Edit HunHan 16 Tuổi Và Có Cục Cưng C2P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như đã hứa Mie tặng chap này cho bạn Hunhan123 cảm ơn bn đã ủng hộ Fic.

CHAPTER 2 - Part 1

Khi thấy que thử thai hiện lên kết quả dương tính, Luhan biết là cậu chết chắc rồi. Chẳng có ai để cậu có thể tâm sự cái chuyện này, cả đi khám cũng không không dám, vì bác sĩ là bạn thân của bố mẹ cậu. Cũng không thể nói với các chị, cậu thương họ lắm ấy chứ, nhưng mà có gì đảm bảo là người này không kể cho người kia, người kia kể người nọ, rồi cuối cùng đến tai bố mẹ. Cậu chưa bao giờ thấy cô đơn và vô định như bây giờ, đương nhiên là cậu sẽ không bao giờ phá thai, cậu sẽ không bỏ đứa nhỏ, bé là con của cậu, cũng là con của Sehun, chắc là cậu nên gặp hắn trước khi tự quyết định bất kì việc gì liên quan đến em bé.

Giai đoạn đầu mang thai rất khó khăn, lại là lần đầu nên cậu không biết phải ăn uống hay làm gì để cung cấp chất bổ cho em bé trong bụng, việc đi khám bác sĩ ở gian đoạn này rất quan trọng, chỉ là cậu quá sợ nên không dám đi.

Lựa chọn duy nhất lúc này cho Luhan là chạy xe đạp quanh thị trấn, hy vọng sẽ gặp được Sehun hoặc chỉ là chiếc xe của anh ta. Đáng lẽ ngay từ đầu cậu nên nói tuổi của mình cho hắn biết để hắn sẽ có lý do chính đáng để tránh không làm chuyện đó với cậu, cậu biết hành vi của mình thật vô trách nhiệm, Sehun có thể tiếp tục bị quản thúc nếu chuyện này bị phanh phui.

Hình như cậu đã cư xử như một thằng ngốc mất rồi, tình yêu sét đánh của cái tuổi nổi loạn này khiến cậu tin rằng Sehun sẽ lắng nghe nỗi lo của cậu về đứa bé. Xe của hắn thường đậu ở bãi đổ xe gần quán rượu nhưng tăm hơi thì chẳng thấy đâu, cậu đã dành hẳn một ngày ngồi chờ ở cái bãi đổ xe đó mà vẫn không gặp được hắn, thậm chí ngày nào cũng dậy sớm đi đến trường dù là đang nghỉ hè, rồi ngồi ngay trên cầu thang chỉ vì hy vọng có thể gặp chú gác cổng – một người khá quen thuộc với hắn.

Sáng thứ sáu đẹp trời, cậu vẫn ngồi chỗ cũ được hai tiếng đồng hồ rồi, dùng một cái cây dài vẽ vời trên đống sỏi trước cổng trường, cuối cùng cậu cũng chờ được đến lúc chú gác cổng bước ra với cái máy cắt cỏ. Cậu đứng bật dậy từ thật nhanh, vội vã tiến đến gần người đàn ông trung niên, chú hình như rất ngạc nhiên khi nhìn thấy mùa hè mà vẫn có một học sinh đến đây, đi lòng vòng trong sân trường. Trường học thường là lựa chọn cuối cùng của mấy đứa học sinh để tận hưởng mùa hè.

"Này cháu" Chú lúng túng vẫy vẫy tay, nhìn cậu bé đang tiến lại gần mình "Cháu đến đây làm gì thế?"

"Cũng không có gì ạ" Luhan thì thầm, dừng lại ngay trước mặt chú gác cổng. "Cháu chỉ muốn hỏi là dạo này chú có gặp Sehun không"

"Cháu không biết gì à? Nó bị bắt rồi. Bị bắt từ hai tuần trước rồi nhưng mà được giảm án nên chắc sắp được thả rồi đó."

"Anh ta làm cái gì phạm pháp hả chú?" Luhan cố trấn an bản thân, không để lộ sự lo lắng trong lòng "Ảnh có sao không ạ?"

"Có người đột nhập vào nhà của ông Park và người ta ngay lập tức nghĩ là nó làm. Nhưng mà họ chẳng nghĩ đến trường hợp thôn mình có một đứa tội phạm khác"

"Sehun không có làm mấy cái chuyện đó nữa đâu" Luhan bênh vực người trong lòng. "Cứ nhốt anh ấy như thế sao? Chả có công bằng gì cả."

"Cháu nói đúng" Người đàn ông lớn tuổi nheo nheo mắt "Nó là người tốt nhưng mà chẳng có ai tin nó."

"Vâng ạ... cháu cám ơn" Cậu lẩm bẩm, thất vọng vì vẫn chưa dò hỏi được chỗ hắn ở.

"Trước khi được thả nó bị quản chế làm việc ở nghĩa trang ấy" Chú lên tiếng trong sự ngạc nhiên của cậu "Gần đường cao tốc phía nam ấy, cháu đến đấy tìm nó thử xem."

"Cháu cám ơn ạ." Miệng Luhan nở một nụ cười tươi rói, vừa quay đi vừa vẫy tay với chú gác cổng.

Đạp xe đến nghĩa trang chỉ mất có vài phút thôi nhưng cậu cảm giác như kéo dài cả thế kỉ. Cậu nôn nao được gặp Sehun nên dần quên mất cái vấn đề cực lớn mà sắp phải nói với hắn. Chắc hẳn Sehun sẽ quát vào mặt cậu rồi bắt cậu đi bỏ ngay đứa bé trong bụng, nhưng mà nếu phải đi đến bước đó thì thà là Sehun ra lệnh còn hơn là bắt cậu phải tự mang cốt nhục của mình bỏ đi.

Ngay khi đến được nghĩa trang, cậu vứt ngay chiếc xe đạp bên đường rồi hối hả đi tìm Sehun. Cái nắng cháy da giữa trưa như thiêu đốt làn nha mỏng sau cổ Luhan.

Cũng không lâu lắm thì cậu tìm được hắn, Sehun cúi đầu cặm cụi điều khiển cái máy cắt cỏ xuống dốc. Chỉ đứng nhìn Sehun thế này sau nhiều ngày không gặp, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn mặc chiếc áo thun ba lỗ màu trắng, quần sọt ngắn hơi rộng, râu lún phún trên mặt, tóc bù xù nhưng đối với Luhan – hắn vẫn phong độ, hoàn hảo như mọi ngày.

"Sehun" Cậu kêu hắn thật to, mừng rỡ chạy thật nhanh về phía hắn nhưng lại mất thăng bằng, lăn tròn xuống đồi.

"Chết tiệt, cái nhóc này" nhìn thấy cậu ngã, Sehun không biết nên cười hay nên sốc bây giờ, hắn ngồi xuống vội vã đỡ cậu đứng dậy, "Không sao chứ?"

Cậu rên rỉ, mắt nhìn xuống đầu gối bị vài cọng cỏ dập bám lên. "Au, chắc không sao"

"Em tới đây làm gì?" Luhan như được trút bỏ gánh nặng trong lòng vậy, giọng hắn nghe không có bực bội khi thấy cậu.

"Em muốn gặp anh" Luhan trả lời, vẫn đang thích thú vì Sehun vẫn đang nắm tay cậu cho cậu giữ thăng bằng. "Em có chuyện muốn nói"

"Luhan, em phải hiểu rõ là cái chuyện hôm đó sẽ xảy ra chỉ một lần thôi." Hắn thở dài, nhẹ nhàng phủi đi vài cọng cỏ trên vai cậu. "Em thật sự rất dễ thương, nhưng mà tôi không thể mạo hiểm được."

Cậu quyết định chỉ nói ra một lần rồi khiến hắn im miệng luôn. "Em đang mang thai." Bây giờ thì thành công rồi, bên tai chỉ còn tiếng dế râm ran.

Hai người nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, miệng Sehun dần đóng mở như con cá mắc cạn trên nước, muốn nói gì đó nhưng không thể phát thành tiếng.

"Chết tiệt" Cuối cùng cũng lên tiếng, hắn buông cánh tay cậu ra và ngồi bệt trên cỏ. Luhan mon men đến gần ngồi cạnh hắn, hai tay ôm chặt đầu gối đợi chờ quả bom bên cạnh phát nổ.

"Là – là con của tôi hả?" Sehun lắp bắp, không thể nói thêm chữ nào cho câu này dài hơn được. Hắn lấy gói thuốc là từ túi sau, châm một điếu, nhìn chằm chằm vào bụng cậu giống như là đứa bé trong bụng sẽ chui ra ngay lập tức vậy.

Luhan gật gật, nghĩ nghĩ một hồi cậu quyết định nói thật. "Đúng vậy, đêm đó là lần đầu của em."

"Cái gì?" Hắn trông còn choáng váng hơn khi nãy. "Nhưng mà... Khốn kiếp."

"Em biết là anh không muốn giữ cục cưng lại." Cậu thở dài, cắn chặt môi dưới, cố nén giọt nước mắt đang chuẩn bị trào ra. Cậu ngốc quá, còn tưởng tượng ra cái viễn cảnh lãng mạn như trong cổ tích. Sehun cũng chẳng phải bạch mã hoàng tử đến giải cứu cậu khỏi cái đống rối ren này.

"À mà, chờ tí." Hắn luồng tay vào trong tóc mình. "Em đã gặp bác sĩ chưa thế?

Cậu ngước lên nhìn hắn, mũi hấp hấp, hắn là có ý hỏi cậu đi phá thai chưa hả? Cậu thật muốn đào cái lỗ tự chôn mình chết luôn cho rồi. "Chưa đi, em sợ lắm. Muốn nói với anh trước khi quyết định bất kì cái gì có liên quan đến cục cưng"

"Cám ơn em vì đã nghĩ đến tôi, nhưng mà... Đấy là lần đầu của em à? Đêm đó em rất ..."' Hắn nói trong khi hút thuốc. "Đêm đó tôi không có chuẩn bị cho em, đau lắm đúng không?

Luhan mỉm cười một chút, cậu vui mừng khi nghe ra trong giọng Sehun có sự lo lắng. "Em không sao, cũng đâu phải là con nít hay gì đâu."

"Em là con nít chứ gì nữa."

"Ừ, bây giờ trong bụng có con nít thiệt rồi nè, còn là con nít của anh nữa." Cậu xoay phắt sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn nữa, khung cảnh mùa hè đẹp đẽ trước mắt dường như trở nên xám xịt.

"Bây giờ em thấy sao? Lúc nãy ngã không sao chứ? Có đau ở đâu không?"Sehun hỏi, vươn tay lúng túng ôm nhẹ lấy vai cậu.

Cậu gật gật, dùng mu bàn tay quẹt đi hàng nước mắt đang lăn dài. "Em không sao, Anh đi đến chỗ bác sĩ với em có được không? Để lấy cục cưng ra."

"Đi cái gì mà đi?" Hắn nắm chặt tay cậu, giật cậu quay lại đối diện với mình, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình. "Cục cưng cũng là con của tôi! Tôi có cho bỏ chưa mà đòi bỏ?"

Cậu ngạc nhiên đến tột độ, trong mắt hắn hoàn toàn chính là sự nghiêm túc, "Anh muốn giữ cục cưng lại hả? Anh muốn giữ con em lại hả?"

"Con của tụi mình!" Hắn sửa lời cậu, ném đi điếu thuốc trên tay, rồi nhìn thẳng vào mắt cậu lần nữa. "Tất nhiên là tôi muốn giữ cục cưng rồi, nhưng quyết định là ở em."

"'Em muốn giữ, em muốn giữ mà." Cậu ngay lập tức nói lên mong muốn của mình, trái tim trong lồng ngực muốn nổ tung vì niềm vui tột cùng."Dù biết sẽ rất khó khăn, nhưng em muốn giữ con lại."

"Tôi chỉ không hiểu tại sao lại thế này được, chẳng phải đã dùng condom sao?" Hắn tò mò.

"Ban đầu thì có, nhưng mà bị rách. Qua sáng hôm sau cũng không có dùng."


Sehun gãi gãi đầu . "Cái chuyện này thật hy hữu, em còn là con trai ... Nhưng mà chuyện khó tin vậy lại xảy ra với chúng ta."


"Ừm" Luhan đồng ý với hắn, nhắm hai mắt lại tận hưởng ánh sáng mặt trời ấm áp, tự dưng cậu cảm thấy mọi lo lắng dần tan biến.

TBC

Ai giựt tem trước thì tặng ng đó nha. Cũng phải vote và flw mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro