Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình minh, ánh mặt trời lên, Tề Thiên lại mang theo các môn phái khác tới, muốn Tô Diệp xử trí Kinh Mặc, Tô Diệp sai người đem Kinh Mặc mang ra.

Kinh Mặc quỳ trước mặt Tô Diệp, thoạt nhìn là một bộ dáng cả đêm không ngủ, trong mắt có tơ máu, khuôn mặt tiều tụy, bóng dáng cũng khó coi, khi mở miệng thanh âm cũng là khàn khàn,

"Sư tôn, người không cần ta sao?"

Đầu ngón tay Tô Diệp có chút run rẩy, giấu ở trong tay áo, dùng sức nắm chặt vài cái, nghiêng đầu đi, không dám nhìn vào đôi mắt Kinh Mặc, sợ chính mình sẽ mềm lòng, nhưng Tô Diệp biết cần phải cho những người kia một công đạo.

"Thực xin lỗi." Tô Diệp nhẹ giọng nói, lòng bàn tay bắt đầu ngưng tụ linh lực.

"Thì ra trong lòng người thật sự không có ta....." Kinh Mặc cười tự giễu, khóe mắt không tự giác rơi lệ, trong lòng ngoài khổ sở, tuyệt vọng, không cam lòng, còn có chút oán hận, hận Tô Diệp lại dễ dàng như vậy từ bỏ hắn.

Tô Diệp nhắm mắt lại, một chưởng quy tụ toàn lực mà đánh xuống.

"Ha ha ha....." Kinh Mặc ngửa mặt lên trời cười to, cười ra nước mắt.

Linh lực va chạm phát ra kịch liệt dao động, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn, lại thấy thay đổi bất ngờ, không khí ngưng đọng, linh khí của đất trời điên cuồng rót vào trong cơ thể Kinh Mặc, kinh mạch của hắn tựa như bị xé nát, quanh thân bốc lên màu đỏ thẫm.

Một đồ án màu đỏ như lửa chậm rãi hiện lên ở giữa mày Kinh Mặc, tăng thêm vài phần yêu dã cùng ma mị, khi mở mắt, hắn dường như thay đổi thành một người khác, trong mắt là cao cao tại thượng, không ai bì nổi.

Tô Diệp nhợt nhạt mà cười một cái, thân mình mềm nhũn, ngã vào trong lòng ngực Kinh Mặc.

"Nhập ma rồi! Kinh Mặc nhập ma....." Phía dưới đã bắt đầu có người kinh hoảng.

Kinh Mặc không dao động, triệu ra Khốn Tiên Trác đem Tô Diệp trói lại, ôm vào trong ngực.

Hắn ôm Tô Diệp, từng bước từng bước đi xuống, lạnh lùng nhìn về phía đám ngụy quân tử kia, các môn phái sợ hãi rụt rè, cầm vũ khí nhưng không dám tiến lên.

Tề Thiên là một lão già xảo quyệt, ở trong đám người vung tay hô lên,

"Mọi người đừng sợ, hắn là một tên đại ma đầu, ai cũng có thể giết chết, chúng ta nhiều người lực lượng lớn, không phải sợ."

Có người bị hắn mê hoặc, vừa muốn xông lên, bỗng nhiên một đạo hồng quang hiện lên, người này thân thể đã chia lìa.

Mọi người sững sờ đứng yên tại chỗ không dám lộn xộn.

Tiếp theo, trước mắt họ là một đạo tàn ảnh thoảng qua, Kinh Mặc xuất hiện trước mặt Tề Thiên, giơ tay bẻ gãy cổ hắn, lúc Tề Thiên chết vẫn là một bộ mặt khó có thể tin.

Kinh Mặc lạnh lùng liếc nhìn tất cả một cái, mọi người sợ hãi mà lui về phía sau, nhường ra cho hắn một con đường.

Kinh Mặc cười nhạo một tiếng, ôm Tô Diệp bay đi, không ai dám ngăn cản.

Mấy ngày sau, cái tên Kinh Mặc trở thành ác mộng của các môn phái, vì vậy đã trở thành một từ cấm, mỗi người cảm thấy bất an, không dám tùy tiện nhắc tới.

Hắn tàn nhẫn thô bạo, không nói đạo lí mà chiếm cứ Ma cung, giết vợ chồng Ma Đế, thay thế Ma Đế, căn bản không bận tâm đến cốt nhục thân tình.

Lúc Tô Diệp tỉnh lại bản thân đã ở bên trong ma cung, trên người chỉ mặc một bộ trung y lỏng lẻo, mái tóc đen dài hỗn độn rơi xuống sau lưng, mắt cá chân bị hai dây xích sắt cực to khóa lại, bên trong bao một lớp gấm vóc mềm mại, xích sắt rất dài, đủ để Tô Diệp tự do đi hết toàn bộ cung điện nhưng vừa đến cửa lại không thể đi tiếp.

Chỉ là, Tô Diệp có chút đau đầu một chuyện, chỉ cần hắn hơi chút động đậy, xích sắt sẽ rầm rầm mà rung động, thật sự quá ồn.

Kinh Mặc tiến vào nhìn thấy Tô Diệp đã tỉnh, vô cùng vui mừng, đem chén thuốc trên tay đặt ở một bên, duỗi tay đem người ôm vào trong ngực, hai chân dài trắng nõn trần trụi của Tô Diệp khóa ngồi ở trên người hắn.

"Ngô....Kinh Mặc....đừng.....đừng như vậy....."

Kinh Mặc ôm Tô Diệp hôn một lúc lâu, lại đem Tô Diệp đè ở dưới thân, tinh tế hôn cơ thể hắn, từ khóe mắt, đuôi lông mày đến mũi chân, một chỗ cũng không bỏ sót, ngay cả chỗ bí mật mềm mại kia cũng bị tinh tế liếm láp hầu hạ một lúc lâu.

Xong việc, Tô Diệp nằm sấp trên người hắn, mềm thành một bãi xuân thủy, hai mắt đẫm lệ mông lung, hữu khí vô lực mà nói,

"Những ngày ta hôn mê, chẳng lẽ mỗi ngày ngươi đều phải làm loại sự tình này?"

Kinh Mặc ôm chặt hắn,

"Chỉ có như vậy ta mới có thể cảm nhận được độ ấm của người, ta mới có thể tin tưởng người thật sự ở bên ta, sư tôn, ta tâm duyệt người, ta thích người, ta yêu người."

Tô Diệp chỉ khẽ thở dài, không nói gì.

Kinh Mặc do dự một lát, đem chén thuốc lúc nãy mới vừa cầm vào đưa đến trước mặt Tô Diệp.

"Đây là cái gì?"

Kinh Mặc mím môi,

"Hóa công tán."

Tô Diệp không có phản ứng gì,  bưng chén thuốc lên muốn uống, Kinh Mặc lại đột nhiên giơ tay cầm lấy chén thuốc, thần sắc áy náy, mang theo rất sâu tự trách,

"Sư tôn....."

Tô Diệp ngước mắt hỏi hắn,

"Có đau không?"

"Sẽ không có bất kỳ thương tổn nào đối với thân thể người."

"Cảm ơn." Tô Diệp cười cười với hắn, sau đó uống một hơi cạn sạch, nhíu mày, còn chưa kịp nói đắng, một viên đường ngay lập tức được đưa vào trong miệng, tuy rằng có chút quá ngọt, lại rất hữu dụng để hòa tan vị đắng.

Cả ngày và đêm hôm đó, Kinh Mặc không rời đi, đem Tô Diệp lăn lộn đến chết đi sống lại, cổ họng đều kêu khàn, cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi hôn mê, lúc này Kinh Mặc mới buông tha Tô Diệp.

Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, Kinh Mặc vẫn còn ở, từ sau lưng ôm lấy Tô Diệp, tay quấn lấy nhau, Kinh Mặc ở giữa 2 chân Tô Diệp nhẹ nhàng đùa giỡn, cọ Tô Diệp cả người nhũn ra, ngón tay cũng không có sức lực nâng lên,

"Sư tôn, người có vừa lòng với sự hầu hạ của đồ nhi đêm qua không?"

Tô Diệp ửng đỏ mặt, nhắm mắt lại, không chịu nói chuyện.

Kinh Mặc ngậm vành tai của Tô Diệp nhẹ nhàng cắn cắn, cố tình đè thấp giọng, ở bên tai của Tô Diệp thổi hơi nóng,

"Không nói lời nào vậy chính là không hài lòng? Đồ nhi chỉ có thể lại đến một lần, đền bù cho đêm qua không đủ, bồi thường sư phụ thật tốt."

Ngoài miệng nói như vậy, tay cũng không quy cũ mà vói vào giữa hai chân Tô Diệp.

Tô Diệp đè tay hắn lại, quay đầu nhìn về phía Kinh Mặc, muốn nói lại thôi, đuôi mắt có chút hơi phiếm hồng, nhìn qua giống như bị ủy khuất, Kinh Mặc lòng mềm đến rối tinh rối mù.

"Thôi, người không muốn đồ nhi cũng không làm khó người, chỉ cần người còn ở bên đồ nhi là tốt rồi."

Một lát sau, Tô Diệp dùng giọng nói khàn khàn, nhẹ giọng nói,

"Ngươi cởi bỏ dây xích trên chân ta đi."

Kinh Mặc lắc đầu,

"Ta không dám, nếu người đi mất, ta sẽ không tìm thấy người."

Tô Diệp há miệng, cuối cùng hóa thành không tiếng động thở dài, nếu hắn quyết tâm đi, trò xiếc này sao có thể ngăn cản được.

Bất quá, sau khi năn nỉ ỉ ôi, Kinh Mặc tốt xấu gì cũng đồng ý để hắn mặc quần áo, không cần để hai chân trắng nõn trần trụi mà đi tới đi lui, tuy là không có người khác nhìn thấy, nhưng thật sự có chút khó chịu.

Chưởng môn Thiên Tông bị cướp đi, đây là việc lớn, Thiên tông huy động toàn bộ lực lượng tìm kiếm, nhưng không ai có thể tìm ra vị trí của ma cung, cho đến tận khi vị sư huynh không can thiệp vào thế tục biết chuyện, rất nhanh đã tìm được vị trí của Tô Diệp.

"Sư huynh, sao huynh lại tới đây?"Tô Diệp đã lâu không gặp sư huynh, trong lòng có chút mừng rỡ, từ nhỏ sư huynh đối đãi với Tô Diệp rất tốt, chỉ là huynh ấy xuất thế quá sớm, thời gian 2 người ở chung không dài nhưng cũng không vì vậy mà xa lạ.

"Huynh đưa đệ ra ngoài."Sư huynh nhíu mày, đang muốn rút kiếm chặt đứt xích sắt trên chân Tô Diệp, Tô Diệp lại ngăn cản hắn.

"Sư huynh, không cần."

"Ân?"

Tô Diệp đi đến bên cửa sổ ngồi xuống,

"Cục diện hiện tại là do chính ta tạo thành, ta không thể mặc kệ, nếu ta đi, không có ai quản thúc Kinh Mặc, thiên hạ thật sự sẽ trở thành sinh linh đồ thán."

Sư huynh vẻ mặt nghi hoặc,

"Chuyện này có quan hệ gì với đệ?"

Tô Diệp bật cười, nhẹ giọng nói,

"Sư huynh cho rằng công lực của ta như thế nào?

"Sư đệ được sư phụ chân truyền, nhận ví trí chưởng môn, công lực tất nhiên không dưới ta."

"Một khi như vậy, huynh có nghĩ tới, Kinh Mặc là do chính ta dạy ra, công lực còn xa mới bằng ta, vì sao một chưởng dùng toàn lực của ta không giết được hắn?"

Sư huynh khiếp sợ mở to hai mắt nhìn,

"Sư đệ, đệ....."

Tô Diệp thở dài,

"Hăn trộm uống cấm dược cũng là vì cứu ta, nói đến cùng là do si tâm với ta mà ra, thế nhân đều trách hắn, nhưng ta làm sao có thể cũng trách hắn đây?"

"Cấm dược tuy nghịch thiên, tăng cường lượng lớn nội lực nhưng sẽ để lại hậu quả vô lường, người thường uống xong, bất quá ba ngày sau sẽ vì không thể thừa nhận nguồn nội lực điên cuồng kia mà chết bất đắc kỳ tử, cho dù là người có nội lực thâm hậu, nhiều nhất cũng chỉ chịu được 5 ngày. Nhưng Kinh Mặc, hắn...."

Sư huynh tiến lên cầm lấy cổ tay Tô Diệp dò xét, vừa khiếp sợ vừa tức giận,

"Đệ đem công lực cả đời giấu ở một chưởng kia truyền cho hắn chỉ vì thay hắn đả thông kinh mạch, giải dược tính, đệ điên rồi?"

Tô Diệp cười cười,

"Công lực bất quá chỉ là vật ngoài thân, từ trước đến nay đệ chán ghét đánh đánh giết giết, hơn nữa xem tình cảnh của đệ hiện tại, công lực đối với đệ mà nói không có tác dụng quá lớn."

Tô Diệp hơi rũ mắt, nhẹ giọng nói,

"Đứa nhỏ kia là đệ mang về, đệ cho hắn cơ hội sống sót, không thể lại hủy hoại hắn."

Sư huynh bất đắc dĩ mà thở dài,

"Đệ làm vậy đáng giá sao? Sư phụ giao cho đệ môn phái, từ trên xuống dưới mấy ngàn đệ tử ,đệ không cần sao?"

Tô Diệp nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mắt mang theo chút phiền muôn,

"Đệ hổ thẹn với sư môn, về sau có lẽ sẽ không trở về, môn phái không có ta vẫn còn huynh và sư đệ, nhưng Kinh Mặc hắn chỉ có ta."

Sư huynh cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được Tô Diệp, bất đắc dĩ mà rời đi.

Kinh Mặc đứng ở ngoài cửa, ánh sáng trong mắt dần bị dập tắt, hắn vừa nghe rành mạch đoạn đối thoại bên trong.

Kinh Mặc a Kinh Mặc, ngươi có bao nhiêu súc sinh mới có thể tra tấn sư tôn như vậy a.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro