Chương 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[01]

     Mang theo nghi hoặc cùng buồn bực và sự im lặng qua đến ngày hôm sau, trong sân có người tới.

     Là một họa sĩ trẻ tuổi, hắn kéo theo rương hành lý cực lớn cùng với xe nhỏ chứa đầy dụng cụ vẽ tranh, chán nản bước vào sân nhà.

     Trợ lý họa sĩ tìm vài người tới làm vệ sinh đem ngôi nhà cũ nát vệ sinh đến sạch sẽ sáng bóng, thu dọn xong xuôi là có thể ở lại.

     Họa sĩ vừa ngẩng đầu, pha với sắc tường loang lổ cũ kĩ, những bụi cây xanh mơn mởn đang tràn trề sức sống trong những ngày hè nóng bức. Hắn bước lên phía trước, bên cạnh dòng suối nhỏ chảy róc rách đặt một bộ bàn ghế đá qua nhiều ngày tháng vắng lặng vẫn không bám một chút rêu xanh, khung cảnh thật yên tĩnh, đẹp đẽ.

     Đây là nơi khi còn nhỏ hắn đã từng đến, là ngôi nhà của ông hắn ở nông thôn.

     Thời thơ ấu hắn ở chỗ này cực kì vui vẻ.

     Trợ lý thấy được cây quýt:” Lão sư, ngài xem chỗ này có cây quýt, còn kết ra một quả quýt!”

     Trợ lý nghĩ định hái quýt nhỏ, quýt nhỏ theo tiềm thức mà né tránh, hoảng hốt hét lên. Kết quả, trợ lý còn chưa đụng tới, họa sĩ liền nói:” Đừng hái, cây quýt này từ trước đến này còn chưa kết quả lần nào.”

     Trợ lý nghe vậy vội vàng thu hồi bàn tay, đẩy đẩy mắt kính:” Xem ra là nó biết lão sư trở về nên đặc biệt hoan nghênh nhỉ? Là một cây quýt tốt.”

     Họa sĩ mấp máy môi, không cho là đúng.

     Nhìn hắn đi lên tâm tình không quá tốt, không biết là do muộn phiền chuyện nào đó.

     “Lão sư, ngài an tâm ở chỗ này một thời gian, bên ngoài đồn đãi chuyện nhảm không cần lo. Có việc gì ngài điện thoại cho tôi, ở đây yên tâm mà sáng tác.”

     Họa sĩ không tiếp lời, thời điểm đưa trợ lý tới cửa, hắn bỗng nhiên nói :"Ngươi có phải hay không cũng thấy ta hết thời."

     Giờ đổi lại trợ ý không tiếp lời.

     Họa sĩ thở dài:"Lên đường cẩn thận.”

     Cây quýt suy ngẫm nửa ngày, run rẩy đầu cành:"Ta nhớ ra rồi, ngôi nhà này là của hắn, hắn là cháu trai của lão đầu.”

     Thời gian trước, lão đầu là chủ nhân căn nhà này, cũng đã qua đời thật nhiều năm.

     Quýt nhỏ nhìn xung quanh, đối với họa sĩ cùng trợ lý mà nói thì cậu mơ mơ hồ hồ, cậu ở đầu cành quơ quơ:"Ta nghĩ muốn hắn nhanh đến ăn ta a!”

     Cây quýt nói:"Không được, ngươi bây giờ có chút chua.”

     Đại khái không ai muốn ăn ngươi, còn không sợ chua đến ê răng sao.

     Quýt nhỏ hừ lạnh, lại hi vọng chính mình nhanh lớn lên, nhanh chín, nhanh biến ngọt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro