Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luhan hay có tính sợ bóng tối nên thường tối nào mẹ cậu cũng ngủ cùng. Nhưng giờ mẹ đã đi công tác rồi còn không biết khi nào mới về thì cậu cứ phải thức mãi sao?

Vậy cũng không được. Chỉ còn mình Sehun là nhờ được thôi.

Chẳng lẽ phải mặt dày xuống nói với anh ta là mình sợ sao? Không được. Còn đâu hình tượng mán lỳ của mình!

Nhưng dù sao cũng bày hết tính xấu trước mặt anh ta rồi thì chuyện này có là gì đâu

Nghĩ là làm cậu đi sang phòng Sehun

-Anh...

-Chuyện gì?

Sehun kì lạ hỏi

-Tôi...tôi...

Thấy cậu ngập ngừng, anh tiếp tục hỏi

-Cậu làm sao?

Thấy đến nước này rồi thôi thì nói hết ra luôn. Cậu nhắm mắt lại nói luôn một hơi

-Là tôi sợ bóng tối tôi sợ ngủ một mình đó! Anh ngủ cùng tôi đi!

-Ngủ cùng cậu?- Anh nheo mắt

"Nhưng giường ở đây nhỏ lắm không đủ cho cậu nằm đâu" "Vậy ngủ phòng tôi, tôi cho anh ngủ cùng. Đi mà, anh đâu nở thấy tôi vì chuyện này mà ngủ không yên luôn đúng không? Đi mà"

Anh thật đấu không lại lời nhõng nhẽo này mà

-Thôi cũng được. Mau. Đi ngủ đi mai đi công viên chịu không

Nghe tới đây mắt con nai kia sáng rỡ. Hấp tấp chạy đi trước còn nói vọng lại

-Đi đi lên ngủ mai còn đi chơi nữa a

Nhìn điệu bộ vẫy vẫy y như con nít của cậu, khóe môi anh bất giác cong lên

Con người này, dễ thương đến vậy sao? Cứ phải để cho người ta lo lắng

------------------------------

Giường Luhan cũng rộng nên hai người nằm chung với nhau. Mỗi người một hướng nhưng sao hôm nay lại không ngủ được nhỉ? Luhan cảm thấy người nóng nóng, mãi không ngủ được, cậu cọ cọ người và khều Sehun

-Anh ngủ chưa?

-Vẫn chưa. Còn cậu sao còn chưa ngủ?

-Tôi ngủ không được

Ngừng một chút không thấy anh nói gì, cậu tiếp

-Anh...hát cho tôi nghe được không?

Sehun không trả lời mà trực tiếp hành động. Anh hát cho cậu nghe

Giữa đêm khuya trong căn phòng tối đèn, giọng hát ấm áp của anh vang lên. Riêng tâm cậu đột nhiên rất mát mẻ ấm áp như có cơn gió mùa thu thổi ngang qua vậy. Và từ từ cậu chìm vào giấc ngủ. Thấy người kia cũng không còn cựa quậy và hơi thở đều đều làm môi Sehun lại cong lên một đường

Một ngày thôi lại có nhiều việc xảy ra nhiều chuyện như vậy?
.
.
Hôm nay trời thật là đẹp! Nhưng ai mà hiểu Sehun đã được thỉnh giáo cái tật ngủ nướng cùng gắt ngủ của Luhan như thế nào

Đã gần chín giờ sáng mà cậu vẫn chưa chịu rời giường đi ăn sáng. Anh để cậu ngủ thêm bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa chịu ngốc đầu dậy

Hết kiên nhẫn, anh leo tọt lên giường, lay cái cục bông trắng đang cuộn mình trong chăn kia

Bị làm phiền, Luhan bằng giọng mũi rên lên khó chịu

Nghe thấy vậy Sehun còn khoái chí lay thêm nữa. Cậu lúc này bị phá giấc mơ đẹp, không nể mặt mà một cước đá văng người kia xuống giường

Nhưng với thân thủ của anh thì đâu tệ vậy, anh kéo chân cậu để giữ thăng bằng, nhưng người lại vô ý mất đà mà ngã về phía trước

Luhan lúc này vẫn còn đang ngủ, không phát hiện được mặt anh đỏ tới mức nào.

Gương mặt trắng không tì vết của cậu đang phóng đại trước mắt anh!

Mất bình tĩnh một lúc, anh lại chống tay ngồi dậy. Nhưng nghĩ phải gọi cậu dậy, không còn cách nào anh đành bóp nhẹ mũi cậu

Người kia lại không phép tắc gì đã chụp lấy tay anh và cắn nhẹ một cái,là người ta đang mơ thấy đồ ăn đó mà

Anh dở khóc dở cười nhìn con người đang ôm chặt cánh tay mình kia. Nhìn cậu bây giờ chẳng khác một đứa trẻ đang yên tâm ôm chặt lấy món đồ chơi bảo bối mà mình thích là bao

-Còn chưa chịu dậy?

Anh lúc này mới lên tiếng hỏi. Cậu còn buồn ngủ qua loa trả lời

-Đã bảo anh cho tôi ngủ thêm 10 phút rồi còn gì nhưng thế nào mà cứ 15 phút anh lại gọi tôi dậy vậy hả?

Sehun méo mặt. Không biết nên làm gì với cậu nữa đây

Chống cằm suy nghĩ, cuối cùng anh cười nhẹ một cái và quyết định đi thực hiện ngay mới được

-----------------------

Mùi thịt xông khói cùng trứng ốp la bay lên đánh thức các dây thần kinh trong cậu. Lập tức ngồi bật dậy và bằng tốc độ nhanh nhất có thể cậu lao ngay vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt và không kiêng dè mà tông cửa phòng chạy xuống nhà

'Quả thật công hiệu nha' Anh nghĩ khi thấy cậu tự động mò xuống đến nơi

Đúng là chỉ có đồ ăn mới có thể lôi kéo được cậu nhóc này

Cậu một phát nhào vào ăn như đói lắm rồi vậy. Anh ngồi nhìn cậu ăn mà tưởng tối qua mình để cậu ăn ít lắm sao mà giờ ăn nhanh đến vậy

-Tôi có bỏ đói cậu sao?-Anh hướng cậu hỏi

-Làm gì có-Cậu vừa nhai ngồm ngoàm vừa trả lời

-Thế sao lại ăn như thể bị bỏ đói lâu ngày vậy?

-Hì tại tôi đói thôi. Mà công nhận đồ anh làm ngon thật nha~! Ăn rồi còn muốn ăn thêm nữa

-Cản ơn quá khen. Nhưng ngon gì thì cũng ăn cho từ từ thôi làm gì gấp giữ vậy không biết

-Thôi được rồi. Tôi ăn từ từ, từ từ nè

-Uhm. À mà còn một chuyện nữa...

Vote + Support Fic!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro