Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Diệp dự đoán không sai, ngày hôm sau, Vân tông chưởng môn Tề Thiên liền liên hợp năm đại môn phái còn lại tìm tới cửa, muốn Tô Diệp cho bọn hắn một lời giải thích, muốn giao Kinh Mặc ra cho bọn họ.

Kinh Mặc đã giết 18 đệ tử của Vân tông, bao gồm cả chưởng môn tương lai, Tề Thiên tất nhiên không chịu buông tha, thề muốn Kinh Mặc nợ máu trả bằng máu.

Đoàn người hùng hổ, Tô Diệp không thể không vì số đông đệ tử khác của Thiên tông mà suy xét, đành phải đáp ứng trước,

"Các vị chưởng môn bớt giận, việc này là nghiệt đồ của ta sai, tội không thể tha, bổn tọa chắc chắn sẽ cho các vị một công đạo, ngày mai tại đại hội luận võ, bổn tọa sẽ đích thân xử trí hắn."

Các môn phái có được đảm bảo, dần dần rời đi.

Ban đêm, Tô Diệp do dự rất lâu, quyết định đi tìm đồng môn sư đệ ở Thiên tông Dược Các- Sở Thanh.

Sở Thanh đã lâu không thấy Tô Diệp, có chút vui mừng, trên mặt cười tủm tỉm,

"Từ trước đến nay sư huynh nếu không có việc gì sẽ không đến Tam Bảo Điện, hôm nay là ngọn gió nào đem ngươi thổi tới? Nếu là vì tên đồ nhi không nên thân kia của huynh, mời sư huynh trở về đi, ta không giúp được, nếu là bởi vì nhớ ta, ta rất vui cùng sư huynh uống rượu trò chuyện, nói lời vui vẻ."

Chuyện của Kinh Mặc với Vân tông, Sở Thanh cũng nghe nói, nhưng không có hứng thú đi quản, hắn ước gì tiểu tử kia sớm xảy ra chuyện, để hắn ta không suốt ngày quấn lấy sư huynh hồ nháo.

Tiểu tử kia đối với sư huynh che giấu tâm tư gì, hắn rất rõ ràng, bởi vì hắn cũng giống như tiểu tử kia.

Tô Diệp sửng sốt một lát, mới mở miệng nói,

"Nếu sư đệ đoán được, cần gì phải biết rõ còn cố hỏi, ta biết Dược Các của đệ có chế một loại dược, có thể làm người giả chết, lấy giả đánh tráo, giấu trời qua biển, lần này đến, thật sự là vì loại dược đó."

Vân tông chỉ là muốn Kinh Mặc đền mạng, cho nên chỉ cần làm cho bọn họ tin rằng Kinh Mặc đã chết, là ai giết, cũng sẽ không có người để ý.

Sở Thanh nhếch môi cười cười, đi lên phía trước, nâng cằm của Tô Diệp, nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia nói chuyện, hô hấp đan xen lẫn nhau.

"Có là có, bất quá, vì sao phải cho huynh, để huynh đi cứu tên tiểu tử kia? Huynh hẳn là phải biết, từ trước đến nay ta luôn ghét hắn."

Tô Diệp lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách,

"Sư đệ có yêu cầu gì, cứ việc nói, nếu muốn ngôi vị chưởng môn này ta sẽ nhường cho ngươi."

"A....." Sở Thanh cười khẽ một tiếng, hất hất tóc,

"Ta ở Dược Các rất tốt, muốn cái chức vị chưởng môn bỏ đi kia làm cái gì, tự mình chuốc lấy cực khổ, sư huynh không cần giả ngu ngơ, điều ta muốn mấy năm trước ta đã nói với huynh."

"Sư huynh nếu không nhớ rõ, ta không ngại nhắc lại lần nữa, thứ ta muốn chỉ có huynh."

Sở Thanh đến gần một chút, nhẹ nhàng kéo đai lưng của Tô Diệp xuống, áo ngoài rời rạc mở ra, Tô Diệp hơi nhíu mày, nhưng không phản kháng, mặc cho quần áo rớt xuống.

Ý cười trên mặt Sở Thanh càng đậm, cúi đầu liếm láp lỗ tai Tô Diệp, môi lưỡi cực nóng một đường di chuyển xuống phía dưới, cắn lên hầu kết, nghe thấy Tô Diệp ngắn ngủi mà dồn dập "Ngô" lên một tiếng.

"Sư huynh nếu nghe lời sớm một chút, đừng nói là thuốc giả chết, ngươi cho dù muốn mạng của ta, ta cũng cho huynh."

Tô Diệp nhắm mắt lại, không nói lời nào.

Sở Thanh làm càn mà đem tay vói vào Tô Diệp quần áo vuốt ve, Kinh Mặc đang nấp trong chỗ tối đều đem tất cả việc này thu vào trong mắt .

Hắn một ngày không gặp sư tôn, tâm tư khó yên, trộm chạy ra ngoài, chỉ định nhìn một cái liền rời đi, không ngờ lại gặp được một màn hương diễm này.

Hắn không nghe thấy hai người kia nói cái gì, trong tầm mắt đều là bộ dáng ôn nhu ngoan ngoãn thuận theo của sư tôn, tốt như vậy, đẹp như vậy bày ra ở trước mặt người khác.

"Thì ra, đây là điều người muốn sao...."

Kinh Mặc ghen ghét dữ dội, con ngươi dần dần nhiễm đỏ, linh lực trong cơ thể bắt đầu điên cuồng kích động, làm hắn cảm nhận được sức mạnh xưa nay chưa từng có, một giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu hắn,

"Giết hắn, giết hắn...."

Kinh Mặc ý thức được trang thái hiện tại của chính mình không thích hợp, lập tức xoay người chạy ra bên ngoài, chạy đi rất xa, sau đó ầm một tiếng nhảy vào trong hồ sen lạnh như băng, hàn ý thấu xương làm cả người hắn bình tĩnh lại.

Nhưng mà, khi hắn mới vừa đi khỏi Dược Các, Tô Diệp đột nhiên mở mắt, đẩy Sở Thanh ra, cuống quít mặt lại quần áo, che đi những vệt đỏ trên cổ.

Sở Thanh nhướng mày nhìn hắn,

"Thế nào, sư huynh là đang hối hận sao?"

"Ngươi và ta là sư huynh đệ, không nên như thế, nếu sư đệ không muốn trợ giúp, vậy bổn tọa sẽ không quấy rầy, cáo từ."

Sở Thanh hai tay ôm trước ngực, tựa tiếu phi tiếu nói,

"Huynh không muốn cứu đồ đệ của mình sao?"

Tô Diệp hơi gật đầu, xoay người đi ra ngoài,

"Không phiền sư đệ lo lắng, ta tự có cách."

"Huynh thật sự nhẫn tâm trơ mắt nhìn đồ nhi của mình chịu chết sao?

"Tự tạo nghiệt không thể sống, chính hắn đã làm sai, nên gánh vác hậu quả này."

"Sư huynh!" Tô Diệp dừng bước, nghe thấy Sở Thanh hỏi,

"Huynh rốt cuộc có tâm hay không? Ta không tin huynh không nhìn ra, đồ nhi tốt của huynh đối với huynh cất giấu tâm tư dơ bẩn."

Thật lâu sau, Tô Diệp nhẹ giọng trả lời,

"Ta không để bụng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro