Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Duyệt ngắm tuyết xong trở lại điện vốn tâm tình cũng không tệ, nhưng vừa nghe Si Hwa nhắc nhở đêm nay là ngày hợp phòng, tuy rằng biết Lee Hwon toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến Heo Yeon Woo sẽ khinh thường chạm vào nàng, nhưng nàng vẫn có một chút không yên, nàng thật sự không muốn đối mặt với Lee Hwon.

Nếu hắn không nói cũng không làm gì cả thì dù không khí có chút xấu hổ cũng không sao, nhưng nếu hắn không làm gì nhưng lại châm chọc khiêu khích nàng thì làm sao mà Tô Duyệt chịu nổi, tưởng tượng cũng không nổi.

Lại nói vấn đề chức hoàng hậu này cũng không phải nàng muốn làm, trong tiểu thuyết ngôn tình không phải là một đứa não tàn nào đó mở miệng châm chọc tình tiết của phim truyền hình hoặc phải gặp tai nạn xe cộ hay bệnh tật sắp chết gì đó mới xuyên không hay sao, Tô Duyệt thật sự muốn hỏi xuyên không đại thần một chút, nàng tuy rằng có coi qua một vài bộ phim truyền hình nhưng nàng cũng chưa có mỉa mai châm chọc bất cứ bộ phim nào, nàng ngày thường cũng khỏe mạnh cường tráng không bị bệnh nan y cũng không bị xe cán, vì sao nàng đang yên lành như thế lại xuyên không cơ chứ!

Cho nên nói vận mệnh thật biết trêu ngươi, mỗi ngày có bao nhiêu thiếu nữ bại não mong muốn được xuyên không sao hắn lại không thành toàn cho họ, hà cớ gì nàng không muốn xuyên lại quăng nàng đến cái địa phương quỷ quái này chứ!

Tô Duyệt càng nghĩ càng cảm thấy bi phẫn, trong lúc Tô Duyệt ngẩn người thì đám người Si Hwa cũng không rảnh rỗi mà đã đem nàng chuẩn bị thật kỹ càng, còn thiếu trực tiếp đóng gói nàng thật đẹp rồi gửi đến điện An Khang thôi.

Cho nên, Si Hwa nói với Tô Duyệt: “Nương nương, đã chuẩn bị xong rồi, thỉnh ngài đến điện An Khang”. Thời điểm Tô Duyệt phản ứng được thì đã muộn rồi.

Tô Duyệt bất đắc dĩ đành phải nghẹn khuất dẫn đoàn người Si Hwa hướng điện An Khang mà đi.

Có thể vì muốn phối hợp với sự kiện chủ thượng cùng Trung Điện nương nương hợp phòng nên điện An Khang được bố trí như ngày đại hôn, trên cửa và cửa sổ đều dán chữ hỉ đỏ thẫm, trong điện còn có rất nhiều nến đỏ.

Tô Duyệt vừa thấy cảnh này liền có ý nghĩ muốn quay trở về, nhưng mà yy sở dĩ gọi là yy vì chuyện chẳng bao giờ thành, cho nên Tô Duyệt cũng chỉ có thể xem như cái này là yy, cứ kệ nó đi vậy. (yy là hoang tưởng đó mọi người, hoang tưởng là không thể thành sự thật, thế nên chị Duyệt mới xem mọi thứ mình thấy là yy :))))) )

Lee Hwon cũng chưa có đến, Tô Duyệt cũng chỉ có thể vào bên trong chờ trước.

Trời đã tối được một lúc lâu, Tô Duyệt cơm chiều cũng không ăn được nhiều, chờ Lee Hwon đến mức vừa đói vừa buồn ngủ, thật sự là không dễ chịu.

Đợi đến lúc Lee Hwon về điện An Khang, Tô Duyệt đã đói đến mức cảm giác hai mắt muốn xám ngắt hết rồi, đến lúc hành lễ với hắn cũng hữu khí vô lực: “Nô tì gặp qua điện hạ”.

Không ngờ người trong ngoài bất nhất như Lee Hwon mà cũng tự mình tiến lên nâng Tô Duyệt dậy, dùng một loại thanh âm ôn nhu đến mức xương cốt Tô Duyệt cũng muốn xụi lơ, nháy mắt cơn đói cũng bay sạch: “Trung Điện không cần nhiều lễ như vậy”.

Tô Duyệt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Điện hạ như thế dọa chết nô tì”.

Cho nên xin ngươi vẫn cứ bình thường một chút đi.

Lee Hwon vẫn nắm tay nàng không buông, mỉm cười: “Trung Điện không cần thiếu tự tin như thế, ta không thích Trung Điện như vậy đâu. Trung Điện ở điện An Khang này cứ thoải mái, ngày thường ở điện Gyo Tae thế nào thì bây giờ ở điện An Khang cũng như thế đi”.

Tô Duyệt thật muốn quỳ, ngay cả xưng hô “ta” cũng nói ra rồi, người này đến cùng là bị kích thích lớn cỡ nào hả?!

Tô Duyệt nhịn không được mở miệng hỏi hắn: “Điện hạ, gần đây người gặp chuyện gì khó khăn sao?”.

Nếu không tại sao thái độ lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ thế này, Tô Duyệt hoài nghi liệu Lee Hwon có phải là xuyên không đến hay không, hồn phách bên trong đã sớm không phải là hắn nữa?!

“Trung Điện sao lại nghĩ như vậy? Ta cảm thấy gần đây ta rất tốt. Trễ thế này lại đem…”Lee Hwon đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt, vẻ mặt khó hiểu!

Tô Duyệt bị hắn nhìn đến mức cả người đều nổi đầy da gà: “Điện hạ…”.

Lee Hwon lại không nói nữa, chỉ nắm tay nàng chậm rãi đi về phía trước, sau đó đỡ nàng ngồi xuống, tiếp tục nhìn Tô Duyệt, Tô Duyệt không dám nhìn thẳng hắn, có chút không được tự nhiên tránh đi ánh mắt của hắn nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện ra tên gia hỏa này lại nắm tay nàng ngồi ở trên giường, cái này chỉ có thể nói là tâm địa bất lương.

Tô Duyệt ngồi một chút liền cảm thấy mông đau như ngồi bàn chông, muốn đứng lên, không ngờ bị Lee Hwon nắm chặt nên không động được, Tô Duyệt có một chút nóng nảy không đắn đo đứng lên: “Ngươi muốn làm cái gì?!”.

Lee Hwon không nói chuyện, một tay đã bắt được hai tay của nàng, một tay chạm vào mặt nàng, chậm rãi xoa xoa, Tô Duyệt không được tự nhiên quay đầu đi, Lee Hwon hơi dùng lực một chút đẩy nàng ngã xuống giường, Tô Duyệt hơi hoảng, tên gia hỏa này không phải nói là không đồng ý sao, tại sao bây giờ nhìn thế nào cũng thấy giống như hắn đang chiếm tiện nghi của nàng thế!

Tô Duyệt hoang mang rối loạn nói: “Điện hạ, người không phải nói là những điều người không muốn thì người khác không ép buộc được sao, người hiện tại thế nào lại…”.

Lee Hwon chậm rãi cười rộ lên: “Nhưng ta chưa từng nói là không muốn cùng Trung Điện hợp phòng cơ mà”.

Tô Duyệt vừa nghe được lời này liền giãy dụa kịch liệt: “Điện hạ, điện hạ, người không thể làm vậy!”.

Lee Hwon lại giống như không nghe thấy, chỉ xiết chặt tay nàng, dùng chân ngăn chặn đùi nàng không cho nàng dãy  dụa lung tung, sau đó thong thả hôn nhẹ lên mặt Tô Duyệt.

Tô Duyệt quay mặt đi đâu Lee Hwon liền đuổi tới đó, Tô Duyệt nói to: “Điện hạ, điện hạ, người dừng lại đi, ta có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với người…”

Lời còn chưa nói hết đã bị Lee Hwon hôn đến, ngăn chặn miệng nàng.

Cái đồ ngu ngốc nhà ngươi! Ngươi không muốn biết tin tức về Heo Yeon Woo hay sao?

Tô Duyệt ngay cả tư tưởng trả thù cũng không nghĩ nổi, tay chân đều bị Lee Hwon áp chế.

Lee Hwon người này bình thường ôn hòa lịch sự, vậy mà hôn người ta chẳng ôn nhu chút nào, đầu lưỡi trong miệng Tô Duyệt khuấy đảo lung tung, vừa liếm vừa cắn môi nàng.

Tô Duyệt bị hôn đến đầu óc trì độn, chỉ biết theo bản năng đáp trả.

Lee Hwon cũng bắt đầu hôn xuống.

Ngọn nến đốt trong điện An Khang vỏn vẹn một đêm, đến sáng hôm sau chỉ còn lại trơ trọi cái tim nến.

Heo Yeon Woo sau khi nghe lời nói của Yang Myung Gun liền mất ngủ cả đêm, cho đến bây giờ nàng vẫn rõ ràng thân phận của chính mình – chỉ là một vu nữ thấp hèn, đối với chủ thượng nàng đều tự mình hiểu lấy rằng không nên vọng tưởng, cũng không nên nghĩ đến.

Thế nhưng tối nay cũng không biết vì sao trong lòng nàng lại có cảm giác như có thứ gì đó bỗng chốc mất đi.

Heo Yeon Woo còn đang ngẩn người thì Jang Ro Young lại có chút kích động vào phòng nàng, lúc đầu nàng đối với việc chủ thượng và Trung Điện hợp phòng cũng không lo lắng gì, bởi nàng đã sớm nhìn ra lần hợp phòng này chắc chắn không thành công, thế nhưng đêm nay vốn dĩ không có trăng lại xuất hiện ánh trăng vô cùng sáng ngời. Như vậy khác hẳn thiên tượng thường ngày.

Jang Ro Young dự cảm, chủ thượng cùng Trung Điện hợp phòng thành công.

Nghĩ đến đây nàng liền thấy hoảng, sự tình trước giờ vẫn nắm trong tay giờ đây đã lệch khỏi quỹ đạo, đối với các nàng là điều nguy hiểm. Nhất là hiện tại phong ấn chưa giải, trí nhớ của Heo Yeon Woo còn chưa khôi phục, nàng thật sự không nên tiếp tục ở lại trong cung nữa.

Bất luận kết cục cuối cùng là gì, Heo Yeon Woo bây giờ rời cung vẫn tương đối an toàn, Jang Ro Young liền lập tức nói với Heo Yeon Woo: “Ngươi còn ở nơi này làm gì, ta đã nói bao nhiêu lần ngươi rời khỏi nơi này nhanh một chút, ngươi không nghe, ngươi đến cùng là ở chỗ này vì cái gì?”.

Heo Yeon Woo bị nàng gọi như vậy cũng chưa kịp phản ứng lại: “Thần…thần mẫu…Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”.

Jang Ro Young nhìn bộ dạng ngây ngốc của Heo Yeon Woo, thật sự gấp đến không chịu được, nhưng chuyện này hiện tại cũng không thể nói thật cho nàng được, chỉ có thể nói: “Vô luận thế nào, đêm nay ngươi cũng phải cùng ta xuất cung!”.

Nói xong nàng liền phân phó Seol Ah thu thập đồ của Heo Yeon Woo, sai Seol Ah và Shim San cưỡng ép Heo Yeon Woo xuất cung.

Nhìn bóng lưng các nàng đi xa, Jang Ro Young nhìn bầu trời đáng lẽ không nên xuất hiện ánh trăng mà thở dài: “Ali, ngươi năm đó đâu có đoán được biến cố này đâu?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro