CHƯƠNG 3: BÁN CÁ VÀ TRẢ NỢ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Puppystore0506

Phương Tiểu Nga uống hai ly nước và đi vào nhà vệ sinh. Tào Nguyệt Anh cùng Lý Đại Hải cũng chưa về. Mắt thấy rằng trời tối mà hai vợ chồng còn chưa trở về sẽ làm trễ nải nấu cơm tối, bà chỉ có thể miễn cưỡng rời đi.

Mẹ con Phương Tiểu Nga đã đi xa, anh trai Lý Chấn Hoa mới đẩy xe than từ sân nhà hàng xóm đi về.  

Lý Chấn Mạnh lấy chìa khóa từ trên cổ, mở cửa phòng chứa củi. Mấy người bọn họ giống như đề phòng trộm cắp, chuyển than vào phòng chứa củi rồi vội vàng khóa cửa lại.

Sau khi Lý Chấn Hoa uống xong một bình trà nóng, ngồi xuống cạnh em gái, lấy quạt, quạt, hỏi: “Bác gái cả lại tới mượn cái gì? ”

“Bà ấy không để ý cũng không nói chuyện với em.” Lý Tích Văn đem bài tập hè về nhà đã làm xong của em trai đưa tới, “Anh cả, anh xem xem có sai chỗ nào không?”

Lý Chấn Hoa vừa lật bài tập, vừa ở trong lòng suy nghĩ.

Lý Chấn Thuỷ đã đoán được ý định của bác gái cả, nói: “Bà ấy nhất định là biết nhà chúng ta phơi cá làm cá khô nên tới xin cá.”

“Lúc nhà chúng ta đang đánh bắt cá, mổ cá giữa trời nắng to, anh Chấn Lễ và anh Chấn Nghĩa đang làm gì?”

Lý Chấn Mạnh rất coi thường bác gái cả, “Mượn ăn mượn uống cho tới bây giờ không trả. Bà ấy muốn ăn thì gọi con trai đi mà kiếm cho. Lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của người khác lại không muốn bỏ tiền, còn lấy đồ ăn sẵn có của nhà mình!”

“Được rồi. Bác ấy dù sao cũng chưa nói gì, không cần phải quan tâm đến làm gì. Anh đến hồ thả lưới xem liệu buổi tối có thể thêm được một món không.” Lý Chấn Hoa dặn dò các em trai, “Chấn Thuỷ, em đem vại tương mang vào sau đó quét sân, Chấn Mạnh em đi lên xã kêu cha về.” “Anh cả, em sẽ đi cùng anh.” Lý Tích Văn theo sát anh cả, có cô đi cùng, anh ấy mới có thể bắt được thêm nhiều cá.

Lý Chấn Hoa rất thích cô em gái này của mình, xách theo một cái thùng (xô), vác lưới, nắm tay cô, dắt đi.

Mấy ngày nay, người đến hồ Lô Hoa đánh bắt cá so với mấy ngày trước ít hơn, nhưng vẫn còn đến một nửa. Lý Chấn Hoa tìm một nơi để quăng lưới, Lý Tích Văn sử dụng tinh thần lực đuổi cá trong hồ Lô Hoa, trước tiên đưa một con cá lớn nặng hai cân vào lưới của anh trai. Lý Chấn Hoa đổi địa điểm, sau đó quăng lưới, Tích Văn lại đưa mười mấy con cá nhỏ và hai con cá lớn vào lưới.

Lý Chấn Hoa thay đổi liên tiếp một vài nơi thả lưới. Hầu hết những con cá lớn có thể bán trong hồ Lô Hoa đều đã bị Lý Tích Văn đưa vào trong lưới của anh trai. Cô cân nhắc đến việc sau này trong nhà mỗi khi có khách tới còn cần chuẩn bị thức ăn đãi khách, rất lý trí dừng tay lại.

"Cá lớn đưa đi trạm thu mua Minh Triều, cá nhỏ…” Lý Chấn Hoa do dự một lúc, cùng Lý Tích Văn thương lượng, “Cá nhỏ có đủ dầu nấu không?” Mẹ không có nhà, các anh dù có tỉ mỉ cẩn thận cũng không biết cô dùng bao nhiêu dầu, cô hoàn toàn có thể lén sử dụng dầu thực vật trong không gian! Lý Tích Văn đem mấy con cá nhỏ được treo thành chuỗi trên cành liễu, giơ lên đếm một lúc, gật đầu nói: “Anh ơi, đủ rồi; thùng cá của anh em mình là công sức chân chính chúng ta bắt được, anh à, hay là anh vẫn nên đến các trạm thu mua trong huyện Tân Giang của chúng ta mà bán. "  

“Em cũng phải mua một bộ quần áo mới, sáng sớm ngày mai, anh sẽ đi trạm thu mua huyện Tân Giang để bán.” Lý Chấn Hoa vui vẻ xoa một cái trên đầu em gái.

"Anh cả, anh làm trên người em toàn mùi cá tanh rồi đây này, em muốn gội đầu!" Lý Tích Văn tức giận nhảy dựng lên.

Các khoản nợ lớn đã được trả hết, số tiền để anh em họ đi học cũng đã có. Lý Chấn Hoa bây giờ rất thoải mái trong lòng, người cũng sôi nổi, hoạt bát lên nhiều, đối với em gái làm mặt quỷ: "Cũng không thấy người nào như em mỗi ngày đều phải gội đầu."

"Anh thử mỗi sáng sớm không chải đầu xem." Tích Văn nghiến răng, sáng nào thức dậy cô cũng thấy anh trai đang đứng trước gương.

Cả nhà cùng nhau mổ những con cá nhỏ, Lý Tích Văn tránh chỗ của bốn người đàn ông lớn nhỏ ra, đổ một bát dầu hạt cải lớn vào nồi, đem dầu thô chế biến thành thành phẩm rồi để nguội, làm ra được một nửa can dầu. Thật không dễ dàng gì Tào Nguyệt Anh mới vắng nhà, bà ấy ở lại nhà bác cô hai ngày. Trong hai ngày này, cô có thể cho thêm một ít dầu mỗi khi nấu ăn.

Cá đã mổ xong, anh cả và anh hai đang tận dụng thời gian rảnh này để xem sách giáo khoa trung học đã mượn được.

Lý Đại Hải cùng Lý Chấn Mạnh bày ra một bàn cờ tướng, đang đánh tiếp một ván nữa.

Lý Tích Văn nhân cơ hội rắc hạt tiêu và rượu gạo vào nồi cá, ướp một lúc, cho lên chảo chiên. Mùi cá trộn với hạt tiêu, gừng và tỏi hấp dẫn Lý Chấn Mạnh đi vào trong bếp, phòng bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngoại trừ một đĩa lớn cá chiên vàng rượm (rụm), cậu không nhìn ra được món gì khác.

Cá chiên cùng hai bát canh lớn, một bữa cơm tối không cách nào có thể ăn hết. Lý Đại Hải lo lắng để thức ăn lưu đến ngày mai sẽ thay đổi mùi vị, bọn nhỏ ăn vào sẽ không tốt. Ông đứng ở cửa nhìn một chút, nói: “Bên họ hàng của nhà ta là nhà thư kí Triệu cũng cần phải nấu ăn, Chấn Mạnh cùng Tích Văn bình thường cũng được ăn không ít kẹo từ nhà họ, Chấn Mạnh, con đưa một bát canh sang cho nhà bên đấy đi.”

Chấn Mạnh nuốt nước miếng, ánh mắt không nỡ, một dáng vẻ rất không tình nguyện. Thấy vậy, Chấn Thuỷ bưng lấy một bát canh, mang đi cho.

Tận dụng chảo dầu đã chiên cá, Lý Tích Văn cũng chế biến lại món đậu chua xào. Trên bàn ăn, ngoài một bát canh từ cá khô, còn có đậu chua xào và cà tím hấp tương, cuối cùng là món canh khoai tây vạn năm không đổi của nhà bọn họ.

Bữa cơm tối này, Lý Tích Văn nấu 3 bát gạo, tất cả các món đều được ăn sạch sẽ, ngay cả một chút súp dầu cũng được Chấn Mạnh trộn với cơm ăn hết.

Lý Đại Hải nhìn đứa con trai nhỏ và con gái nhỏ lại đặc biệt kiềm chế không ăn nhiều hơn so với bình thường là bao; cõi lòng đầy hy vọng, mong ước: “Nếu hồ chứa nước đầy trở lại, sẽ ổn thôi.”

Vào lúc Lý Đại Hải đi tắm, Lý Chấn Hoa nói ra đúng suy nghĩ trong lòng đám trẻ chúng tôi “Bà nội có thể ít bị bệnh thì tốt rồi."

Bà nội của họ thân thể khá tốt, ở nhà bác cả, từ trong vườn có thể tìm ra thức ăn đủ cho bữa sáng cho đến bữa trưa, nhưng luôn đến trước mặt cha mẹ họ giả vờ bệnh tật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro