Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dây dưa lâu như vậy, cô thậm chí còn không biết tên, Diệp Đằng tỉnh dậy, buổi sáng ăn hai cái bánh bao nhân trứng sữa mới cảm thấy tốt.

Hứa Kính Nghiêu tùy tay lật báo chí: "Lát nữa cha đưa hai mẹ con đi?"

"Đi chỗ nào?" Diệp Đằng xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ, lắc lắc hai cái chân dưới chiếc ghế cao.

"Con đã quên? Ngày hôm qua không phải mẹ đã nói cho con rồi sao? Đi gặp dì Lưu." Phương Thục Trân đưa qua bánh mứt đã giúp cô nướng.

"Cảm ơn," Diệp Đằng đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua bà ấy nói dì Lưu ở gần trường học: "Trường học có phải hay không, không xa trạm xe buýt?"

"Làm sao vậy?" Thời điểm Hứa Kính Nghiêu đặt câu hỏi trong ánh mắt mang theo nghi ngờ, Diệp Đằng cảm thấy ông ấy khẳng định là sợ cô một ngày nào đó không cao hứng sẽ ngồi xe chạy trốn, cô không ngốc như vậy.

"Con dường như đã mất một cái gì đó, muốn đi tìm xem." Diệp Đằng rũ mắt, uống sữa bò: "Không có gì quan trọng, không tìm cũng được."

Bất quá là cái người xa lạ kia, cô cũng không biết mình bị ma thuật gì.

Hứa Kính Nghiêu một đường lái xe đưa các cô đến cửa tiểu khu nhà dì Lưu, trên đường Diệp Đằng nghe xong đại khái, dì Lưu là giáo viên dạy trung học, đã nghỉ phép năm nay vì sức khoẻ không tốt, ở gần trường học thuê phòng ở chăm sóc hai đứa nhỏ.

Nhà bọn họ có một đôi long phượng thai, cùng tuổi với Diệp Đằng.

Đây là một tiểu khu mới, hoàn cảnh khá yên tĩnh, Diệp Đằng hôm nay mặc chiếc váy màu xanh bạc hà, mái tóc dài ngang vai tự nhiên, thoạt nhìn qua giống đại tiểu thư dòng dõi thư hương.

Cơn gió nóng thổi vào cuối tháng 8 mang theo một mùi thơm mạnh mẽ.

"Hoa quế?"

Phương Thục Trân giơ tay chỉ chỉ phía trước một cây hoa quế: "Ân, muốn đi xem hay không xem?"

Diệp Đằng cong cong khóe mắt, đi theo, vụn hoa quế theo gió thổi qua rớt xuống dưới, cô nhặt lên một hai cánh hoa ngửi nó trong lòng bàn tay.

"Kỳ kỳ thích nhất hoa quế."

Diệp Đằng động tác cứng lại, ngón tay chậm rãi thu hồi, đem mấy cánh hoa quế niết ở lòng bàn tay.

Phương Thục Trân cũng ý thức được chính mình thất thố, từ khi con gái ruột qua đời, có một đoạn thời gian rất dài trạng thái tinh thần của bà không được tốt, cũng vì điều này, Diệp Đằng mới đến đây.

Cô bất quá chỉ là che mắt, trong lòng so với ai khác đều rõ ràng, dù sao đều là nhu cầu, cũng không cần thiết quá tình cảm chân thật.

"Chúng ta đi thôi, dì Lưu chờ đến lo lắng." Diệp Đằng giơ tay, cánh hoa rơi xuống đất gần chân cô.

Tới thang máy, Phương Thục Trân giống như nhớ tới cái gì đó đột nhiên hỏi: "Đằng Đằng con học kỳ 1 có phải đã tham gia cuộc thi toán toàn thành phố?"

"Ân, làm sao vậy?" Diệp Đằng thuận tay ấn thang máy đóng cửa lại, ngay khi thang máy sắp khép lại, cô đột nhiên thấy một bóng dáng đi qua lối vào thang máy, trong đầu cô chợt lóe khuôn mặt của người hôm qua —— ngâm ngâm cười nhạo bộ dáng của cô.

Cô với tay ra cố gắng chặn cửa thang máy, bị Phương Thục Trân một phen kéo cánh tay lại:

"Nguy hiểm!"

"Con làm gì!" Phương Thục Trân vẫn luôn có chút choáng váng, có lẽ quá sợ mất đi con gái hiện tại của mình một lần nữa, bà thấy Diệp Đằng làm ra hành động nguy hiểm như vậy, khuôn mặt tối tăm.

"Thực xin lỗi, con...... Vừa rồi hình như thấy một người quen." Diệp Đằng nhớ tới chính mình ở nơi này trừ bỏ cha mẹ nuôi thì không có người quen nào

: "Có vẻ như là bạn học trước đây của con, có thể là nhìn lầm rồi."

Phương Thục Trân bắt lấy tay cô nhìn nhìn, xác nhận không bị thương mới buông ra: "Về sau phải chú ý, biết chưa?"

"Vâng." Diệp Đằng cảm thấy bàn tay bà ấy ấm áp, mềm mại, cô không quá thân mật với mọi người, càng không thích ứng với kiểu chăm sóc này từ mẹ.

Thừa dịp thang máy tới nơi, cô nhanh chút rút tay lại, đáng tiếc hôm nay cô mặc chiếc váy không có túi, tay cũng không biết đặt ở nơi nào.

Tới hoan nghênh các cô chính là một đôi mẹ con, cô gái vóc dáng không cao bằng Diệp Đằng, lớn lên cũng nhỏ gầy, nhìn giống học sinh tiểu học, bên cạnh hẳn là dì Lưu, có điểm hơi béo, nụ cười hiền từ trên khuôn mặt, ánh mắt đảo trực tiếp, quét Diệp Đằng từ đầu đến chân như chụp X- quang.

"Thật đúng là......"

Diệp Đằng nghe ra nữa câu sau của bà ấy: Thật đúng là trông rất giống con gái Phương Thục Trân.

"Diệp Đằng, đó có phải là Diệp Đằng không?" dì Lưu đột nhiên vỗ vào ghế sofa: "Người tham gia cuộc thi toán học với tiểu Sơ lần trước, vị trí thứ hai! Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?"

Phương Thục Trân cười đến vui vẻ, Diệp Đằng lúc này mới nhận ra bà ấy vừa mới hỏi chính mình cuộc thi toán học là có ý tứ gì.

Học kỳ 1 cô đại diện trường học tham gia cuộc thi toán trong thành phố, cô thua một học sinh cấp hai tên Lâm Sơ hai điểm, hoá ra đó là con trai của dì Lưu, cô gái bên cạnh chớp chớp mắt nhìn cô, là em gái sinh đôi của Lâm Sơ tên là Lâm Mạt.

"Tiểu Sơ không ở nhà sao?" Phương Thục Trân ưu nhã nhấm nháp tách cafe.

Diệp Đằng cùng cô gái ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng cô ấy mỉm cười với Diệp Đằng, loại xấu hổ này, ai trải qua đều biết, phảng phất như năm mới, đi theo cha mẹ thăm người thân.

Hai cô xem như đồng mệnh tương liên, đột nhiên phát triển tình bạn cách mạng.

"Tiểu Sơ à, chưa bao giờ làm tôi nhọc lòng, nghỉ cũng không thả lỏng, chính mình đi đến lớp học bổ túc học bù." dì Lưu cười nói, cuối cùng liếc nhìn con gái bên cạnh: "Không giống nha đầu này, cả ngày không học tập không nói, chỉ biết chơi."

"Mạt Mạt cũng thực ưu tú, đúng hay không?"

Phương Thục Trân trước sau như một vẫn dịu dàng.

Diệp Đằng chán nản mà đánh giá sô pha, bàn trà, bao gồm những cái đĩa trên bàn trà, nghe họ thảo luận này Lâm Sơ, Lâm Mạt cặp long phượng thai tính tình khác nhau.

"Tôi sẽ không lo lắng nếu con bé có một phần ba sự thông minh của anh trai mình." dì Lưu thở dài: "Vẫn là bà có may mắn, Đằng Đằng xinh đẹp như vậy, thành tích học tập lại còn rất tốt."

Ánh mắt hai người dời qua tới, Diệp Đằng phối hợp mà cười cười, tiếp lục nhìn những chiếc cốc trên bàn.

Trong phòng điều hòa đột nhiên vang lên, đinh một tiếng, sau đó thản nhiên khép lại cái nắp.

"Sao lại thế này?" dì Lưu đứng dậy đi kiểm tra, lúc này mới nhớ tới chính mình vừa ở phòng bếp hầm đồ vật, vốn là muốn lưu lại mẹ con Diệp Đằng ăn cơm trưa, chỉ là vừa thấy bạn tốt, nói chuyện phiếm đã quên, đẩy mở ra, quả nhiên một mùi khét bốc ra từ bếp.

"Mạch điện đều cháy hỏng! Xem trí nhớ tôi này!"

"Hiện tại làm sao bây giờ!" Lâm Mạt cũng từ sofa đứng lên.

Diệp Đằng cùng Phương Thục Trân liếc nhau, đến làm khách gặp phải sự cố thế này, chỉ có thể trước tìm lấy cái cớ rời đi, dì Lưu nhìn thấu, vừa tiến đến liền nói:

"Hai người đừng đi, để tôi cho Mạt Mạt đi kêu chủ nhà lại đây sữa một chút, hôm nay nhất định phải lưu lại ăn cơm trưa!"

"Cô đi cùng với tôi nha?" Lâm Mạt lại đây lôi kéo Diệp Đằng cùng nhau đi.

Dì Lưu liền ngồi xuống giữ Phương Thục Trân ở lại, ngay ở lối vào, Lâm Mạt quay đầu lại nhìn thoáng qua hai nữ nhân đang cao hứng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhỏ giọng nói:

"Cuối cùng không cần ngồi nghe nữa."

Diệp Đằng đối với cô gái đang cau mày oán giận này có chút hảo cảm, làm thế nào liên tưởng khuôn mặt của cô ấy cùng khuôn mặt kiêu ngạo của Lâm Sơ, hai người thật sự là song bào thai sao?

"Chủ nhà các cô ở chổ nào?"

"Lầu một."

Lầu một? Diệp Đằng đầu óc xoay chuyển bay nhanh:

"Toà nhà này là của anh ấy?"

"Không phải, có vẻ như hai bộ." Lâm Mạt giúp cô ấn cửa thang máy: "Tôi nghe anh trai có nói qua cô."

"Nói tôi cái gì?" Diệp Đằng có điểm tò mò mà nhướng mày, đôi mắt linh động lóe lóe.

"Nói cô thông minh." Lâm Mạt thấp giọng nói, ấp a ấp úng.

Diệp Đằng thuận miệng tiếp nhận tới: "Nhưng là không bằng hắn, đúng không?"

Hai tiểu cô nương nói xong liền cười.

Câu nói kia nói không sai, tình bạn giữa hai nữ nhân bắt đầu không thích cùng một người, có vẻ như Lâm Mạt này không thích anh trai của mình lắm.

"Chủ nhà của chúng tôi rất kỳ quái, tôi chỉ thấy qua vài lần, nghe mẹ tôi nới, tuổi cũng không quá lớn, mua nhiều phòng ở như vậy, có vẻ lạ."

"Có phải vậy không?" Diệp Đằng nhìn những con số di chuyển nhanh chóng của thang máy, nhớ tới bóng dáng vừa nãy, thất thần mà trả lời: "Nói không chừng là phú nhị đại."

"Không phải!" Lâm Mạt phi thường chắc chắn, lại nhỏ giọng ở bên tai cô nói: "Lần trước tôi thấy anh ta cùng người khác đánh nhau, đặc biệt đáng sợ......"

Lâm Mạt cắn cắn môi: "Cô nói anh ta có thể hay không là xã hội đen?"

Diệp Đằng nhìn vào mắt Lâm Mạt, trong lòng nghiền ngẫm, người này rốt cuộc là quái vật nào, thật đáng sợ......

Nhà ở tầng 1 có một cái sân, từ lối vào của căn hộ, phải mất một vòng mới đến nơi, Lâm Mạt ấn chuông cửa sau đó khẩn trương hướng phía sau co rúm lại.

Diệp Đằng đứng về phía trước, xem hành động của Lâm Mạt, nghĩ rằng đó là một người đàn ông lưng hùm vai gấu, không chừng trên mặt còn có vết sẹo, sau đó có vài hình xăm lớn.

Nhưng chuông cửa vang lên nửa ngày, bên trong cũng không có ai đáp lại.

Khoảng sân là loại hàng rào cửa sắt, Diệp Đằng nắm lấy cánh cửa, thăm dò ghé vào xem: "Không phải là đã đi ra ngoài chứ?"

"Cô đừng......" Lâm Mạt còn chưa nói xong, Diệp Đằng đã đem đầu ghé vào, vào lúc này, có người ra tới.

Thấy người tới, Diệp Đằng sững sờ tại chỗ.

Người nọ đã thay đổi áo sơmi màu lam nhạt, quần tây, giày da, giống như muốn ra cửa, thời điểm thấy Diệp Đằng hơi hơi dừng một chút, cũng không lên tiếng.

"Như thế nào là anh!" Diệp Đằng phản ứng so với anh lớn hơn, thậm chí mang theo một chút vui sướng chính mình không có phát hiện ra.

"Hai người biết nhau sao?" Lâm Mạt có điểm ngốc, vẫn còn đứng ở phía sau Diệp Đằng cách đó không xa.

Cô gái nhỏ trên người có hương hoa quế nhàn nhạt, một vài cánh hoa nhỏ màu vàng ẩn giấu trong tóc nhìn chướng mắt, chiều cao của anh vừa lúc nhìn thấy, phỏng chừng chính cô cũng không biết.

Mặt khác...... Cô đem đầu ghé ở hàng rào làm gì?

"Tìm tôi?" Anh cúi đầu sửa sang lại một chút cổ tay áo, trước sau như một mà tích chữ như vàng, mặt vô cảm.

"Nhà tôi mạch điện hỏng rồi, mẹ tôi nói có thể hay không làm phiền anh đi sữa một chút." Lâm Mạt ở phía sau, âm lượng nói chuyện có chút thấp, cô ấy có thể là thật sự sợ hãi.

Anh đẩy áo ra, nhìn nhìn đồng hồ.

Nói thật bộ dáng này của anh, nhìn giống doanh nhân ưu tú, đó không là người mà Diệp Đằng nhìn thấy lần trước.

"Không đi?" Anh nhìn Diệp Đằng vẫn còn đứng dựa vào cửa mà không di chuyển được nữa phút: "Vẫn là, chân lại tê rần?"

Diệp Đằng:......

Lúc này cô nhớ tới hướng phía sau lùi lại, kết quả là cô đánh giá quá cao đầu của mình, vừa nãy có thể là góc độ trùng hợp, không biết như thế nào liền chen vào được, hiện tại ra ngoài! Không! Được!!

"Từ từ......" Diệp Đằng lắc đầu từ bên này sang bên kia: "Tôi giống như...... bị mắc kẹt."

"A?" Lâm Mạt kinh ngạc mà nhìn Diệp Đằng.

Diệp Đằng chưa từng nghĩ tới loại chuyện này sẽ phát sinh trên người mình......

Cô đột nhiên nhớ tới tin tức lúc trước đã xem, đầu của đứa trẻ bị mắc kệt trong lan can ban công, khi cô xem tin tức liền cười nhạo người khác có bao nhiêu vui sướng, hiện tại liền có bao nhiêu thống khổ.

Đều là báo ứng......

Đặc biệt là khi thấy ý cười trong đôi mắt của anh...... Cô muốn mắng người......

Vì cái gì vừa thấy đến anh liền xui xẻo? Lần trước là chân đã tê rần, rất giống trúng gió, lần này là......

Diệp Đằng chỉ muốn chết tại chỗ.

"Làm sao bây giờ a?" Lâm Mạt thật sự hoảng loạn: "Cô chờ một lát, tôi đi lên gọi mẹ."

"Đừng...... Đừng......" Diệp Đằng hét lên quá muộn để ngăn cản bước chân Lâm Mạt gọi người đến xem.

"Anh đừng cười, có thể hay không giúp tôi một chút?" Diệp Đằng nhìn nhìn xung quanh, thật may không có người đi ngang qua, điều này có nghĩa là chỉ có thể hướng tới anh giúp đỡ.

"Cô đừng nhúc nhích." Người nọ trên mặt mang theo nhàn nhạt ý cười, thoạt nhìn không lạnh lùng lắm:

"Nghiêng người thử xem, cô vào bằng cách nào?"

"Tôi làm sao biết được?" Diệp Đằng cũng buồn bực.

Diệp Đằng từ góc độ này nhìn không thấy mặt anh, tầm mắt dừng ở nút trên đường viền cổ áo của anh, nút cũng không được cài đúng cách, lộ ra một mảng ngực rắn chắc, Diệp Đằng xấu hổ mà dịch tầm mắt.

Cô đột nhiên nhớ tới giấc mơ không thành của mình đem qua: "Anh kêu cái gì Dã a?"

Người nọ dừng lại hai giây, thuận tay đem những cánh hoa quế chướng mắt trên đầu cô lấy xuống:

"Cô bé, hiện tại là thời điểm để hỏi cái này sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro