342. Khách Sạn Tránh Tai Ương (17): Camera giám sát trực tiếp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Từ Oánh bất ngờ, nhìn thiếu nữ cười đầy ranh mãnh trước mặt, tròn mắt hỏi: "Tại sao lại là hai bọn tôi nói chuyện với nhau? Tôi cứ tưởng là, tưởng là cô sẽ nói chuyện với tôi chứ..."

Bé Năm có ngoại hình xinh xắn rất thân thiện, tính tình cũng tốt, cả hai đều là con gái, mà con gái với nhau sẽ dễ tâm sự thật lòng hơn, không làm Từ Oánh bài xích và cảnh giác quá nhiều. "Nhờ có" Số 3, ấn tượng của chị với dàn nhân viên tiếp đón này không tốt lắm.

Nhưng Bé Năm lại chỉ vào Nguyên Dục Tuyết.

Nguyên Dục Tuyết nghe được đối thoại của hai người thì cũng thắc mắc nhìn sang.

Ánh mắt cậu trong veo lành lạnh, không hiểu sao rất dễ khiến người ta thẹn thùng, chí ít là Từ Oánh không tránh được lúng túng ho khan mấy tiếng.

Bé Năm thì nháy mắt, sấn tới thì thầm: "Bởi vì em thấy chị nhìn cậu ấy lâu nhất."

Từ Oánh: "..."

Chị hơi xấu hổ.

Cái này thuần túy là bệnh nghề nghiệp, ai bảo ngoại hình của Nguyên Dục Tuyết hợp gu chị nhất.

"Tôi cũng chỉ nhìn mấy lần thôi." Từ Oánh ngượng ngùng nói: "Không có ý gì hết."

"Em hiểu mà. Nhưng trong số tụi em cậu ấy đúng là người tốt tính nhất, rất thích hợp để nghe chị kể chuyện."

Bé Năm chớp mắt, vòng về thang máy kéo Nguyên Dục Tuyết ra. Thiếu niên cũng rất phối hợp, thực tế thì cậu không có lí do gì để phản đối. Trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, Nguyên Dục Tuyết luôn chuyên nghiệp, nguy hiểm trí mạng cũng không thể khiến cậu do dự, huống hồ chỉ là nghe khách hàng cung cấp thông tin liên quan tới nhiệm vụ.

Nguyên Dục Tuyết không hề biết rằng mình đã vô tình "bán sắc".

Cậu đi tới, lẳng lặng nhìn Từ Oánh, đợi chị mở miệng.

Đồng ý hoặc là từ chối.

Lần này Từ Oánh công khai quan sát Nguyên Dục Tuyết.

Thiếu niên cao hơn chị một chút, nhưng không khoa trương đến mức chị phải ngẩng lên, nhìn thẳng cũng thấy được toàn cảnh khuôn mặt càng nhìn càng thấy đẹp kia.

Cũng vì khoảng cách gần hơn, Từ Oánh mới để ý da của Nguyên Dục Tuyết trắng quá, không phải trắng bình thường, mà là trắng bóc tới độ như đang phát sáng. Khiến Từ Oánh rất muốn hỏi thường ngày cậu dùng mỹ phẩm gì để dưỡng da, sao lại có được làn da láng mịn xinh đẹp như thể chạm nhẹ thôi cũng để lại vết ---

Cũng may mà chị không bị lạc đề.

Nghĩ tới tình huống hiện tại không phải là mình đang đi du lịch hay làm việc, Từ Oánh tằng hắng, nghiêm túc lại. Thấy Nguyên Dục Tuyết đợi mình thì nhẹ nhàng bảo: "Cậu cầm hành lí giúp tôi đi, sau đó... Tôi sẽ nói tất cả những gì mình biết cho mọi người."

Giọng điệu có thể xem là ôn hòa.

Thái độ của chị với Nguyên Dục Tuyết phải nói là một trời một vực so với thái độ ban nãy với Số 3.

Nguyên Dục Tuyết hơi nhìn xuống, bình tĩnh đáp: "Được."

Từ Oánh lại nghĩ: Ôi, đến cả giọng cậu ấy cũng êm ái như trong tưởng tượng. Nếu mà cậu ấy làm diễn viên lồng tiếng thì chắc chắn sẽ siêu hot, không cần lộ mặt cũng siêu siêu hot.

Số 3 bên cạnh: "..."

Y cảm nhận được khác biệt của đãi ngộ giữa người với người, hiển nhiên rất khó hiểu.

Thậm chí là cảm thấy trái tim... Nhức nhối.

Kì lạ.

Y đang ghen tị với Nguyên Dục Tuyết được người ta ưu đãi à?

Số 3 cau mày nghĩ.

Nhưng hình như đây không phải lí do...

Không đợi Số 3 nghĩ kĩ, Nguyên Dục Tuyết đã bình thản xách vali của Từ Oánh lên, đưa chị vào phòng.

Rất trùng hợp là căn phòng này cũng nằm ở cuối hành lang lầu ba.

Bố cục của các phòng trong khách sạn gần như là giống nhau, phòng Từ Oánh không khác mấy với phòng Vương Kiện. Diện tích rộng rãi, thiết bị đầy đủ, tỉ mỉ và sang trọng.

Từ Oánh còn bắt bẻ săm soi quanh phòng... Cái cần có đều có. Vấn đề duy nhất chắc là trần làm hơi thấp, khiến không gian bị đè nén.

Nguyên Dục Tuyết cất hành lí giúp Từ Oánh rồi đợi chị kể chuyện.

Mà Từ Oánh nhìn ra ngoài, lại thuận tay đóng cửa.

Mấy người chơi đang âm thầm theo sau hai người nghe lỏm: "..."

Số 3 cau mày: "Tại sao phải đóng cửa?"

Bé Năm lười biếng dựa vào vách tường, thấy đồng đội hỏi thì thản nhiên bảo: "Người ta nói chuyện riêng tư đương nhiên là phải đóng cửa. Với cả chị ấy rõ ràng là không muốn để anh nghe. Số 3, anh kiểm điểm lại đi."

Số 3 có vẻ không vui lắm.

Điều khiến người ta bất ngờ là Số 1 cũng có vẻ không vui. Gã buồn bực tựa vào tường, ngũ quan tuấn tú rạng ngời chợt toát lên vẻ cô đơn. Gã hỏi: "Chúng ta ở đây đợi hai người họ chắc được chứ."

Bé Năm nhướng mày, hơi ngạc nhiên nhìn Số 1, rồi lại liếc Số 3, cười khúc khích: "Đương nhiên là được rồi."

Mặc kệ những gì Số 3 và Số 1 đang tưởng tượng trong đầu, tình hình hiện tại trong phòng là Từ Oánh đi thẳng vào vấn đề với Nguyên Dục Tuyết.

Chị kể cho cậu nghe quá trình mình bị tai ương quấn thân, bắt buộc phải tới khách sạn này tránh nạn.

Với Từ Oánh, đó không phải kí ức gì vui vẻ. Khuôn mặt người phụ nữ xanh xao, im lặng một lúc lâu để chuẩn bị tâm lý.

Những chuyện đó không phải cứ không nghĩ là nó sẽ không tồn tại.

Tai ương cứ như hình với bóng, không phải chị muốn trốn là sẽ trốn được.

Lúc này Nguyên Dục Tuyết đứng trước mặt chị. Thiếu niên có vẻ là người kiệm lời, không hề lên tiếng thúc giục, cứ lẳng lặng nghiêm túc nhìn chị.

Từ Oánh ngẩng lên, nhìn thấy đôi mắt của cậu, vô thức sa vào con ngươi đen nhánh xinh đẹp kia. Màu mực giống như vực sâu đen thẳm không thể nhúng chàm, lại tựa như trời sao lấp lánh những vì tinh tú sáng nhất.

Ngẩn người một hồi, Từ Oánh thấy Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, bờ mi che đi con ngươi sẫm màu, nhìn mình.

"?"

Cậu có vẻ không hiểu.

Từ Oánh sực tỉnh, chị không quen bị người ta nghiêm túc đối mặt như vậy, khẽ tằng hắng: "Cậu ngồi xuống đi."

Nguyên Dục Tuyết rất nghe lời, ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ bên cạnh bàn trà.

Từ Oánh đã điều chỉnh tâm lý xong, không còn căng thẳng như trước.

Chị chậm rãi mở miệng: "Chuyện là thế này. Tôi là một blogger, bởi vì tính chất công việc nên tôi thường xuyên cần tìm chủ đề thú vị, hoặc là một ít trang web thú vị để lên bài. Sau đó có một ngày, tôi nhận được một email kèm với địa chỉ một trang web."

"Nó được gửi tới hòm thư cá nhân của tôi, thường chỉ có bạn tôi biết, nên tôi cũng không đề phòng mã virus hay gì, cứ thế mở nó ra."

"Đó là một..." Từ Oánh tìm từ để miêu tả: "Một trang web có thể xem trực tiếp phong cảnh toàn thế giới. Cậu đã từng thấy trang web nào tương tự chưa?"

Nguyên Dục Tuyết lắc đầu.

... Thực tế cậu còn chưa từng lướt mạng. Thông tin trong kho dữ liệu của cậu có khi còn nhiều gấp mấy số liệu của mạng lưới thế giới này.

Thế là Từ Oánh tỉ mỉ giải thích: "Thường thì ở các danh lam thắng cảnh... Hoặc là ở gần các khu du lịch luôn sẽ có camera công cộng. Mà chức năng của trang web này là xem video quay từ các camera đó. Nhưng nó chọn ngẫu nhiên, cậu phải liên tục đổi "góc quay" để xem. Có thể nhìn thấy khung cảnh ở nơi cách cả trăm nghìn cây số, thậm chí là cách nửa vòng Trái Đất, biết được nơi đó xảy ra những gì, có bao nhiêu người đi qua trước ống kính. Xem như là một trang web khá thú vị."

Nói xong, chị bỗng cười khổ.

Mỗi ngày sau đó chị đều hối hận vì đã lên trang web này.

"... Áp lực công việc của tôi rất lớn, trang web này lại khá thú vị. Tôi muốn biên tập một cái video tổng hợp nên thường xuyên lên đó đổi mới góc quay để xem, muốn tìm một nơi ít được chú ý mà lại tương đối đẹp.... Sau đó tôi đổi tới một khu vực rất lạ."

"Nó thật sự rất kì lạ. Vì thứ camera đang quay không phải là danh lam thắng cảnh gì, cũng không phải khu du lịch nổi tiếng. Nó quay toàn cảnh một cái biệt thự ven biển, thậm chí góc quay còn rất gần. Cái biệt thự đó rất bình thường, tuy là trông khá sang trọng, nhưng nhìn lâu cũng không thấy có gì hay cả."

Nhưng ngay khi Từ Oánh định đổi camera khác để ngắm cảnh, chị chợt phát hiện, cái camera này quay được một bóng người bên cửa sổ, một người đàn ông đang cởi trần, mà mặt của người này còn... Được quay hết sức rõ ràng.

Thật kì quái.

Vì các camera công cộng kiểu này thường luôn quay ở góc rộng và xa, lác đác vài cái quay gần cũng sẽ có người qua đường lọt vào ống kính. Nhưng có lẽ xuất phát từ tôn trọng danh tính, các camera này chưa bao giờ quay rõ mặt những người đó.

Đây là lần đầu tiên chị thấy một khuôn mặt được quay rõ nét như vậy, mà người này có vẻ như là người sống trong biệt thự đó.

Cái tay đang chuẩn bị bấm nút thoát của Từ Oánh do dự.

"Không phải là tôi muốn xem trộm người ta." Từ Oánh cười khổ giải thích: "Lúc đó tôi chỉ đang nghĩ có khi nào cái camera này lắp nhầm không, quay phải chỗ ở cá nhân của người ta, như vậy bị tính là vi phạm quyền riêng tư rồi còn gì? Có lẽ tôi có thể đề xuất ý kiến với bên trang web để họ điều chỉnh."

Nhưng chính sự do dự trong chớp nhoáng đó đã làm Từ Oánh chứng kiến một cơn ác mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro