CHƯƠNG 6: TẤT CẢ ĐỀU DO CHÍNH MÌNH BỎ TIỀN MUA (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Puppystore0506

còn dư lại bốn cái bánh bao rưỡi, cậu hỏi xin nhân viên bán hàng của tiệm cơm lá sen, gói lại, tính toán mang trở về cho anh trai và em trai ăn.

Vào chín giờ tối, người lái xe lúc trước đến đón hai người. Thấy hai anh em vác theo hai cái bao đã dính bẩn bèn bảo hai người đem chúng bỏ vào sau thùng xe.

"Bác lái xe, cháu thấy sau thùng xe vẫn còn chỗ trống, cháu sẽ ngồi vào đó." Chấn Thuỷ không bỏ được (không rời được) mấy cuốn từ điển và sách giáo khoa của mình.

"Bên ngoài thật lạnh. Cháu cũng muốn ngồi ở sau xe." Tích Văn cũng không chịu tách ra khỏi chỗ túi bẩn kia của mình. Cô còn muốn đặt một số hàng hóa riêng tư (tư hàng) từ bên trong không gian vào trong mấy cái túi (bao) đó, tách ra thì làm thế nào để thực hiện.

Người lái xe chở theo rất nhiều hàng hóa tư nhân từ thủ phủ của tỉnh, những hàng hóa này được đặt trong buồng lái phía trước. Ông lo lắng hai đứa trẻ nhà họ Lý không hiểu chuyện, nhìn thấy sẽ hỏi loạn, nói lung tung. Hai đứa trẻ đã không muốn ngồi trong buồng lái (khoang lái), vậy thì càng tốt. Ông ấy vui vẻ đồng ý.

Chấn Thuỷ ôm sách, trên môi còn đang mỉm cười, ngủ thiếp đi.

Tích Văn thừa dịp anh hai ngủ thiếp đi, xếp năm hộp cơm trưa bằng nhôm kiểu cũ chồng lên nhau, dùng túi ni-lông gói lại đem để vào trong túi vải bẩn. Cô còn muốn lấy hai bình nước (ấm nước), nhưng trong không gian không có bình nước có thể dùng được trong thời đại này. Cô nghĩ tới nghĩ lui, sau đó nhét tám hũ trà (ấm/bình trà) bằng men màu xanh biếc có nắp đậy vào trong những chiếc túi đó.

Chiếc xe tải (xe chở hàng) đến xã Hướng Dương vào khoảng năm giờ rưỡi sáng. Lý Đại Hải thức cả đêm, thấy con trai và con gái trở về an toàn, mới yên tâm đánh một cái ngáp lớn. Trước tiên đi đến đỡ lấy chiếc túi lớn trên lưng con gái lại nghe thấy tiếng 'quang lang quang lang' (tiếng đồ vật va chạm), hỏi "Cha thấy thứ gì đó vừa mềm vừa cứng, giống như không phải là sách?"

"Là túi vải bẩn của nhà máy bột mì, con mua lại từ trạm thu mua rác thải. Chúng con hỏi mua từ trưởng trạm ở đó với giá một mao tiền." Chấn Thuỷ không kịp phản ứng (trả lời), cậu còn đang nghĩ xem sẽ mở miệng như thế nào để nói với Tào Nguyệt Anh mua một túi bột giặt.

"Thứ cứng rắn trong này là cái gì?" Lý Đại Hải hỏi cô con gái nhỏ.

“Con sờ thì cảm thấy giống như là hộp cơm trưa và bình (ấm) trà nên đem chúng cuộn lại mang về." Tích Văn cười đặc biệt vui vẻ, "Trong này thực sự có thứ gì con cũng không biết, về nhà rồi mở ra xem thử.”

"Người bán chỗ túi này cho các con có biết trong túi này còn có thứ đồ khác không?" Lý Đại Hải muốn cho con gái một tát, lại không làm được, đá Chấn Thuỷ một cái đầy ghét bỏ. "Con cứ như vậy mà đứng nhìn em gái con làm chuyện này mà không nói gì sao?"

"Dù sao con cũng không nhìn ra được có đồ vật ở bên trong mấy cái túi vải bẩn đó." Chấn Thuỷ cười cười, "Trưởng trạm ngại (thấy) chúng bẩn, ông ấy cũng không chạm tay vào chúng. Con đoán chắc chắn ông ấy không biết, nếu biết ông ấy đã chẳng bán lại cho chúng con."  

Lý Đại Hải làm người luôn trung thực, nếu không ông cũng sẽ không vào nửa đêm còn mang theo các con trai đi đánh bắt cá, đến các huyện lân cận của tỉnh bên cạnh để bán được giá cao. Ông ghét bỏ đạp con trai một cái (cước) nữa, thay đổi lời nói, nói: "Không được lấy lý do. Sau này, cha không cho phép loại chuyện (việc làm) chiếm tiện nghi (chiếm lợi ích, chỗ tốt) của người khác này xảy ra một lần nào nữa."

"Dạ! Chúng con sẽ không làm như vậy nữa." Tích Văn hứa (đáp ứng), nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy rất uỷ khuất (buồn bực, nghẹn khuất), cô thực sự là một đứa trẻ trung thực, cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ chạm vào đồ không phải của mình, tất cả những thứ này đều là đồ cô dùng tiền mua được.”

Chấn Hoa đứng dậy, nhận lấy (đỡ lấy) cái túi lớn của em trai, mở ra xem, thấy sách giáo khoa cùng từ điển, cười vui vẻ như một tên ngốc.

Bên kia, Lý Đại Hải rút dây buộc khỏi miệng túi (bao), mở ra liền nhìn thấy hộp cơm trưa bằng nhôm hoàn toàn mới được bọc trong túi ni-lông xếp thành 5 cái chồng lên nhau, thiếu chút nữa chói mù đôi mắt già nua của ông. Ông đoán chừng (ước tính) đây là tài sản công của đơn vị nơi mà người đã lấy cắp (ăn trộm) chúng làm việc. Vì không muốn bị phát hiện, người đó đem giấu chúng trong những cái túi bẩn này. Quỷ thần xui khiến, những chiếc túi này lại được bán cho trạm thu mua rác thải (phế liệu), rồi được con gái ông mua lại.

“Hộp cơm mới! Hộp cơm trưa bằng nhôm.” Chấn Thuỷ và Chấn Hoa cùng vui vẻ hô to lên.

Khi hai người vào cấp hai, mẹ mua cho hai anh em hai bát tráng men đựng cơm mang đi học, đến giờ đã dùng được mấy năm, chúng cũng đã bị tróc mất lớp men vốn có. Hôm nào nghỉ học, không phải mang đi thì để ở nhà đựng thức ăn. Bây giờ có hộp cơm mới bằng nhôm, hai người mỗi người cầm lấy một cái, mừng rỡ đưa đến trước ngọn đèn dầu hỏa nhìn.

Lý Đại Hải chỉ chỉ Lý Tích Văn. Cô ghé vào tai cha nhẹ giọng (thì thầm): "Vận khí (may mắn) tới, không thể ngăn cản được."

Vận khí của con gái nhỏ quả thực rất tốt. Lý Đại Hải bới ra một cái túi có vẻ cứng rắn trong một đống túi vải bẩn. Lần này, ông ấy là người vui vẻ trước tiên. "Này chính là tách trà dùng trong quân đội (quân dụng), còn có cả nắp đậy!”

Lý Đại Hải làm việc ở xã, trong văn phòng, đều là dùng một tách trà bằng sứ. Tuổi của cái tách kia còn lớn hơn so với Chấn Hoa. Nắp tách đã mất từ ​​lâu, tay cầm bể chỉ còn dư lại một nửa. Ông thực sự đúng là đang cần một cái tách mới.

Bây giờ, không những có tách (ly, cốc) men, mà còn không phải chỉ có một. Lý Đại Hải đem chúng ra khỏi túi, hưng phấn mãnh liệt.

Tích Văn thừa dịp ông không chú ý, lại để vào bên trong túi một chồng mười đĩa men hoa và một chồng mười cái đĩa men sâu. Cô còn đang muốn lấp đầy túi thì Chấn Thuỷ cùng Chấn Hoa cũng đều đã bị thu hút (hấp dẫn) bởi mấy cái tách men xanh quân đội. Hai người đặt hộp cơm xuống, giúp một tay lật mở chỗ túi này. Tích Văn không thể làm những "thủ thuật" nhỏ này trước mặt ba người được nữa, không thể làm gì khác hơn là yên lặng thu tay lại.

Thu hoạch của ba mươi cái túi bẩn vô cùng phong phú. Năm hộp cơm trưa bằng nhôm, tám tách men có nắp đậy lớn nhỏ đủ cả, mười đĩa sứ hoa và mười đĩa men sâu, tất cả đều là đồ mới!

Những thứ này nếu dùng tiền mua cũng phải tốn ít nhất năm mươi đồng, Lý Đại Hải kích động đến mức muốn đi ngay đến thị trấn đón Tào Nguyệt Anh trở về.

Lý Chấn Hoa tương đối bình tĩnh, hơi kích động một lúc, hào hứng cầm một hộp cơm trưa và một chiếc tách trở về nhà cất đi. Nhân tiện, cũng đánh thức Lý Chấn Mạnh. Chấn Mạnh 'hừ hừ tức tức', rên rỉ không chịu dậy, Chấn Hoa cầm hộp cơm cùng cái tách cho cậu nhìn, nói: “Muốn hay không. Nếu muốn thì mau dậy, tự đi đến nhà trước cầm về! Bây giờ không lấy, chờ đến lúc mẹ trở về, xem mẹ có tình nguyện đưa cho em dùng hay không!”

Chấn Mạnh dụi mắt, đến khi nhìn thấy rõ ràng trước mặt là hộp cơm cùng tách mới, la hét và xông ra (lao ra) ngoài.

Tích Văn đưa cho cậu một hộp cơm trưa và một tách uống trà. Cậu lại hét lên, vội vã trở về nhà, háo hức, hỏi: “Anh cả, anh hai các anh giấu ở chỗ nào? Có thể cho em giấu cùng hay không?”

Lý Đại Hải cũng muốn cho con gái một cái, nhưng con gái chỉ nhìn ông cười hì hì, làm ông bối rối, ngượng ngùng, bèn nhắc nhở: "Còn con thì sao?"

“Con tựu trường mới lên lớp năm, muốn uống nước thì đến phòng làm việc (văn phòng/phòng giáo viên) chỗ mẹ.” Tích Văn đem bình (ấm) trà lớn nhất đặt vào trong tay cha "Con đoán, mẹ nhất định sẽ nói những bát đĩa này chờ đến lúc hai anh lấy vợ sẽ dùng tới.”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro