Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám năm sau, Tô Diệp được sư phụ gửi gắm, kế nhiệm vị trí chưởng môn Thiên tông, Kinh Mặc là đệ tử duy nhất của hắn.

Theo truyền thống, chưởng môn Thiên tông chỉ nhận một đệ tử, vị chưởng môn đời trước đích thân tuyển chọn cho Tô Diệp, Kinh Mặc được lựa chọn không phải là do Tô Diệp thiên vị mà là do hắn có thiên phú, căn cốt kỳ giai, là một thiên tài tu luyện.

Từ ngày hắn tiến vào Thiên tông đã không màng tính mạng ngày đêm dốc sức tu luyện, vì thế ở tại hội luận võ của con cháu các môn phái đã bộc lộ toàn bộ tài năng, khiến cho trưởng môn trước đó nhìn trúng, không bỏ lỡ hạt giống tốt này, làm hắn trở thành đệ tử của Tô Diệp.

Mấy năm si tâm vọng tưởng đã được như ước nguyện, Kinh Mặc vui vẻ đến cả đêm không ngủ, ngồi trên bậc thang ngoài điện của Tô Diệp đến hừng đông, cười trông giống như một tên ngốc.

Tô Diệp vừa có chút động tĩnh, hắn ngay lập tức vọt vào, hầu hạ Tô Diệp mặc quần áo, tỉ mỉ săn sóc, mọi mặt đều chu đáo, giống như đã làm việc này rất nhiều năm.

Tô Diệp nhìn người đang quỳ một gối trước mặt giúp mình hệ eo có chút bất đắc dĩ,

"Kỳ thật ngươi không cần ngày nào cũng đến đây, những việc như thế này ta có thể tự mình làm."

Kinh Mặc dừng động tác, ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt không giấu được thâm tình, 

"Sư tôn đối với đệ tử có ân tái sinh, đệ tử vì ngài làm một chút việc nhỏ không đáng nhắc đến."

"Thôi, tùy ngươi."

Kinh Mặc giúp Tô Diệp vấn tóc, nhìn vào gương khuôn mặt đã nhiều năm vẫn không có gì thay đổi kia, trái tim lại đập nhanh giống như lần đầu gặp gỡ, hắn nhịn không được cúi đầu hôn lên khóe môi Tô Diệp,

"Sư tôn, người thật đẹp."

Tô Diệp nhíu nhíu mày, hơi rũ mắt, nhẹ giọng nói,

"Kinh Mặc ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, ngươi đã trưởng thành, ta là sư tôn của ngươi, trưởng ấu có khác, chớ lại làm việc này."

Kinh Mặc hơi sững sờ, biểu tình có chút cô đơn,

"Thật xin lỗi, sư tôn, là đệ tử đã vượt quá khuôn phép."

Tô Diệp có chút bừng tỉnh, bỗng nhiên ý thức được, hóa ra tiểu nam hài dơ hề hề năm đó đã trở thành một cao thủ có thể một mình đảm đương một phía Thiên tông, lại vẫn như cũ thích dính ở bên người mình.

Nhưng Tô Diệp lại sợ điều này.

Rốt cuộc là do chính mình nuôi lớn, Tô Diệp cũng không đành lòng trách cứ hắn, sờ sờ đầu của hắn, ôn nhu nói,

"Không sao."

Tô Diệp đem quyển sách trên án thư đưa cho Kinh Mặc,

"Ngày kia là đại hội luận võ do Thiên Tông tổ chức, đây là danh sách tham dự đại hội, hôm nay sẽ có tông phái khác phái người đến đây bái phỏng, ngươi xem danh sách dẫn người đi tiếp đãi, không thể chậm trễ."

"Vâng."

Lúc tiếp đãi khách, Kinh Mặc gặp lại một cố nhân, đại đệ tử Vân Tông- Tư Trác, cũng chính là tiểu mập mạp trong thôn năm đó.

Sơn thủy có tương phùng, không nghĩ tới hắn cũng có thiên phú tu luyện cực cao, còn trở thành đệ tử của chưởng môn Vân Tông, rất được sủng ái, là do nội bộ căn cứ vào mục đích bồi dưỡng chưởng môn tương lai mà tuyển chọn.

Nhiều năm như vậy, giọng nói và tướng mạo ít nhiều sẽ có chút thay đổi, Kinh Mặc ánh mắt đầu vẫn chưa nhận ra hắn, ngược lại là Tư Trác nhìn thấy ngọc bội bên hông của Kinh Mặc, quay đầu lại, ngả ngớn mà hô câu:

"Tiểu ma đầu?"

Kinh Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, ngược lại Tư Trác càng cười đến càng rỡ,

"Tốt a, tiểu ma đầu, không mang họa cho thôn, lại chạy đến mang họa cho Thiên tông? Còn làm đến hô mưa gọi gió, bản lĩnh không nhỏ a, không hổ danh là tai tinh chuyển thế. Ta thấy ngươi căn bản không cần tu luyện, dùng thần lực là được a."

Đệ tử xung quanh hùa theo cười vài tiếng.

Kinh Mặc cong cong khóe môi, một kiếm đâm tới, từ trước đến nay hắn không phải là một người lương thiện, cũng không có tính tình tốt, chỉ là độc nhất đối với Tô Diệp vô tận ôn nhu mà thôi, năm đó không đánh trả là bởi vì đánh không lại, mà hiện tại....bọn họ đều không phải đối thủ của hắn.

Hai người động thủ, các đệ tử vội vàng chạy đi bẩm báo với chưởng môn, nhìn thấy Kinh Mặc sắp làm Tư Trác bị thương, Tô Diệp đuổi đến, vung tay áo ngăn cản hắn.

"Ngươi đang làm cái gì?"

Tô Diệp nhàn nhạt liếc nhìn Kinh Mặc một cái, Kinh Mặc cuống quít quỳ một gối, ném kiếm ở một bên, nôn nóng mà nhìn Tô Diệp,

"Sư tôn thứ tội, đệ tử chỉ là nhất thời xúc động."

Hắn sợ Tô Diệp sẽ tức giận.

Tư Trác khinh thường cười nhạo một tiếng, lặng lẽ từ trong tay áo móc ra một cái luân bàn.

Tô Diệp lấy ra roi, mặt không chút thay đổi mà quất về phía Kinh Mặc, đồng tử Kinh Mặc co rụt lại, khó có thể tin mà trừng lớn con ngươi, sau đó lại gắt gao nhắm lại, tính toán kiên trì chịu đựng, hắn cho rằng Tô Diệp tức giận, muốn trừng phạt hắn.

Đau đớn trong dự đoán không xuất hiện, roi chỉ ở bên hông hắn quấn một vòng, nhẹ nhàng dùng sức, đem hắn túm ra phía sau, né tránh ngân châm bắn ra từ luân bàn.

Ngân châm đâm vào trên roi của Tô Diệp, vốn tưởng rằng sẽ kết thúc nhưng không ngờ nó lại theo roi mà bò lên trên, đâm vào đầu ngón tay Tô Diệp, làm cho ngón tay Tô Diệp đổ máu mới rơi xuống trên mặt đất.

Đây là sinh tử châm, không thấy máu không dừng, đổ máu tất nhiên sẽ đoạt mệnh, chính là bảo vật trấn tông của Vân tông, không nghĩ đến lại đưa cho Tư Trác.

Tô Diệp kêu lên một tiếng, đem đầu ngón tay giấu trong tay áo, nhìn về phía Tư Trác bằng ánh mắt sắc bén,

"Tư công tử là có ý gì? Chẳng lẽ là ý của sư tôn ngươi? Nếu không muốn tham gia đại hội luận võ có thể tự tiện rời đi, Thiên tông của ta cũng không làm khó người khác, nhưng nếu là tới cửa gây chuyện, người của Thiên tông ta cũng không phải là mềm yếu sợ phiền phức."

"Sư tôn! Người không sao chứ?"

Kinh Mặc muốn nắm lấy tay Tô Diệp lại bị Tô Diệp né tránh, nhẹ nhàng lắc đầu,

"Ta không sao."

Tô Trác cười cười, giống như không có việc gì mà đem luân bàn giấu đi,

"Tô chưởng môn sao có thể nói như vậy, Vân tông của ta cùng Thiên tông đã nhiều thế hệ giao hảo, sao lại có thể vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt, mới vừa rồi là do ta không chạm nhầm vào sinh tử luân bàn, không cẩn thận kinh động tới sinh tử châm, Tô chưởng môn đại nhân là người có đại lượng, sẽ không so đo với một tiểu bối vô danh như ta đi?"

"Tô chưởng môn hẳn là sẽ không bị thương đúng chứ?" Tư Trác giả vờ quan tâm nói,

"Nếu đã trúng sinh tử châm thì sẽ phiền toái, độc trên châm không có thuốc nào cứu được."

Hắn đương nhiên biết sinh tử châm không thấy huyết không ngừng, lúc đầu là muốn giết tiểu ma đầu kia, nếu hắn tránh thoát, vậy...giết người hắn quan tâm nhất, như vậy có thể càng làm hắn tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro