Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- À mà còn một chuyện nữa 

-Hôm nay chúng ta không đi công viên được -Anh lên tiếng trong khi cậu vẫn đầy một mồm đồ ăn

-Sao lại không? Tôi muốn ra ngoài chơi lắm lắm a~ -Đã nũng nịu còn phồng má vì ngậm đồ ăn làm cậu trông đáng yêu vô cùng

Sehun vừa kiềm chế không để xiu lòng vừa tránh ánh mắt cậu, nói:

-Ai bảo có người sáng không chịu dậy sớm làm gì? Giờ này đi thì còn làm được gì nữa chứ!

-Không đi được sao?

-Ừm- Vừa nói anh vừa lắc đầu vẻ kiên quyết

Cũng vì cậu mà không đi được. Có hơi buồn nhưng thôi vậy

-Vậy thì thôi...-Kèm theo vẻ mặt đó còn chu môi ủy khuất, đáng yêu lắm luôn

-Nhưng tôi có cái này cho cậu

Nói rồi anh đi thẳng vào trong, một lát sau bưng ra một cái bánh tiramisu cỡ vừa nhìn hấp dẫn cực kì

Và đương nhiên Luhan cũng không kìm được mà bước lại

-A bánh kem nhìn ngon quá đi. Tôi thích lắm đó. Anh...cho tôi ăn đi!

Vẻ mặt cầu xin của cậu có vẻ công hiệu. Sehun cắt một phần ra đưa cho cậu

Đương nhiên Luhan rất là vui. Cậu đưa một miếng bánh vào miệng...

Cảm giác kem bánh mát lạnh tan trong miệng, phần bánh thì mềm pha lẫn mùi cà phê và rượu thơm

Quả thật là ngon lắm lắm!! Luhan buột miệng thốt lên lời khen ngợi

-Anh mua bánh ở đâu mà ngon quá vậy?

Sehun đen mặt, không bằng lòng mà trả lời

-Nhất định là phải mua mới ăn được sao? Tôi làm không được à?

Luhan lúc này mắt mở to hơn nữa không tin vào tai mình

-Thật sự là...anh làm?

-Phải-Anh trả lời chắc nịch

Không tin cũng phải tin. Cái bánh ngon tuyệt này thật sự là do anh làm

Cậu bất chợt nhìn thẳng vào anh hỏi

-Vậy anh biết làm chocolate không?

-Ừm cũng biết

-Thế anh dạy tôi đi! Tôi rất thích chocolate đó. Làm xong có thể ăn này, còn có thể tặng người khác. Là quà tặng đặc biệt nhất

Anh còn đang phân vân nhưng nhìn đến bộ dáng khẩn trương của cậu lại mềm lòng

-Cũng được. Khi nào rãnh tôi dạy cậu

Luhanvui vẻ cúi đầu xuống ăn tiếp phần bánh còn lại. Ăn đến không biết khóe miệng đã dính miếng kem

Anh thấy vậy lấy tay lau đi cho cậu. Trong khoảnh khắc ấy vô tình tay anh chạm vào môi cậu

...và cả hai cùng đơ ra một lúc. Người bắt đầu nóng, hơi thở bắt đầu loạn nhịp và trái tim thì không yên mà đập loạn xạ

Anh vẫn chưa hoàn toàn bình thường lại thì có tiếng chuông điện thoại vang lên

Luhan lúc này mặt đã đỏ bừng, vội thừa cơ mà bỏ chạy, tiến về phía điện thoại nhấc lên nghe

Anh đứng phía sau nhìn bộ dáng ngại ngùng này của cậu khóe môi bất giác lại cong lên

'Cậu thật sự...đáng yêu lắm'

=================================================

Điện thoại đổ mấy hồi thì Luhan bắt máy

-Alô?

Đầu dây bên kia một tràn tuôn không ngừng làm Luhanphải để ống nghe cách xa tai một chút

Và người ở đầu dây bên kia không ai khác chính là Byun Baekhyun

Baekhyun là người bạn rất thân của Luhan nhưng lại bận không thể học thêm trong kì nghỉ cùng cậu làm cậu đi học cũng thấy buồn

-LuLu yêu dấu của tớ, tớ đã về rồi đây! Tớ nhớ cậu quá đi mất. Hôm nay được nghỉ tớ qua nhà cậu chơi nhé!

-Ừ cậu...

Chưa để cậu nói hết câu Baekhyun đã nhanh miệng nói

-Bây giờ tớ qua liền đây!-Nói rồi cậu cúp máy, để lại nguyên còn đang ú ớ chưa thành câu

-Là ai gọi?-Sehun từ đâu tiến tới hỏi cậu

-Là bạn tôi. Cậu ấy nói chút nữa sẽ qua đây chơi với tôi

Vừa dứt câu là chuông cửa kêu lên.Luhanbước ra mở cửa liền bị Baekhyun ôm chầm lấy. Cậu khó khăn mở lời

-Cậu nhanh ghê gớm mới gọi đây đã tới nơi. Mà nè buông tớ ra mau! Ôm ấp gì giữa đường à

-Cậu không cần nói- Chanyeol từ đâu bước tới kéo Baekhyun ra khỏi Luhan

Nhìn cảnh trước mặt Luhan cũng đủ hiểu hai người họ như nào rồi

- Park tổng anh rốt cuộc cũng thành công rồi. Quả thật vất vả không ít nha. Cậu ta thật ngốc, bây giờ mới chịu đồng ý. Hahahaha

Baekhyun bị ghẹo mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Luhan nói:

-Cậu nói ai mới ngốc hả? Ngốc mà có người yêu còn đỡ hơn là người không biết động tâm à ha

Trong lời nói này rõ ràng là có ý trêu chọc ngược lại cậu. Chanyeol thấy không ổn liền ra mặt giải vây

-Thôi thôi em ngốc mới đáng yêu mà. Vậy nên anh mới thích em

Vừa nói Chanyeol vừa bẹo má hồng của Baekhyun làm nó ửng đỏ cả lên

Lúc này Sehun mới ra xem ai đến nhà. Anh lên tiếng chào hỏi

-Chào, cậu là bạn của Luhan à?

Baekhyun nhìn sang hướng anh đứng và không kìm được khen ngợi

-A đẹp trai quá đi. Cậu quen anh ấy hồi nào mà tớ cũng không biết vậy?

-Mới đây thôi-Luhan hờ hững đáp lại

- Oh Sehun ! Là anh thật sao?

Câu này là của Park Chanyeol. Anh em tốt bữa giờ mới gặp lại thật là có duyên đi

Chanyeol ngày trước là bạn rất thân của Sehun khi anh còn ở Mỹ. Vì ba mẹ hai người cũng quen biết nên dần thân thiết với nhau

Chanyeol về nước trước vì ba mẹ phải chuyển công tác. Đến bây giờ mới gặp lại Sehun ở đây

-Lâu rồi không gặp -Anh nói rồi bước đến đánh tay thân thiết với Chanyeol

-Hai người quen nhau?

Luhan với Baekhyun nãy giờ đứng nhìn cảnh trước mắt đến đây đột nhiên đồng thanh hỏi

Hai người kia cũng đồng thanh mà trả lời "phải"

Không còn gì thắc mắc,Baekhyun và Luhan kéo nhau lên phòng nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Đến nỗi hai người kia không biết nên chen chân vào đâu mới bắt kịp. Chỉ đành đi làm đồ ăn nhẹ cho hai tiểu tử kia

Trong lúc nói chuyện, Luhan còn xen vào "nói xấu" Sehun và kể những chuyện đã xảy ra cho bạn mình nghe. Baekhyun không để tâm chỉ quăng cho một câu "là có duyên với nhau đó"

Giọng của Baekhyun khá to nên Sehun đang bước vào trong phòng hai người cũng nghe thấy

'Thật sự là có duyên sao?' Đây là suy nghĩ chung của cả Luhan và Sehun. Luhan còn không tin. Nhưng Sehun thì cũng phải tin vài phần vì anh tự nhiên lại có thể đồng ý đến lo cho người chưa quen biết như cậu quả thật là chuyện lạ

-Cứ coi là vậy đi! - anh không muốn suy nghĩ nhiều chỉ biết dùng câu nói này mà giải thích

Cậu cũng nghe thấy. Có cảm giác là lạ khi nghe anh nói câu này. Nhưng giải thích thế nào được

-Anh vào đây làm gì?-Câu này là cậu hỏi anh

-Hai cậu muốn ăn hay uống gì thì nói để tôi và Chanyeol chuẩn bị

-Anh ấy làm gì tôi cũng thích cã. Hỏi cậu ấy kìa-Baekhyun hết sức tự nhiên nói

-Xì, hường quá ha. Có Chanyeol rồi là quên luôn cả tớ. Cậu bình thường sẽ nhớ tớ thích gì nhưng hôm nay dám bảo tớ tự nói. Cậu quả thật quên tớ mất rồi

Luhan vừa nói vừa lắc đầu cùng bày ra một bộ mặt thất vọng. Baekhyun  cũng quen cảnh này nên bình tĩnh đáp lại

-Tớ vẫn nhớ cậu nhưng mà tự nói sẽ tốt hơn

-Baekhyun bận nhớ đến tôi rồi không rảnh mà nhớ giùm cậu gì đâu.

Lúc này Chanyeol mới từ ngoài bước vào,Baekhyun quay sang hỏi

-Anh mới phải nhớ em chứ ai thèm nhớ anh chứ

Luhan dị ứng với cảnh tình cảm trước mặt, liếc hai người một cái rồi quay sang Sehun

-Tự nhiên tôi thèm ăn bánh kem bắp. Mà anh nhớ cho nhiều hạnh nhân bên ngoài nha. Tôi thích lắn a. Mà nước thì anh làm nước trái cây được rồi

Xong lại chia thành hai nhóm: hai "tiểu mĩ nhân" thì tiếp tục tám chuyện với nhau còn hai soái ca lại phải vào bếp làm bánh và nước cho hai người kia. Thật giống một gia đình nhỏ, vô cùng ấm áp...

END CHAP 4

~~~ VOTE + CMT~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro