Phần 2.2 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 2.2 (H)

Rốt cuộc chịu đựng đến nút kết thứ tư, Ngụy Anh mang theo khẩu khí hung hăng cọ qua, sau đó kinh hô một tiếng, miễn cưỡng chống đỡ eo nhũn ra, đứng đó run rẩy bình phục một hồi lâu mới bám vào người bên cạnh đứng vững chút, lấy lòng nhìn y, đôi mắt hoa đào xinh đẹp động tình lấp lánh ánh nước, lông mi ướt đẫm chớp chớp, sắc mặt ửng đỏ, khóe môi hơi cong lên, tựa như một đứa nhỏ muốn kẹo, cho dù bị dục vọng kéo vào vực sâu cũng vẫn duy trì phần linh khí hồn nhiên kia, khiến hô hấp người ta cứng lại, không cẩn thận sẽ rơi vào con ngươi sâu thẳm kia, không muốn thoát ra.

Lam Trạm lại gần hôn lên tai thỏ trên đầu hắn, đôi tai hắc mao nhung rất mẫn cảm, chỉ cần cảm nhận được chút nhiệt khí liền không chịu nổi mà run lên, mất khống chế ô a vài tiếng, cả người mềm nhũn mà ngã lên người Lam Trạm, nhưng mà như thế nào cũng không thể trốn thoát khỏi khoang miệng ấm áp ướt át của tiểu hồ tiên kia. Lam Trạm bị tai xù lông cọ đến môi hơi ngứa, sau đó mở miệng trừng phạt, ngậm lấy tai thỏ kia, ấm áp, mềm mại, bọc một tầng lông tơ tinh tế khiến nhân tâm ngứa ngáy, tai còn lại cũng bị ngón tay thon dài nhẹ nhàng vân vê, đem mỗi sợi lông tơ xoa qua, vuốt ve mỗi một mao mạch, khiến cho người kia càng ngày càng đỏ ửng, hồng đến có thể tích huyết.

Cả người Ngụy Anh mềm đến không đứng vững được, đôi tai thỏ đáng thương bị bắt nạt, như con bướm bị nắm cánh, theo bản năng muốn tránh thoát gông cùm xiềng xích của đối phương.

"Ngụy Anh."

Lam Trạm ngậm lỗ tai hắn, thấp giọng gọi hắn, xương cốt trên người thỏ con đều như không còn, trong miệng không ngăn được hừ hừ, thậm chí không nhịn được đung đưa eo của mình, phần hông cọ xát lên nút kết thứ tư vừa vượt qua, lưu lại vệt nước ái muội, mũi chân thoải mái mà cọ trên sàn, trong miệng còn không ngừng xin tha.

Sợ đem người khi dễ đến quá tàn nhẫn, Lam Trạm dừng động tác lại đúng lúc, sau đó khôi phục tư thế nắm bàn tay, vỗ nhẹ eo, muốn hắn tiếp tục đi về phía trước.

Nhiệt độ ấm áp trên đỉnh đầu rời đi, Ngụy Anh ngốc lăng cả người một lát, ngơ ngác mà run run lỗ tai còn ướt át, dường như chưa kịp phản ứng tình cảnh hiện tại, còn chưa được trấn an vừa lòng, từ yết hầu thỏ con phát ra tiếng oán giận nho nhỏ, cũng không nghĩ tới việc phản kháng, cưỡng bách chính mình nhấc lên chút sức lực, nghe lời tiếp tục đi về phía trước.

Ngọn lửa tình dục làm thân thể hắn nóng lên mệt mỏi, cho nên đi được vài bước, Lam Trạm không thể không ôm lấy eo giúp hắn đi tiếp. Cảm thụ được thỏ con trong lòng mình lần lượt run rẩy sau đó trầm thấp mà gọi tên y.

Sau khi đi qua cái kết thứ tám, hai chân Ngụy Anh đã bắt đầu co rút, mũi chân căng chặt không thể duỗi thẳng mà thả lỏng, thậm chí có một tia nước bọt không tự chủ được từ trên môi chảy xuống, được Lam Trạm ôn nhu liếm đi, sau đó thuận thế cho hắn một cái hôn trấn an nhợt nhạt.

Lần này bị nắm lấy chính là cái đuôi nhỏ phía sau run rẩy hồi lâu, tiểu cầu mao nhung màu đen ở trong bàn tay ấm áp run rẩy nhưng trong lòng lại thỏa mãn, vui mừng vô cùng, nhịn không được hơi nhếch mông lên, đem cái đuôi mẫn cảm hướng vào tay người nọ, hận không thể để y dùng lực niết mới tốt.

Cái đuôi tròn này cảm xúc cực tốt, Lam Trạm nhịn không được mà một nặng một nhẹ vuốt ve, một bên niết còn một bên hôn lên đầu vai oánh bạch mượt mà, khi thì mút hôn khi thì liếm cắn, lưu lại từng vệt đỏ bắt mắt trên làn da trắng nõn, thiếu niên linh tú lớn lên trong hồ nước, làn da được tẩm bổ cực tốt, sờ lên như tơ lụa mềm mại thượng hạng, trắng trẻo trơn mượt, bị nước bọt thấm vào tản ra vầng sáng nhàn nhạt, trơn mềm đến thập phần chọc người trìu mến, hơi dùng lực một chút liền để lại dấu vết ái muội.

"Ô...... ân......"

Thật thoải mái, mỗi một lần đụng vào đều làm hắn kích động không thôi, rất thích người này, muốn cho y đối với mình làm bất cứ chuyện gì cũng được, muốn càng thân mật, càng gần gũi, tầng tầng gợn sóng trong cơ thể quay cuồng, trong lòng như bị lấp đầy, chỉ hận không thể vĩnh sinh vĩnh thế đều dính lấy người này ở bên nhau mới tốt.

Lam Trạm nhéo cái đuôi nhỏ của thỏ con, đẩy người nhẹ nhàng tiến về phía trước, con ngươi đẹp đẽ của Ngụy Anh mở to, phảng phất như toàn bộ lỗ chân lông trên người đều bị sờ đến nổ tung, hồi lâu mới phì phò thở ra, hỏi một câu, "Ngô...... Lam, Lam Trạm ngươi, ngươi có thể buông ra trước không?"

"Không."

Cái đuôi bị nắm chặt, giống như mệnh môn bị nắm giữ, chân hắn đã hoàn toàn không có sức lực, chỉ phải đáng thương vô cùng mà nhìn đối phương, ý đồ làm nũng để đổi lấy sự dịu dàng của y, "Lam nhị ca ca, ca ca tốt, ngươi giúp ta được không?"

Một tiếng này gọi thẳng vào trong lòng Lam Trạm, trong nháy mắt mềm mại đến rối tinh rối mù, bị mị thái của đối phương kích thích đến khóe mắt thanh thiển cũng nhiễm màu hồng phấn, say mê mà nhìn hắn trong chốc lát, khe khẽ thở dài, sau đó hỏi, "Ngươi chắc chắn muốn ta giúp ngươi?"

"Muốn!"

"Được."

"A.......a a a........."

Rất nhanh Ngụy Anh liền hối hận, hắn không nghĩ tới Lam Trạm thế nhưng nắm chặt eo hắn, dùng lực đạo cường ngạnh đè hắn xuống rồi nhanh chóng đi về phía trước, làm bộ phận giữa đùi hắn hung hăng cọ qua vài cái nút kết liên tiếp, hậu huyệt cũng bị ma sát đến, giữa hai chân đã không chịu nổi kích thích quá mức này, lại quá mức sảng khoái, bức hắn nức nở khóc ra, thút thít kêu gào xin tha, hai chân run rẩy không thể đứng thẳng, đuôi mắt vốn đỏ thắm hiện tại càng thêm diễm lệ như nhiễm son phấn, làm lòng người không khỏi sinh tạp niệm.

"Ngụy Anh!" Lam Trạm mềm nhẹ mà vuốt lưng hắn, giúp hắn thuận khí, "Có khỏe không?"

Thỏ con nửa dựa trong ngực y, con mắt khóc đến đỏ hồng hàm chứa vài phần oán trách, một bên phát run một bên khụt khịt nói, "Ô....... Lam Trạm, ngươi quá lợi hại, muốn đùa chết ta! Sao ngươi, hô....... Sao ngươi lại như vậy......."

"Xin lỗi." Lam Trạm rũ mặt mày xuống, nói nhỏ, "Ta cho rằng ngươi sẽ thích."

Ngụy Anh hoãn hoãn lửa đốt khoái cảm trong cơ thể, thân mật mà cọ cọ cằm y, cười nhạt đáp, "Ngươi không cần nói xin lỗi với ta, thật ra ta....... Rất thoải mái, nhưng mà quá kích thích, phía dưới của ta chịu không nổi a, muốn ngươi sờ sờ cho ta, ngươi xem hiện giờ ta bị treo ở đây, thật là khó chịu a, vừa rồi thiếu chút nữa ta, thiếu chút nữa đã ra."

Lam Trạm hôn xuống khuôn mặt ửng hồng nhu nhu của hắn, dỗ dành nói, "Nhanh."

Ngụy Anh giương mắt nhìn, phía trước còn lại ba nút kết, chiêu này của Lam Trạm xem như đau dài không bằng đau ngắn, cứ như vậy rất nhanh hắn đã đi đến bên giường, có thể thoải mái dễ chịu mà nằm xuống, hưởng thụ an ủi của Lam Trạm.

"Vậy Lam nhị ca ca thưởng cho ta một chút ngon ngọt đi."

Lam Trạm gật đầu, vỗ về hai vai Ngụy Anh, đem thân trên của hắn hơi hơi chuyển hướng về phía mình, sau đó hơi cúi người xuống, hàm trụ đầu vú trước ngực hắn.

"A! Không cần........."

Ngụy Anh run rẩy kịch liệt, nếu không phải thân thể được người đỡ lấy chỉ sợ đã trực tiếp ngã xuống. Sáu ngày trước điên loan đảo phượng, Lam Trạm cơ hồ đối với hồng anh trước ngực Ngụy Anh thập phần chấp nhất, mỗi lần đều phải ngậm trong miệng hết gặm lại liếm, hoàn toàn không biết khống chế lực độ, đến bây giờ trên đó vẫn còn dấu răng chưa tan, hai viên núm vú đáng thương bị gặm cắn mà sưng đỏ bất kham, chạm nhẹ một cái liền đau đớn không thôi, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy quá mức kích thích, càng đau càng khát vọng đối đãi thô bạo.

Đầu lưỡi linh hoạt vòng quanh núm vú nhẹ vân vê khiêu khích, chốc lát lại bị ngậm vào lôi kéo, bức cho Ngụy Anh phát ra từng trận than khóc vừa vui sướng vừa thống khổ, thân thể phát run muốn tránh thoát nhưng không được cũng không dám. Khoang miệng ấm áp đem thù du hơi lạnh hoàn toàn ấp nhiệt, lỗ sữa cũng bị liếm mở, co rúm lại bị mặt lưỡi thô bạo cọ xát qua, kích thích vòng eo hắn run rẩy, sung sướng đến da đầu tê dại, đột nhiên không kịp phòng ngừa, Lam Trạm dùng sức cắn xuống, cảm giác đáng sợ lại tới nữa, phảng phất như từ đầu đến chân bị lôi điện bổ một cái.

"A a a a......."

Hạ thân giữa hai chân nhịn không được đột nhiên run lên, dương vật non nớt phấn nộn đằng trước bắn ra một cỗ bạch trọc, một phần dính lên dây thừng, một phần dính lên áo ngoài sạch sẽ trắng nõn của Lam Trạm, đem quy phạm đoan chính ngày thường của người này tất cả tan rã, nhìn qua thật sự dâm mi ái muội.

Ngụy Anh thực sự không còn sức lực, cũng không chịu nổi tra tấn treo giữa không trung này, sau khi thoáng bình phục, hạ quyết tâm, dứt khoát đẩy Lam Trạm ra, cắn môi dưới, đột nhiên đi tới phía trước, hung hăng cọ qua ba nút kết cuối cùng rồi dựa vào một cỗ bốc đồng bổ nhào lên giường, nhưng hai chân không có sức leo lên, đáng thương hề hề rũ xuống run run, bờ mông đĩnh kiều theo hô hấp dồn dập của chủ nhân mà phập phồng lên xuống. Dĩ nhiên cả sức lực bò lên giường Ngụy Anh cũng không có, chỉ có thể ghé thân trên lên giường mà bất lực co rút thở dốc.

Một màn hoạt sắc sinh hương này khiến Lam Trạm nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, rồi sau đó nhanh chóng cởi áo ngoài ném xuống đất, hai bước tiến lên vỗ về cánh mông mượt mà lên đến eo lưng của người ta, ở trên lưng sờ soạng hai cái, người phía trước phát ra thanh âm oán trách làm nũng, khuỷu tay y nhấc lên, đem người hoàn toàn vững vàng bế lên giường.

Trong góc giường có một cái làn, Ngụy Anh không thấy rõ bên trong là gì, nghĩ đến theo như lời Lam Trạm nói chắc là đồ trợ hứng, cũng không biết chuẩn bị từ khi nào, lúc chuẩn bị có mặt đỏ tim đập, bên tai nhiễm phấn hồng hay không, nghĩ lại cảm thấy y cũng quá đáng yêu đi, rõ ràng nhất mực nghiêm khắc kiềm chế bản thân, quy phạm đoan chính, đã nhiều ngày ở cùng một chỗ với hắn làm việc này lại còn làm ra bộ dáng nghiêm trang tới lăn lộn hắn, còn chưa đính hôn hay thành hôn đã nhiều lần tham hoan, nếu Lam Khải Nhân hay thì không biết sẽ bị chọc giận thành cái dạng gì đây.

"Cười cái gì?"

"A?" Ngụy Anh ngây ra một lúc, mới phản ứng lại vừa rồi mình nghĩ đi đâu, lại nhịn không được bật cười, "Ta cười ngươi nha Lam nhị ca ca, ta tưởng rằng tiểu cũ kỹ ngươi cái gì cũng không hiểu, không nghĩ tới ta chỉ thuận miệng nói một câu ngươi liền thật sự tìm vật trợ hứng rất tốt, thật là khiến ta rửa mắt mà nhìn a."

"Ngươi, đừng lộn xộn."

"Ta lộn xộn cái gì a, Nhị ca ca đã là người của ta, như thế nào? Còn không cho ta động vào sao?"

Lam Trạm bị Ngụy Anh như dây leo quấn lên người, tư thế tao đến hô hấp dồn dập, bộ dáng hương mềm khả nhân lại ngoan ngoãn dính người này, quả thực giống như yêu tinh chuyên đi hút tinh khí, là loại mà người ta cam tâm tình nguyện để bị hút khô.

Ngụy Anh ôm lấy cổ y âm yếm, cười đến không dừng được, bờ mông mềm mại tròn trịa cố ý cọ lên vật giữa hai chân y đang bị vải vóc bao vây, hận không thể đem người này chọc ghẹo đến hoàn toàn mất lý trí, chỉ biết đem hắn hung hăng đè trên giường thao đến chết mới thôi.

"Đừng cọ."

Lam Trạm không thể nhịn được nữa, trực tiếp đem người ở trong ngực xoay người một cái, cánh tay dài duỗi ra, mang tới cái rổ có mấy đồ vật bên trong tới.

"Hahaha, ngươi cư nhiên dám đem bút lông cừu tới, không phải đó là bảo bối trong thư phòng của ngươi sao, nếu thúc phụ ngươi biết, hahahah, a~"

Bút lông cừu tốt nhất tinh tế mềm mại quét qua trên da ngứa đến cực điểm, núm vú vừa rồi mới bị tàn nhẫn đối đãi bị bút lông cừu đảo qua, bức cho thỏ con uyển chuyển rên rỉ yêu kiều, toàn bộ thân thể ở trong ngực Lam Trạm đột nhiên run lên, lại hoàn toàn thả lỏng, mặt mày toàn là ý cười.

Lam Trạm đem nhân nhi vặn vẹo như con cá chạch trượt xuống kéo lên trên, vén vạt áo trung y, nắm cổ chân tinh tế thon gầy dùng sức tách hai chân hắn ra quấn lên eo mình, đem toàn bộ thân thể hắn định trụ chặt chẽ, một tay nhàn rỗi từ dưới nách hắn xuyên qua vững vàng ôm lấy eo hắn, để phòng ngừa sau đó hắn quá mức kích động giãy khỏi ôm ấp.

"Thích không?"

Thanh âm trầm thấp phảng phất bên tai, kêu đến Ngụy Anh nhịn không được run nhè nhẹ, sau đó bàn tay ấm mềm xoa lên đôi chân đang bị cầm trụ của mình, nhiệt độ cực nóng xuyên thấu qua vải dệt truyền vào, thân mật khắng khít này khiến hắn trầm luân sa đọa.

"Ừm, rất thích, Lam Trạm, ngươi lại lộng lộng ta, phía dưới cũng muốn."

"Từ từ tới." Lam Trạm dỗ dành nói, "Sợ ngươi chịu không nổi."

"Chịu nổi." Ngụy Anh vặn vẹo eo mông, dùng ngón tay chỉ giữa hai chân, nói, "Ngươi tới, lộng nơi này."

"Thật sự?"

"Thật sự thật sự, Lam Trạm ngươi nhanh chút, ta muốn."

"Được."

Tui chỉ tìm được hình Thỏ Tiện à, vẫn chưa tìm được hình Hồ ly Kỷ TT_TT

Editor: Ngáo

Đã đăng: 20:01 - 19/05/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro