CHƯƠNG 5: TẤT CẢ ĐỀU DO CHÍNH MÌNH BỎ TIỀN MUA (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Puppystore0506

Lý Chấn Thuỷ mang theo một túi cá nhỏ đã được lựa chọn cẩn thận, ôm em gái lên chiếc xe tải.

"Hai đứa nhìn thấy biển hiệu ở trước cửa kia không. Đó là Công ty cung ứng và tiếp thị Tề Tề. Bác đến đó tháo dỡ và vận chuyển hàng. Mười giờ tối cũng còn phải đi qua đây. Hai cháu ở nhà người thân ăn cơm xong thì tới chỗ này chờ bác đến đón." Người lái xe phất tay một cái, chân đạp cần số rời đi.

Hai bên đường phố Tề tỉnh, tòa nhà cao nhất cũng chỉ là một tòa nhà bốn, năm tầng. Tích Văn cũng không để ý lắm. Khi Chấn Thuỷ còn đang ngước nhìn mấy tòa nhà, cô chạy đến chỗ những người bảo vệ hỏi đường, sau khi hỏi được rõ ràng Ủy ban tỉnh ở đâu, cô lôi kéo anh hai đi đến trạm thu gom rác nằm trên một con phố khác phía sau Ủy ban tỉnh "tìm người thân".

Người thân! Tất nhiên là không có.

Nhưng một túi lớn hơn 20 cân cá khô nhỏ là có thật. Những loại cá khô nhỏ thỉnh thoảng được bán trong cửa hàng tạp hóa, chỉ lớn bằng một nửa cá khô của nhà cô, vậy mà giá bán những ba mao tiền một cân.

Quản lý của trạm thu gom rác thải (trưởng trạm) nhìn trúng túi cá khô nhỏ của hai anh em, nghe thấy cô bé nói rằng mình vội đến nhà họ hàng đưa cá khô để nhờ họ đưa tới các trạm thu gom rác thải tìm từ điển cũ. Ông có ý tốt, khuyên bảo: "Người thân của các cháu không làm việc ở chỗ của bác. Còn hai tiếng nữa là phải tan ca, nếu như bây giờ các cháu tiếp tục đi tìm họ, gặp được cũng là lúc đã tan làm. Tan việc, họ cũng không thể vi phạm kỷ luật, cho các cháu vào nhà kho tìm đồ. Không bằng, các cháu bán chỗ cá khô này cho bác, bác trả cho hai đứa hai mao tiền một cân. Hai cháu ở trong nhà kho ở chỗ của bác tìm đồ, nếu tìm được đồ cần tìm, bác sẽ bán lại cho các cháu theo đúng giá thu mua giấy vụn. Nếu không tìm được, các cháu có thể lấy số tiền bán cá, đi đến hiệu sách mua quyển từ điển mới. Hai cháu thấy như vậy có được hay không?”

Ban đầu, vốn số cá khô này dự định sẽ mang biếu để nhờ vả họ hàng. Sự sắp xếp của người quản lý (trưởng trạm) đương nhiên rất tốt. Trong lòng Chấn Thuỷ đã ngàn chịu vạn chịu, nhưng vẫn phải cố kiềm chế, miễn cưỡng gật đầu một cái. Tích Văn cũng hàm hồ luôn miệng cảm ơn, thở ra một tiếng nhẹ nhõm.

Trưởng trạm đưa hai người đến kho sách cũ, vì để phòng ngừa người tới bán phế liệu nhìn thấy trong kho hàng có người, ông ấy còn đem cửa kho đóng kín lại.

Một nửa sách cũ trong kho hàng đã được sửa sang, sắp xếp, phân loại. Sách được buộc gọn gàng bằng dây gai, gáy sách được xếp hướng ra bên ngoài, chất thành một ngọn núi nhỏ. Số sách còn lại chất thành đống nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Lá gan Chấn Thuỷ không hề nhỏ, người trưởng trạm vừa rời khỏi, cậu đã nhìn chằm chằm vào những bó sách.

"Từ điển song ngữ Nga-Trung! Vẫn còn mới!" Cậu chỉ vào một bó sách gọi em gái tới nhìn.

"Trong giỏ có dây thừng và kéo. Anh hai, anh chuyển chồng sách kia xuống, còn chồng kia nữa, đó là từ điển tiếng Trung Quốc hiện đại. Ồ! Còn có sách giáo khoa cấp ba, anh hai, anh cũng lấy xuống đi." Chúng ta đem những sách cần dùng tới lấy hết xuống, những quyển không cần thì mang buộc lại một chồng để lại cho họ.”

"Được! Nhìn anh này!" Chấn Thuỷ xoa tay, trèo lên đống sách chuyển mấy bó sách xuống.

Chấn Thuỷ tìm được nhiều quyển sách hay trong các chồng sách, vui vẻ, bận rộn tháo những sợi dây buộc sách. Còn Tích Văn tìm những cuốn sách giáo khoa cần dùng đến cho các anh trong những đống sách khác. Nhân tiện, cô cũng đem những cuốn sách đã cầm qua nhưng không cần tới, dùng dây buộc lại gọn gàng thành từng đống nhỏ.

Hai anh em phân công nhau mỗi người một khu cùng tìm kiếm. Tích Văn thừa dịp anh hai không chú ý, chuyển bản thảo (bản nháp, giấy nháp) từ bên ngoài vào bên trong không gian. Hai loại giấy bản thảo cô lấy được không có bất kỳ dấu hiệu ảnh hưởng của thời gian. Từ lâu, cô đã sớm muốn dùng, bây giờ đúng lúc có cơ hội thích hợp.

Góc tường, có một giỏ nhỏ đựng một quyển sách đã rách và một hộp gỗ cứng đã hỏng hóc được đậy kín nắp. Thế nhưng, bên trong hộp lại có một thẻ từ đơn tiếng Nga hoàn toàn mới và một hộp bút máy cũ bằng sắt bị hỏng.

Tích Văn nhìn những thứ đồ này, trong lòng có chút ngứa ngáy (nhột). Cô lật lại hàng hóa chứa "tình cảm hoài niệm" (tình cảm xưa cũ) trong không gian, lấy ra mấy hộp bút máy màu tráng bạc từ trong đó ra, đặt vào trong hộp bút cũ mười cây bút máy màu vàng kim.

Chấn Thuỷ chọn ra được tám cuốn từ điển, trong đó có một quyển từ điển tiếng Nga còn mới 9 phần (90%), ba cuốn từ điển tiếng Nga còn mới 5 phần (50%), tổng cộng mười mấy cuốn từ điển và từ điển Trung Quốc hiện đại có mới có cũ, ba bộ sách giáo khoa trung học và một bộ sách giáo khoa trung học cơ sở. Ngoài ra, Tích Văn cũng tìm được một số sách bổ trợ (tham khảo) môn Ngữ văn tiểu học cần thiết. Hơn nữa, cô còn "nhặt" hàng hóa tư nhân cùng một quyển "Bách khoa toàn thư về cuộc sống gia đình", đem chất đầy một túi (bao) vải lớn.

Trưởng trạm thu mua trước khi tan làm đến kho hàng xem thử, thấy trong kho gọn gàng, ngăn nắp, đồ đạc không bị lật loạn lên. Hai đứa trẻ sửa sang, sắp xếp sách chỉnh tề trở lại, đem mấy chục chồng sách buộc lại, khiến ông rất hài lòng.

Trong nhà kho này, trừ sách cũ ra còn lại cũng không có đồ vật gì có giá trị. Ông chỉ đơn giản kéo miệng bao ra, liếc mắt nhìn, cảm thấy không có vấn đề gì, rồi cắt dây gai đem miệng bao buộc chặt lại.

Giá thu mua giấy vụn là hai xu một cân, bao sách của hai người là hơn chín mươi cân, người quản lý trạm tính toán số tiền là một đồng tám mao hai.

Chấn Thuỷ mang theo hai mươi lăm cân cá khô, bán được vừa đúng năm đồng. Sau khi trừ đi số tiền mua sách, trưởng trạm trả cho hai người ba đồng một mao tám.

Vào lúc anh hai đang cùng trưởng trạm kết toán (thanh toán) số tiền, ở cửa sau, Tích Văn nhìn thấy một đống túi bị dầu làm bẩn, trên mặt túi bám đầy bột mì nằm trong sân. Nhà thư ký Triệu ở xã có hai cái chăn (mền), vỏ chăn chính là dùng chất liệu giống như những chiếc túi này lột ra đổi lại. Trong không gian của cô có đồ (chất) tẩy rửa, khử trùng, việc giặt sạch sẽ những cái túi này chắc chắn không thành vấn đề. Quan trọng nhất là những cái túi đã bị dầu thấm vào, trở nên rất cứng rắn. Khi cuốn lại sẽ chiếm một diện tích lớn. Thông thường, loại túi này rất phù hợp để cất giấu (tàng trữ) đồ đạc, Tích Văn suy luận một cách logic, có thể ai đó có ý định dùng những chiếc túi này để giấu đồ nhưng lại quên mất để chúng ở đây. Mua những chiếc túi này cũng chỉ tốn tiền (vô ích, không có công dụng gì), bố mẹ cô sẽ không nghĩ rằng cô ăn cắp đồ. Cùng lắm cũng chỉ nghĩ rằng cô có vận khí tốt (may mắn) mua được từ người khác những thứ rách nát này. Sau đó, cô chẳng phải sẽ có thể lấy ra những vật phẩm chứa đầy "tình cảm hoài niệm" từ trong không gian, đem chúng "cất giấu" trong mấy cái túi này hay sao?

Tích Văn mừng rỡ hỏi trưởng trạm có bán những cái túi đó hay không. Những chiếc túi kia được mang tới từ nhà máy bột mì, cũng không đáng bao nhiêu tiền, cô gái nhỏ miệng ngọt ngào nói muốn ba mươi cái, trưởng trạm tính giá cho cô là một mao một.

Chấn Thuỷ tính toán các khoản lại một lần, nhiều sách như vậy cùng với bản thảo tổng cộng cũng không tốn quá nhiều tiền, mua thêm túi, cũng không dùng hết tiền bán cá, cũng coi như là (tương đương với) không có tiêu tiền, nếu em gái muốn mua túi, vậy hãy để cho em ấy mua. Chấn Thuỷ đáp ứng (đồng ý) mua.

Cuối cùng, hai anh em vác một bao sách lớn, xách theo một bó (cuộn) túi vải lớn đã dính bẩn cùng số tiền một mao tám đi ra khỏi trạm thu gom rác.

Một mao tám cũng không mang họ Lý.

Chấn Thuỷ thấy em gái đứng ở ven đường nhìn bánh bao thịt trong tay người ta. Cậu bỏ ra sáu xu, mua hai cái bánh bao cho em gái, còn dư lại một mao hai, mua sáu bánh bao.

Tích Văn cầm một cái bánh bao bẻ ra hai nửa, đem một nửa có nhiều thịt hơn, cứng rắn nhét vào miệng anh trai, bản thân thì tâm tình vui vẻ cắn nửa còn lại và ăn thêm một cái bánh bao nữa. Chấn Thuỷ ăn xong một cái bánh bao rưỡi,

[Còn tiếp]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro