Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì nghỉ của mọi người cuối cùng cũng kết thúc. Mà điểm lại hết thảy là: đi chơi đã đời, ăn cũng có thể dọa người. Còn có những màn tình cảm của Chanyeol - Baekhyun, Luhan - Baekhyun đấu khẩu nè

Và đáng kể hơn với Sehun là làm gối ôm cho Luhan, còn phải đối mặt với bao nhiêu trò của cậu nữa. "Quả thật rất đáng kể nha" Sehun thầm nghĩ

Thời gian qua đi và họ cũng dần có tình cảm với nhau. Chỉ là...không ai dám thổ lộ và cũng không ai biết tình cảm của người kia

--------------------------------

Hôm nay là sáng đầu tiên đi học lại. Quả là tiếc mấy ngày nghỉ được đi chơi quá đi

Sáng sớm Sehun đã theo thói quen mà trèo lên giường đánh thức Luhan dậy

-Không đi học sớm thì không có thời gian làm quen bạn mới đâu

Sehun uy hiếp vậy quả là hiệu nghiệm. Cậu mắt nhắm mắt mở liền nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh sửa soạn

Anh đứng ngoài này cười đến thập phần vui vẻ. Cậu quả thật còn cái tính nào hơn được chứ. Biết bao giờ mới ra vẻ người lớn một chút đây

-Ăn sáng thôi!

Hớn hở như vậy, quả thật là rất hiếm hoi xảy ra với cậu

-Ăn rồi mình cùng đi học - Sehun nói với Luhan, có phần ôn nhu hơn bình thường

-Được thôi. Từ hôm nay công việc của anh vất vả hơn rồi. Nhưng bổn đại Luhan tôi sẽ bảo vệ anh!

Vừa nói cậu vừa vỗ ngực tự hào. Nói vậy thôi nhưng làm sao anh lơ là cậu được đây. Cậu có chuyện thì hơn ai hết anh là người lo lắng nhất <mới đó mà...dữ vậy rồi ^^ >

Ăn sáng xong anh cùng cậu đến trường. Đến cổng lại gặp Chanyeol và Baekhyun. Quả thật vui vẻ nha!

Nhưng mà phải nói là mọi người trong trường đều hướng tầm mắt về bốn người. Còn có cả hủ nữ đứng hai bên ghép cặp tiểu thụ tiểu công

Cũng đành chịu chứ ai bảo bốn người đẹp quá làm chi

Vào lớp Sehun ngồi cạnh Luhan còn Chanyeol thì ngồi cạnh Baekhyun ở bàn trên

Mọi chuyện đều suôn sẻ đến giờ ăn trưa

-Ăn gì anh lấy cho cậu-đợi Luhan yên vị một chỗ anh mới hỏi

-Anh biết tôi thích gì mà. Cứ như thường đi

Cậu yên tâm để anh chọn thức ăn cho mình. Lòng cả hai đều rất ấm áp

Hai người kia còn chưa xuống nên khi này cậu chỉ ngồi một mình. Bỗng nhiên một cô gái trông có vẻ khá xinh xắn tự tiện ngồi xuống đối diện còn vênh mặt lên nói:

- Cậu là Luhan lớp A? - Ả vừa hỏi vừa nhếch mép cười như không

- Phải! Là tôi? Xin hỏi có việc gì không? - Ánh mắt cậu dời từ anh đến người ngồi đối diện mình

-Nghe đồn cậu là lớp trưởng gì đó giỏi lắm phải không? Nhưng năm nay là nhờ có Sehun giúp đỡ nên mới được đó chứ gì? Thứ vô dụng lại đi la liếm người khác

Cô ta nói những lời không hề kiên dè với cậu làm cậu phát hoảng, hỏi lại:

-Cô nói vậy là có ý gì?

Ả cười, nhìn như khinh thường người khác

-Cậu còn không hiểu à? Nhìn tôi như vậy không đủ để anh ấy thích tôi sao? Bỏ cái kiểu theo đuôi anh ấy đi đâu liền đi theo đó đi!

-Chuyện gì vậy?- Lúc này anh mới bưng hai khay thức ăn về bàn thì thấy mặt cậu xanh mét, trước mặt là cô gái kia

-Không có gì đâu ạ. Bọn em chỉ đang làm quen với nhau thôi

Cô ta giả vờ ngại ngùng trước mặt anh rồi quay mặt lại lườm cậu một cái rồi mới rời đi

Luhan mím môi cúi gằm mặt. Mắt có chút cay. Xem ra lời nói của cô gái kia có ảnh hưởng đến cậu. Cái gì mà cậu...la liếm gì chứ

Sehun bước lại ngồi phía đối diện cậu

-Cô ta đã nói gì?

Luhan lúc này chỉ im lặng mím chặt môi, cúi đầu xuống và lắc trái lắc phải. Cậu không muốn nhắc lại lời cô ta vừa nói

-Mau nói cho anh biết! Cô ta nói gì?

Anh tràn đầy lo lắng và có chút giận, muốn tìm hiểu chuyện gì làm cậu im lặng đến như vậy

Luhan cứ bị hỏi dồn, tính cũng không muốn một mình để trong lòng nên đã vì buồn bực mà tuôn hết ra

-Có phải tôi không xứng đáng? Có phải cái gì tôi cũng cần đến anh? La liếm? Cô ta lấy cái gì mà nói tôi như vậy? Nhìn bộ dạng lúc gặp anh khi nãy tôi thật không dám tin nó trái ngược hoàn toàn với lúc gặp tôi đấy!

Mắt cậu tràn ra hai hàng nước mắt. Là vì quá tức giận a! Chưa ai dám nói cậu như vậy cả

Anh với tới lấy tay lau đi nước mắt trên mặt cậu. Anh chưa từng nhìn thấy cậu khóc. Một lần cũng chưa vì người này luôn muốn mang niềm vui đến cho người khác nên cứ cười mãi thôi. Anh không đành lòng nhìn cậu khóc như vậy

- Luhan sinh ra là để tạo cho người khác niềm vui. Nụ cười của cậu có thể không đẹp nhưng là để khiến người khác vui vẻ. Không phải sao?

Anh nhẹ nhàng dỗ dành tiểu bảo bối kia

-Tôi không muốn khóc trước mặt người khác. Thôi anh ăn đi. Tôi đi đây

Vừa định đứng dậy bỏ đi thì đã bị anh kéo lại

-Chưa ăn thì không được đi đâu cả. Cậu phải nghe lời tôi nói. Không nhớ sao?

-Nhưng tôi bị đã kích quá. Tôi ăn không vô. Tôi cảm thấy khó chịu lắm

-Vậy hãy ngồi xuống, không được khóc nữa. Để người khác thấy lớp trưởng mà như vậy thì...

-Tôi đâu có khóc nữa đâu. Khóc gì chứ! Thôi mình ăn, mình ăn đi

Sehun lúc này mới yên tâm vì đã dỗ được Luhan .Cậu không muốn nhắc đến chuyện khi nãy mà dồn thức ăn đầy miệng. Không biết là cho đỡ buồn hay là để tránh ánh mắt của anh

-Phải vậy chứ-anh hài lòng gật đầu

-Nhưng là...anh không có bỏ tôi đi chứ?

Là cậu sợ cô đơn, sợ cảm giác bị bỏ rơi và...sợ mất anh

- Oh Sehun này chỉ vì em mà bảo vệ, mà lo lắng. Tuyệt đối không có ngoại lệ!

Lời nói đó, đã thành lời hứa của anh với cậu. Mãi vì nhau, bảo vệ, lo lắng, chăm sóc cũng vì người kia

-Được, tôi tin anh!

Cậu lại nở nụ cười. Vì cậu đặt niềm tin từ lời hứa đó. Lời hứa vô hình mang hiệu lực suốt đời

-Nhưng là tôi là gì của em đâu mà lại...

-Thì tôi thích anh!

Theo phản ứng cậu lỡ miệng nói ra lời trong lòng

Sehun cũng nghe được nhưng Chanyeol và Baekhyun lại đột nhiên xuất hiện làm anh không hỏi lại ngay được. Không sẽ làm cho cậu khó xử

-Thôi chiều về tôi sẽ nói chuyện với em. Giờ chúng ta ăn chung đi!

Baekhyun vào bàn liền thay đổi không khí. Vẫn là hai cặp chia nhau vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Nhưng phía sau đó lại có hai ánh mắt cứ lén nhìn đối phương và hai trái tim đang đập loạn nhịp

Là khởi đầu của một tình yêu đẹp...

END CHAP 6

~~ Vote + Cmt ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro