Phần 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1.2

Thẳng đến năm mười lăm tuổi, Ngụy Anh lòng tràn đầy vui mừng mà đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, bị sư đệ kiêm bạn đồng hành chơi từ nhỏ Giang Trừng cười hắn rất giống tiểu cô nương đi gặp người trong lòng.

Lam Khải Nhân nhìn Ngụy Anh trở nên bất hảo bất kham, căn bản vô pháp liên tưởng hắn đến tiểu đoàn tử nho nhỏ nghe lời lúc trước, thậm chí nhiều lần thở dài hối hận, sớm biết như thế đã không đồng ý để Giang Phong Miên đem Ngụy Anh đi, nếu Ngụy Anh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, được Lam Khải Nhân dạy dỗ nhiều năm hẳn là sẽ hình thành một bộ dáng khác.

Ngụy Anh không biết Lam Trạm vì sao đối với việc gặp lại hắn không có nửa phần vui mừng, ngược lại đối với hắn vô cùng lãnh đạm bản khắc, nhưng hắn cũng không nhụt chí, ngược lại ngày càng không biết mệt mà trêu chọc y, từ Lan Thất đến Tàng Thư Các, từ Tàng Thư Các đến Lãnh Tuyền, hắn luôn không màng Giang Trừng châm chọc, khăng khăng dính lấy Lam Trạm.

Ngụy Anh cảm thấy Lam Trạm đối với hắn không giống như với những người khác, nhưng lại không biết chỗ nào không giống. Sau đó Lam Hoán nói cho hắn biết: "Sau khi đệ đi, Vong Cơ khóc, khi mẫu thân qua đời nó không khóc, phụ thân qua đời nó cũng không khóc, từ nhỏ nó đã không muốn lộ ra cảm xúc của mình, cho dù bi thống đến cực điểm cũng nhẫn nại, nhưng đệ rời đi, nó không nhịn được, nó nói với ta "Huynh trưởng, về sau chỉ còn một mình ta." Ta dỗ nó, nói sẽ ở bên nó, thúc phụ cũng ở bên nó, nhưng nó vẫn bướng bỉnh lắc đầu, nói "Mọi người và A Anh không giống nhau". Lớn lên một chút, ta tường nhìn thấy nó viết đầy trang giấy tên của đệ, thậm chí còn chạy đến phòng bếp đứng trên băng ghế nấu ăn, chỉ vì đệ nói muốn nếm thử canh sườn củ sen mà Giang thúc thúc nói, nó mới bao lớn, có khi bị lửa đốt đến, bị dầu bắn lên, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, nó nói, hy vọng về sau có thể làm cho đệ ăn. Càng lớn Vong Cơ càng trầm mặc ít nói, không nói chuyện với ai trừ ta và thúc phụ, ta nhiều lần khuyên nó kết giao bằng hữu nó cũng không chịu, 5 năm sau khi đệ rời đi, Vong Cơ hỏi ta "Có phải Ngụy Anh sẽ không trở lại", "Hiện tại bộ dáng Ngụy Anh như thế nào", "Ngụy Anh ở Liên Hoa Ổ có vui vẻ không", ta không đáp được, hỏi nó vì cái gì đã lâu như vậy còn thương nhớ đệ, nó không đáp, khuôn mặt nhỏ lại phá lệ đỏ lên. Đến khi nghe nói đệ tới, ta mới từ trong đôi mắt bình tĩnh ảm đạm của Vong Cơ nhìn thấy một chút vui sướng, đệ tới nghe học, ngoài mặt Vong Cơ đối với đệ có chút lãnh đạm, kỳ thật trong lòng lại thập phần vui vẻ, nhưng nó vẫn luôn cho rằng lúc trước đệ rời đi là vì không thích ở cùng nó nữa, mà hiện tại thích trêu đùa với nó cũng chỉ là vì chơi vui. Bất quá theo ta nghĩ, Vô Tiện, đệ đối với Vong Cơ cũng không giống đối với những người khác, có lẽ đệ còn nhỏ, không hiểu tình yêu là gì, nhưng Vong Cơ lại ôm cảm tình không nên có với đệ, cho nên nếu đệ cũng thích nó, thì nên cho một phần đáp lại, nếu không thích, sau này vẫn nên bảo trì khoảng cách, rốt cuộc thân là huynh trưởng, ta không muốn đệ đệ lâm vào bi thương quá sâu."

Mới đầu, Ngụy Anh quả thực không hiểu yêu là gì, hắn chỉ đơn thuần mà muốn ở bên Lam Trạm, muốn thân cận với y một chút, muốn nhìn y vì hắn mà toát ra cảm xúc không giống nhau, muốn xem y vì bị hắn trêu chọc mà mất phong độ, Lam Hi Thần đã đánh thức hắn, làm hắn không thể không suy xét đến vấn đề này, thậm chí truyền thư hỏi sư tỷ Giang Yếm Ly, "Một người vì sao lại thích một người khác? Nếu có một người như vậy, thấy y tâm sẽ liền nhảy nhót, nghe thấy tiếng y liền cảm thấy thỏa mãn, thậm chí nhịn không được muốn tới gần y, thân cận y, ở bên cạnh y liền cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cảm thấy y là người đẹp nhất trên đời, nhìn như thế nào cũng không đủ, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh y không bao giờ lìa xa..... một người như vậy, rốt cuộc là như thế nào trong lòng người kia?"

Giang Yếm Ly rất nhanh hồi âm cho hắn, "Là Lam nhị công tử đi, ở Liên Hoa Ổ mấy năm nay, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ nghe đệ nhắc tới y, mỗi khi nhắc tới tên y, biểu tình của đệ sẽ trở nên thực nhu hòa, như là nhớ nhung, lại như khát khao, giống như tỷ đối với Kim công tử vậy....... Tiện Tiện có phải thích Lam nhị công tử rồi hay không? Tiện Tiện ba tuổi của chúng ta trưởng thành rồi nha."

Ngụy Anh tinh tế suy tư, cảm giác không chân thật, giống như Giang Trừng nói, vì cái gì hắn vừa nhìn thấy Lam Trạm liền tựa như một tiểu cô nương đã phát xuân (dậy thì), một khi nói chuyện cùng Lam Trạm liền không nhịn được ngữ khí làm nũng, làm Giang Trừng nghe xong liền nổi da gà. Thì ra hắn thật sự thích Lam Trạm sao, từ ỷ lại khi còn bé, cho tới tình đậu sơ khai bây giờ, chỉ cần nghĩ đến cái tên "Lam Trạm" này thì liền không khống chế được khóe môi nâng lên, cảm thấy thực vui vẻ, rất muốn nghe đối phương cũng gọi tên hắn, nhất định sẽ là thanh âm êm tai nhất trên đời.

Vì thế, một lần trộm xuống núi về, Ngụy Anh ở trên bờ tường Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp Lam Trạm, lúc y xông lên đoạt rượu, hắn cười hì hì đứng tại chỗ hỏi, "Lam Trạm, có phải ngươi thích ta không?"

Động tác của bạch y thiếu niên cứng ngắc tại chỗ, bóng đêm che đi phiếm hồng trên vành tai tuyết trắng.

Ngụy Anh nhìn Lam Trạm ở đối diện cắn môi không đáp, tiến đến trước mặt y, nghiêng đầu, nháy mắt, mềm mại hỏi y, "Chẳng lẽ là ta hiểu sai ý? Hay là Lam nhị công tử chờ ta thổ lộ trước?"

Vầng trăng từ ánh mây chui ra, tò mò nhìn đôi thiếu niên.

Ánh trăng bàn bạc quét tới, Ngụy Anh thấy rõ kinh ngạc trong mắt thiếu niên trước mặt, y nắm quyền, hô hấp run lên nhè nhẹ, dường như không tin vào những gì mình vừa mới nghe, hay là cho rằng người trước mặt chỉ đang đùa giỡn.

Ngụy Anh đột nhiên nhào tới, đem Lam Trạm kéo xuống bờ tường, ngã lên bãi cỏ mềm mại, tường cũng không cao, cho nên không đau.

Hắc y thiếu niên yên lặng nhìn về phía con ngươi đạm sắc của bạch y thiếu niên ngăn chặn mình, ma xui quỷ khiến hôn lên, cái hôn như chuồn chuồn lướt nước, lại kích thích ngàn tầng sóng biển trong đáy lòng thiếu niên.

Hắc y thiếu niên nói, "Lam Trạm, ta thích ngươi quá làm sao bây giờ, ta vừa mới phát hiện, thì ra ta vẫn luôn thích ngươi như vậy, nhưng mà ta thật cao hứng a."

Bạch y thiếu niên khiếp sợ mà nhìn hắn hồi lâu, đôi môi run run hỏi ra, "Ngươi nói thích....... Là......." Y không biết nên hỏi như thế nào, vì thế hồi lâu cũng không đáp lời hắn, cắn răng một cái lại nói, "Ngụy Anh, tuổi ngươi còn nhỏ, không cần suy xét đến chuyện này."

Y cho rằng hắc y thiếu niên chỉ là xúc động nhất thời, kỳ thật hắn lại đang tự hỏi làm thế nào mới tốt, mới có thể để cho y tin mình.

Hắc y thiếu niên miệng cười như hoa đào, lại hôn hôn lên khóe môi bạch y thiếu niên, chậm rãi nói, "Lam Trạm, ngươi xem ta..... năm chín tuổi, ta rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ là bởi vì không muốn gây thêm phiền phức cho thúc phụ, không muốn gây thêm phiền phức cho Lam gia, hơn nữa khi đó ta còn cho rằng ngươi chê ta lắm lời, chê ta phiền phức."

"..... Không có."

"Được rồi, hiện tại ta biết ngươi không có, nhưng đối với người mình để ý sẽ khẩn trương, sẽ bất an nha. Hơn nữa khi đó ta còn không hiểu, ta cho rằng lúc nào muốn gặp ngươi đều có thể tới tìm ngươi, lại không biết Vân Mộng xa Cô Tô như vậy, mà ta cũng không muốn quá mức tùy hứng, gây thêm phiền toái cho Giang thúc thúc. Mấy năm nay ta rất tốt, Giang thúc thúc và sư tỷ đều rất tốt với ta, Ngu phu nhân miệng dao găm tâm đậu hũ, kỳ thật đối với ta không tồi, còn có Giang Trừng, tuy rằng có chút biệt nữu, nhưng cũng quan tâm ta...... nhưng mà ta vẫn không thực sự vui vẻ, ta vẫn luôn nhớ ngươi, lúc nghe nói được tới đây nghe học, ta hưng phấn đến vài hôm không ngủ được, nghĩ đến có thể nhìn thấy ngươi liền cảm thấy vui vẻ không thôi, thậm chí còn nghĩ đến dáng vẻ khi lớn lên của ngươi, sẽ là bộ dáng tuấn tú như thế nào, rốt cuộc nhìn thấy ngươi, nhưng mà ngươi so với tưởng tượng của ta quả thực không giống nhau, tuấn mỹ thanh nhã, làm ta vừa nhìn thấy ngươi liền muốn ở gần ngươi thêm chút nữa, nhưng mà ngươi luôn lãnh đạm a Lam Trạm, không muốn đáp lại ta, vì ngươi luôn làm lơ ta nên ta đành phải nghĩ nhiều cách hấp dẫn sự chú ý của ngươi, tuy rằng mỗi lần đều chọc cho ngươi tức giận, thậm chí kêu ta 'cút', nhưng mà rất kỳ quái, ta cảm thấy ngươi không thực sự tức giận với ta, cho nên càng muốn ngươi lộ ra nhiều biểu tình không giống nhau. Giang Trừng nói ta thiếu đòn, nói ta 'biết rõ Lam Vong Cơ chán ghét ngươi nhưng ngươi lại luôn trêu chọc người ta', nhưng mà ta chính là không nhịn được, vừa thấy ngươi liền nhịn không được vui mừng trong lòng, muốn chạy đến trước mặt ngươi, đem hết thảy mọi chuyện thú vị trên đời nói với ngươi, chẳng sợ ngươi không đáp lại ta, chỉ muốn nhìn ngươi, ngẫu nhiên nghe ngươi nói mấy chữ, liền sẽ cảm thấy trong lòng được lấp đầy..... Gần đây, ta rốt cuộc cũng rõ ràng cảm xúc này......."

Ngụy Anh cúi đầu xuống, để sát vào tai bạch y thiếu niên, nhẹ ngữ, "Tên là thích."

Hắn ngẩng đầu, cười đến rạng rỡ, "Ngươi đặc biệt tốt, ta thích ngươi."

"......"

"Hoặc là nói, tâm duyệt ngươi, yêu ngươi, muốn ở bên ngươi cả đời, vĩnh viễn không rời xa nhau, muốn ngươi ôm ta một cái, thân thân ta, ngươi muốn làm gì với ta ta đều thích, nếu ngươi cũng giống như vậy, có thể hay không....."

Lời còn chưa dứt, thoáng chốc trời đất quay cuồng, bạch y thiếu niên đem hắn đè dưới thân, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn được ánh trăng thấm vào đến tỏa sáng, bức thiết mà nghĩ đến điều gì đó.

"Thích ngươi." Y ôm lấy hắc y thiếu niên.

"Tâm duyệt ngươi."

Một cái hôn dừng trên má, nhu nhu làm ngứa ngáy nhân tâm.

"Yêu ngươi."

Cái hôn tiếp theo dừng ở giữa mày.

"Muốn ở bên ngươi cả đời, vĩnh viễn không rời xa nhau."

Hai đôi môi chặt chẽ quấn quýt lấy nhau, hơi thở say lòng người lan tràn.

"A Anh". Xưng hô y gọi hắn khi còn nhỏ.

"Đáp ứng ta, không cần lại rời đi, được không?"

Lồng ngực chặt chẽ tương dán, thiêu đốt tình ý trên mặt cỏ lạnh lẽo, giờ khắc này, hai trái tim tránh cũng không thể tránh.

********

Ngày thứ hai, Ngụy Anh tỉnh lại trên giường trong Tĩnh Thất, bên người chính là Lam Trạm đang ôn nhu nhìn hắn, nhất thời tâm hỉ, nhịn không được câu lấy cổ người nọ muốn được một cái hôn ngọt ngào.

Thời gian sau đó giấu giếm Lam Khải Nhân, Giang Phong Miên, giấu mọi người, khoảng thời gian yêu trộm là thuần túy tốt đẹp nhất của thiếu niên.

Linh Thố trong tộc sau khi gặp được người khuynh tâm mới có thể bắt đầy kỳ phát tình định kỳ. Nhưng khác với thỏ bình thường, kỳ phát tình của Linh Thố mỗi năm chỉ có một lần, mỗi lần liên tục trong vòng bảy ngày, nhiều thì chín tháng một lần, mà Linh Thố bất luận là giới tính gì đều có thể thụ thai, ở kỳ phát tình đầu tiên cực dễ thụ thai, nhưng Ngụy Anh cũng không biết, không có ai dạy hắn việc này, Lam Trạm càng không biết.

Hai người sau khi đã rõ tình ý của đối phương, vẫn luôn không chịu cùng người trên giường triền miên, chỉ vì y cảm thấy tuổi còn quá nhỏ, sợ mình không đủ thành thục mà tùy tiện làm hắn bị thương.

******

Đảo mắt đã qua chín tháng, thiếu niên đối mặt với người yêu thống khổ dày vò cùng giãy giụa, lần đầu tiên Lam Trạm cảm thấy thất thố, Hồ tiên không có kỳ phát tình, y không biết xử lý tình huống này như thế nào, vào lúc này 'muốn' hắn, thật sự tốt sao?

Lam Hoán không nghĩ tới đệ đệ hỏi mình vấn đề này, Lam Hoán sớm đã nhìn ra không khí ái muội không thôi của hai người, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, hỗ trợ ở bên thúc phụ đánh yểm trợ, nhưng đối với vấn đề này, đệ đệ không hiểu, Lam Hoán cũng không hiểu, đều là thiếu niên ngây thơ, từ nhỏ quy phạm đoan chính, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, không biết nên đi đâu tìm hiểu sự tình này, càng miễn bàn đến với kỳ phát tình của Linh Thố.

Lam Hoán chỉ có thể suy xét có nên tiếp tục gạt thúc phụ hay không, một mặt đáp ứng giúp đệ đệ đến Cấm Thư Thất tìm thử xem có ghi chép liên quan đến vấn đề này của Linh Thố hay không.

Lam Hoán nói với Lam Trạm, "Việc này ta không hiểu, nên không có cách điều chế giải dược, cho nên Vong Cơ, nếu đời này đệ thật sự nhận định đệ ấy, sớm viên phòng cũng chưa chắc không thể, nếu Vô Tiện đệ ấy nguyện ý, đệ hẳn là không muốn nhìn thấy đệ ấy thống khổ như vậy."

Lam Trạm cảm tạ huynh trưởng giúp y xin phép thúc phụ cho y và Ngụy Anh không đến nghe giảng mười ngày, bởi vì suy xét khả năng kỳ phát tình sẽ kéo dài, cần mấy ngày tĩnh dưỡng. Lam Khải Nhân nghe xong liền tức giận đến suýt chút nữa đổ bệnh, nhưng việc đã đến nước này ông cũng vô lực vãn hồi, chỉ đành lệnh Lam Trạm sau đó tới từ đường lãnh phạt, rồi sau đó một mình quỳ gối trước linh vị tổ tiên và huynh trưởng, tự hối không dạy dỗ bọn nhỏ tốt.

Lam Trạm thiết lập kết giới bên ngoài Tĩnh Thất, cơm mỗi ngày ba bữa đúng giờ đưa đến, cho dù cố ý giấu giếm nhưng mà cũng không có cách nào giải thích được, thực nhanh chóng chúng học sinh và các lão tiền bối của Lam gia đều biết việc hai người tự định chung thân.

Nhưng mà Lam Trạm đã bất chấp như vậy, trở lại Tĩnh Thất thấy Ngụy Anh, thấy trên giường chỉ có một tiểu hắc thố bằng bàn tay, lỗ tai rũ xuống, đem chính mình co thành một cục lông nhung, thống khổ mà phát run, đối với sự khuyên nhủ dỗ dành của Lam Trạm đều không nghe thấy, nhìn dáng vẻ là không nghe lọt tai.

Lam Trạm hóa thành bạch hồ ly lớn nửa thước, đầu tiên là dùng miệng củng củng thỏ nhỏ, sau đó dùng thân thể của mình cùng cái đuôi to xù xù lông đem thỏ nhỏ cuốn vào trong ngực, mềm nhẹ mà liếm lông nhung của thỏ nhỏ, dùng nội lực đem thanh âm trực tiếp truyền vào ý thức của thỏ nhỏ, "Ngụy Anh, là ta, có thể biến trở về được không?"

Thỏ nhỏ gian nan mà ngước mắt nhìn bạch hồ ly lớn hơn mình rất nhiều, suy yếu gật đầu, chỉ là trong kỳ phát tình, lỗ tai và đuôi không thể che dấu, thiếu niên có thêm hai chiếc tai thỏ mềm mại trên mái tóc đen trần trụi nằm trên người bạch hồ ly, cả người bị tình dục chi phối, mị nhãn như tơ, hơi thở nóng bỏng, bạch hồ ly nháy mắt hóa thành hình người, đem thiếu niên đè dưới người.

Editor: Ngáo

Đã đăng: 20:56 - 16/05/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro