CHƯƠNG 4: BÁN CÁ VÀ TRẢ NỢ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Puppystore0506

Lời nói vui bề ngoài bao hàm ý chúc phúc thực sự rất chân thành, Chấn Thuỷ cùng Tích Văn cười đến nghiêng ngả trước sau.

Chấn Mạnh còn luôn miệng phụ họa: "Đúng vậy! Đúng vậy!"

Trước khi tắm, Chấn Hoa thay nước trong thùng cá. Chấn Mạnh tiến tới hỏi: "Anh cả, ngày mai ban ngày em cùng em gái đi bắt thử một lần được không?"

Chấn Hoa cốc một cái lên trán em trai, "Muốn đi cũng phải chờ buổi tối lúc không có người, để người khác nhìn thấy, cá bắt được đem lên huyện bán sẽ chịu thua thiệt!"

Cá chết không thể bán được, nhất định phải nhân lúc chúng còn sống nhanh chóng đưa đến trạm thu mua. Vào lúc ba giờ sáng, Lý Đại Hải gọi Lý Chấn Hoa và Lý Chấn Thuỷ dậy.

Lý Tích Văn nghe thấy tiếng động, tỉnh dậy, nhét mười mấy cái bánh cho các anh ăn sáng và ăn trưa.

Hai anh em mang theo hai ống tre đựng nước đã đun sôi để nguội, lại dùng một cái nồi tráng men để vào trong là tám mặt bánh xếp chồng lên nhau, ngồi xổm xuống, một người gánh một người đeo giỏ bên hông mang đồ ăn, thức uống, vật dụng cần thiết cùng nhau lên đường.

Tích Văn nhìn dáng vẻ anh trai đeo giỏ bên thắt lưng, trong lòng chua xót, ánh mắt cũng dần ê ẩm.

Nhà mẹ đẻ bên kia của Tào Nguyệt Anh không có con gái nhỏ. Bà ngoại, cậu và dì đối với cô cháu gái ngoại duy nhất là Lý Tích Văn đều rất mực yêu thương, họ hàng thân thích có đồ gì thấy hợp cho con gái đều sẽ để lại cho cô. So với các chị họ nhà bác cả và bác hai bên nhà nội, cô được như vậy đã là rất tốt.

Nhưng hai anh và em trai của cô cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ được mặc quần áo mới, đồ mặc trên người luôn là quần áo cũ từ nhà cậu cả đem sang cho. Lúc đi học cũng không có cặp sách và hộp đựng cơm trưa. Họ còn phải thắt lưng mang giỏ đem quần áo đi ra sông giặt giống như bao người phụ nữ có chồng khác.

Trong không gian của cô, quần áo, giày giày giày túi túi thực sự chất đống thành núi. Những hộp cơm trưa lại càng nhiều, nhưng cô lại không thể lấy chúng ra!

"Con làm sao vậy, Tích Văn?" Lý Đại Hải xoa đầu cô con gái nhỏ.

"Anh trai đi ra ngoài, ngay cả một cái túi cũng đều không có." Tích Văn ôm lấy cánh tay của Lý Đại Hải, cố gắng đánh lừa cha cô, "Cha, con từ nhỏ đã có vận khí tốt. Chúng ta ngày ngày đánh cá, bán lấy thật nhiều tiền mua cặp sách cho các anh và em trai đi học có được hay không?"

Nếu không phải là từ hồ chứa nước chảy xuống, trong hồ Lô Hoa có thể có bao nhiêu cá? Sang năm sau, anh cả và anh hai sẽ thi lên đại học, nghe nói ở đại học được phát trợ cấp sinh hoạt hàng tháng là có thể đủ tiền ăn. Đến lúc đó, sinh hoạt mỗi ngày của nhà chúng tôi sẽ có thể khá hơn.

"Có khổ nữa cũng phải chịu đựng thêm hai năm nữa. Con thay vì suy nghĩ làm thế nào để kiếm tiền, không bằng chăm chỉ học tập, sang năm thi vào một trường trung học."

Bị cha từ chối, Lý Tích Văn chỉ có thể yên lặng trở về phòng ngủ.

Trạm thu mua huyện Tân Giang vẫn trả cá lớn hai mao, cá nhỏ một mao, hai mươi mốt con cá tổng cộng bán được mười một đồng bảy mao một phân tiền.

Chấn Hoa và Chấn Thuỷ bán hết cá, mượn nước máy từ trạm thu mua để rửa sạch xô, dự định sẽ đi mua năm cân muối, hai túi diêm lớn, một cân dầu hỏa, bốn lọ mực nước màu xanh cùng bốn cục tẩy, tổng cộng tốn nhiều hơn một đồng tiền.

Vì để tiết kiệm hai mao tiền vé xe đò, dù trên đường về có xe đón khách, nhưng hai người không đi mà đi bộ về.

Hai chàng trai cao lớn đi qua hơn bốn mươi dặm đường về phía huyện mua đồ dùng học tập cho riêng mình, mỗi người một lọ mực nước, một cục tẩy, lại mua thêm hai tập giấy nháp.

Lý Tích Văn cảm thấy nếu cô không làm gì đó, cuộc sống của gia đình họ sẽ không thể nào khấm khá hơn được. Cô suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc cũng nghĩ ra cách, chờ cha về đến nhà liền quấn lấy ông, nói: "Cha! Các anh cũng đã được đi đến huyện Tề Dương, con và em trai lại chưa bao giờ được đến đó. Cha đưa chúng con đi chơi một lần được không."

"Xem con kìa, hai tròng mắt đều đã đảo tới đảo lui là cha biết ngay trong lòng con đang tính toán cái chủ ý gì đó, muốn mua cái gì thì cứ chờ mẹ con trở lại hẵng tính." Lý Đại Hải không hề dễ bị lừa.

Trong nhà, bốn đứa trẻ mỗi đứa mỗi tính cách. Đứa thứ nhất bình tĩnh, cẩn thận, có trách nhiệm. Đứa thứ hai lại theo phái hành động nói ít làm nhiều, già dặn, hiểu chuyện, đầu óc nhạy bén, có chủ kiến và suy nghĩ lớn. Đứa út, học hành cũng rất tốt. Tóm lại, chúng đều là những đứa trẻ thông minh.

Nhưng thường là người thông minh tâm tư đều rất linh hoạt, nhạy bén. Nếu không dạy bảo tốt rất dễ đi sai đường. Vì vậy, Tào Nguyệt Anh rất nghiêm khắc trong việc quản lý và nuôi dạy con cái. Tào Nguyệt Anh không ở nhà, đứa lớn đứa nhỏ bộ dáng vừa nhìn đều giống như muốn bay lên trời. Ông sao có thể dễ dàng đáp ứng.

"Con nghe nói huyện Tề Dương phát triển hơn so với huyện Tân Giang của chúng ta, trong trạm thu gom rác của bọn họ có rất nhiều đồ tốt. Anh cả, anh hai lên lớp mười hai là đã bắt đầu phải học lớp tiếng Nga, con muốn đi qua trạm thu gom rác của họ ở huyện bên cạnh, tìm kiếm xem liệu có thể nhặt được từ điển tiếng Nga hay không."

Lý do mà Lý Tích Văn đưa ra rất có sức thuyết phục. Ở thời đại này, loại công cụ sách như từ điển, một quyển giá mười mấy đồng. Cho dù chỉ mua một quyển thì đối với gia đình họ mà nói cũng đã là một số tiền lớn cần bỏ ra tương đương với mức học phí dùng cho năm nhất đại học.

Tháng trước, Lý Đại Hải đi họp ở trên huyện thành, ở hiệu sách đã xem qua giá tiền của một quyển từ điển tiếng Nga, ông cũng dự định sẽ mua một quyển. Bây giờ, nghe con gái nhỏ nói, đã nhắc nhở ông: Có thể tiết kiệm được một số tiền mà đáng lẽ phải bỏ ra cho việc mua từ điển. Nếu được như vậy, ông đương nhiên sẽ đồng ý.

Ông ấy suy nghĩ một chút, rồi nói: "Huyện Tề Giang so với tỉnh lỵ của họ còn không giàu có, phát triển bằng. Cha nghĩ hay là như thế này, cha tìm một người biết lái xe đưa con và anh cả của con đi. Hai người các con sẽ ngồi cùng xe đi và trở về. Hai đứa mang theo mấy cân cá khô đã làm xong, tới nhà mấy người họ hàng làm ở trạm thu mua rác thải trên đó nhờ giúp đỡ, nếu người ta không đồng ý thì các con đưa cá khô cho họ để thuyết phục họ. Vậy thì các con cũng không cần thiết nói đến chuyện bỏ tiền ra mua nữa."

Lý Tích Văn vui vẻ gật đầu. Lý Chấn Hoa suy nghĩ một chút, nói: "Chấn Thuỷ đốt than không tốt bằng anh, để Chấn Thuỷ đi cùng em gái." Anh đem tiền tạm thời được để trong cái hộp gỗ nhỏ đặt ở đầu giường lấy ra, đưa cho Chấn Thuỷ. "Thấy cái gì cần dùng đến cũng nên mua."

Lý Chấn Mạnh lấy cái túi vải lớn đã được giặt sạch từ trong nhà ra đưa cho Chấn Thuỷ. "Tiện thể cũng nhặt về cho em cùng em gái một quyển từ điển mới."

Giọng điệu đó, giống như trong trạm thu gom rác của người ta thực sự có từ điển mới đang chờ cậu ấy tới lấy vậy. Chọc cho tất cả mọi người cười vang lên.

Chấn Thuỷ lại thực sự trịnh trọng đáp ứng, đem tiền để vào một cái túi vải đeo ở ngang hông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro