Chương 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[02]

      “Ngươi nói ta khi nào mới có thể biến ngọt a?”

      Quýt nhỏ cảm thấy ở đây thật nhàm chán, cậu muốn nhanh trở về thân thể của mình, khôi phục lại kí ức.

      “Ngươi hôm nay đã là lần thứ năm hỏi ta vấn đề này.” Cây quýt nhìn trời, bây giờ mới có 6 giờ sáng, “Ngủ tiếp một hồi đi.”

      “Ta là linh hồn vì cái gì cũng phải ngủ nha?”

      “Thân thể của người còn chưa chết đâu, nửa người nửa hồn, đương nhiên buồn ngủ rồi.”

      “Vậy còn ngươi?”

      Quýt nhỏ ồn ào còn muốn nói, cây quýt đã tiến vào giấc ngủ, cũng không trả lời vấn đề của quýt nhỏ.

      Cậu bực mình thì thầm, uốn éo thân quýt tròn vo, thấy được họa sĩ dậy sớm.

      Họa sĩ cả đêm ngủ không ngon, giống như lúc trước nhiều đêm hắn đều mất ngủ, phải dựa vào thuốc thì mới chìm vào giấc ngủ.

      Họa sĩ đứng trong sân, không biết đang nhìn gì, có lẽ là đang xem con kiến trên mặt đất cũng có thể là đang ngẩn người. Trạng thái tinh thần của hắn không quá tốt, ngăn cách với internet, chuyện gì cũng đều nhìn không tới nghe không được, vốn dĩ đến đây muốn thả lỏng tâm tình lại phát hiện chính mình càng trống rỗng, hư không.

      “Này.”

      Quýt nhỏ gọi hắn một tiếng.

      Họa sĩ không phản ứng chút nào.

      “Ngươi thật sự không nghe thấy ta nói chuyện à? Ta nha, trước kia cũng là người, hiện tại thì không phải người.”

      Họa sĩ thờ ơ.

      “Ta thật nhớ lúc làm người a, ngươi đến ăn ta được không? Mặc dù ta còn chua nhưng ta sẽ báo đáp người nha.”

      Họa sĩ xoay người đi.

      “Hắn thật sự không nghe thấy a a a a a a a-----------". Làm quýt thật khó quá.

     Cây quýt:"Ngươi thật ồn muốn chết.”

     Quýt nhỏ ủy khuất, ngây ngây ngô ngô nhìn chính mình:" Ta còn chưa oán trách ngươi sinh ra ta chua như vậy đâu, ta mà ngọt ngào như dâu tây thì đã sớm bị người ăn!”

      Quả quýt((T_T)). Nhưng oán giận thì oán giận, nó vẫn là quýt nhỏ biết thưởng thức nghệ thuật.

      Cậu đặc biệt thích xem họa sĩ vẽ tranh, họa sĩ trẻ tuổi cũng thích dựng giá vẽ ở trong sân, chỗ quýt nhỏ cũng có thể nhìn tới, vẽ một ít hoa hoa cỏ cỏ. Ngẫu nhiên cũng sẽ vẽ một ít thứ mà quýt nhỏ xem không hiểu, nhưng quýt nhỏ nghĩ thầm:" Thật là đẹp mắt nha.”

      Thẳng đến một ngày, họa sĩ vẽ một cây quýt.

      Cây quýt nói:" Này, đây là vẽ ta đi.”

      Quýt nhỏ nhích lên nhìn:" A! Sao không có ta!!”

      Họa sĩ chấm bút hai lần vào vỉ pha màu đặt trên bàn, rồi vẽ thêm một quả quýt xanh lên giấy vẽ, quýt nhỏ " ba" mặt đỏ (*/∀\*)

      “Thật sự vẽ ta, ta biết ta lớn lên tốt, người người chú ý tới! Ta cũng quá ăn ảnh đi? Ta có phải là một quả quýt đẹp trai nhất trong phạm vi một trăm dặm quanh đây?”

      Họa sĩ dừng một chút, không nói hai lời dùng thuốc màu đem quả quýt phủ lên.

      Giấy vẽ giờ chỉ còn cây quýt, không có quả quýt.

      Quýt nhỏ buồn bực, cậu thậm chí hoài nghi hắn có thể nghe thấy cậu nói.

      “Buổi sáng hôm nay, ta nói hắn đừng dẫm cục đá kia, nhìn xuống là một con bọ cánh cứng đang trốn tránh, hắn liền thu hồi chân.”

      “Còn có nha, ta ngày đó lớn tiếng ca hát, hắn đột nhiên mang theo nút bịt tai. A, cũng có thể là tai nghe kiểu mới?”

      “Đặc biệt hôm nay, ta nói hắn vẽ hoa tulip rất đẹp, hắn lại không vẽ nữa, hắn bắt đầu vẽ hoa hồng.”

      "Còn có còn có! Ta nói hắn mặc quần áo màu đen nhìn đẹp mắt, giờ hắn cũng không còn mặc màu đen nữa.”

      Quýt nhỏ cẩn thận nghĩ nghĩ:" Ta phát   hiện....................hắn thực để ý ta!”

      Lúc này đến phiên cây quýt buồn bực:" Ngươi đây là bị hắn chán ghét đi?”

      Quýt nhỏ lập tức phản bác:" Ngươi nói bậy! Ta chỉ là một quả quýt, ta như thế nào chọc người chán ghét.”

      “ Lời nói.”

      Cây quýt:" Bởi vì ngươi quá ồn.”

      Cây quýt bổ sung:" Nếu hắn thật sự nghe thấy, nhất định là bị người phiền chết a.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro