Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng đã thỉnh cầu Jang Ro Young cho rời khỏi hoàng cung nhưng lúc này Heo Yeon Woo lại đang đứng trên đường nhìn người qua lại bận rộn trên phố, nghe tiếng rao của các tiểu thương mà hoang mang không biết mình đang ở nơi nào, cái gì cũng mờ mịt.

Cũng may đi không bao lâu nàng liền thấy một cửa hàng văn chương, nhớ tới quyết tâm của mình nàng liền đi vào, nhưng lựa hơn nửa ngày cũng không quyết định được nên mua loại giấy gì.

Bởi vì trong tiệm ngoại trừ khách nhân Heo Yeon Woo thì cũng không còn ai khác, chủ quán nhìn nàng lựa hồi lâu vẫn chưa lựa được liền cười cười chế nhạo: “Nhìn ngươi lo lắng chọn lựa như thế, chắc hẳn là viết thư tình!”

Heo Yeon Woo nghe vậy ngẩng đầu: “Không phải thư tình, mà là thư ăn năn”.

Chủ quán gật đầu, một bộ dáng “ngươi không cần thẹn thùng, ta hiểu mà” không nói thêm gì nữa.

Heo Yeon Woo cúi đầu tiếp tục chọn giấy,

Thời điểm Heo Yeon Woo chọn giấy, bỗng nghe một giọng nói: “Không phải thư tình, mà là thư ăn năn”. Heo Yeon Woo cả kinh ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngoại trừ chủ quán cũng chỉ có một mình nàng, cũng không xuất hiện người khác.

Thật giống như những gì nàng vừa nghe được chưa từng tồn tại vậy.

Heo Yeon Woo đột nhiên nghĩ đến lời của nam tử đã từng cứu nàng khỏi truy đuổi của quan binh: “Ngươi có thể đợi ta không?”

Heo Yeon Woo nhớ lại ước định ngày trước, chính là nàng tự tiến cung rồi bị các loại mệnh lệnh làm nàng không kịp trở tay, nhất thời quên mấy ước định ngày đó.

Heo Yeon Woo nghĩ vậy liền quay đầu chạy ra cửa, hướng địa điểm ước định ngày đó mà đi.

Nàng có chút không xác định, thời điểm ước định đã qua mấy ngày rồi, liệu hắn có còn chờ ở nơi đó không?

Chính nàng cũng không rõ vì sao mình thở dài, nhưng nghĩ lại, nàng còn chưa có nói lời cảm tạ với hắn.

Heo Yeon Woo xoay người quay đầu, người đứng trước mặt nàng mỉm cười đúng là người ngày đó.

Trong nháy mắt, nàng vừa mừng vừa sợ.

Heo Yeon Woo mang Yang Myung Gun quay lại tiệm vừa rồi, chọn giấy tốt rồi trả tiền mới mở miệng: “Thực xin lỗi, đã để ngài chờ lâu! Bởi vì có việc đi đến chợ, chỉ có thể hi vọng vào vận khí, không ngờ ngài thật sự ở đó! Tuy rằng hơi trễ, nhưng rốt cục cũng có thể nói lời cảm tạ với ngài, thật vô cùng may mắn!” Ngữ khí Heo Yeon Woo có vẻ rất thoải mái, sau đó nàng nhìn Yang Myung Gun nghiêm cẩn nói: “Ngày đó thật sự vô cùng cảm tạ ngài! Không thể tuân thủ ước định ngày đó, ta thật sự xin lỗi!”

Yang Myung Gun nghe xong lời của nàng có chút không được tự nhiên cười cười: “Người không đến cũng không sao!”. Nói xong lại có chút mất tự nhiên giơ tay sờ đầu: “Dù sao cũng không thể cứu ngươi”.

Hắn vừa làm động tác này, Heo Yeon Woo nhìn theo tay hắn liền thấy vành nón bị rách, rất lo lắng bất an hỏi: “Ngài…bị thương nặng lắm sao?”

Nghe vậy Yang Myung Gun lập tức thả tay xuống, vẫy vẫy tay dáng vẻ không để ý lắm: “ta là người có kinh nghiệm sa trường, vết thương nhẹ ấy thì có gì đáng ngại!”.

Nghe hắn nói như vậy, lại nhìn bộ dáng của hắn, quả thật không giống như bị thương nghiêm trọng, Heo Yeon Woo mới yên lòng.

Vì thế lại chú ý tới: “Sao hôm nay ngài lại không mặc áo tăng lữ?”.

“Cái gì?”, Yang Myung Gun bỗng chốc không theo kịp tư duy của nàng, hắn cúi đầu nhìn trang phục mình mặc một hồi. Mãi sau mới phản ứng lại cười cười: “A! Xem ra ngươi hiểu lầm, ta không phải tăng lữ, chỉ là lúc đó tình thế bất đắc dĩ mới phải ngụy trang một chút thôi”.

Heo Yeon Woo nhìn bộ dáng của hắn có chút không tin: “Ngài thực sự không phải tăng lữ?”.

Hắn vừa gật đầu vừa nói: “Đúng vậy!”. Nhìn nàng còn chưa tin bèn tiếp tục nói: “Ta đến nay còn chưa lập gia đình, là người tự do không thẹn với thiên địa!”. Hắn nói xong còn cúi gập thắt lưng nhìn nàng chằm chằm, lúc này mới phát hiện vết thương trên mặt Heo Yeon Woo, trong giọng nói tràn đầy quan tâm: “Vết thương trên mặt…là chuyện gì xảy ra?”.

Heo Yeon Woo cười cười không nói.

Yang Myung Gun lại gật đầu biểu thị đã hiểu: “Xem ra ngươi đã trải qua không ít đau khổ”. Vốn hắn cũng không định nói gì nữa, thế nhưng không biết vì sao lại nói với nàng: “Nếu ngươi muốn chạy trốn ta nhất định sẽ giúp ngươi!”.

Heo Yeon Woo trên mặt tràn đầy ý cười: “Cám ơn ngài quan tâm, ta ở nơi này rất an toàn, ngài không cần phải lo lắng”.

Nhưng nói xong lời này Heo Yeon Woo lại nghe thấy một giọng nói “Nếu muốn từ vũng bùn này thoát ra ngoài, chỉ cần ngươi nguyện ý nói ra, cho dù là địa vị của vương tử hay phong tước Yang Myung Gun ta đều có thể vứt bỏ, sau đó mang ngươi cao chạy xa bay”.

Heo Yeon Woo lập tức ngẩng đầu nhìn Yang Myung Gun, nàng xác định người nói chuyện chẳng phải người trước mắt, ít nhất cũng không phải là hắn của hiện tại đang nói!

Là ai đây, thế mà lại có thể nói ra lời thâm tình như vậy?

Heo Yeon Woo có chút thì thào hỏi: “Ngài là vương thân?”.

Yang Myung Gun cả kinh, trong lúc nhất thời hắn không biết nên biểu cảm như thế nào: “Ngươi…làm sao biết được?”

“Đây là thần lực”.

Yang Myung Gun có chút khó tin nói: “Thần lực?”.

“Đúng vậy, vừa rồi thấy được quá khứ ngắn ngủi của đại nhân”.

Yang Myung Gun nhìn người rất giống Heo Yeon Woo trước mặt: “Chỉ là thần lực thôi sao?”.

Heo Yeon Woo gật đầu: “Đại nhân trong lòng chấp niệm quá sâu, như vậy đối với bản thân cũng không có lợi, mong đại nhân sớm ngày vứt bỏ chấp niệm của mình đi”.

Nói hết lời Heo Yeon Woo vừa muốn đi, Yang Myung Gun lại giữ nàng lại: “Tên, có thể cho ta biết tên của ngươi không?”.

Heo Yeon Woo cúi đầu: “Thật xin lỗi, ta không có tên…” Nàng vừa muốn nói nàng không có tên, bên tai lại vang lên lời nói sảng khoái của Lee Hwon tại Ôn Dương “Ta thay ngươi lấy tên là Wol”. Nàng liền sửa miệng: “Wol, ta gọi là Wol”.

“Wol”. Yang Myung Gun nhẹ giọng nói ra, tự nhiên như thể đã gọi vô số lần.

Heo Yeon Woo không tiếp tục: “ta phải trở về, ngày đó thật sự vô cùng cảm tạ ngài, ta sẽ thay ngài cầu nguyện, mong người gặp được nhân duyên mỹ mãn. Cáo từ!”

Nàng hành lễ với Yang Myung Gun một cái rồi xoay người rời đi, vẫn chưa kịp nghe được câu “xin dừng bước” của Yang Myung Gun.

Tô Duyệt ở trong điện Gyo Tae đã đứng ngồi không yên một ngày. Nói thật, hoàng cung càng lúc càng làm nàng cảm thấy nguy hiểm, đầu tiên là Lee Hwon tâm khí bất định, đã nói hôm nay hắn thế mà lại mời nàng đến điện An Khang dùng bữa! Mà quỷ dị ở chỗ không phát sinh bất cứ sự tình gì, đây là cực kỳ không bình thường! Tô Duyệt đem giác quan thứ sáu của nữ nhân ra mà thề.

Lại không biết thân phận của Heo Yeon Woo khi nào thì bại lộ, cứ như một quả bom hẹn giờ đủ làm cuộc sống hằng ngày của nàng như ngồi chảo nóng.

Tô Duyệt cảm thấy rõ ràng biết trên đầu đang treo một cây đao, mà còn phải giả bộ như không có chuyện gì mà tiếp tục sinh hoạt, như vậy thật sự là quá sức chịu đựng của con người mà, Tô Duyệt cũng không có tố chất tâm lý vững vàng như vậy, đã sớm bị cái khảo nghiệm này quần cho bẹp rúm ró rồi!

Lấy tính tình cùng lá gan của Tô Duyệt, nàng tình nguyện tự mình cắt đứt dây thừng cho thanh đao kia rơi xuống sớm một chút, ít nhất nàng cũng có thể mau mau siêu thoát.

Như vậy, thời điểm thanh đao rơi xuống nàng liền có thể về cõi ông bà.

Về phần khi nào cắt đứt dây thừng, con rùa Tô Duyệt biểu thị cần một chút thời gian chuẩn bị, xem xét tình huống.

Vì thế, trong lúc Tô Duyệt đang suy nghĩ về thời điểm cắt đứt dây thừng thì trời đã tối, nàng phải đến điện An Khang .

Có người khuyên: “Trời đã tối rồi, như vậy cũng không tốt chút nào”. Lời vừa nói ra ý là: chủ thượng điện hạ cũng không có ý muốn Trung Điện nương nương già đi ở điện An Khang.

Tô Duyệt tỏ vẻ không để ý, con rận thì không sợ ngứa, dù sao trước kia cũng không phải chưa từng trải qua, đâu phải chỉ có một hai lần.

Tô Duyệt ra khỏi điện Gyo Tae, nhìn hoàng cung từ xa được thắp sáng bởi đèn lồng, vẫn chưa vì trời tối mà bị bóng đêm bao phủ. Nhìn hoàng cung đèn đuốc huy hoàng, nhưng thật ra trong cung lại không có âm thanh của bất cứ ai. Tô Duyệt ngẫu nhiên nhìn thấy một đám cung nhân mang đèn lồng cách không xa lắm, nhưng bọn họ lại đi thật cẩn thận, như thể sợ phát ra âm thanh.

Tô Duyệt rõ ràng cảm thấy không khí trong vương cung trầm lặng như bị đè nén. Giờ khắc này, nàng mãnh liệt cảm nhận được nàng không thuộc về nơi này, nàng không thích hợp sống tại một nơi thế này.

Tô Duyệt đi đến bên ngoài điện An Khang, lần này không có gì ngăn cản nên nàng thuận lợi tiến vào bên trong, nhưng đến nội điện lại thấy hành thượng cùng cung nhân vẫn chưa vào hầu hạ Lee Hwon như mọi ngày mà lại đứng canh giữ ngoài cửa.

Thật rõ ràng, lúc này Lee Hwon đang tái kiến ai đó.

Hành thượng nhìn thấy Tô Duyệt thậm chí còn có một chút cảm giác chột dạ, hắn đối với Tô Duyệt mới đến hành lễ: “Trung Điện nương nương, nô tài vào báo cho chủ thượng, thỉnh người chờ”.

Ngôn ngữ tuy rằng cung kính, nhưng ý tứ trong lời nói rõ ràng là không cho bất cứ kẻ nào lại gần.

Tô Duyệt nở nụ cười: “Nếu ta muốn hành thượng mở cửa ngay bây giờ thì sao?”.

Hành thượng cười đến rất là miễn cưỡng: “Chuyện này…vạn lần không thể!”

Tô Duyệt vừa đặt tay lên cửa liền nghe giọng của Lee Hwon truyền ra: “Ngẩng đầu lên”.

Tô Duyệt cúi đầu nhìn vào khe cửa, chỉ thấy Lee Hwon đứng một bên, bên cạnh là nữ tử mặc đồ trắng. Tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng Tô Duyệt vẫn biết nữ tử kia chính là Heo Yeon Woo.

Điều này làm Tô Duyệt lại không thể không cảm thán sức mạnh của hào quang nhân vật chính, bất luận có rơi vào đường cùng, hiểm cảnh, nàng cuối cùng cũng có thể sinh ra đủ loại quan hệ ái muội với nam chủ.

Heo Yeon Woo cũng không có nghe Lee Hwon lúc đầu nói gì , chỉ nghe Lee Hwon lại mở miệng: “Ngẩng đầu lên, đây là vương lệnh!”.

Tô Duyệt còn có ý định nghe lén xem Heo Yeon Woo và Lee Hwon nói gì, đột nhiên trước mặt tối thui. Tô Duyệt vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Woon mặt không biểu cảm đứng ở bên cạnh nàng, hiển nhiên hắn là người đóng cửa.

Nhìn tên môn thần Woon, Tô Duyệt bất đắc dĩ phải quay đầu chậm rãi đi về phía trước: “Bản cung có chút lo lắng cho thân thể của điện hạ”. Tô Duyệt nhìn hành thượng: “Chuyện này không cần phải bẩm báo với điện hạ đâu”.

Nhìn hành thượng gật đầu, Tô Duyệt hài lòng mang đám cung nhân rời khỏi điện An Khang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro