Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau giờ trưa, Luhan đi cạnh Sehun mà cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Mặt cứ duy trì trạng thái đỏ bừng còn động tác thì lúng túng

Nhìn cậu như vậy thật dễ thương sao ấy. Cứ như con nít muốn xin kẹo mà không dám

Hết tiết cuối cùng, cậu định bỏ về trước để tránh anh hỏi lại chuyện cũ. Ai ngờ anh kéo lại hỏi

-Định đi đâu?

-Tôi...tôi...về trước

-Được thôi vậy giữa đường xảy ra chuyện gì thì anh không biết đâu

Mặt Luhan xanh mét lại, lo sợ hỏi

-Hả? Sẽ xảy ra chuyện...chuyện gì sao? Không được. Tôi phải đi cùng anh cho chắc

Sehun lúc này mới nở nụ cười đắc ý:

-Được. Đi thôi

Luhan bây giờ mới cảm thấy hối hận vì câu nói khi nãy. Đi cạnh anh đúng là an toàn thật nhưng là...cậu sắp chịu không nổi với nhịp tim này rồi

Đáng ghét thật sao tim lại đập nhanh vậy chứ! Quá khó chịu. Thật quá khó chịu mà

"Em lại bị gì nữa vậy? Đi mà cứ cuối gằm mặt như thế lỡ vấp thì làm thế nào?" Sehun đi bên cạnh thấy cậu cứ nắm chặt tay cuối gằm mặt mà cắm đầu đi, nhịn không được mới hỏi

Ai ngờ cậu thật sự vấp chân một cái. Cả người lảo đảo. "Thôi rồi cái mông của tuôi, xin lỗi em nhìu lắm"  cậu nghĩ thầm hẳn là cú tiếp đất này sẽ ngoạn mục lắm đây. Luhan khóc không ra nước mắt

Luhan nhắm chặt mắt hồi lâu. Nhưng sao lại không có cảm giác đau nhỉ? Trời đất đừng bảo mình không còn biết đau nữa à... Nhưng Sehun đã đỡ cậu, anh đưa tay đỡ lấy thân người đang chao đảo sắp ôm đất của cậu.

Mở mắt ra liền thấy ngay gương mặt mức độ phóng đại của anh. Luhan cảm giác được hai người đang trong tư thế khá là ám muội. Tay anh đỡ lấy cậu vẫn chưa buông, còn mũi chạm mũi nhau. Mà cậu phải công nhận là nhìn gần mới thấy rõ nét đẹp của anh nha. 

Chết tiệt cậu đang nghĩ gì thế này!

Oh Sehun nhìn gương mặt cậu chuyển từ xanh sang trắng, từ trắng sang đỏ. Trông thật ngộ. Anh kìm nén nét mặt thiếu điều cười to ra của mình, vẫn nhìn cậu rất chăm chú

-Nhìn đủ rồi chứ? Em định đứng nhìn như vậy đến bao giờ? 

Cậu bị anh thức tỉnh, liền bối rối đứng thẳng dậy, cúi mặt che đi má hồng của mình lại định xoay người đi tiếp

"Sao cứ thích đi một mình thế nhỉ?" Anh nhìn cậu lại muốn quay đi. Rồi bước tới nắm lấy tay cậu

Luhan giật mình, đỏ mặt "anh làm...làm gì vậy hả?"

- Em coi chừng xe một chút cho anh đây!

Chỉ ngắn gọn vậy là được nắm tay 'tiểu yêu' kia qua đường. Sehun không dấu nổi nét cười trên môi cùng ánh mắt và cử chỉ ôn nhu với cậu

Không gian xung quanh cậu như ngừng lại. Chỉ là vô thức đi theo anh. Bàn tay không tự chủ mà nắm lại bàn tay ấm áp đó

Hết ngã tư anh vẫn không buông tay, muốn bức chết người ta hay sao. Cứ như vậy hoài làm sao mà điều hòa hô hấp cho được. Cậu bây giờ...thà ngừng thở đi còn hơn

Về đến nhà đã là chuyện của hai mươi phút sau đó. Cởi giày xong cậu liền chạy ngay lên phòng bật điều hòa nhiệt độ thấp nhất, nằm úp trên nệm

Anh theo sau lên phòng. Thấy điều hòa chạy ùn ùn vậy, cậu muốn bệnh sao. Mới ở ngoài nóng vào mà

"Em ưng ốm phải không? Để nhiệt độ lạnh như vậy?" Anh ngồi xuống bên cạnh hỏi cậu

- Tại tôi nóng. Còn bứt rứt nữa

- Bứt rứt? Em không khỏe chỗ nào?

'Ừ thì...thôi không có gì đâu. Anh không cần biết đâu'

---------------------

Cậu thay bộ đồ ở nhà thoải mái nằm trên giường. Không biết anh đang làm gì vậy nhỉ? Không thấy ở trong phòng

Cậu mở cửa chạy xuống phòng khách, ngó nghiêng vẫn không tìm thấy

-Tìm anh à?- Sehun từ nhà bếp bước ra với một khay donut nhiều loại hấp dẫn vị giác con người ta

-Thì tôi không thấy nên mới tìm thử thôi. Donut anh làm sao? Hấp dẫn qúa! Tôi ăn nha

Nói rồi cậu liền lấy miếng bánh cho vào miệng nếm thử

-Định đánh trống lãng? Thế giải thích một chút chuyện hồi trưa cho anh xem

Anh khoanh tay trước ngực đứng nhìn cậu. Sặc, bánh nghẹn ở cổ không nuốt xuống được mà cũng không nhả ra được. Cậu liền vớ vội li nước tu một hơi

Sao khi không lại nhắc đến chuyện đó chứ? Cậu tưởng anh đã quên rồi. Sao lại nhớ dai đến vậy

Thấy hoài cậu vẫn chưa trả lời, anh tiếp

-Hình như có ai nói thích anh đây thì phải

Rồi. Phải làm sao mà nói lại được đây. Bắt đầu một hồi đấu tranh tư tưởng. Bao nhiêu dũng khí của cậu nó đi đâu mất tiêu hết

-Tôi không biết nữa. Anh không nghe thì thôi vậy

'Không nhận sao? Rất tốt. Xem anh đây nhất định phải nghe chính em thừa nhận một lần nữa'Sehun nghĩ vậy và trong lòng thầm tìm cách làm cậu chính miệng nói ra. Nhưng dụ dỗ bao nhiêu lần cậu cũng không nói. Bình thường có thể nói liên tục với Baekhyun nhưng sao hôm nay có thể kính miệng thế nhỉ?

Haizz. Thôi cứ thuận theo tự nhiên vậy. Trước sau gì cũng sẽ biết thôi

Và ngày đi học hôm sau thật sự đã cho hai người câu trả lời hoàn hảo nhất

Sáng sớm ngủ dậy Luhan như quên hết chuyện cũ. Tung tăng đi bộ đến trường

Sehun thì vừa đi theo cậu vừa không ngừng suy nghĩ gì đó

Vừa thấy Luhan ở đằng xa Baekhyun đã chạy lại."Luhan, chào buổi sáng!"

"Chào cậu, nhị Byun" cậu cũng hớn hở chào lại. Baekhyun bị gọi là 'nhị', vênh mặt hướng cậu nói

-Nhị gì chứ?! Hiếm thấy lớp trưởng Xi cậu đi sớm. Động lực đâu vậy cà?

Baekhyun vừa nói vừa cười nham nhở

Lời Baekhyun nói ám chỉ gì thì ai cũng biết. Chanyeol quả thật chẳng được tí nào. Dám cho Baekhyun biết mấy chuyện này còn chọc cậu nữa. Nghĩ vậyLuhan hét lớn

"Park Chanyeol! Là cậu dạy Baekhyun những chuyện này phải không hả?!! Mau ra mang người đi cho tôi nếu không có chuyện sẽ không nể mặt!" Luhan hét đến đỏ cả mặt mà người vẫn chưa chịu xuất hiện

Rõ ràng Baekhyun đi đâu thìChanyeol sẽ theo tới đó. Chắc chắn là vậy nên cậu mới hét lớn để Chanyeol lộ mặt ra. Thế mà lì thật

"Tôi không đủ kiên nhẫn đâu! Nếu còn không ra mang người đi thì sau này muốn gặp mặt cũng đừng hòng!"

Park tổng đứng đằng xa nghe vậy nghĩ thầm 'phải có nghĩa khí giúp đỡ anh em làSehun chứ. Nhưng mà...không gặp bảo bối thì thật không được, không được'

Chanyeol lập tức chạy nhanh nhất có thể đến kéo Baekhyun ôm lại. Cái gì chứ mất Baekhyun nhà ta là nhất định không được!

"Luhan à cậu không thể cướp mất Baekhyun của tôi! Tôi lập tức mang người đi. Không cần dùng đến cách đó đâu. Tôi chịu không nổi" Chanyeol nói rồi nhìn sang hướngSehun đang đứng với ánh mắt "Tôi  cũng muốn giúp cậu nhưng mà vì người này tôi không thể". Xong lại quay mặt dắt Baekhyun đi.

Luhan thấy Baekhyun đi theo Chanyeol mà quên cả cậu, quay sang than với Sehun

-Anh thấy không? Có bạn trai là bỏ cả bạn thân. Kiểu này phải về dạy lại mới được!

Môi Sehun giật giật. Anh nên cười hay gì với cái ý kiến này đây

- Thứ của mình đương nhiên không thích người khác đụng vào. Chẳng phải em nên cho bọn họ không gian riêng?

Luhan nhất thời bất động. Phải rồi, giờ Baekhyun đã có Chanyeol chăm sóc rồi cậu sao cứ phải giành chứ. Thật là

-Tôi quên mất. Cậu ấy thật sự nên giao cho anh ta! 

Luhan nói xong thì chu mỏ ra đi thẳng vào lớp. Sehun đi theo sau nói nhỏ vào tai cậu " Còn em giao cho anh đây!"

Luhan nghe giọng nói ấm áp cùng hơi thở phả bên tai, mặt đỏ hết lên, quay sang nhìn anh. Sắc mặt vẫn bình thường nhưng ánh mắt không giấu ý cười

Ngấy ngẩn chút rồi lại vào chỗ ngồi. Còn ngồi cạnh anh nữa. Làm sao, làm sao đây! Ngại chết mất

Cả tiết học trôi qua mà chẳng có chữ nào lọt nổi vào tai cậu. Tâm trí đang lơ lửng đi đâu mất rồi! 

END CHAP 7

~~ Vote + Cmt ~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro