Phần 13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ẤM ÁP (END)

Tiếng ồn ào xung quanh khiến Lộc Hàm bừng tỉnh. Trần nhà trắng toát, mùi thuốc sát trùng quen thuộc liền biết bản thân đang ở đâu. Cậu xoa trán cười khổ, sao lại vào bệnh viện rồi?

Cửa phòng chợt mở ra, Thế Huân bế Tiểu Ân đi vào, thấy cậu tỉnh liền vui mừng đi nhanh đến:

–           Em tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Có còn chóng mặt không?

–           Sao em lại ở đây?

Thế Huân mắt sáng ngời nhìn cậu, để Tiểu Ân ngồi ngay ngắn trên giường liền ôm lấy mặt Tiểu Ân hôn thật sâu, khiến cậu chẳng hiểu làm sao, chỉ biết đáp lại anh.

Tiểu Ân che mắt la lên:

–           Ý, xấu hổ, xấu hổ!

–           Thế Huân...đừng... – Lộc Hàm bối rối đẩy người nào đó vẫn đang trong cơn kích động ra, đỏ mặt nhìn anh.

–           Ha ha... Cảm ơn em, Lộc Hàm! Em đúng là bảo bối của anh! – Thế Huân cười thật tươi nhìn cậu.

Lộc Hàm nghi hoặc nhìn anh giây lát, sau đó liền trợn mắt, lấy tay che miệng, lắp bắp:

–           Chẳng lẽ... có rồi?

–           Đúng rồi! Đã được hai tuần tuổi! Lần này may mà em với Tiểu Ân không sao, nếu không anh sẽ hối hận đến chết!

Thế Huân nghĩ lại thấy mà sợ, lúc bác sĩ bảo Lộc Hàm đang mang thai với vẻ hoang mang trên mặt, trong đầu anh chẳng thể nghĩ gì ngoài việc cảm ơn trời đất đã cho anh đến kịp để cứu ba con bọn họ, nếu không anh cũng không biết làm sao mà sống tiếp...

–           Anh đừng nói vậy, mọi chuyện qua rồi! – Lộc Hàm nắm lấy tay anh an ủi, tay còn lại vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của mình, mỉm cười hạnh phúc.

–           Chúng ta sắp có thêm thành viên mới! Ông mà nghe được chắc sẽ vui đến bay lên mất!

–           Ừm...

–           Cha cha! Có em trai à? – Tiểu Ân nghe được liền hứng khởi hỏi.

–           Vẫn chưa biết được! Nhưng chắc sẽ là em trai! – Lộc Hàm vui vẻ nói với nó: – Sinh cho Tiểu Ân một em trai chơi cùng được không?

–           Được! Con sẽ chăm sóc em trai!

Thế Huân bật cười xoa đầu nó. Anh trò chuyện cùng Lộc Hàm một lát liền để cho cậu nghỉ ngơi, bản thân ôm Tiểu Ân ra ngoài đi tìm gì đó bỏ bụng. Bác sĩ bảo Lộc Hàm và bé con trong bụng không sao cả nhưng tốt nhất vẫn để ở lại viện theo dõi vài ngài, dù sao cũng là lần đầu tiên ông gặp trường hợp này, muốn theo dõi một chút. Thế Huân đồng ý để Lộc Hàm lại hai ngày và yêu cầu ông giữ bí mật về thân thể Lộc Hàm.

Anh đưa Tiểu Ân sang một tiệm Mc. Donald gần bệnh viện, nhóc con hí hửng lấy vài phần rồi ngồi ăn ngon lành, bỏ mặt ông bố ngồi bên cạnh đang chọc phá chiếc điện thoại. Sự đáng yêu của Tiểu Ân khiến mấy cô bé phục vụ la hét mãi không thôi, thằng nhóc rất không lương tâm quay sang cười một cái thật tươi khiến mấy nàng chết tươi tại chỗ. Thế Huân bất đắc dĩ liếc nhìn con trai một cái, mới có tí tuổi đã sát gái như vậy, lớn chút nữa anh biết làm sao? Hi vọng bé con trong bụng Lộc Hàm sau này sinh ra sẽ giống cậu, nhu thuận, dịu dàng... càng nghĩ Thế Huân càng thích không chịu được.

–           Cha cha!

–           Sao thế?

–           Vẻ mặt cha thật đáng sợ! – Tiểu Ân không sợ chết nói một câu.

Thế Huân cốc đầu nó, liền nói:

–           Ăn của con đi! Nhiều chuyện!

Anh không đoái hoài tới nó nữa, tìm được số điện thoại trong danh bạ liền gọi:

–           Vu Mặc, là tôi Thế Huân đây!

–           A! Dạo này sao rồi? Lộc Hàm và Tiểu Ân vẫn khỏe chứ?

–           Vẫn khỏe! Tôi có việc muốn nhờ anh!

–           Cậu cứ nói, với tôi còn khách sáo làm gì!

–           Lộc Hàm mang thai rồi, tôi hi vọng anh có thể bớt chút thời gian định kì đến khám cho em ấy! Dù sao Tiểu Ân vẫn là anh giúp nên có kinh nghiệm, tôi không tin tưởng bác sĩ nào khác!

–           Oa... thật không? Lộc Hàm may mắn thật đấy! – Vu Mặc vừa mừng vừa hâm mộ.

–           Hử?

–           Cậu không biết đâu? Ông tôi bảo đàn ông mang thai đã khó, có một đứa rồi, muốn sinh thêm đứa nữa phải cần rất nhiều vận may. Không ngờ Lộc Hàm lại nằm trong số đó, chúc mừng anh nhé!

–           Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất trên đời! – Thế Huân hớn hở đáp.

–           Đừng có khoe mẽ! Để vài hôm nữa tôi đưa vợ lên khám cho cậu ấy một lần, thời gian ba tháng đầu rất nguy hiểm, Lộc Hàm từng sinh con rồi nên có kinh nghiệm, cậu nghe theo em ấy không sai đâu! À, hạn chế chuyện phòng the nhé, tốt nhất đừng làm đến khi em bé lớn thêm chút nữa!

–           Tôi biết rồi!

–           Vậy nhe, tôi sẽ sắp xếp thời gian rồi cho cậu hay sớm!

–           Cảm ơn anh, tạm biệt!

–           Bye bye!

Thế Huân yên tâm cúp máy, xem ra thời gian tới anh phải giám sát Tiểu Ân chặt chẽ, tránh để nó bám dính Lộc Hàm khiến cậu mệt mỏi.

–           Tiểu Ân, sắp tới con sang nhà ông ở một thời gian nhé?

–           Tại sao ạ? – Tiểu Ân bĩu môi nhìn anh.

–           Vì ba ba con có em trai, cần thời gian nghỉ ngơi nhiều, Tiểu Ân ở bên cạnh sẽ khiến ba mệt mỏi.

–           Vậy... được! Nhưng một tuần con muốn gặp ba mấy ngày!

–           Một tuần gặp ba ngày nhé?

–           Hong chịu! Nhiều hơn! – Tiểu Ân lắc đầu, bặm môi.

–           Thêm cả ngày chủ nhật thế nào? – Thế Huân dụ dỗ.

–           Vậy thì được!

Hai cha con âm thầm đạt được thỏa thuận, đều thỏa mãn ăn uống no say mới mua chút thức ăn bổ dưỡng đem về cho ba ba đang nằm ở viện chán muốn chết kia....

...

Hai ngày sau đó Lộc Hàm cũng được về nhà, khi nằm trong ổ chăn ấm áp của mình, cậu chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như vậy. Về nhà lại không thấy Tiểu Ân đâu liền thắc mắc chọt chọt Thế Huân đang bận rộn bên cạnh:

–           Anh đem Tiểu Ân đi đâu rồi?

–           Anh đem ném cho ông rồi! Em đang mang thai, không thể chăm sóc nó nên anh gửi nó cho ông rồi, chơi đến quên trời quên đất luôn!

–           Vậy có phiền ông không? Ông cũng lớn tuổi rồi, mệt mỏi ông thì không tốt!

–           Không sao! Ông chăm anh từ bé đến lớn, lúc này ông càng vui vẻ ấy chứ, cứ như thấy anh lúc bé vậy!

–           Vậy anh mang cho ông nhiều nhiều món bổ dưỡng tí!

Thế Huân buồn cười bỏ đồ trên tay xuống, anh vốn muốn sắp xếp lại tý quần áo của Lộc Hàm để chuẩn bị mua thêm một mớ, quay sang nhìn người vẫn đang trên giường rối rắm, thật chỉ muốn đè cậu xuống hung hăng giày vò một hồi. Thế Huân bất đắc dĩ nhớ lại lời Vu Mặc nói, đành nén xúc động đó, vật cậu xuống, hôn một trận đã đời đến khi ai kia không còn sức để nói mới vừa lòng.

–           Em đó, lo chăm sóc bản thân và cục cưng trong bụng đi! Ông chăm anh lớn từng này kinh nghiệm còn nhiều hơn em nuôi Tiểu Ân, huống chi nhà bên đó quản gia và người làm không thiếu, ông muốn mệt cũng không được! Nói cho em biết một tin, ba mẹ anh hai hôm nữa là về tới rồi, chuẩn bị mà gặp họ kia kìa!

Thế Huân nói xong hôn thêm một cái nữa mới đi xuống lầu, anh muốn nấu vài món tốt cho người có thai ăn. Lộc Hàm nằm trên giường, trong đầu chỉ quay quay có bốn chữ "Ba mẹ anh về", càng nghe càng hoảng hốt, họ có thích cậu không? Lỡ như không thích biết phải làm sao đây?

Thế Huân hoàn toàn không biết mình chỉ muốn đánh lạc hướng cậu lại khiến Lộc Hàm lâm vào khủng hoảng khác. Mà lúc này anh chỉ toàn tâm toàn ý muốn tự tay chăm sóc cậu đến khi bé con ra đời, bù lại khoảng thời gian làm cha mờ mịt trước đây.

...

Hai ngày sau đó, Lộc Hàm cũng gặp được vị ba mẹ vô trách nhiệm của Thế Huân tại đại trạch Hàn gia. Tiểu Ân vừa gặp cậu đã bổ nhào qua, hết hôn lại vuốt, hoàn toàn bỏ Thế Huân ngoài tầm mắt.

Ông hài lòng nhìn cháu dâu trắng trẻo còn mập lên không ít, cho Thế Huân một ánh mắt khen ngợi. Còn hai vị vừa từ nước ngoài trở về kia, ánh mắt chưa từng rời khỏi cậu khiến Lộc Hàm vô cùng xấu hổ.

–           Ba mẹ, hai người đừng nhìn nữa! Em ấy bỏ chạy bây giờ! – Thế Huân bất đắc dĩ lên tiếng.

–           Ha ha... chỉ nhìn một chút thôi mà! – Ba Hàn cười cười với Lộc Hàm.

–           Đúng vậy! – Mẹ Hàn hùa theo.

–           Hai đứa chúng bây, đi mấy năm trời mới về, con của mình cũng chưa nhìn một cái. Tò mò cái gì? Còn không phải là người con chúng bây yêu, cưới về, còn sinh được hay sao?

–           Ba à!

–           Xùy, ta còn không hiểu hai đứa bây hay sao? Đừng đứng đó nữa, Lộc Hàm đang mang thai, không đứng lâu được đâu, thu hai cặp mắt chúng bây lại, để cháu dâu ta vào nhà nghỉ ngơi! – Ông Hàn lên tiếng mắng.

–           Vâng! Tử... Lộc Hàm phải không? Mau vào nhà đi con! Cẩn thận một chút! – Mẹ Hàn càng nhìn càng thích, còn đi tới đỡ cậu vào khiến Lộc Hàm vừa mừng vừa sợ.

–           Ba... em trai thế nào? – Tiểu Ân đi bên cạnh, tranh thủ thể hiện sự quan tâm của anh trai tương lai.

–           Em trai rất khỏe mạnh! – Lộc Hàm xoa đầu nó đáp.

–           Mấy tháng đầu phải cẩn thận rất nhiều thứ... – Mẹ Hàn vừa đi vừa trò chuyện với Lộc Hàm chuyện chăm sóc em bé, cậu càng nghe càng thích, dù sao cũng sinh một đứa nhưng kinh nghiệm của cậu không nhiều. Lúc ấy sinh Tiểu Ân ở hoàn cảnh vô cùng khó khăn nên cậu cũng không kiên cử gì nhiều, bây giờ có điều kiện, cậu cũng muốn cho con mình những gì tốt nhất.

Thế Huân theo sau một mực ghi nhớ những điều mẹ nói, để về nhà áp dụng chăm sóc cậu.

...

Vì Lộc Hàm mang thai nên hầu hết công việc Thế Huân đều đem về nhà xử lí, thời gian còn lại chỉ vây quanh cậu. Tập đoàn Hà thị sau vụ bắt cóc đã bị Thế Huân xử lí đến không còn manh giáp, lão Hà và con trai lão đều bị bắt bỏ tù, mà người tham gia trực tiếp bắt cóc Lộc Hàm là Duyệt Tình cũng không tránh thoát tù tội, coi như đặt dấu chấm hết cho một gia tộc lớn.

Lộc Hàm thấm thoát đã trải qua tháng thứ tám của thai kì, chuẩn bị bước vào giai đoạn chờ sinh. Lần trước Vu Mặc đến khám cho cậu đã bảo rằng bé con là một bé trai, đúng như cậu suy đoán, xác suất để đàn ông sinh con gái là rất thấp, dù muốn một bé gái cũng không được, hơi buồn một chút nhưng Thế Huân lại vô cùng phấn khởi. Nhưng vào thời gian này anh rất hay lo âu, áp lực so với người mang thai là Lộc Hàm còn lớn hơn nữa khiến cậu rất đau lòng.

Vì bụng rất bự nên ban đêm ngủ Lộc Hàm hay bị chuột rút, Thế Huân hay giật mình nên thành thói quen nửa đêm sẽ thức dậy trông cậu, xoa bóp toàn thân khiến cậu dễ ngủ một chút. Ban ngày làm việc, ban đêm lại ngủ không đủ giấc như vậy khiến anh gầy đi thấy rõ, nhưng ông lại rất hài lòng với việc này. Ông bảo "Đàn ông phải biết chăm sóc vợ mới là đàn ông tốt" khiến Lộc Hàm bó tay toàn tập.

Hôm nay nửa đêm Lộc Hàm cũng bị đau làm tỉnh, nhíu mày thấy Thế Huân bên cạnh vì cậu tỉnh mà cũng mở mắt, liền đau lòng nói:

–           Em không sao, anh ngủ tiếp đi!

–           Chân em đang run kìa! – Thế Huân lắc đầu, thành thục xoa bóp chân cho cậu.

–           Mấy ngày nay cực khổ anh rồi! Đợi sinh bé xong, anh nên nghỉ ngơi một thời gian!

Thế Huân mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cậu rồi nói:

–           Em mau sinh xong rồi cho anh làm đã đời một trận, anh lại khỏe như trâu cho mà xem!

–           Anh thật là... – Lộc Hàm buồn cười trừng người nào đấy.

Thế Huân cười hắc hắc, tiếp tục việc trên tay. Lộc Hàm nằm trên giường nhìn anh, mấp máy môi nói khẽ:

–           Bây giờ cũng không phải không làm được...

–           Hả?

–           Nếu anh muốn cũng có thể làm một chút, đừng mạnh quá là được... – Lộc Hàm xấu hổ nhìn Thế Huân.

–           Hì hì... đồ ngốc! Em sắp sinh rồi, anh không muốn em mệt mỏi, đợi em sinh xong, chúng ta tha hồ mà làm!

–           Ừm...

–           Mau ngủ đi!

Nhưng tối đó Lộc Hàm hoàn toàn không ngủ được, bụng cứ ẩn ẩn đau khiến cậu không biết làm sao. Nằm được một chút lại trở mình, cơ thể lại toát ra mồ hôi lạnh. Nằm mãi cảm giác đau càng lúc càng mạnh khiến cậu không thể nào không gọi Thế Huân.

–           Thế Huân...

–           Ưm... sao vậy?

–           Em khó chịu quá!

Thế Huân nghe xong liền tỉnh cả ngủ, mau chóng bật đèn lên, nhìn thấy Lộc Hàm cả người ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt khổ sợ anh lạnh toát cả người.

–           Em làm sao vậy? Đau ở đâu à?

–           Bụng em đau! Có khi nào sắp sinh không?

–           Anh không biết... nhưng sinh lúc này có phải sớm quá không? – Thế Huân nhanh chóng xuống giường, mở tủ lấy quần áo ra thay cho cậu: – Chúng ta đến bệnh viện!

–           Ư... nhưng nửa đêm mà!

–           Nửa đêm cũng đến, dựng đầu bác sĩ dậy là được chứ gì! À, phải gọi cho Vu Mặc! – Thế Huân nhanh chóng tìm điện thoại, gọi ngay cho Vu Mặc lúc này đang vùi đầu trong ổ chăn ngủ cùng vợ.

Vu Mặc buồn bực bắt máy:

–           A lô...

–           Vu Mặc, Lộc Hàm đau bụng, có phải sắp sinh rồi không? Chẳng phải ngày dự sinh còn tận một tháng sao?

–           Hả? – Vu Mặc tỉnh cả ngủ, lòm còm bò dậy: – Anh đưa điện thoại cho Lộc Hàm xem.

Thế Huân đưa điện thoại cho Lộc Hàm, lúc này đã ngồi dậy tựa đầu giường, khó chịu vuốt ve bụng:

–           Vu Mặc muốn nói chuyện với em!

–           Em đây! Bụng chỉ ẩn ẩn đau nhưng càng lúc đau càng nhiều... Vâng, em biết rồi!

Lộc Hàm nói xong cúp máy:

–           Anh ấy bảo chúng ta không cần đến bệnh viện, nếu có sinh cũng còn rất lâu, anh ấy sẽ lên đường ngay, sáng mai sẽ tới!

–           Nhưng em thì sao?

–           Xoa một chút sẽ bớt đau! Em không sao mà, tại anh lo quá!

Thế Huân nghe vậy liền thôi, chỉ lấy quần áo cho cậu thay, sau đó đặt tay lên chiếc bụng đã rất to của cậu, xoa cả đêm, Lộc Hàm cũng lim dim ngủ lần nữa, nhưng vì khó chịu cũng không ngon giấc lắm.

Sáng hôm sau Vu Mặc đã đến, còn đem theo đầy đủ dụng cụ hỗ trợ sinh khi cần thiết, có lẽ anh đã quyết định ở đây đến khi Lộc Hàm sinh xong.

–           Anh ở đây vậy việc ở bệnh viện thế nào?

–           Anh giao lại cho phụ tá rồi, ông cũng sẽ ghé thường xuyên nên không sao đâu! – Vu Mặc khám cho Lộc Hàm một chút liền thở phào.: – Chỉ động thai chút thôi! Em cũng biết lần trước sinh Tiểu Ân, ông có nói là cơ thể em khi mang thai lần nữa sẽ chịu áp lực rất lớn nên mới bị động thai, nhưng với tình trạng này có lẽ em bé sẽ ra đời sớm hơn dự tính!

–           Thế có sao không? – Thế Huân vội hỏi.

–           Không sao! Bé con rất khỏe mạnh, cho dù sinh sớm cũng là một tiểu Cường! – Vu Mặc bật cười.

Nghe vậy hai người đều yên tâm, chỉ là không ngờ một tuần sau đó, Lộc Hàm lại đau bụng dữ dội, Vu Mặc sau khi khám xong liền nhíu mày đẩy người vào phòng sinh đã sớm chuẩn bị, bên cạnh còn có vợ anh và vài trợ lí đem từ bệnh viện lên. Thế Huân sốt ruột đi tới đi lui ngoài cửa, ông và ba mẹ anh đã được thông báo cũng mang Tiểu Ân chạy đến nhà anh, lo lắng chờ đợi.

–           Cha, ba ba sắp sinh à?

–           Đúng vậy! Tiểu Ân sắp gặp được em trai rồi! – Thế Huân an ủi nhóc con đang ngoái đầu nhìn vào cánh cửa, bản thân anh cũng không khá hơn chút nào.

Thời gian trôi qua như cả thế kỉ, rốt cuộc cũng nghe được tiếng trẻ con khóc oa oa từ trong phòng. Thế Huân sốt ruột tông cửa xông vào, thấy vợ Vu Mặc mỉm cười ôm một đứa nhóc còn nhăn nheo đỏ hỏn ra đưa cho anh.

–           Này...

–           Con của cậu đó!

–           Lộc Hàm em ấy...

–           Đã ngủ say! Một lát nữa là xong rồi, mau ra ngoài! – Cô đuổi hai cha con bọn họ ra, đóng cửa lại.

Thế Huân ngẩn ngơ nhìn đứa trẻ trong lòng, không biết là xúc động hay sao mà bỗng dưng bật khóc khiến cả nhà hết hồn chạy lại.

–           Sao thế? Lộc Hàm làm sao?

–           Không sao... chỉ là con vui quá thôi! – Thế Huân xấu hổ nói, ông nội trừng mắt nhìn anh rồi nhìn đến tiểu bảo bảo trong lòng anh, vừa nhìn liền không rời mắt được.

–           Cha... em trai, con muốn xem em trai! – Tiểu Ân chen tới cạnh chân Thế Huân, níu níu quần anh giục.

–           Đây, em con đây! – Thế Huân ngồi xuống cho nhóc con xem em trai.

–           Sao xấu quá vậy? – Tiểu Ân nhíu mày.

–           Vài hôm nữa sẽ đẹp! Khi con sinh ra cũng xấu vậy á! – Thế Huân cười chọc nó.

–           Mới không! Con đẹp hơn nhiều! Ba đâu ạ?

–           Ba con đang ngủ! Một chút sẽ được đẩy ra, bây giờ chúng ta phải trông em, biết không?

–           Vâng!

...

Đến trưa hôm sau Lộc Hàm mới tỉnh lại, cậu mơ màng mở mắt nhìn trần nhà, như chợt nhớ ra điều gì liền muốn bật dậy nhưng không sao cử động được. Đúng lúc cửa phòng mở ra, Thế Huân ôm theo một đứa trẻ trên tay, cùng một phần thức ăn vào trông cậu, thấy cậu đã tỉnh liền hớn hở:

–           Em tỉnh rồi à? Đói bụng không?

–           Em muốn xem cục cưng!

–           Cục cưng đây! – Thế Huân đem cục cưng còn mềm nhũn đưa sang cho cậu bế, Lộc Hàm vừa nhìn liền mỉm cười vui vẻ, giống hệt Tiểu Ân khi mới sinh, nhăn nheo nhưng lại rất xinh đẹp.

–           Giống em không? – Thế Huân hỏi.

–           Ưm... nhìn không ra!

–           Anh thấy giống em lắm đó! Ngoan ngoan, hiền hiền, thiệt đáng yêu!

–           Anh thật là... nó nhỏ như vậy sao biết hiền chứ?

–           Em sinh sẽ hiền thôi! – Thế Huân không cho là đúng đáp lại.

Lộc Hàm lắc đầu bó tay, chợt hỏi:

–           Đã đặt tên con chưa?

–           Ưm... đã suy nghĩ ra một cái tên, nhưng không biết em có đồng ý không? – Thế Huân chột dạ nói.

–           Hử? Tên gì?

–           Hàn Ái Tinh!

–           A! – Lộc Hàm sửng sốt, sau đó bật cười nhìn Thế Huân, người này phải yêu cậu đến mức nào chứ: – Tên rất hay!

–           Lộc Hàm, anh yêu em! – Thế Huân mỉm cười hôn lên trán cậu: – Cám ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh, còn vì anh sinh hai đứa nhỏ!

–           Em cam tâm tình nguyện mà! – Lộc Hàm nhìn anh đáp lại.

–           Đợi em khỏe lại, chúng ta và hai đứa nhỏ sang Anh kết hôn nhé!

–           Vâng!

Đúng lúc cửa phòng lại mở ra, Tiểu Ân như ông thần xuất hiện:

–           Cha lại giành em của con! – Tiểu Ân bĩu môi u oán nhìn Thế Huân.

Anh cười khổ:

–           Cha chỉ đem em cho ba ba nhìn thôi mà!

–           Sao không đem con theo chứ?

–           Chẳng phải con cũng chạy sang rồi sao?

–           ...

Lộc Hàm nhìn hai cha con bọn họ cãi nhau, lại liếc nhìn cục bột nhỏ trong lòng, bé con mở cặp mắt to tròn xanh nhạt nhìn cậu, rất đáng yêu ngáp một cái... Lộc Hàm cảm thấy, dù có trả giá bao nhiêu vì đoạn tình cảm này, cậu đều thấy thật xứng đáng...

Yêu là như thế, đúng không?

~HẾT~

—————
Xin lỗi mấy bạn nhiều *cúi đầu* Không biết tại sao truyện của mình tự nhiên xoá hết nữa @@ Dù sao mình cũng cảm ơn các bạn đã đọc hết truyện mình edit *cúi đầu đa tạ*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan