CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, một chiếc Rolls-Royce đi ra từ hầm gửi xe sân bay Thẩm Hải.

Sau khi mở nguồn điện thoại đã bị tắt trên máy bay, màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi, Hoắc Thừa Quang bắt máy dựa vào ghế sau nhắm mắt dưỡng thần.

Thanh âm từ tính của nam nhân từ ngồi trong xe truyền tới: "Nghe nói dự án Mộng Tam đưa đi phê duyệt lại bị bác bỏ?"

Hoắc Thừa Quang móc từ trong túi tây trang ra một hộp thuốc màu bạch kim, lấy ra điếu thuốc, không hút, cánh tay gác lên cửa sổ xe mân mê điếu thuốc , khói thuốc chuyển động nhẹ trong không gian: "Lần thứ tư."

Bên trong xe một mảnh yên tĩnh, ngăn cách hoàn toàn với âm thanh bên ngoài, tiếng thở dài nhỏ liền đặc biệt rõ ràng, mang theo cả ý cười: "Chỉ là một trò chơi, vậy mà lại bị từ chối tới bốn lần."

"Chúng ta đều biết Mộng Tam có ý nghĩa......" Hoắc Thừa Quang tiếng nói trầm thấp, lộ ra vẻ mỏi mệt vì đi máy bay suốt đêm, đè lên huyệt thái dương nhức mỏi: "Việc này ông nội đã biết, mới vừa gọi điện thoại cho anh."

"Ông nội nói như thế nào?"

"Các con tập kết các chuyên gia internet trong nước về phương diện an toàn, kết quả đâu? Một trò chơi đưa ra thị trường, vậy mà cũng để bị từ chối bốn lần. Từ trên xuống dưới công văn viết cái gì, con đã cho viết những cái gì."

"Trên đời này liền không có thằng ngốc." Người bên kia ngầm hiểu mà a một tiếng, lại hỏi: "Giáo thụ thật sự bất lực?"

Bay sang Đức tìm chuyên gia xong đi thẳng đến sân bay để về nước, chỉ kịp nghe em ba nói cho kết quả tin tức, bây giờ nghe hắn hỏi, Hoắc Thừa Quang mở ra ghi âm.

Phương diện kỹ thuật Hoắc Thừa Quang chưa bao giờ đặt chân tới, vấn đề chuyên môn còn phải nhờ chuyên gia phán đoán.

Trong xe vang lên tiếng nói phấn khởi của một người đàn ông trung niên, phát âm tiếng Đức leng keng có lực: "Trước mắt trên quốc tế mã hóa kỹ thuật thông dụng đã đổi mới, nhưng mà các cậu muốn giao nhau mã hóa tổ ong, căn cứ vào dự phán đại số liệu si tra còn chỉ có khái niệm, không có thuật toán cụ thể cùng mô hình, có lẽ nó đã tồn tại, nhưng chưa từng xuất hiện trước mắt công chúng."(sorry vì đoạn này không biết giải thích sao nên mình để nguyên)

"Tôi đối với hệ thống này của các cậu rất hứng thú, nếu có thể gia nhập nghiên cứu phát minh là vinh hạnh của tôi, nhưng tôi không có tự tin trong nửa năm có thể đột phá phương diện này. Thứ tôi nói thẳng, khái niệm của các cậu quá vượt mức quy định, tôi cảm thấy trước mắt tiến trình phát triển AI internet, rất khó thỏa mãn nhu cầu các cậu."

Làm chuyên gia, người trong nghề, giáo thụ nói rất thành khẩn, cũng trực tiếp.

Nhưng lại giáng cho Mộng Tam một đòn tử hình.

Đoạn ghi âm tới hồi kết, trên đường hai bên đều yên lặng, trước mặt tựa hồ là vực thẳm.

"Tiểu Phong." Bên trong xe vang lên âm thanh bình tĩnh nhưng mang theo quyết tâm: "Anh đưa đoàn đội An Kinh cho em dẫn dắt, em dẫn người giải quyết vấn đề này, nửa năm không xong thì một năm, một năm không được liền hai năm. Mộng Tam không thể dừng ở chỗ này."

"Anh." Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát mới lên tiếng: "Em đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sợ kéo dài thời gian quá."

—— càng kéo dài thời gian thì càng đốt tiền, rốt cuộc hạng mục này đã tiêu đến 20 tỷ.

Răng rắc, bên trong xe vang lên âm thanh bật lửa, Hoắc Thừa Quang dừng tay: "Tài chính không cần lo lắng."

Rolls-Royce chạy như bay ở trên cầu vượt, 40 phút sau ngừng ở trước cửa vào cửa trung tâm CBD lâu đời ở phía Đông Thẩm Hải.

Cả tòa nhà lộ ra sự cao cấp, gần 500 ngôi nhà tọa lạc ở đây, với lối thiết kế hiện đại, những người ở đây toàn là bậc trâm anh, có bối cảnh. Không ai biết đây là sản nghiệp của Hoắc thị.

Tổng bộ của Hoắc thị ở kinh thành là đại gia tộc, hai đời là nhà giàu số một.

Chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại, nhị công tử của tập đoàn Hoắc thị xuống xe, đi vào tòa nhà. Lễ tân luôn túc trực 24/24 đứng thẳng người, cung kính mà kêu một tiếng: "Hoắc tiên sinh."

Ánh sáng lộng lẫy của đèn trần ở đại sảnh thắp suốt đêm, cả đại sảnh yên tĩnh chỉ có tiếng giày da đi trên đá cẩm thạch màu trắng.

Thang máy thẳng tới tầng 59. Hoắc Thừa Quang dùng di động đặt báo thức sáng sớm mai.

Sáu tiếng đồng hồ sau có cuộc họp ở tầng 20, phải bay suốt đêm cùng với lệch múi giờ, trên khuôn mặt anh tuấn không thấy có chút nét mệt mỏi nào.

Nếu không phải đã biết lịch trình đầy đủ của ông chủ mình, trợ lí hoài nghi liệu có phải hắn vừa đi nghỉ phép về.

Buổi sáng 8 giờ, sáu người phụ trách trong đoàn đội Mộng Tam đã có mặt đầy đủ ở phòng họp.

"Ý của giáo thụ đều ở trong bưu kiện, đều xem qua đi?" Hoắc Thừa Quang ngồi vào ghế chủ vị, trực tiếp tiến vào vấn đề chính.

Người phụ trách Mộng Tam, An Kinh mở miệng: "Người này không làm được, chúng tôi đã lập ra danh sách các chuyên gia. Còn có ba tháng, Andrew bên kia có thể hoàn thành nội dung, nhưng hiện tại người xét duyệt nôi dung an toàn không phê, tôi kiến nghị tạm dừng hạng mục, nếu mà tiếp tục nữa có khả năng sẽ mất công."

Andrew chính là Hoắc tam thiếu Hoắc Thừa Phong, đoàn đội kỹ thuật quen gọi thẳng tên y bằng tiếng anh.

Kiến nghị được đưa ra, không khí trong phòng hội nghị liền có vẻ ngưng trọng, bởi vì mỗi người đang ngồi ở đây đều rõ ràng, Mộng Tam đã tiêu tốn đến nay bao nhiêu tiền, trải qua nhiều ít khó khăn hiểm trở, không phải Hoắc Thừa Quang không biết.

Đáng tiếc, liền kém chỉ còn một bước.

Từ trên xuống dưới công văn nói một cách mơ hồ, mấu chốt luôn là một hai câu —— "Xét thấy công năng hệ thống phức tạp cùng tiềm lực hạn chế, trước mắt hệ thống xét duyệt an toàn không thể thông qua, mong dự án chỉnh sửa và cải tiến."

Muốn chỉnh đốn và cải cách cái gì?

Mộng Tam hiện có cấp bậc an toàn hoàn toàn phù hợp với hệ thống thương nghiệp tiêu chuẩn!

Bên ngoài nên làm gì cũng làm rồi, bên trong lén lút dùng quan hệ cũng đều làm, trên đó không xem trọng tập đoàn Thẩm Hải, nhưng cũng nên nẻ mặt mặt mũi của Hoắc gia.

Ai ngờ lần này lại không phê.

An Kinh cẩn thận trưng cầu ý kiến: "Thành phố phỏng chừng không được, nếu không... Chúng tôi lại hướng lên trên đi một chút?"

Hoắc Thừa Quang nhẹ nhàng bâng quơ: "Một cái trò chơi mà thôi, động đến phía trên cũng không nên."

Mọi người trong lòng một mảnh khóc thét, lúc trước tiến vào tổ hạng mục, bọn họ cũng cho rằng chỉ là một cái trò chơi mà thôi, nhưng là theo thời gian chuyển dời, trong lòng nghi hoặc cùng thấy rõ liền làm cho bọn họ khiếp sợ.

"Như vậy đi An Kinh, ngươi mang tổ kỹ thuật đi xuống, khai phá phần an toàn, cậu và Andrew cùng nhau phá được, tôi bên này tiếp tục tìm chuyên gia, tôi không tin trên đời có người không phá được thuật toán, vấn đề thời gian mà thôi."

An Kinh thừa nhận, Andrew ở phần nội dung khai phá khá chuyên sâu, nhưng kỹ thuật vòng thiên nhiên(?) có cản trở, an toàn phương diện đều không phải là sở trường của Andrew, mà đoàn đội bọn họ hội tụ toàn những người mạnh về mặt internet, như vậy cũng giải quyết không được thuật toán, dựa thời gian, cuối cùng có thể thành công được hay không, tỷ lệ rất nhỏ?

Huống chi còn muốn hắn mang theo hơn trăm người "Đi xuống".

Cũng mặc kệ như thế nào, An Kinh vẫn duy trì tác phong đoàn đội, dứt khoát gật đầu: "Được, Hoắc tổng."

Hoắc Thừa Quang nâng cổ tay xem giờ, 8 giờ 23 phút.

Ở bên cạnh, trợ lí ngầm hiểu, đang muốn hỏi còn có chuyện gì báo cáo không, không có thì tan họp. Liền thấy An Kinh do dự một chút, vẫn lên tiếng: "Tôi.. tôi ngày hôm qua nhìn thấy một video ở đại hội GISDS. GISDS là......"

Hoắc Thừa Quang ngắt lời hắn: "Tôi biết, giáo thụ mới từ nơi đó trở về."

GISDS—— diễn đàn toàn cầu về những người khai phá internet an toàn, hai năm một lần, cử hành ở Los Angeles. Mỗi năm mời đến hàng ngàn người, hội tụ toàn tinh anh đứng đầu về internet.

An Kinh đỡ mắt kính: "Tôi xem đoạn kết của video, có người nhắc tới GitHub là người mới xuất sắc trong mảng an toàn internet, chính là thuật toán tổ ong."(mình cũng không biết cái này là gì)

Không có người nào trong mảng này không biết GitHub, người nổi danh trong bảng đánh giá uỷ trị, trong phòng hội nghị có người hỏi: "Là chúng tôi hình dung bộ thuật toán xưng là giao nhau tổ ong, có liên quan gì đến người kia, sao anh lại xác nhận cái thuật toán kia chính là giao nhau tổ ong?"

An Kinh ấn con chuột, trên màn hình xuất hiện video.

Hội nghị toàn bộ đều dùng tiếng Anh, hắn kéo chuột: "Mọi người xem một chút, cái này thuật toán có phải hay không cùng chúng tôi muốn làm rất phù hợp?"

Trong video, một người đàn ông trung niên ngắt lời diễn giả trên khán đài, tranh luận.

Máy quay tiến lại gần, các số hiệu dày đặc trở nên rõ ràng. Trong vài phút, toàn bộ hội trường thực an tĩnh, rất nhanh có một hai tiếng kinh hô, chờ chương trình trên màn hình chạy xong, phòng hội nghị đã vang lên vài tiếng thảo luận.

Tất cả đều là hưng phấn cùng mới lạ.

Video dừng lại, vài vị người phụ trách cũng nhìn lại một lần, không thể tưởng tượng trừng lớn mắt.

Hoắc Thừa Quang ánh mắt nhìn tới, hắn không có thời gian chờ nhân viên kỹ thuật kinh ngạc, hắn hiện tại phải đưa ra kết luận.

"Rất tốt, nhanh chóng liên lạc cậu ta."

"Đã liên lạc rồi, ngày hôm qua đối phương trả lời-not interested (không có hứng thú)."

Hoắc Thừa Quang từa vào lưng ghế, biểu tình chắc chắn.

Không cần biết cậu ta là ai, bằng tất cả mọi giá phải mời được người tới?

Mọi người ghé tai nhau, thảo luận rôm rả, chỉ có Hoắc đại tổng tài không vì tìm ra được cách giải quyết mà vui mừng.

Tất cả mọi người cùng đạt chung nhận thức, ông chủ bọn họ không khác gì "robot hình người", luôn dùng một biểu tình để giải quyết mọi việc.

Mỗi ngày đối mặt vô số vấn đề, giải quyết vô số vấn đề, đối với Hoắc Thừa Quang hắn đều là bình thường.

An Kinh hai mắt tỏa ánh sáng nói: "Tôi vừa thấy ID vị này ở trên GitHub mới biết đó là Lục Thần, tôi hâm hộ cậu ấy nhiều năm! Tôi cho rằng cậu ấy am hiểu AI và lĩnh vực số liệu, không nghĩ tới ở lĩnh vực an toàn internet cậu ấy cũng xuất sắc như vậy! Hơn nữa tôi thực khẳng định Lục Thần là người Trung Quốc, bởi vì có một lần vào đầu năm mới cậu ấy đăng lên, chúc mọi năm mới vui vẻ."

Có phương án giải quyết, phương diện chấp hành không cần Hoắc Thừa Quang quản lí. Trong phòng hội nghị không khí chỗ An Kinh vui vẻ.

"Ngươi không chỉ có biết hắn là người Trung Quốc, còn biết hắn họ Lục?"

"Hắn ID kêu Lusun, L~u~s~u~n, chúng tôi đều kêu hắn Lục Thần! Có phải họ Lục hay không, tìm được người là sẽ biết."

Sắp ra đến cửa nam nhân quay đầu lại, tiếng nói trầm xuống: "Lặp lại lần nữa, ID gọi là gì?"

Trong phòng hội nghị an tĩnh lại, mọi người đều nhìn sang. An Kinh nháy mắt, lặp lại một lần.

Trong đầu hiện lên ID giống với trong kí ức, Hoắc Thừa Quang quay lại, mày nhíu lại: "Video GitHub đâu, cho tôi xem lại."

25/6/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro