CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường dày đặc xe cộ, chiếc Rolls-Royce thong thả chạy chầm chậm trên đường .

Hôm nay là thứ bảy buổi sáng 8 giờ, suy xét tình hình giao thông, muốn gặp mặt lúc 10 giờ thì 8 giờ phải ra cửa.

Lâm thúc nhàm chán, nghiêng đầu nhìn về ghế sau qua kính .

Mới 32 tuổi, mà nam nhân đã trở nên thành thục, cẩn trọng, Hoắc Thừa Quang có bối cảnh, địa vị ở trên cao mà vẫn có thể giữ mình, gia phong Hoắc gia đúng là đáng để học hỏi, càng quan trọng hơn là do chính bản thân hắn tu thân nghiêm cẩn.

Xe chầm chậm tiến lên, không quá 10 mét, trong xe vang lên âm thanh không chút để ý: "Trên mặt tôi có cái gì sao?"

Lâm thúc dời tầm mắt, ôn hòa cười nói: "Thiếu gia hôm nay tâm tình không tồi?"

Hoắc Thừa Quang hạ khóe miệng, không đáp, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ở trong mắt người ngoài, hôm nay Hoắc nhị thiếu không có gì bất đồng. Nhưng Lâm thúc biết hắn nhiều năm, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.

Ngày thường sẽ không đeo cà vạt tơ tằm xanh sẫm, bình thường thương vụ xã giao sẽ không dùng nút tay áo Kim Hi Toản , còn có mùi nước hoa truyền đến từ ghế sau —— là bình nước hoa giới hạn không xuất bán mà nhị thiếu gia trân quý nữa.

Hôm nay Hoắc Thừa Quang huỷ bỏ buổi đánh golf với một giám đốc khác.

Hắn đến tột cùng muốn đi gặp ai?

Lâm thúc có điểm tò mò.

Đường hướng đi thành Tây, gợi lên ký ức chôn sâu đáy lòng Hoắc Thừa Quang.

Bốn ngày trước nghe được ID Lusun này.

Trong bốn ngày này, hắn xem đi xem lại video Lusun ở GitHub, luôn luôn chờ đợi An Kinh tới báo về việc Lusun trả lời.

An Kinh chỉ vào màn hình phân tích: "Có thể gặp Lục Thần vào buổi sáng khoảng 9 đến 10 giờ, cho nên Lục Thần người này hẳn là cố định thói quen sinh hoạt, có thể là thích đi câu cá. Đi làm chỉ có một thời điểm, cậu ấy dùng để trả lời tin nhắn, tôi có thể tưởng tượng được trong tay cậu ấy sẽ có một ly cà phê, ngồi lướt mạng một giờ, rồi mới chậm rì rì bắt đầu công tác."

Tự cho là đúng mà nói xong, không thấy ông chủ tán đồng, An Kinh chuyển chủ đề: "Trọng điểm là, người này, nhất định là trạch nam IT không am hiểu xã giao. Ngài xem cậu ấy trả lời, có phải rất lãnh đạm không?"

Bất kể An Kinh thành khẩn hay đưa ra lợi ích như nào Lusun trả lời luôn rất ngắn gọn.

Ngày đầu tiên: Not interested. ( không có hứng thú )

Ngày hôm sau: Sorry, I'm not interested. ( thực xin lỗi, tôi không có hứng thú )

Ngày thứ ba: Thank you for your patience, but I'm not interested. ( cảm ơn anh kiên nhẫn, nhưng tôi không có hứng thú )

Giống như ngoại trừ "tôi không có hứng thú", Lục Thần căn bản cũng không muốn tìm lí do khác để từ chối.

Hồi phục biểu cảm lãnh đạm, Hoắc Thừa Quang nhìn lại vài lần, xé tờ giấy ghi chú trên bàn, viết xuống một câu.

"Nhắn lại cho cậu ấy,thứ bảy 10 giờ gặp mặt ở đây."

Đưa cho An Kinh xong, lại thêm một câu: " Nhắn bằng Tiếng Trung."

An Kinh tiếp nhận ghi chú, khó hiểu: "Nếu cậu ấy không ở Thẩm Hải, không lẽ để cậu ấy bay qua đây?"

Hoắc Thừa Quang nói: "Đánh cuộc."

An Kinh thấy ông chủ mình nói bằng giọng điệu chắc chắn, thử hỏi: "Hoắc tổng... ngài biết Lục Thần?"

"Đi gặp, mới biết được có quen hay không."

"Thứ bảy ngài đi?" An Kinh kinh ngạc.

Hoắc Thừa Quang nhướng mày, cảm thấy hắn biểu đạt khá rõ ràng.

Ngày thứ tư buổi sáng, An Kinh tới văn phòng tổng tài hưng phấn báo: "Lusun nói Ok, hắn đồng ý gặp mặt" tay Hoắc Thừa Quang đang ký tên tay dừng lại một chút, một cảm giác rung động không tên nảy lên trong tim.

Hôm nay không phải là ngày tốt, trên bầu trời đã tích tụ mây đen, Hoắc Thừa Quang ở quán cà phê Sweet Sun ngồi xuống, vừa qua 9 giờ một chút.

Không gọi món cũng không nhìn điện thoại, xuyên thấu qua cửa kính sát đất, bên ngoài đường trang trí khắp nơi để chuẩn bị đón Noel.

Khu vực này đan xen nhà dân lẫn các cửa hàng

Hoắc Thừa Quang nâng cổ tay xem giờ.

Người phục vụ là một cô gái đứng sau quầy nhìn trộm hắn rất nhiều lần, đi lên ngượng ngùng hỏi, tiên sinh mời gọi món ?

"Tôi đang đợi người, lát sẽ gọi."

Trong tiệm có ba bàn có khách, quầy sau ríu rít những âm thanh nhỏ, Hoắc Thừa Quang ngoảnh mặt làm ngơ, lực chú ý luôn đặt ở ngoài cửa sổ.

Chỉ còn 5 phút nữa là 10 giờ, lúc này một bóng người xuất hiện ở phía đối diện đường.

Gió thổi làm vạt áo màu nâu của người nọ tung bay.

Người này thoạt nhìn rất trẻ, trong tay không cầm bất cứ cái gì, bước đi thong dong, một tay cất vào trong túi, một tay giữ cổ áo chờ đèn đỏ.

Người qua đường đều như mờ đi, trong mắt Hoắc Thừa Quang bóng dáng thư thái của người nọ.

Người nọ cũng không nhìn xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm mặt đường đến xuất thần. Mặt trước các cửa hàng đều đèn đuốc sáng trưng, bộ dáng cậu côi cút mà cô độc.

Nếu không phải liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương, Hoắc Thừa Quang sẽ cảm thấy loại này u buồn cùng cô độc xuất hiện ở trên người cậu, khác hoàn toàn trong trí nhớ.

Hắn trong đầu vang lên lời đánh giá của An Kinh đối với tác phẩm của Lusun:

"Tôi muốn thu hồi lời nói! Lục Thần trong xương cốt không có khả năng là người lười nhác . Trình tự quá sắc bén, giống sát thủ trong tiểu thuyết võ hiệp, một kích mất mạng. Dã tâm của cậu ấy giấu ở mỗi một hàng số hiệu, nhìn cái mạch não siêu phàm thoát tục này đi, đủ để hạ gục hết các lập trình viên bình thường trong nháy mắt."

Sắc bén? Sát thủ? Một kích mất mạng?

Người nọ đi qua đường lớn, quen cửa quen nẻo đi vào quán cà phê, lập tức nhìn về phía C1 bàn.

Hoắc Thừa Quang cảm thấy hắn nên đánh giá lại với An Kinh về cậu.

Mặt trời nhỏ của hắn có lẽ ích kỉ, nhưng sao có thể là "Sát thủ"?

Lục Dật Dương thoạt nhìn cao hơn trước kia, 26 tuổi cậu không còn là bộ dáng học sinh, giơ tay nhấc chân đều trở nên thành thục —— dừng lại hồi tưởng, Hoắc Thừa Quang hồi thần. Nhưng khi ánh mắt chạm nhau, hắn không thể nghĩ nhiều, cậu đã khác trước.

Hít sâu, hắn rất thân sĩ mà đứng lên, chờ Lục Dật Dương lại đây.

Nhưng đối phương giống như bị dính chặt ở cửa, trong nháy mắt khi thấy hắn, đồng tử cậu co chặt, giống như gặp quỷ, biểu tình thân thiện trên mặt rút đi nhanh chóng.

Xem ra bạn bè gặp lại, không phải lúc nào cũng vui.

Hoắc Thừa Quang đành phải đi qua, cố gắng bình tĩnh nói: "Đã lâu không gặp Lục Dật Dương, hoặc là...Lusun?"

Trở về C1, không biết vì sao, người phục vụ không dám đi lên dò hỏi, chỉ yên lặng đưa lên hai ly nước chanh.

Không khí đông lại, không ai mở miệng trước. Nhưng cuối cùng vẫn phải có người mở đầu.

Một tấm danh thiếp mới tinh đẩy đến Lục Dật Dương.

"Một lần nữa giới thiệu một chút, tôi là Hoắc Thừa Quang."

Lục Dật Dương biểu tình mờ mịt, giống như đắm chìm vào kí ức cũ, dời ánh mắt từ trên mặt Hoắc Thừa Quang xuống tấm danh thiếp.

"Hoắc Thừa Quang" ba chữ in đậm rõ ràng trên danh thiếp, "Tổng giám đốc tập đoàn..".

"Tôi có thể giải thích." Hoắc Thừa Quang gian nan mà trả lời: "Khi đó gạt cậu, tôi là không đúng. Đó là truyền thống Hoắc gia chúng tôi, để tránh rước lấy phiền toái không cần thiết. Cho nên năm ấy gặp cậu, tôi mới......"

Ánh mắt Lục Dật Dương mang theo cảm xúc, như núi lửa muốn phun trào.

Hoắc Thừa Quang không nói thêm gì nữa, tin tưởng lần giải thích này, đủ để cho Lục Dật Dương thấy rõ chân tướng năm đó.

Không khí trên bàn lại lâm vào quỷ dị trầm mặc.

Ánh mắt Hoắc Thừa Quang dừng lại trên mặt Lục Dật Dương, phát hiện cậu cư nhiên lại để tóc dài, ở sau đầu cột lại một túm nhỏ. Tóc mái hơi dài, khuất mắt che lại khuôn mặt hồn nhiên năm đó. Bộ dáng trẻ con má nộn tươi sáng năm xưa bị thay thế bởi biểu cảm u buồn cùng tái nhợt, làn Hoắc Thừa Quang không khỏi cảm thấy xa cách

Sao lại gầy nhiều như vậy?

Mấy năm nay Thang Phùng Sơn không chăm sóc cậu tốt sao?

Hay là...... Lục Dật Dương có còn ở cùng Thang Phùng Sơn hay không chỉ trời mới biết. 6 năm, với tốc độ thay bạn trai như thay áo của cậu, đại khái không biết qua bao nhiêu người. Hoắc Thừa Quang trào phúng mà nghĩ.

Thời gian trầm mặc quá lâu.

Hoắc Thừa Quang quyết định vào vấn đề chính, giải thích nguyên nhân tìm cậu.

"Cậu biết tập đoàn Triệt Đạt không, hai năm gần đây NASDAQ tách ra. Chúng tôi mới mở một hạng mục, gặp vấn đề về phương diện kỹ thuật an toàn, nhân viên của tôi nhìn thấy cậu trên GitHub, cảm thấy thuật toán của cậu cùng phương hướng của chúng tôi khá phù hợp, cho nên......"

"Anh hà tất......" Cảm xúc bùng nổ bị đè lại, âm thanh của Lục Dật Dương hạ thấp, rốt cuộc nói ra câu đầu tiên từ khi vào cửa: "...lấy lý do như vậy lừa tôi?"

Hoắc Thừa Quang dừng lại, Lục Dật Dương vừa mở miệng, ngữ điệu lệch quỹ đạo bình thường.

"Tôi là phiền toái không cần thiết sao?" Lục Dật Dương lẩm bẩm.

Cậu trừng mắt nhìn Hoắc Thừa Quang, giống như xuyên qua hắn, nhìn đến hình ảnh năm xưa, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Phỏng đoán vô số khả năng phản ứng khi gặp lại đối phương, nhưng không một màn nào giống như vậy, làm Hoắc Thừa Quang chấn động mười phần.

Hắn kinh ngạc mà nhìn Lục Dật Dương, không biết nên nói cái gì, trong đầu thậm chí nhảy ra ý niệm ác độc —— lúc trước chính cậu ngoại tình, hiện tại làm bộ ủy khuất cho ai xem?

Sau đó càng làm hắn chấn động hơn là .

Hoắc Thừa Quang cảm thấy lấy Lục Dật Dương như đi vào cõi thần tiên, khả năng cũng chưa ý thức được mình khóc, ai ngờ giây tiếp theo, biểu tình thống khổ nháy mắt chuyển sang phẫn nộ.

Đột nhiên không kịp phòng bị, bang một tiếng, một ly nước chanh đổ lên mặt Hoắc Thừa Quang.

"Chưa thấy ai vô sỉ như anh!"

Âm thanh trong quán cà phê dừng lại, tiếng nước chảy xuống liền đặc biệt rõ ràng, người bị hại trước ngực ướt một mảng.

Hoắc Thừa Quang cứng người, không dám tin.

Sau khi hoàn hồn, lấy khăn giấy lau mặt, áo gió màu nâu không lưu tình đi khỏi đó, âm thanh lục lạc treo trên cửa vang lên, không bao giờ gặp lại.

Đuổi theo ra ngoài, trên mặt Hoắc Thừa Quang lộ ra tức giận.

Dựa vào cái gì?

Năm đó người bị đội nón xanh là hắn-Hoắc Thừa Quang, còn bị hắt nước, con mẹ nó đến tột cùng dựa vào cái gì?

Lục Dật Dương đã sang bên bên kia đường.

Hoắc Thừa Quang hận không thể bay qua chất vấn cậu, đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn dừng trước đèn đỏ.

Nếu là người khác thì hắn sẽ không nhận nhưng người này thì không thể.

"Ông nội." Hoắc Thừa Quang vuốt cổ áo, vén tóc mái ra sau lộ ra cái trán trơn bóng.

"A Quang, ở đâu?" Hoắc Doanh hỏi.

"Bên ngoài, xử lý chút việc."

"Giữa trưa về nhà ăn cơm."

Hoắc Thừa Quang đáp ứng, chờ bên kia tắt máy, kéo xuống cà vạt vắt khô nước, nhét vào túi âu phục, ánh mắt âm trầm mà chạy qua đường lớn.

Quả nhiên, đã mất dấu.

Có gan hắt nước vào hắn, lại không có gan đối mặt, so với con thỏ còn nhanh hơn.

Hơi lạnh thấm vào người, Hoắc Thừa Quang tròng lên áo khoác, ở trên đường bình ổn hô hấp, nhìn về một phía- tòa nhà Kim Nguyên.

Khu phố này cũng coi như quen thuộc, năm đó hắn sống ở đây.

Nhớ rõ năm ấy sau khi trở về, chú Liêu sắp xếp cho hắn ở đây, 6 năm trước quản gia Lâm còn đi theo lão tam, sau đó đi theo hắn

Lục Dật Dương không đi xe tới, trong tay cũng không cầm đồ vật...... Nghĩ như vậy, Hoắc Thừa Quang đi vào Kim Nguyên Danh.

Tòa Kim Nguyên Danh ở thành tây tiểu khu không tồi, năm đó mỗi mét vuông có giá tám vạn, điều kiện kinh doanh khá tốt.

Đi vào tòa nhà 15 tầng, có người quét mặt mở khóa cửa lớn, Hoắc Thừa Quang theo vào rồi ấn thang máy.

Thang máy dừng lại, hành lang dài trống trải , một tầng hai nhà, bên tay trái là 1101.

Hồi ức ập đến, Hoắc Thừa Quang đứng lại hồi lâu.

Vòng đến trước cửa, bên cạnh có cửa sổ, đối diện 1101 thẳng đi ra ngoài phòng cho khách. Hoắc Thừa Quang liếc mắt một cái, nằm phía trước cửa sổ treo ấn có chữ Berserk, giao nhau với bức màn xám trắng, treo trên cửa sổ trông rất quen thuộc là do tay Griffith làm.

6 năm, xem ra Lục Dật Dương thực sự còn ở nơi này.

Đứng trước cửa thử ấn mật mã, hầu kết Hoắc Thừa Quang lăn lộn, nhịp tim bình ổn lại bắt đầu tăng lên.

26-6-2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro