Phiên ngoại nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại nhỏ

Bảy năm sau.

Cuối thu, Vân Thâm Bất Tri Xứ nổi lên hơi lạnh, người trên giường nhẹ nhàng trở mình, không ngờ lại tự đánh thức mình, theo thói quen lấy tay sờ bốn phía, không cảm nhận được độ ấm quen thuộc, nghĩ đến hẳn là người nọ đến Lan Thất giảng bài rồi.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào có chút chói mắt, chọc cho thanh niên tuấn mỹ kia hơi mở mắt nhăn mi lại, đúng lúc truyền đến một chút cảm giác đói bụng, hắn ngồi dậy tùy tay lấy trung y bên gối, nửa tỉnh nửa mê tròng lên người, nhưng mà như thế nào cũng không sờ tới vị trí quen thuộc có hệ mang*, buồn ngủ kéo tới, hắn mở con ngươi, con ngươi màu tím đậm nổi lên thủy quang nhu nhu, lúc này hắn mới thấy rõ, trung y này là màu trắng, nhìn chung quanh một vòng, hắc y ở mép giường hôm qua trước khi ngủ cởi ra cũng không thấy, thay vào đó chính là gia bào thân thích bạch đế lam vân văn** của Lam thị, đây cũng không phải y phục của Lam Trạm, hai người tuy tuổi xấp xỉ, nhưng thân hình lại kém khá xa, người ta hằng năm chổng ngược luyện ra bờ vai to hơn hắn rất nhiều, vóc dáng cũng cao hơn hắn đôi chút, nhưng bộ y phục này hắn mặc vào rất vừa vặn, không giống như lúc trước mặc nhầm áo trong của Lam Trạm, xác thật không mặc lầm, giống như may riêng cho hắn hơn.

(*Hệ mang: chắc là cái dây thắt ngang eo của áo trắng mặc bên trong)

(**bạch đế lam vân văn: vải trắng, hoa văn hình mây màu lam)

Ngụy Anh gợi lên ý cười nhàn nhạt, Lam Trạm a Lam Trạm, thật là nhiều tiểu tâm tư. Không riêng việc trộm chuẩn bị gia bào cho hắn, còn cố ý dùng đàn hương huân qua, chỉ vì Ngụy Anh từng nói qua thích mùi đàn hương trên người y. Hít một ngụm thật sâu, xác thật rất dễ chịu, thấm vào ruột gan, chỉ là thiếu hương vị ấm áp quen thuộc, không khỏi có chút lạnh lẽo đơn điệu.

Hắn ngẫu nhiên sẽ giúp Lam Trạm mặc y phục, biết được cách mặc gia bào Lam thị, sau khi sửa sang một phen, soi gương đồng trong phòng buộc mạt ngạch dự phòng, mạt ngạch từ lụa tốt nhất thon dài, phía trên vải trắng thêu vân văn lam nhạt trộn lẫn linh lực, xuyên qua mái tóc dài, chỉnh tề mà cột sau đầu, tóc dài hơi rối, nhìn qua cả người đều nhu hòa không ít. Ngụy Anh đối với mình trong gương lộ ra một khuôn mặt tươi cười, gia bào Lam thị mặc trên người thật đúng là giống như hồi ức, có chút cảm giác tiêu sái không kiềm chế được, nhiều thêm dáng vẻ thư sinh đoan trang yên lặng, Lam Trạm nhất định sẽ vui mừng.

Giờ Tỵ (9h – 11h) tiếng chuông gõ vang, bụng kháng nghị kêu một tiếng. Ngụy Anh dời bước đến ngoại thất, quả nhiên trên thư án là một hộp đồ ăn, còn dùng linh lực giữ ấm, tầng thứ nhất là bánh bao thịt hình con thỏ, tầng thứ hai là ngó sen hộp cùng bánh tráng, tầng cuối là chè hạt sen với bột củ sen bọn nhỏ yêu thích, cùng với canh sườn củ sen Ngụy Anh thích nhất, đều là Lam Trạm tự tay nấu, sắc hương đều đầy đủ, bất quá trước khi dùng cơm, Ngụy Anh còn phải hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, nhiệm vụ vô cùng trọng yếu – đánh thức hài tử.

Nhìn về hướng ven tường, trong hai cái bình phong có hai cái giường gỗ nhỏ, một cái trống không, một cái có hai đứa nhỏ đang ngủ say, nghĩ đến đại nữ nhi cùng con nuôi Lam Nguyện được Lam Trạm mang đi nghe học, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng Lam Khải Nhân kiên trì muốn mưa dầm thấm đất từ nhỏ, dính nhiều thư hương khí một chút, yêu cầu Lam Trạm dưỡng bọn nhỏ thành "giờ Mẹo thức, giờ Hợi ngủ" giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Lam gia, cũng thường muốn mang bọn nhỏ đi nghe học. Lam Nguyện cần cù hiểu chuyện, tâm tính nữ nhi thì vẫn là đứa bé, thường quấn lấy Ngụy Anh cầu tình, nhưng hắn cũng không có biện pháp trợ giúp nữ nhi, rốt cuộc đây là yêu cầu mãnh liệt của thúc công con bé.

Đứa bé đầu tiên tới quá sớm khiến hắn và Lam Trạm không hề phòng bị, khi đó hắn mười lăm tuổi, chính mình vẫn là thiếu niên choai choai, dưới tình huống không biết thể chất mình mang thai câu lấy đạo lữ tiến vào nội khang, sau đó cảm thấy thân thể không khỏe khác thường mới từ trong miệng y sư biết được chính mình thai nghén, hoảng loạn mà nhảy cẫng lên, mới nhớ tới sách cổ trong di vật của mẫu thân, sau đó mới biết được tình huống thân thể của mình, mới vừa nhận được tin tức liền nháo tới phong ba, chọc đến tiên môn bách gia toái ngữ sôi nổi. Sau đó không lâu, Tông chủ Lam thị Lam Hi Thần tự mình mang theo 33 xe sính lễ, đến trước Vân Mộng Liên Hoa Ổ bái phỏng vợ chồng gia chủ Giang gia, thành tâm thành ý thay đệ đệ cầu thân, hai người định ra hôn ước, cũng tìm ngày tốt thành thân trong năm đó, hôn lễ tuy rằng không được xa xỉ như Kim thị, nhưng cũng là phong cảnh vô hạn, mấy năm sau, thậm chí mười năm còn được tiên môn bách gia nhắc đến say sưa.

Đứa bé đầu tiên của họ là nữ nhi, một tiểu bạch hồ ly ngọc tuyết đáng yêu, chỉ có lỗ tai cùng chóp đuôi là màu đen, đôi mắt giống Lam Trạm như đúc, là lưu ly thiển sắc, khi đó Ngụy Anh ôm nữ nhi của mình cười trêu chọc huyết thống của đạo lữ thật sự lợi hại, bọn họ đặt tên cho nữ nhi này là Lam Uyển, hiện giờ nàng đã sáu tuổi.

Sau khi thấy Ngụy Anh trải qua một lần sinh con đau đớn, Lam Trạm nói cái gì cũng không chịu cho hắn mang thai lần nữa, mỗi lần hắn muốn trong kỳ phát tình thụ thai thì trước sau kỳ phát tình y đều nửa bức bách hắn dùng một chén thuốc tránh thai.

Năm thứ hai sau khi thành thân, cũng chính là lúc hai người mười bảy tuổi, dã tâm của Kỳ Sơn Ôn thị đã sáng tỏ, bắt đầu làm khó dễ với tiên môn bách gia, đầu tiên là đốt Tàng Thư Các của Lam thị, lại bức đệ tử bách gia đến Kỳ Sơn tiếp thu giáo hóa hoang đường, ở đó con thứ của gia chủ Ôn gia – Ôn Triều tìm cách làm khó dễ mọi người, thậm chí bức thiếu niên tay không tấc sắt đối kháng với thượng cổ yêu thú Đồ Lục Huyền Vũ, không nghĩ tới bị hai người Lam Trạm và Ngụy Anh hợp lực chém giết, kinh sợ không được, Ôn thị dứt khoát trực tiếp lộ ra sắc mặt ghê tởm, dẫn người đi huyết tẩy Liên Hoa Ổ, lúc Lam Trạm và Ngụy Anh đuổi tới thì vợ chồng Giang thị đang bị trọng thương, hai người vận dụng tiên lực, hao tổn không ít tu vi mới bảo vệ được Liên Hoa Ổ, rồi sau đó không có mảy may thời gian nghỉ ngơi, kéo vết thương chồng chất với thân hình mệt mỏi trằn trọc khắp các chiến trường lớn nhỏ, trợ giúp tiên môn bách gia đối kháng đại quân Ôn thị, chiến tranh giằng co hai năm, cuối cùng Bão Sơn Tiên Tôn đạp mây trắng từ chân trời đến, linh quang lóa mắt vờn quanh thân, chân thần phóng thích linh áp đem phàm nhân kinh sợ sôi nổi quỳ xuống, mà ba người Lam Trạm, Ngụy Anh và Lam Hoán lại đứng vững vàng.

Tiên Tôn vốn không nên nhúng tay vào phàm thế, nhưng một tộc Ôn thị tùy ý đồ thán sinh linh, sát nghiệt sâu nặng, trái với vạn vật cân bằng của thế gian, Thiên giới chấp thuận nàng ra tay can thiệp, nàng coi Tàng Sắc là thân nữ (con gái ruột), Ngụy Anh là tôn nhi của nàng, về công về tư nàng đều phải ra tay.

Năm mười tám tuổi ấy, chi chiến phạt Ôn kết thúc, các đại thế gia tổn thất thảm trọng, càng có không ít gia tộc nhỏ chịu thảm sát diệt môn, may mà bốn nhà Lam, Giang, Kim, Nhiếp chủ lực tuy có bị thương, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Lại lần nữa trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Uyển được giao cho nhũ mẫu nuôi dưỡng hai năm suýt chút nữa không nhận ra cha mẹ mình, Ngụy Anh cảm thấy hổ thẹn với con bé, ở tuổi hài tử cần nhất người bầu bạn thì lại bị tách khỏi hai người thân nhất, không khỏi có chút tàn nhẫn, cho nên sau khi trở về hắn ngày đêm ôm Lam Uyển dỗ, hận không thể hái cả bầu trời sao xuống cho con bé. Lam Trạm còn vì vậy mà uống dấm của nữ nhi, lúc nữ nhi nói muốn có đệ đệ muội muội, Ngụy Anh không nói hai lời liền đáp ứng với bé. Bởi vì cha mẹ vĩnh viễn không có cách nào vẫn luôn làm bạn với con, có huynh đệ tỷ muội, đứa nhỏ sẽ không còn cô đơn nữa. Hắn quấn lấy Lam Trạm thật lâu, đối phương mới đáp ứng đây là lần cuối cùng.

Gần mười tháng sau, Ngụy Anh sinh hạ một đôi thỏ con song bào thai, một đen một trắng, thỏ trắng là ca ca gọi Lam Cẩn, thỏ đen là muội muội gọi Lam Huyên, lấy "Mỹ đức, tâm nếu chỉ huyên" chi ý. Hiện tại đôi tiểu huynh muội đã ba tuổi, ca ca hỉ tĩnh, muội muội ái nháo, thật sự là di truyền huyết mạch của cha mẹ.

Năm trước, Lam Hi Thần và Giang Trừng kết làm đạo lữ, ai cũng không nghĩ tới hai người lại cũng tồn tại một mảnh xuân tâm lúc nghe học thời niên thiếu, cũng trong chi chiến phạt Ôn biết được tâm ý của nhau, hai người nhận một cô nhi Lam thị trong chiến tranh mất đi cha mẹ làm con nuôi, cũng có ý để thằng bé ngày sau kế thừa Giang thị, mà Lam Trạm sau khi đem cô nhi Ôn Uyển dòng bên Ôn thị trở về, đổi tên thành Lam Nguyện, lấy tự Tư Truy, thu làm con nuôi, dòng bên Ôn Uyển chưa từng dính máu tươi, cô cô Ôn Tình và thúc thúc Ôn Ninh của Ôn Uyển trong chiến tranh cứu không ít người, còn chữa trị thương thế của Ngụy Anh, y thuật lợi hại, sau khi chiến tranh kết thúc, một chi này bị tiên gia chủ Kim gia làm khó dễ, được hai nhà Lam Giang bỏa hộ, sau đó sư tỷ của Ngụy Anh và tân gia chủ Kim gia Kim Tử Hiên thành hôn, lúc đó hài tử Kim Lăng của bọn họ đã được hai tuổi, qua đi hết thảy trần ai lạc định, chiến sự hỗn loạn sôi nổi rốt cuộc kết thúc hoàn toàn. Người giám hộ của Ôn Uyển Ôn bà bà bị bệnh qua đời, hai tỷ đệ Ôn Tình Ôn Ninh hành tẩy giang hồ làm nghề y, cho nên Ôn Uyển được Lam Trạm đem về Lam gia, đứa nhỏ này trong chiến loạn cũng thường xuyên chơi đùa cùng Ngụy Anh, thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn nghe lời.

Thân là ca ca lớn, tính tình Lam Nguyện rất ổn trọng, Lam Uyển cũng tương đối ngoan ngoãn, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có tiểu tâm tư, tính cách như là sự kết hợp tính cách của cha mẹ, Lam Cẩn luôn an an tĩnh tĩnh không khóc không nháo, rất giống Lam Trạm khi còn bé, Lam Huyên nhỏ nhất lại bướng bỉnh không chịu nổi, hai tuổi được thúc công Lam Khải Nhân ôm liền gặm râu ông đến rối loạn lung tung, Lam Khải Nhân vô cùng tức giận nhưng không thể nổi giận với hài tử, chỉ đành gọi Lam Trạm tới khuyên bảo, nói bộ dáng đứa nhỏ này quả thực giống hệt Ngụy Anh, nếu không quản giáo thật tốt, tương lai chắc sẽ leo lên nóc nhà lật ngói.

"A Cẩn, A Huyên, rời giường nào, mặt trời chiếu đến mông nhỏ rồi a."

"A, con không muốn, buồn ngủ lắm."

Hai đứa bé ba tuổi, đúng là thời điểm thích ngủ, có khi nếu mặc kệ bọn chúng có thể ngủ cả ngày. Ngụy Anh thở dài, tiếp tục nghiệp lớn đánh thức.

"A Cẩn! Con không nghe lời sao, ta bảo cha phạt con nhé!"

"A...."

Tiểu Lam công tử rốt cuộc có động tĩnh, mơ mơ màng màng mà đô đô miệng, miễn cưỡng chống đỡ thân mình nhỏ nhắn dậy, đôi mắt vẫn còn nhắm.

"A Huyên, con xem ca ca con nghe lời chưa, con cũng mau dậy đi a, cha làm bánh bao con thỏ con thích nhất rồi này."

Tiểu nữ oa từ từ ngồi dậy, vươn cánh tay nhỏ muốn được Ngụy Anh ôm, "Mẫu thân mặc y phục, con đói rồi."

Ngụy Anh cười đem tiểu nữ nhi trong chăn ôm ra, để bé ôm cổ mình, lại vươn tay ôm tiểu nhi tử lên, trên người treo hai đứa nhỏ, từng bước một mà đi rửa mặt.

"Là ta mặc y phục cho con, không phải ta mặc y phục nha."

"Oa!" Tiểu nữ oa đứng trên ghế gỗ vỗ tay nhảy tới nhảy lui, suýt chút nữa ngã xuống, được Ngụy Anh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, còn nháy nháy mắt to, mềm mại nói, "Hôm nay mẫu thân đẹp quá a!"

Ngụy Anh cười khẽ ra tiếng, điểm chóp mũi nhỏ của nữ nhi, lại hỏi nhi tử, "A Cẩn, muội muội con nói có đúng không, hôm nay ta có đẹp không?"

"Mẫu thân đương nhiên là đẹp."

Ngụy Anh cười, đem hai đứa nhỏ biểu tình rất nghiêm túc ôm vào trong ngực, trên mỗi khuôn mặt nhỏ hôn một cái, cười nói, "Con nha, không cần học cha con, rất giống tiểu cũ kỹ."

"Oa a, ca ca đỏ mặt rồi." Lam Huyên vỗ tay nhỏ, vui vẻ trêu chọc ca ca nhà mình.

"Ta không có."

"Rõ ràng có mà, cha đã nói rồi, mẫu thân là người đẹp nhất trên đời, ca ca đỏ mặt cũng bình thường nha."

Ngụy Anh lại cười kéo tiểu nữ nhi qua hỏi, "Cha con nói vậy khi nào?"

Lam Huyên nói, "Lúc mẫu thân mang các ca ca ra ngoài săn đêm, con hỏi cha 'cha, người nhất định là người đẹp nhất trên đời, sau khi lớn lên A Huyên muốn gả cho người!' sau đó cha nói mẫu thân mới là người đẹp nhất."

"Phốc, A Huyên muốn gả cho cha sao, vậy ta làm thế nào bây giờ?"

"A, mẫu thân là đạo lữ của cha, A Huyên không thể đoạt cha với mẫu thân, A Huyên sai rồi."

Ngụy Anh sờ sờ đầu nhỏ của nữ nhi, ôn nhu nói, "A Huyên của chúng ta còn nhỏ, tương lai nhất định sẽ là tuyệt thế mỹ nhân, tìm một công tử tuấn tú gả cho."

Khuôn mặt tiểu nữ nhi ửng đỏ, e thẹn nói, "Mẫu thân xấu xa, A Huyên chỉ muốn cùng cha, mẫu thân, tỷ tỷ và các ca ở bên nhau."

"Được được được, A Huyên thật ngoan!"

Ngụy Anh rửa mặt chải đầu cho bọn nhỏ xong, dẫn đến trước án thư, "Muốn ta uy không?"

"Muốn!"

"Con tự ăn là được rồi!"

"Vậy A Cẩn tự ăn, ta uy muội muội nha!"

"Ưm!"

"Hahahaha, thật giống Tiểu Lam Trạm. Tới, A Huyên, xem tiểu thỏ thỏ!"

"Oa! Là tiểu thỏ thỏ cha làm! Con muốn ăn, con muốn ăn!"

Ngụy Anh dùng chiếc đũa ở mặt trên chọc mấy cái lỗ, lại thổi thổi mới đưa tới bên miệng tiểu nữ nhi, dùng khăn gấm kê ở cằm của bé.

"Thật ngon!"

"Ngon thì phải ăn nhiều vào." Ngụy Anh đè lại bản năng cao hứng liền nhảy nhót lung tung của tiểu nữ nhi, bất đắc dĩ mà dỗ, "Cha không phải đã nói lúc ăn cơm không được nhảy nhót sao, con xem ca ca rất nghe lời."

"Dạ, A Huyên nghe lời!"

"Ngoan ~"

Một bữa cơm gần nửa canh giờ, hắn và bọn nhỏ đều ăn no, đem chén đũa để vào trong hộp đồ ăn, sau đó đi rửa sạch, trở lại Tĩnh Thất, mang bọn nhỏ đến sau núi biến về nguyên hình thả lỏng một chút. Không nghĩ tới vừa đi ra vài chục bước liền đụng phải Lam Trạm.

"Ngươi, ngươi này thân......"

"Đây không phải ngươi chuẩn bị cho ta sao, mạt ngạch là từ trong ngăn tủ tìm ra, Lam Trạm a Lam Trạm, ngươi như thế nào có thể âm thầm như thế nha."

"Ta cho rằng ngươi không thích."

"Ta rất thích a." Ngụy Anh ghé sát vào Lam Trạm, nhẹ giọng, "Thích ngươi lấy mạt ngạch trói hai tay của ta lại, sau đó đem ta........ hahaha, lại thẹn rồi, nhìn vành tai hồng, được rồi, trước mặt hài tử không đùa ngươi." Ngụy Anh xoay vòng tại chỗ, hỏi, "Thế nào, có đẹp không?"

Lam Trạm nghiêm túc nói, "Đẹp!"

Lam Huyên cười, "Con đã nói rồi mà, cha nói mẫu thân là người đẹp nhất."

Ngụy Anh cười, "Lam Trạm a, lần sau ngươi có thể nói lời này trước mặt ta không."

"..... Được."

"Đúng rồi, hôm nay sao lại kết thúc sớm như vậy?"

"Hôm nay vẫn chưa dạy học."

"Vậy ngươi đi đâu? Còn mang A Nguyện và A Uyển đi."

"Hôm nay, là sinh thần của ngươi."

"Chúng con giúp cha nấu một bữa cơm."

"Cha làm rất nhiều đồ ăn ngon, con và A Uyển cũng có giúp cha!"

"Ngoan như vậy a, ta đây đã có thể hảo hảo mong đợi."

Ngụy Anh hướng đạo lữ cười cười, "Thật đúng là, mỗi năm đều phải nhờ ngươi nhắc nhở ta. Tiệc tối bao giờ bắt đầu?"

"Giờ Thân (15h – 17h)."

"Sớm như vậy?"

"Ta nghĩ, chỉ là gia yến, vẫn chưa mời người ngoài, vãn chút có an bài khác."

"Hửm?" Ngụy Anh đi qua, làm nũng cọ cọ trước ngực Lam Trạm, cười nói, "Ta đây đã có thể chờ mong kinh hỷ của Hàm Quang Quân."

"Ừm."

Giờ thân, yến tiệc bắt đầu, ghế trên là Lam Khải Nhân, Lam Trạm và Ngụy Anh ngồi vào bàn, bọn nhỏ tách ra hai hai ngồi ở hai bên, cùng đối diện là Lam Hi Thần và Giang Trừng, những thân thích khác theo thứ tự an bài mà ngồi, tất cả mọi người ngồi ngay ngắn, trừ bỏ mấy đứa nhỏ, liếc mắt nhìn lại một cái, thập phần chỉnh tề.

Sau khi Lam Khải Nhân lên tiếng xong, đệ tử chưởng sự đứng lên đọc danh sách hạ lễ.

"Vân Mộng Giang thị mười đàn Hà Phong Tửu, một đôi dạ minh châu; Lan Lăng Kim thị một đôi thỏ kim nạm ngọc hồ, cực phẩm tuyết mầm trăm lượng; Thanh Hà Nhiếp thị một đôi hồ tử sa chuông vàng, mười kiện lông tơ dương sưởng, Ba Lăng Âu Dương thị......"

"Giang thúc thúc thật là hiểu ta, Hà Phong Tửu của Vân Mộng ta có thể tề danh rượu ngon với Thiên Tử Tiếu của Cô Tô, ta thèm đã lâu, rốt cuộc lần này có thể uống đủ."

Lam Trạm bảo trì tư thái ngồi ngay ngắn như cũ, gật đầu nhìn về phía đạo lữ dựa trong ngực mình, nói, "Từ từ uống, không thể mê rượu."

"Được được, ta nghe ngươi. Bất quá tên Kim Tử Hiên này thật sự tặng quà cho ta, nhất định là chủ ý của sư tỷ, ngươi nói xem để ở đâu trong Tĩnh Thất thì tốt?"

"Đều tốt."

"Ừm, có thể hỏi A Huyên, đứa nhỏ này nhiều chủ ý nhất."

"Ừm."

"Ai? Lam Trạm, ngươi đâu?"

"Cái gì?"

"Lễ vật a."

"Sau yến tiệc sẽ biết."

"Ngươi như thế nào còn thừa nước đục thả câu như vậy, ta rất hiếu kỳ a, ngươi nói cho ta biết đi, nếu không thì tiết lộ một chút cũng được."

Nếu không phải còn ở trong yến tiệc, Ngụy Anh có thể ở trong ngực Lam Trạm lăn lộn la lối khóc lóc, Lam Trạm bất đắc dĩ mà đỡ hắn ngồi lại, nói, "Ngồi ngay ngắn."

"Kia....."

Ghế trên đột nhiên truyền đến một trận ho khan, Ngụy Anh vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Lam Khải Nhân, vì thế vội vàng ngồi ngay ngắn, bất quá vẫn ngồi rất sát Lam Trạm.

Nhân ngày sinh thần của Ngụy Anh, sắc thái của Vân Thâm Bất Tri Xứ hôm nay tốt hơn một chút, mà đồ ăn của Ngụy Anh cùng bọn nhỏ là do tự tay Lam Trạm làm, nhưng lại không giống nhau, của Ngụy Anh phần lớn là màu đỏ, bọn nhỏ bên kia phần lớn là điểm tâm có hình dạng đặc biệt đáng yêu và canh ngọt.

Trong bữa tiệc, Lam Khải Nhân ngẫu nhiên có hỏi việc học của bọn nhỏ như thế nào, thậm chí hỏi mấy vấn đề đơn giản, Lam Nguyện, Lam Uyển và Lam Cảnh Nghi trả lời không tồi, bất quá Lam Huyên tuổi nhỏ nhất bởi vì ăn đến cao hứng, phanh một chút lộ ra hai cái tai thỏ, còn tung tăng nhảy nhót mà phác gục trong ngực Lam Trạm, bộ dáng làm nũng bán manh rất giống phiên bản thu nhỏ của Ngụy Anh. Lam Trạm lấy tay xoa xoa đỉnh đầu của tiểu nữ nhi, giúp bé đem tai thu về, thân thiết với cha mẹ trong chốc lát Lam Huyên lại nhảy ra ngoài, chạy tới bên người Lam Khải Nhân, mềm mại mà gọi, "Thúc công ôm ~"

Như thế nào cũng là một đứa bé, là huyết mạch của thân chất nhi (cháu trai ruột), Lam Khải Nhân bị bộ dáng đáng yêu của nữ oa oa làm mềm tâm, liền bế bé lên đầu gối của mình, để bé túm râu của mình nghịch.

"Lam Trạm, nữ nhi của ta quả nhiên không giống bình thường, thúc phụ cũng bị thu phục."

"Ừm, ngươi sinh, đương nhiên tốt."

"Phốc, Lam Trạm a, đã nhiều năm như vậy ngươi còn thích nói những nời này, cũng không chê nị oai."

Ánh mắt Lam Trạm nhu hòa nhìn hắn, "Sẽ không."

Yến tiệc đến giờ Dậu (17h – 19h) mới kết thúc, Lam Trạm đem bọn nhỏ tạm thời giao cho huynh trưởng Lam Hi Thần trông giúp, sau đó đem Ngụy Anh trở về Tĩnh Thất.

"Thần bí như vậy, rốt cuộc là thứ tốt gì a, ngươi giấu ở Tĩnh Thất? Vì sao ta không phát hiện?"

Lam Trạm mở ám cách dưới đáy một kệ sách, lấy ra một cái hộp gấm thon dài, để lên thư án, nói với Ngụy Anh, "Đêm hôm qua để vào."

"Nha, trách không được tối hôm qua đem ta lăn lộn thành như vậy, ngươi xuống giường ta cũng không biết, buổi sáng vội vã gấp gáp trở về như vậy, có phải sợ ta phát hiện bí mật hay không? Đến đến đến, mở ra cho ta nhìn xem, đến tột cũng là bảo bối gì.... Đây, đây là........"

Mở hộp gấm ra, một bức tranh cuộn xuất hiện, Ngụy Anh từng chút từng chút tiểu tâm mà mở ra xem, bức tranh kinh vi thiên nhân dần dần hiện lên.

Một vầng trăng tròn, mấy đám mây nhẹ nhàng trôi, hai thiếu niên, tạo nên một mỹ cảnh rất sống động. Một thiếu niên huyền y có tai thỏ màu đen từ trên mặt trăng đáp xuống, thần thái phi dương, tươi cười như hoa, phía sau tóc đen cùng dây cột tóc đỏ thắm được cột cao xinh đẹp, đang hướng về thiếu niên bạch y có tai hồ ly màu trắng, phía sau còn có chín đuôi phiêu diêu theo gió, ánh mắt chuyên chú mà thâm tình, mở ra hai tay tiếp được thiếu niên huyền y, hai tay giao triền, biểu tình phi thường thỏa mãn.

Ngụy Anh bị bức họa này làm ngây người, đây chính là hắn và Lam Trạm, còn họa đến sinh động như thật, hai người mi mục hàm tình, tràn đầy đều là bóng dáng của đối phương, phảng phất xoa vào muôn vàn nhu tình, tất cả mật ý, thật sự như một đôi thần tiên quyến lữ, khiến người xem kinh diễm không thôi.

"Ngươi họa?"

"Ừm, tranh ngươi vẽ, ta đầu giấu đi, hiện tại, ta muốn tặng ngươi một bức, còn thích không?"

"Thích, ta rất thích! Lam Trạm, sao ngươi lại tốt như vậy a!"

Lam Trạm tiếp được đạo lữ nhào vào lòng mình, ôn nhu mà vuốt ve tóc hắn, cùng với mạt ngạch vân văn màu trắng, cảm giác có được người này khiến y thỏa mãn mà nhẹ cong khóe môi.

Lúc này đâu, sau khi hai người tách ra, ý cười nhợt nhạt trên môi còn chưa giấu đi đã bị Ngụy Anh nhìn thấy, thẳng tắp đánh vào trong lòng hắn, như băng tuyết tan rã, xuân phong quất vào mặt, cho dù hắn đã nhìn thấy mấy lần vẫn nhịn không được mặt đỏ tim đập.

Không biết là ai tiến tới trước, phản ứng lại thì hai người đã gắt gao ôm lấy nhau, trao đổi một cái hôn sâu nóng bỏng, tóc đen giao triền, mười ngón tay đan vào nhau, thân mật giống như một thể.

"Lam Trạm, ngươi cảm thấy bức họa này nên treo ở đâu?"

"Ngươi quyết định."

"Ừm, bức họa đẹp như vậy, nếu bị che giấu ngược lại xem thường giá trị của nó, không bằng treo ở vị trí bắt mắt nhất bên kia đi! Như vậy có thể ngắm mỗi ngày, tựa như dư vị thời niên thiếu của chúng ta, mà bọn nhỏ cũng sẽ biết, tình cảm của cha mẹ chúng phi thường tốt, sáng nay A Huyên còn nói lúc trước con bé còn muốn gả cho ngươi, hahahahaha, trong đầu đứa nhỏ này suy nghĩ cái gì a......... Lam Trạm, ngươi cảm thấy sao?"

"Rất tốt."

"Quyết định như vậy đi. Tới tới tới, trước tiên đem họa thu hảo, ngày mai xuống núi tìm một thợ thủ công giỏi làm khung, sau đó treo lên, bằng không nếu bị cọ trúng ta sẽ đau lòng chết mất."

"Được."

"Kia Lam Trạm......"

"Ừm?"

"Nếu bọn nhỏ đã giao cho đại ca, không bằng chúng ta......... oa, hahahaha, ngươi sao lại gấp như vậy a, nhẹ chút, y phục này ta còn muốn mặc cả đời đó!"

Lụa mỏng buông xuống, hai thân ảnh giao điệp trên giường, đàn hương mát lạnh lan tràn, một thất kiều diễm.

"Ngụy Anh, sinh thần vui vẻ, nguyện ngươi cả đời bình an hỉ nhạc."

Ngụy Anh câu lấy cổ đạo lữ, cười đến xinh đẹp hoặc nhân, "Lam Trạm, ở bên cạnh ngươi cả đời ta chắc chắn bình an hỉ nhạc."

"Nguyện vọng của ngươi thì sao?"

"Lam Trạm, ta rất hạnh phúc, có ngươi, có mấy hài tử đáng yêu như vậy, ta đã không còn nguyện vọng khác, chỉ nguyện một nhà chúng ta có thể cả đời ở bên nhau vui vẻ hạnh phúc."

"Ừm, sẽ."

"Đúng vậy, nhất định sẽ."

Tuổi nhỏ quen biết, thiếu niên yêu nhau, trải qua đau khổ cùng ly biệt, chung quy đã tu luyện thành tiên lữ kỳ duyên, cầm sắt hòa minh, nhất thời hoan tình, ưng thuận đó là một đời.

Toàn văn hoàn.

Editor: Ngáo

Đã đăng: 17:13 - 30/05/2020


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro