàng Sắc không được dễ dàng tin lời người phàm. Tàng Sắc lại có một tâm địa thiện lương đơn thuần, căn bản không nghe lời khuyên của nàng, dưới sự tức giận, nàng và Tàng Sắc đường ai nấy đi.

Nàng cho rằng cả đời này cũng chỉ sống trong thù hận, lại không nghĩ lúc đi đến thành Cô Tô, nàng gặp một vị nam tử tên là Thanh Hành, tu vi cực cao, khuôn mặt tuấn tú, hai người như được vận mệnh an bài duyên số, tan hợp bao nhiêu lần, đối phương ôn nhu dần dần hòa tan tâm nàng, nàng phát hiện nàng yêu người phàm này, nam tử đối với nàng cực kỳ thâm tình, không màng thân phận Hồ tiên của nàng, thậm chí rất thích gọi nàng là "Tiên nữ của ta", nơi chốn che chở đầy đủ, đáp ứng cả đời chỉ yêu nàng, muốn cưới nàng làm thê tử, lần đầu tiên nàng cảm nhận được tư vị hạnh phúc.

Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tầy gang, nàng tìm được kẻ thù, lúc đâm kiếm vào kẻ thù là lúc kẻ thù tuổi đã già đối nàng xin lỗi, biết mình thiếu niên khinh cuồng phạm sai lầm, dẫn dắt chúng đệ tử tổn thương Hồ tiên, không cầu được tha thứ, chỉ cầu nàng có thể ở bên cạnh Thanh Hành, thì ra kẻ thù của nàng lại là sư phụ của người nàng yêu, nhưng như vậy thì đã sao, thù cha mẹ không thể không báo, cho dù nàng có hủy hoại tương lai của mình đi chăng nữa.

Lúc Thanh Hành nghe tin chạy tới thì thấy được một màn này, nhưng vẫn nhất quyết đem Hồ tiên trở về, không màng đến sự phản đối của người trong gia tộc, bái đường thành thân với nàng, tìm gian nhà nhỏ đem nàng giấu đi, lại đến một gian nhà khác tự nhốt mình lại, cưỡng bách mình không được gặp nàng.

Tình yêu này quá sâu nặng, Thanh Hành không khống chế được, mấy tháng một lần, lúc nửa đêm trộm đến tiểu trúc gặp thê tử, các trưởng lão tuy cảm kích nhưng cũng vô pháp, chỉ phải ngầm đồng ý. Sau khi thành thân năm thứ hai và năm thứ tư, Hồ tiên vì Thanh Hành hạ sinh hai nhi tử. Trưởng tử đặt tên Lam Hoán, tự Hi Thần. Con thứ đặt tên Lam Trạm, tự Vong Cơ. Hai đứa nhỏ đều kế thừa huyết thống Hồ tiên của mẫu thân, từ nhỏ đã có linh lực cường đại, màu lông tuyết trắng, thông tuệ ngoan ngoãn, trên dưới Lam gia vô cùng yêu thích.

Năm ấy, tin dữ của Ngụy Trường Trạch và Tàng Sắc truyền khắp tiên môn thế gia, biết được tin này Hồ tiên liền khẩn cầu phu quân cho nàng ra ngoài, nàng nhất định phải tìm được nhi tử của cố nhân, thay Tàng Sắc nuôi nấng, Tàng Sắc từng nhiều lần gửi thư cho nàng, nói mình yêu một người...... nói mình muốn thành thân..... sinh ra nhi tử, Hồ tiên vẫn chưa có cơ hội được gặp lại Tàng Sắc, nàng cảm thấy ăn năn vì đã từng nói những lời quá mức tàn nhẫn với Tàng Sắc, nàng muốn xin lỗi nhưng lại không biết nên viết như thế nào, càng sợ Tàng Sắc hỏi đến tình cảnh của mình.

Ngụy Anh được Lam mẫu mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ, được Lam phụ và Lam mẫu nuôi nấng. Tuy rằng thù hận của Hồ tiên và Lam sư phụ đã được Thanh Hành báo cho trưởng lão trong tộc, nhưng trưởng lão như cũ vẫn nói nàng không đáng tin, bọn họ cho rằng Hồ tiên bất quá là từ yêu nghiệt tu luyện mà thành, cha mẹ nàng có hại người hay không cũng không biết, không thể nghe lời nói từ một phía là nàng mà phán định Lam sư phụ sai, ai sai ai đúng chỉ đơn giản bốn chữ "ân oán tình thù", ai cũng không nói rõ được.

Sau khi mang Ngụy Anh về, Hồ tiên liền dỗ nó, đem Ngụy Anh giao cho đệ đệ của phu quân là Lam Khải Nhân nuôi nấng, dứt khoát trở về tự giam cầm chính mình ở Long Đảm Trúc.

Mới đến Vân Thâm, tiểu hài nhi rất an tĩnh, nên làm gì thì làm nấy, nên học gì thì học đó, vạn sự tiểu tâm cẩn thận, cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, thiên tư thông minh, phân biệt đúng sai, Lam Khải Nhân đối với Ngụy Anh cũng cực kỳ sủng ái, đem Ngụy Anh nuôi nấng dạy dỗ chung với hai cháu trai của mình.

Ngụy Anh mỗi ngày cùng hai tiểu ca ca cùng ăn cùng ở, chăm chỉ học tập, mỗi tháng cũng đi theo đến Long Đảm Trúc gặp chủ mẫu Lam gia, Lam mẫu tính tình ôn nhu, ôm lấy A Hoán và A Anh bổ nhào vào trong ngực, một bên trêu đùa A Trạm ngượng ngùng, ba hài tử nho nhỏ sẽ ngâm thơ cho nàng nghe, hoặc là kể cho nàng gần đây xảy ra chuyện thú vị gì, hoặc là oán hận thúc phụ nghiêm khắc như thế nào, phạt A Anh chép bao nhiêu lần gia quy.

Lam mẫu luôn cười đem ba đứa nhỏ ôm vào trong ngực, hôn lên trán bọn nhỏ, khen bọn nhỏ thật thông minh, thật ngoan, sau đó một ngày ấm áp ngắn ngủi lại qua đi, đỏ mắt chia lìa, chờ tháng sau lại gặp.

Những ngày hạnh phúc như vậy cũng thực ngắn ngủi, lúc Ngụy Anh không đầy sáu tuổi, Lam Trạm vừa mới sáu tuổi, Lam mẫu ngã bệnh qua đời, quá mức đột ngột, ai cũng không biết vì sao thân thể Hồ tiên lại yếu ớt như vậy, dễ dàng hương tiêu ngọc vẫn, ấu tử còn nhỏ, không biết cái gì gọi là "không còn nữa", Lam Hoán lớn hơn một chút đành phải trộm rơi lệ, một mặt miễn cưỡng cười trấn an hai đệ đệ.

Ngụy Anh tuy rằng khổ sở, nhưng cũng sẽ ngoan ngoãn mà bồi bên người Lam Trạm, từng chút từng chút xóa tan bóng ma mất đi mẫu thân của y. Thẳng đến chín tuổi năm ấy, Thanh Hành vẫn luôn sống trong dày vò cùng tự trách qua đời vì tâm bệnh, Lam Khải Nhân xử lý hậu sự của huynh trưởng, cũng lấy sức của một người xử lý sự vụ trên dưới đại gia tộc, thật sự không có thời gian chăm sóc coi chừng ba đứa nhỏ.

Lúc này gia chủ Vân Mộng Giang thị Giang Phong Miên đến bái phỏng Vân Thâm Bất Tri Xứ, đề nghị đón Ngụy Anh về Liên Hoa Ổ, nói ở Liên Hoa Ổ hắn cũng có một hài tử tuổi xấp xỉ Ngụy Anh có thể bồi Ngụy Anh chơi, còn có canh sườn củ sen, hỏi Ngụy Anh có nguyện ý cùng hắn trở về Liên Hoa Ổ hay không.

Ngụy Anh biết thúc phụ ngày ngày vất vả, không muốn mình mang thêm phiền toái cho Lam gia, liền đáp nguyện ý, nhưng Ngụy Anh lại không yên lòng tiểu ca ca Lam Trạm mình thích nhất, liền đi tìm Lam Trạm, hỏi Lam Trạm một chút, dỗ Lam Trạm về sau phải nghe lời Hoán ca ca và thúc phụ, bởi vì Ngụy Anh muốn đi cùng Giang thúc thúc rồi, đương nhiên không hỏi đối phương có luyến tiếc mình hay không, Lam Trạm đỏ hốc mắt mà hung hăng nhìn chằm chằm Ngụy Anh, sau đó biến thành tiểu bạch hồ đem mình cuộn thành một đoàn, chôn đầu trong bộ lông trắng tuyết không nói một lời, mặc kệ thỏ con dỗ như thế nào tiểu bạch hồ cũng không đáp một chữ, thỏ con cho rằng mình chọc giận ca ca khiến tiểu bạch hồ không vui, liền mất mát rời đi, theo Giang thúc thúc về Vân Mộng. Khi đó Ngụy Anh còn nghĩ lúc nào rảnh sẽ tới tìm tiểu ca ca chơi, cũng không biết Vân Mộng cách Cô Tô ngàn dặm, lần từ biệt này chính là 6 năm.

Editor: Ngáo

Đã đăng: 20:39 - 15/05/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro