Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Duyệt ngủ đến mụ người mới rời giường rửa mặt chải đầu ăn sáng.

Vừa mới dùng đồ ăn sáng, Si Bang đã đến bên cạnh Tô Duyệt thấp giọng nói: “Nương nương, nghe nói tối hôm qua chủ thượng ở điện An Khang giận tím mặt, nổi điên với vu nữ chắn ách điện Tinh Túc”.

Tô Duyệt nghe thế kinh ngạc không thôi: “Cái gì? Điện hạ nổi điên với vu nữ chắn ách? Chuyện gì xảy ra vậy?”.

Đây là sao?

Si Bang có chút do dự, hạ giọng nói với Tô Duyệt: “Nghe nói vu nữ kia chạm vào da điện hạ, bị điện hạ phát hiện…”.

Nhìn bộ dáng nếu không nghe hết sẽ không bỏ qua của Tô Duyệt, Si Bang bất đắc dĩ phải nói hết một lần.

Tô Duyệt nghe Si Bang kể lại không biết có nên kinh ngạc hay không. Lee Hwon này không phải hôm trước còn ra mặt tìm mình, muốn mình điều tra vu nữ kia cơ mà.

Sao mới qua có vài ngày, hắn liền mất kiên nhẫn như thế rồi!

Có chút không giống với tính tình của Lee Hwon.

Quan trọng là nàng vừa hạ quyết tâm sẽ nói ra chuyện Heo Yeon Woo không chết, nói vu nữ kia chính là Heo Yeon Woo, giúp bọn họ nhanh tay thành thân, nhanh chân nhập phòng. Nàng tình nguyện từ bỏ thân phận hoàng hậu, nói không chừng dù lúc đó nơi này không ở được, thì ít ra nàng cũng có thể đến Trung Quốc.

Nhưng còn bây giờ thì sao, Lee Hwon tức giận với vu nữ đó rồi, có khi đang hoài nghi có người dùng kế mê hoặc hắn, bây giờ nếu mình nói với hắn, không phải là chứng thực suy đoán của hắn hay sao, còn thuận tiện xem mình thành tội nhân không chừng.
Cho nên, hiện tại nàng chỉ có thể ở trong điện Gyo Tae giả chết.

Nhưng mà, sau này chân tướng rõ ràng rồi, Lee Hwon có thể hoài nghi việc hắn hiện tại nghi ngờ Heo Yeon Woo là do có người an bài hay không?

A, đau đầu quá!

Chức hoàng hậu này nàng làm không nổi…

Lee Hwon ngồi bên cái bàn thật lớn, phía trước là đống tấu chương cao chót vót, chính hắn cũng không có tâm tình mà nhìn. Hắn đã thất thần một lúc lâu, suy nghĩ về tối qua.

Vu nữ kia làm hắn luôn nghĩ đến Heo Yeon Woo.

Lee Hwon bắt lấy cái tay đang ở trên mặt mình, kéo nàng ngã xuống đất, nhìn thẳng vào vu nữ kia hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao lại ở chỗ này? Nói mau! Ngươi rốt cục là ai?”. Hắn nhất định phải xem kẻ này đến cùng là ai: “Người đâu! Thắp đèn!”.

Cung nhân nghe được tiếng la của Lee Hwon đều bay đến rất nhanh, trong bóng đêm nhanh chóng thắp lên từng ngọn nến. Không bao lâu, trong phòng liền sáng như ban ngày.

Hắn cuối cùng cũng thấy rõ, trong nháy mắt không biết nên hình dung cảm giác của mình thế nào.

Người trước mắt chính là người lúc trước mình gặp ở Ôn Dương hành cung, lúc đó chính mình còn cảm khái mà ban thưởng cho nàng, nàng là Wol.

Nhưng hắn có chút không hiểu, suy nghĩ trong nháy mắt biến mất, hắn có chút không thể tin: “Vì sao ngươi lại ở chỗ này?”.

Lập tức khôi phục bộ dáng kiêu ngạo, có lẽ cảm xúc kia của hắn không bị ai nhận ra, bời vì thời gian ngắn như vậy, hắn lại che dấu nó quá tốt, hoàn mỹ không tỳ vết, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối, lúc trước mình có được cảm giác tốt đẹp như thế, hóa ra là có người cố ý tạo ra.

Cảm giác kia qua đi thì thôi, hắn cũng không muốn nhớ lại, không cảm xúc nhìn người trước mắt, cũng không sốt ruột mà lẳng lặng chờ nàng trả lời.

Thời gian ở điện An Khang như ngưng lại, đám cung nhân đều cúi đầu im lặng, tận lực giảm cảm giác tồn tại của mình.

Lee Hwon cũng không đợi nàng trả lời, nhìn người trước mặt cúi đầu không nói chuyện, chậm rãi mở miệng: “Ai là kẻ sai khiến ngươi?”. Không biết vì sao, nghĩ đến đây hắn bỗng nhiên muốn phát hỏa, cầm tay nàng bóp mạnh: “Ở Ôn Dương quả nhân gặp ngươi cũng là một loại dự mưu? Là kẻ nào dám dự mưu ta? Kẻ đó lệnh cho ngươi làm gì? Dẫn dụ quả nhân sao?”.

Hắn chậm rãi giương khóe môi, lộ ra nét cười: “Phái ngươi đến giết quả nhân sao?”.

Heo Yeon Woo rốt cục cũng nói ra lời: “Nô tì…nô tì không phải gian tế, nô tì là vu nữ chắn ách của Tinh Túc Sảnh”.

Lee Hwon lặp lại nói: “Vu nữ chắn ách?”

Heo Yeon Woo hơi gật đầu.

Học sĩ Trương Trạch hoang mang rối loạn vội vã đi xuyên qua đám cung nhân, đi đến bên cạch Lee Hwon quỳ xuống, giọng nói tràn đầy sợ hãi: “Điện hạ! Thỉnh điện hạ bớt giận!”. Trương Trạch kia nhìn Heo Yeon Woo một chút rồi tiếp tục nói: “Nàng chính là vu nữ của Tinh Túc Sảnh, phụng mệnh khôi phục thân thể cho điện hạ, không phải gian tế!”.

Lee Hwon nhìn Trương Trạch thậm chí còn mang theo nét cười, giống như đây là chuyện vô cùng tốt: “là vu nữ, không phải gian tế?”.

Trương Trạch càng thấp thỏm lo âu, lại dập đầu vài cái: “Đúng vậy! Thỉnh điện hạ đừng xem nàng là người, xem như một cái phù chú là được rồi”.

Lee Hwon cười nhạo: “Đã không phải là người mà dám can đảm chạm vào quả nhân. Ai dám cam đoan trong đêm tối đôi tay đó sẽ không bóp cổ quả nhân?”. Tuy rằng trong giọng nói của hắn không còn phẫn nộ, nhưng chính thanh âm bình thản ấy lại khiến Trương Trạch cảm thấy sợ hãi.

Hắn cố gắng tận lực che dấu sự sợ hãi trong lòng, một khi có chuyện gì xảy ra, thì hậu quả hắn gánh không nổi, muốn nói một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi: “Điện…Điện hạ…”.

Lee Hwon vung tay ra lệnh cho thị vệ mang Heo Yeon Woo đi, cũng không nói xử trí như thế nào, nhưng bọn thị vệ đều biết, người như vậy sẽ không thả đi, chủ thượng sau đó nhất định sẽ xử trí.

Thị vệ vừa đem Heo Yeon Woo ra ngoài điện An Khang, Trương Trạch liền tiến đến. Hắn đứng trước mặt nàng nghiến răng nghiến lợi: “Đã ra lệnh cho ngươi rồi! Tới nơi này ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi cạnh điện hạ là được, ai cho ngươi chạm vào điện hạ!”.

Trương Trạch chỉ vào nàng mà ngón tay phát run, trời biết, vừa nãy thiếu chút nữa là hắn cũng không còn cơ hội đứng đây mà mắng nàng nữa rồi.

Tuy rằng không rõ vì sao điện hạ không ra lệnh xử trí vu nữ này. Nhưng hắn cũng không có ý định bỏ qua cho nàng, cho dù không giết được nàng, cũng không có khả năng để nàng sống tốt: “Đem nàng nhốt vào mật thất đi, không có lệnh không được cho nàng ăn bất cứ cái gì, một giọt nước cũng không cho uống! Bỏ đói ba ngày sau rồi nói tiếp”.

Jang Ro Young mang theo người đến cầu tình cho Heo Yeon Woo: “Thỉnh đại nhân giơ cao đánh khẽ, nàng là vu nữ Tinh Túc Sảnh, hãy để nàng chịu phạt theo ý trời”.

Nói đến việc thả nàng Trương Trạch lại tràn ngập lửa giận chỉ vào Heo Yeon Woo nói: “Đụng chạm long thể là phạm tội đại nghịch bất đạo, còn muốn dùng thần pháp để xử phạt sao?”. Sau đó lại phân phó thị vệ: “Còn thất thần làm gì, nhanh đưa nàng đi mau!”.

Jang Ro Young nóng nảy: “Đại nhân”.

Trương Trạch không thèm để ý lập tức phân phó: “Trông coi cẩn thận”.

Heo Yeon Woo mãi đến khi bị nhốt mới phản ứng lại, nàng liều mạng gọi người cũng không có ai đáp lại.

Heo Yeon Woo bây giờ mới nhận ra, nơi này là hoàng cung, nàng vừa mới đắc tội với chủ thượng điện hạ, là người đứng đầu quốc gia, còn ai có thể đến giúp nàng, ai có thể cứu được nàng cơ chứ?

Có lẽ, lúc trước khi thân mẫu khuyên nàng rời khỏi hoàng cung, nàng nên đi. Nàng không nên vì có một chút cảm giác khác thường mà ở lại bên cạnh hắn.

Nàng kính nể, thậm chí ái mộ hắn, nhưng nàng có là gì của hắn đâu?

Nàng vẫn luôn chỉ là một vu nữ chắn ách, chỉ là một cái phù chú, vậy mà hôm nay hắn lại cho rằng nàng là gian tế đến mưu sát hắn!

Lúc trước ở Ôn Dương nàng bị hắn mê hoặc, chính mình luôn cho rằng hắn là một nam tử trẻ tuổi đau khổ vì tình, lại quên rằng thân phận của hắn là đế vương cao cao tại thượng!

Lúc trước thân mẫu luôn muốn mình rời khỏi hoàng cung, chẳng lẽ người đã đoán ra mình sẽ gây họa? Đáng tiếc bây giờ nàng hối hận cũng không kịp.

Tô Duyệt nghĩ cả buổi sáng vẫn không nghĩ ra nên nói với Lee Hwon về sự tình của Heo Yeon Woo như thế nào.

Nàng hỏi Si Bang Lee Hwon đã xử trí Heo Yeon Woo như thế nào, biết rằng Lee Hwon vẫn chưa hạ lệnh, chính là học sĩ Trương Trạch vì bị dọa nên đã dùng việc công báo thù tư, nhốt Heo Yeon Woo, không cho ăn uống.

Được rồi, tuy rằng Heo Yeon Woo vẫn phải chịu tội, nhưng Tô Duyệt nghe thế vẫn nhẹ nhàng thở ra, tốt xấu gì cũng chưa bị giết chết, nếu mà nàng vừa ngủ dậy đã nghe tin Heo Yeon Woo bị giết, thì nàng….

Như vậy đối với nàng mà nói là có lợi chứ nhỉ?

Nhưng mà nói thật, nghe được tin Heo Yeon Woo không chết nàng vẫn thấy yên tâm, có thể trong tiềm thức của Tô Duyệt cái chức Trung Điện này nàng cũng chỉ làm tạm thời thôi.

Nàng cảm thấy tình huống bây giờ của Heo Yeon Woo vẫn tương đối tốt.

Ừm, tính hình hiện tại tuy rằng Heo Yeon Woo bị trói đứng, không được ăn uống, nhưng cũng không phải tử hình.

Tô Duyệt còn có thời gian tìm Lee Hwon để xem tâm tình hắn thế nào, nếu có thể thì nói vài lời hay với Lee Hwon. Có lẽ có thể cứu được nàng ấy?

Trong trí nhớ của Yoon Bo Kyung hình như có một người thích Heo Yeon Woo, là anh cùng cha khác mẹ của Lee Hwon, Yang Myung Gun.

Nếu đem việc này truyền đến tai Yang Myung Gun, hẳn là hắn sẽ nhúng tay vào chuyện của Heo Yeon Woo, còn Tô Duyệt chỉ cần chờ kết quả.

Nhưng vấn đề lớn nhất là làm cách nào để đưa tin tức này đến cho Yang Myung Gun?

Tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, hiện tại trong cung nhất định sẽ tăng cường giới nghiêm, muốn truyền tin tức ra khỏi cung cũng vạn phần khó khăn.

Hơn nữa, nếu bị phát hiện có khả năng mình sẽ bị nhận ra, lúc đó chẳng những không cứu dược Heo Yeon Woo, mà cái mạng mình cũng khó có thể bảo toàn.

Cho dù có đưa được tin tức đến cho Yang Myung Gun cũng không có gì cam đoan hắn sẽ không hoài nghi.

Tô Duyệt nghĩ một lát liền muốn phát điên,  làm người tốt thật sự quá khó khăn, từ lúc trở thành Yoon Bo Kyung nàng mỗi ngày đều phải vận động não liên tục!

Quan trọng nhất là nàng chưa có hoàn thành được cái khỉ gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro