Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố A vào mùa hè, mưa vô tận không dứt, không khí ẩm ướt.

Một chiếc xe buýt đường dài lắc lư kéo theo khói xuyên qua trạm thu phí, phía trước trên kính chắn gió đặt thẻ viết tay màu đỏ và trắng, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tài xế vặn cổ theo hai cái cần gạt nước, không chớp mắt nhìn chăm chú về phía trước.

Trên xe phần lớn mọi người đều ngủ, phóng tầm mắt nhìn sang ở hàng giữa chỉ có duy nhất ngọn đèn màu cam vẫn còn sáng.

Ngồi dưới ngọn đèn là một cô gái, mặc áo hoodie màu vàng nhạt, mũ trùm kín hơn phân nửa khuôn mặt, đầu lệch sang một bên dựa vào cửa sổ xe, mơ hồ có thể thấy nàng hơi nhợt nhạt, lông mi theo hô hấp mà run rẩy .

Tiếng bóp còi đột nhiên vang lên, ánh sáng chói lên loá mắt, một chiếc xe lao nhanh về phía cô......

Cô hô hấp ngày càng dồn dập, mí mắt thẳng lên, liền tỉnh.

Thì ra chỉ là một giấc mộng.

Trời mưa nên tình hình giao thông không tốt, phía trước cảnh sát giao thông thường xuyên huy động cánh tay, gặp đèn đỏ xe dừng lại.

Diệp Đằng xoa xoa đôi mắt, nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu, nghĩ rằng nó chính là đầu sỏ của cơn ác mộng, cô mang theo vài phần phẫn nộ mà đem nó chụp tắt.

40 phút sau, chiếc xe tiến vào trạm, Diệp Đằng từ trên xe nhảy xuống, đôi giày trắng dính đầy nước bùn, cô cũng không rảnh lo. Tùy ý lấy tay kéo mũ áo hoodie, đi vòng đến mặt sau lấy vali hành lý.

Trời đã khuya, mưa vẫn không ngớt. Một nhóm người từ trên xe vội vã đi xuống, có người may mắn mở chiếc ô, có người tức muốn hộc máu mà chửi má nó cái thời tiết quỷ quái này.

Diệp Đằng cũng không mang theo ô, cô đẩy vali hành lý một đường chạy chậm ra cửa trạm, ở lối vào của nhà ga đèn được thắp sáng đặt gọn gàng, những người bán hàng đã bán hết và đang dọn dẹp cửa hàng.

Tài xế taxi đang đón các hành khách. Cô liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, ngước mắt nhìn vào cái thành phố còn hơi xa lạ này, biểu cảm trống rỗng di chuyển chiếc túi đeo vai đến trước ngực.

"Cô gái, đi đâu vậy? Ngồi xe chứ?" Có mấy tài xế taxi đến và bắt chuyện, Diệp Đằng ngáp một cái, lắc lắc đầu, đi về phía trước.

Phía gốc nhà ga có mấy thanh niên dáng vẻ lưu manh, ngậm thuốc lá, trong màn mưa bị thiếu nữ hấp dẫn tầm mắt.

Nàng khung xương thực gầy, vóc dáng một mét sáu, đường cong tinh tế của cô gái được bọc trong một chiếc áo hoodie màu vàng nhưng vẫn có thể thấy đỉnh, dưới chiếc quần short denim màu xanh nhạt là một đôi chân thẳng trắng nõn.

Khi đến gần có thể thấy trên khuôn mặt trắng nõn của nàng có ba hoặc bốn đốm màu nâu nhạt, nhưng nó không cản trở vẻ đẹp của nàng, thay vào đó nàng có đôi mắt tinh xảo, thời điểm nàng lạnh mặt cũng làm mọi người cảm thấy tươi đẹp động lòng người.

"Anh Xa, nhìn kìa." Một cậu bé tóc vàng liếm miệng mỉm cười đối với bộ dáng đang chạy chậm trong mưa, để lộ ra một chiếc răng màu vàng bị hun khói.

Người đàn ông bị gọi là anh Xa, mặc một thân vest màu đen,cánh tay có hai hình xăm lớn, trên mặt phảng phất in bốn chữ to: Ta là lưu manh.

Diệp Đằng đến thành phố A, đã là cách đây một tháng trước, cô lúc ấy mới vừa làm xong thủ tục nhận con nuôi, dọn đến ở trong nhà cha mẹ nuôi, lần này trở về là trước khi đến buổi khai giảng đem một số đồ vật còn sót lại để dọn đến đây.

Diệp Đằng không mang theo ô, mưa quá lớn, thực mau là có thể đem cô ướt từ trên xuống dưới, nhưng mà cô một tay kéo cái vali, một tay đặt ở cặp sách chống đỡ phía trước, giống như không chút nào bận tâm đến chính mình.

Cô đi đến trạm xe buýt ở ven đường trốn trong chốc lát, tiện tay lấy poster giấy cứng từ bên cạnh và che ở trên đầu, nhưng mưa quá lớn, một mảnh giấy dường như hoàn toàn vô dụng.

Màn hình di động nhấp nháy, ghi chú là Hứa Kính Nghiêu — cha nuôi mới của cô.

"Diệp Đằng? Tới rồi sao? Ba ba đang trên đường, bên này kẹt xe, con ở nhà ga không cần đi ra, ba ba tới rồi gọi điện thoại cho con."

"Vâng, tốt, lái xe chậm một chút." Kêu ba ba còn không quá quen thuộc, cô trực tiếp bỏ đi xưng hô.

Cô cất điện thoại, chớp chớp mắt, thấy bên kia đường có cửa hàng, quyết định đi mua một chiếc ô trước, thuận tiện mua một ít đồ lấp đầy bụng, ở trên xe lung lay cả một ngày, cô đã sớm đói.

Tiếng chuông cửa quen thuộc của cửa hàng vang lên, một trận ấm áp đánh úp lại, cảm giác quanh thân ấm áp hơn nhiều. Cô liếc mắt một cái liền ngắm trúng quầy giữ nhiệt chứa một cái cơm nấm cuối cùng, đây là hương vị yêu thích của cô, bước nhỏ chạy tới.

Vừa muốn mở miệng, một ngón tay có khớp xương rõ ràng không chút lưu tình chỉ mặt kính quầy giữ nhiệt :

"Lại thêm một cái cái này ."

Diệp Đằng trơ mắt mà nhìn cơm nắm chính mình nhìn trúng bị cô gái trẻ đem ra, sau đó chiếc túi được đưa tới tay người nọ.

Diệp Đằng nhăn hai lông mày thanh mảnh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người nam nhân cướp đi cơm nắm của nàng. Anh ta mặc một chiếc quần rộng T màu trắng và xám, phía dưới mang một đôi dép lào, tay phải tùy ý mà cắm ở trong túi quần, thanh thản mà lại lộ ra một chút không kiên nhẫn.

Anh ta buông đôi mắt xuống thấp, nhìn Diệp Đằng liếc mắt một cái, lông mày nhíu lại, cái gì cũng chưa nói, con ngươi màu nâu liếc mắt nhìn cô một cái, khiến cho cô phía sau lưng đột nhiên lạnh.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào......

Diệp Đằng hướng bên cạnh lóe lóe, nhìn chằm chằm cơm nắm trong tay anh ta với ánh mắt tràn đầy lưu luyến.

Anh ta thản nhiên đi qua tính tiền, cửa hàng cô gái trẻ hẳn là đã gặp qua, mềm giọng đáp lời: 

"Anh như thế nào không tự nấu ăn? Mỗi ngày ăn những thứ này không tốt lắm đâu?"

Lần đầu tiên cô thấy có người đem việc kinh doanh đẩy ra bên ngoài ...... Lớn lên đẹp trai cũng không thể đối xử khác đi như vậy được không???

Người nọ rút ví ra khỏi túi quần, Diệp Đằng chú ý tới tay phải anh ta đeo găng tay nữa ngón màu đen, chất liệu rất mỏng, nhưng vào cái này thời tiết, nhìn trông cảm thấy oi bức kín gió.

Anh ta nói chuyện cũng đơn giản:

 "Nấu cơm quá phiền toái."

Này, ngài như thế nào không chê phiền toái tồn tại?

Diệp Đằng một bên chọn mì Oden để nấu, một bên ở trong lòng nhổ nước bọt, vì anh ta đoạt đi cơm nắm cô yêu thích mà canh cánh trong lòng.

Tính tiền xong, anh ta bưng đồ vật đi đến bên cạnh bàn nhỏ ngồi ăn, thời điểm Diệp Đằng đi ngang qua, nhớ tới ánh mắt kia củaanh ta, liền rùng mình, nhìn nhìn xung quanh không có vị trí nào khác, dứt khoát đi ra ngoài.

Loại người này tránh xa một chút sẽ tương đối an toàn.

Từ cửa hàng đi ra, trên tay cô có chiếc ô trong suốt, trong tay bưng mì Oden đã nấu, trong miệng ngậm rong biển, điện thoại vang lên cũng không có tay tiếp, lại vội vội vàng vàng trở lại hành lang cửa hàng, hận không thể chính mình biến thành bạch tuộc:

"Alo? Vâng, 30 phút nữa sao, không cần vội, ngài từ từ tới."

"Bên này có một tai nạn nhỏ, xe không thể di chuyển, con đói bụng liền chính mình tự mua một ít thức ăn trước."

"Vâng vâng, tốt, đã biết."

Diệp Đằng tắt điện thoại, giải quyết Oden trong hai ba lần, xoa xoa cái tay hơi dơ, căng ô ra hướng thùng rác bên kia mà đi, đột nhiên từ phía sau vụt ra vài nam nhân, mái tóc vàng chui vào dù cô

"Chị ơi, đưa em đi một lát, em muốn đi đến ngã tư phía trước nhà ga."

Mùi khói thuốc trên cơ thể hắn khiến cô muốn nôn mửa, lại sợ lãng phí đồ vừa mới ăn, cô nghẹn lại:

"Không tiện đường."

"Chị ơi, giúp người làm niềm vui mà, chỉ cần qua đường cái là được." 

Hắn với tay tới sờ tay đang cầm ô của cô, cô nhanh chóng lui về sau, dù lại đụng tới cánh tay xăm hoa lớn phía sau, vị trí thùng rác có chút sai lệch, từ cửa hàng bên kia khó có thể nhìn thấy, là một góc tối đen như mực.

Cô nhìn mấy người này, không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, cái ô trong tay bị cô ném xuống đất, một bàn tay như cũ vẫn che chiếc túi trên ngực, một tay lấy mũ trùm đầu:

"Ô cho mấy người."

"A! Chị gái tức giận a." Hoàng Mao ngăn cản cô bước đi, nhướng mày: "Trong túi có cái gì vậy bé cưng? Cho các anh trai nhìn xem?"

Vào giữa đêm, quây xung quanh cô là một số côn đồ, nếu là bình thường các cô gái đã sợ hãi từ lâu, Diệp Đằng trong đầu còn đang suy nghĩ vừa mới ăn no, đều do người kia đoạt đi cái cơm nắm cuối cùng.

Nếu như là trước đây, mấy người gầy gầy giống con gà, cô một chân có thể đá bay một cái, bên cạnh là người có cánh tay hoa lớn thì có điểm phiền toái, nhưng cũng không phải không thể thử xem, nhưng hiện tại là ở thành phố A, nàng không còn là một con mèo hoang nhỏ có bố mẹ đã chết, cào người xong liền bỏ chạy.

Cha mẹ nuôi của cô là một cặp đôi giáo sư dạy trường đại học. Khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, nhìn trúng chính là cô thông minh xinh đẹp, ngoan ngoãn và nghe lời, có vài phần tương tự như con gái đã mất trước đó của họ, cho nên mới lựa chọn một đứa trẻ mười sáu tuổi, cô tuổi này, nhìn trong cô nhi viện đều không hút hàng.

Tất cả mọi người đều trong lòng biết rõ ràng, đứa trẻ lớn, dưỡng không thân.

Diệp Đằng đã nghĩ đến cảm xúc của họ, không muốn gây rắc rối cho gia đình của cha mẹ nuôi, tính toán thu lại cái đuôi mà làm người, nhưng là tính tình cô hung bạo, có thể hay không nhẫn được, hoàn toàn xem tâm tình.

Trước cửa hàng, người đàn ông vừa mới cùng cô đoạt cơm nắm trong tay cầm cái ô màu đen, giữa môi kẹp một điếu thuốc, khi anh ta chạm vào túi thì chiếc bật lửa rơi xuống đất, anh khom lưng nhặt lên, lạch cạch bật lửa đốt đuối thuốc trên môi, vừa mới chuẩn bị đi thì nhìn thoáng qua vali hành lý đặt trước cửa.

Anh ta ngước đôi mắt lên, trên mí mắt có những nếp nhăn nhẹ, con ngươi màu nâu bình tĩnh trong bóng đêm tìm kiếm.

Áo hoodie màu vàng, quần short......

Vài giây sau, anh lập tức dẫn theo cái vali đi thẳng đến góc tối bên cạnh cửa hàng.

Bên môi ánh lửa lóe lên, dưới chân là đôi dép lào phát ra âm thanh rất nhỏ.

"Em gái, hãy thành thật, ngoan ngoãn đi cùng anh Xa, tránh thoát mùng một trốn không được mười lăm, chỉ cần anh Xa muốn tìm người, ở chân trời góc biển đều chạy không thoát đâu!"

"Em gái nếu dám kêu, cũng đừng trách các anh không dịu dàng."

Đến gần một chút có thể nghe thấy là giọng nói của nam nhân, giọng nói tuỳ tiện làm người khác nghe có chút kinh tởm.

Sau đó, anh nhìn thấy chút sắc vàng nhạt, ở trong mưa, kề sát tường, vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện, rất bình tĩnh.

Diệp Đằng chú ý có người tới, cô nhìn hướng có người đang đi về phía mình, con ngươi chấn động.

Này, đây không phải là người đàn ông thấy phiền khi làm cơm còn đoạt cơm nắm của cô sao?

Bên môi ánh lửa sáng lên theo động tác anh ta hút thuốc, sắc trời quá tối, đến gần cũng không nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ta, ở bên cạnh ánh đèn mỏng manh chiếu rọi nữa sáng nữa tối, chỉ có thể phác hoạ ra hình dáng.

Giọng nói của anh ta giống như một cái vòi, có một loại cảm giác độc đáo, nhàn nhạt trong đêm mưa.

"Bên đường chơi lưu manh?"

Cầm đầu là cánh tay hoa lớn biết Đào Dã, tuy rằng không phải lưu manh, nhưng là ở trong vòng cũng coi như nổi danh, ba chữ hình dung: Không dễ chọc.

Đôi mắt hắn chấn động, vốn dĩ muốn kêu anh Dã, hắn không biết là mình bị nói lắp hay bị người nọ làm cho bị sốc, nói chuyện đều không nhanh nhẹn, lắp bắp hai chữ tới:

"Gia...... Gia......"

Tuy biết rằng không thích hợp, nhưng là Diệp Đằng vẫn thiếu chút nữa cười không ngừng ......

Nơi này lưu manh cũng thật có ý tứ, người khác đều là kêu ba ba, bọn họ khen ngược, một bước đúng chỗ, trực tiếp kêu gia gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro