Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả người Kinh Măc lập tức trở nên thô bạo, hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm Tư Trác, Dịch Thủy kiếm trên mặt đất không ngừng run rẩy, nếu không phải Tô Diệp ngăn cản, hắn đã xông lên đem Tư Trác bầm thây vạn đoạn.

Tô Diệp đạm đạm cười,

"Nếu đã là vô tình, bổn toạn tự nhiên sẽ không so đo, mong rằng công tử về sau cẩn thận một chút, chúng ta còn có chuyện quan trọng, thứ lỗi không thể bồi, các vị tự tiện."

Nói xong, hắn liền mang theo các đệ tử rời đi.

Tô Diệp không thể động thủ với Tư Trác, thứ nhất là do Kinh Mặc ra tay trước, bọn họ vốn đã đuối lý, thứ hai Tư Trác là Vân tông chưởng môn trong tương lai, hiện tại thực lực của Thiên tông không bằng trước, không phải là đối thủ của Vân tông, không nên trực tiếp trở mặt.

Kinh Mặc không biết rõ sinh tử châm là vật gì, chỉ biết Tô Diệp trúng châm, cũng không biết rốt cuộc là bị thương đến mức nào, nôn nóng đến mức đôi mắt đều đỏ, quỳ gối ở ngoài điện của Tô Diệp không chịu rời đi.

Tô Diệp không rảnh để ý đến hắn, thiết lập kết giới, vận công chữa thương, nửa cánh tay đều đã chết lặng, thật vất vả ép ra độc châm, nhưng độc cũng đã tiến vào tâm mạch, chỉ có thể không ngừng dùng linh lực tinh lọc.

Sau khi mặt trời lặn, những môn phái đến bái phỏng đều đã rời đi, cửa điện của Tô Diệp vẫn  không mở ra, Kinh Mặc không chờ nổi nữa, đang muốn mạnh mẽ phá cửa mà vào kết giới lại đột nhiên biến mất.

Dao động linh lực biến mất, sư tôn đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên, hắn vừa đi vào liền nhìn thấy Tô Diệp ngã trên mặt đất, bên cạnh đều là máu.

"Sư tôn!" Kinh Mặc xông tới đem Tô Diệp đỡ ở trong ngực, cả người đều đang phát run,

"Sư tôn, người làm sao vậy?"

Ý thức của Tô Diệp đã có chút không rõ, mềm nhũn mà dựa vào trong lòng ngực Kinh Mặc, nhưng vẫn cố sức mở mắt ra, từ trong lòng ngực lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho hắn,

"Bảo vệ tốt Thiên tông, nếu ta xảy ra chuyện, người phải kế nhiệm chưởng môn, bảo vệ tốt đệ tử Thiên tông."

Kinh Mặc gắt gao ôm hắn, thấp giọng rít gào,

"Ta không muốn làm chưởng môn, ta không cho phép người có việc gì!"

"Đây là..... Mệnh lệnh."

"Từ trước đến nay ta không phải là một người nghe theo mệnh lệnh."

Hắn đem Tô Diệp ôm đến trên giường, sau đó thiết lập kết giới, đảm bảo an toàn tuyệt đối, đóng cửa lại, cầm chìa khóa lấy ra từ trên người Tô Diệp, mở cửa cấm các, lấy đi cấm dược của Thiên Tông, không quan tâm mà nuốt xuống.

Cấm dược có thể mạnh mẽ làm tăng lên linh cấp của người uống, rót vào linh lực khổng lồ, vô cùng vô tận, sở dĩ nó là cấm dược là bởi vì phương pháp luyện chế hết sức tàn nhẫn, đối với thân thể con người gây ra rất lớn tổn thương, huống chi nó không phải là cách tu luyện của chính đạo.

Cho nên toàn bộ Thiên Tông cũng chỉ có một viên, để chuẩn bị cho tình huống bất ngờ, chỉ có các đời chưởng môn biết được, Tô Diệp cũng không đề phòng Kinh Mặc, sớm đã đem những việc này nói cho hắn biết.

Kinh Mặc xách theo Dịch Thủy kiếm giết đến Vân tông, đệ tử Vân tông ngăn cản hắn đều bị giết sạch sẽ, hắn giết đến đỏ mắt, đến khi Tư Trác xuất hiện, cũng không đỡ được mấy chiêu đã bị kiếm đặt trên cổ, cắt rách da thịt, từng hạt huyết châu theo mũi kiếm nhỏ giọt.

"Giải dược, sinh tử châm."

Thanh âm của hắn khàn khàn, giống như một con dã thú vô ý thức, trạng thái này vừa nhìn liền không thích hợp, Tư Trác run rẩy mở miệng cầu xin tha thứ,

"Đừng, đừng giết ta, ta đưa cho ngươi giải dược."

Đã là bảo bối do tổ tiên Vân tông chế tạo tất nhiên là phải lưu lại cho chính mình một con đường lui, khó đảm bảo sẽ  không đả thương đến người nhà của mình, cho nên, sinh tử châm nhằm vào người ngoài tất nhiên là không có thuốc nào chữa được, nhưng Vân tông chưởng môn lại có giải dược duy nhất trên đời này.

Tư Trác thấy Kinh Mặc lấy được giải dược, dịch khai kiếm đặt trên cổ, đang muốn xoay người chạy trốn, đột nhiên bị một kiếm đâm xuyên trái tim, tiếng kêu cứu cũng chưa kịp phát ra.

Kinh Mặc lưu loát rút kiếm ra, biểu tình khó đoán, nhìn không thấu,

"Ngươi làm sư tôn bị thương, ta làm sao có thể để ngươi sống."

Lúc hắn mang theo giải dược chạy về, Tô Diệp đã gần như chết ngất, Kinh Mặc cho Tô Diệp uống thuốc nhưng làm cách nào Tô Diệp cũng không nuốt xuống được, bất đắc dĩ, phải đem thuốc nghiền nát hòa vào trong nước, từng ngụm từng ngụm mà đút xuống.

Qua nửa canh giờ, Tô Diệp vẫn không tỉnh, Kinh Mặc hoảng hốt, đang định đút thêm một viên nữa Tô Diệp mới chậm rãi mở mắt ra.

Trong nháy mắt ánh mắt Tô Diệp xuất hiện sự mờ mịt, sau đó lại là sự xa cách lạnh lùng.

Kinh Mặc đỡ Tô Diệp dậy,

"Sư tôn, người không có việc gì là tốt rồi, ta thật sự rất lo lắng cho người."

Tô Diệp sững sờ nhìn hắn, đột nhiên giơ tay cho hắn một cái tát, thanh âm bởi vì suy yếu mà có chút nhẹ,

"Nghiệt đồ."

Kinh Mặc vội vàng trở về, không kịp thay quần áo, trên mặt còn mang theo vết máu chưa khô, Tô Diệp đã đoán ra được mọi chuyện.

"Sư tôn, không phải như thế, ta......"

Kinh Mặc cuống quít muốn giải thích, Tô Diệp lại nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy hắn,

"Đi ra ngoài."

"Sư tôn!"

"Đừng để ta lặp lại, đi ra ngoài, đi Hình Đường lãnh mười hai roi, tự mình đến Đoạn Nhai suy nghĩ, không có mệnh lệnh của ta, không được phép ra ngoài."

Kinh Mặc cười tự giễu, thất tha thất thểu mà ra khỏi phòng, sau khi hắn rời đi Tô Diệp lại phun ra một miệng máu tươi.

Kinh Mặc gây ra chuyện lớn như vậy, việc này vô luận như thế nào Vân tông đều không thể bỏ qua, rốt cuộc phải làm sao mới có thể bảo vệ được hắn......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro