3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Xán Liệt nằm trên giường sắp mốc meo rồi. Một tay băng bó thạch cao, tay còn lại bị vướng víu cũng không thoải mái gì, bác sĩ buộc anh không được rời giường, trừ đi vệ sinh hay ăn cơm, anh chẳng khác gì người thực vật, quan trọng hơn là, suốt hai hôm nay anh không thấy Biên Bá Hiền.

Ngoài cửa bỗng vang tiếng kim loại va chạm nhau, anh lập tức ngồi dậy, ánh mắt tràn ngập hi vọng....

"Sao lại là mày? Mày không chán thì tao cũng chán đó..." Phác Xán Liệt một mặt ghét bỏ ngã xuống giường, không thèm nhìn hắn.

Ngô Thế Huân đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, "Ồ, cả ngày là ai như thiếu gia để tao hầu hạ, nếu mày không phải là bệnh nhân tao đã bỏ mặc mày từ lâu, có muốn ăn cơm không?"

"Người nhà Bá Hiền đâu?"

"Ăn cơm trước."

"Không ăn, không thấy Bá Hiền tao liền nhịn."

Ngô Thế Huân xoa lông mày, chỉ tiếc mài sắt không nên kim, "Phác Xán Liệt, mày nói xem kiếp trước mày đã tích cái đức gì, kiếp này mới lấy được người tốt như Bá Hiền, ngay cả việc của mình còn chưa xong đã tất bật vì chuyện của mày."

"Tao? Chuyện công ty có ba mẹ tao quản lý mà?"

"Bộ mày không biết hai vị nhà mày đang ung dung ở đâu? Về chuyện tai nạn xe cộ, Bá Hiền phải chạy tới cục cảnh sát hai, ba chuyến, bây giờ bên kia vẫn chưa khai báo..."

Phác Xán Liệt nín thinh, tựa như vô cùng oan ức, chuyện tai nạn đâu phải anh muốn, xui xẻo bị phải thì còn cách gì?

Cam chịu để Ngô Thế Huân cho ăn cơm, trước khi hắn đi không quên hung dữ trừng hắn vài lần, "Dù Bá Hiền tốt cũng là của tao, mày đừng hòng cướp."

Trưa ngày thứ ba, rốt cuộc Biên Bá Hiền một thân gió bụi vào phòng Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt đang xem tivi say sưa, còn tưởng y tá tới đổi thuốc, tận lúc ngửi thấy hương thơm mới ngoảnh đầu.

"Bá Hiền, em đến rồi! Mấy ngày nay Ngô Thế Huân phiền chết anh..."

Anh liên tục kể khổ, mắng Ngô Thế Huân nấu cơm khó ăn, khi Biên Bá Hiền ngồi trước mặt anh đút anh ăn mới nhận ra, khuôn mặt đẹp đẽ thường ngày, hôm nay đôi mắt lại thâm đen, xem ra rất mệt. Cậu chợt nhớ lời anh nói Ngô Thế Huân, coi bộ mệt muốn chết thật.

"Bá Hiền, nghe nói em tới cục cảnh sát, chuyện sao rồi?"

Biên Bá Hiền thở dài đáp, "Đứa bé kia mới nhận bằng lái không lâu, vô tình hại người, bồi thường ít tiền, tịch thu xe và hủy giấy phép lái của nó, tránh xảy ra tai nạn nữa."

Phác Xán Liệt gật gù, không nói một lời yên tĩnh ăn cơm.

Biên Bá Hiền khá kinh ngạc, Phác Xán Liệt vậy mà không tức, nếu là cậu chắc đã giận um trời, nhất định sẽ dồn người ta vào cục mấy ngày, nhưng hiện tại trong đầu Phác Xán Liệt toàn là Biên Bá Hiền, nào rảnh quan tâm chuyện khác.

Cơm nước xong, Biên Bá Hiền ngồi một bên lướt điện thoại, Phác Xán Liệt lại gần hỏi cậu, "Hôm nay em có đi không?" Đôi mắt lộ ra khao khát mãnh liệt, khiến Biên Bá Hiền không đành lòng nói phải đi.

"Không còn nhiều chuyện, trước mắt chưa đi."

Lời đáp khiến Phác Xán Liệt vui vẻ hơn, anh vỗ vỗ đệm giường, "Lên đây."

Biên Bá Hiền nhìn anh đề phòng, "Làm gì?"

"Em cứ lên đã..."

Thấy anh giơ tay đang truyền nước biển kéo tay mình, Biên Bá Hiền vội ngồi sang, đè tay anh xuống, miễn kim đâm lung tung.

"Nằm im."

Lúc này Biên Bá Hiền như thỏ trắng nhỏ, bị sói xám lớn đe dọa dụ dỗ trèo lên giường, cậu còn không dám phản kháng.

Đợi cậu nằm hẳn rồi, Phác Xán Liệt chống bàn tay không bị thương, giờ đây sói xám lớn mới phô tài năng, vừa lại gần, Phác Xán Liệt đã cảm nhận hơi lạnh từ người Biên Bá Hiền, ở trong phòng lâu thế rồi vẫn chưa ấm bao nhiêu, thế mới biết ngoài trời lạnh thế nào.

Anh duỗi tay, kéo Biên Bá Hiền ghé vào lồng ngực mình, "Nhắm mắt, ngủ."

"Anh...."

"A a a a đau anh! Em đừng lộn xộn!"

Hết cách, Biên Bá Hiền đành nằm xuống lại, không dám cử động. Ở góc Biên Bá Hiền không thấy, Phác Xán Liệt thầm cười trộm, rốt cuộc cũng lừa người vào lòng mình rồi.

Nhìn Biên Bá Hiền thế này, anh liền biết mấy hôm nay cậu không nghỉ ngơi tốt, nếu ngỏ lời mời cậu ngủ lại, chắc chắn sẽ từ chối, để Biên Bá Hiền ngủ ở đây anh mới yên tâm.

Một lát sau, hai người đã bước vào mộng đẹp.

Tính ra, hai người kết hôn năm năm dài, ban đầu đúng là đánh đấm nhau cả buổi, không chọc tức đối phương sẽ không thoải mái, sau đó tình huống dần thay đổi tốt hơn, nhưng vẫn giữ nguyên tắc "mắt không thấy tâm không phiền", có thể không gặp liền không gặp.

Nhưng đừng nghĩ hai người như chó với mèo, tối đến sẽ yên ổn ôm nhau ngủ.

Phác Xán Liệt quản lý một công ty lớn, khó tránh khỏi tiệc rượu xã giao, ở ngoài thì còn trợ lý giúp, nhưng về nhà, chỉ có thể để Biên Bá Hiền chăm, thỉnh thoảng anh sẽ mượn rượu quấn cả người Biên Bá Hiền đang cố làm anh tỉnh rượu, không nói cái gì, một mực không buông cậu ra, ngủ với tư thế lạ lùng đó cả tối.

Lần đầu anh như thế, Biên Bá Hiền cố chấp chống cự, thậm chí cắn vai anh sắp chảy máu, nhưng Phác Xán Liệt say thành lợn chết không thấy đau chút nào, Biên Bá Hiền giãy không ra, cuối cùng cơn buồn ngủ ập tới mơ màng thiếp đi, hôm sau tỉnh dậy toàn thân đều là mùi rượu, cậu thật sự muốn cầm dao chém tên quỷ say rượu kia.

Sau đó cậu dần quen với Phác Xán Liệt như vậy, còn tốt bụng khuyên bảo, đợi anh thay đồ ngủ tiếp.

Vốn nghĩ Phác Xán Liệt làm thế là có mục đích, nhưng qua nhiều lần, anh chỉ ngoan ngoãn ôm ngủ, không làm gì thêm, cũng vì đó, Biên Bá Hiền mới ngầm chấp nhận hành động của anh.

Ai không muốn có người làm bạn buổi tối? Tại thành phố đông đúc người, ít nhất còn có người bật đèn chờ mình về nhà, có người cãi nhau cùng mình, có người ôm mình giữa mùa đông lạnh giá.

Cũng là vì cô độc thôi.

Biên Bá Hiền cô độc vì không chiếm được tình yêu.

Phác Xán Liệt cô độc vì không có tình thân.

Phác Xán Liệt luôn sống trong gia đình hạnh phúc, ba mẹ yêu nhau chưa từng cãi lộn, trong nhà anh chính là thiếu gia nhỏ, dù muốn làm gì, đều phải xem tâm ý anh, bây giờ lại có vốn tập đoàn hơn trăm triệu, không ai nghĩ rằng anh cô độc.

Chính vì ba mẹ quá yêu nhau, họ đã xem anh thành một thứ hạnh phúc phụ. Ba mẹ thường xuyên không ở nhà, một khi đi là mấy tuần thậm chí là mấy tháng, người làm bạn với anh lâu nhất vậy mà là dì giúp việc.

Mặc anh có thành tích tốt, ba mẹ không thèm nhìn đã nói, "Xán Liệt của chúng ta giỏi nhất." Điều anh mong không chỉ là khen ngợi, khi anh làm sai có thể mắng anh mấy câu đều được, thế mà điều này hóa thành hy vọng xa vời.

Biên Bá Hiền làm "em trai" xuất hiện trong thế giới anh, không ai biết anh vui bao nhiêu, nhưng khi tình cảm giữa cả hai thay đổi, anh cho rằng, mình lại mất đi người thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro