Phần 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3 - CÂU DẪN

Đau! Cảm giác đau đớn từ thân thể khiến Lộc Hàm bừng tỉnh. Từng khớp xương đều như bị tháo rời khỏi vị trí vốn có của nó.
Lộc Hàm thở hắt ra, nhìn trần nhà màu lam lạ lẫm trên đầu, trong lòng bất an lạ. Cậu cố gắng ngồi dậy nhưng thân dưới đau đớn khiến bản thân không dám cử động mạnh. Lộc Hàm nằm yên tại chỗ lầm nữa, gương mặt trắng như tờ giấy cố nhớ lại mọi chuyện, càng nghĩ sắc mặt càng khó coi.
Lộc Hàm run rẩy lật chiếc chăn đang đắp trên cơ thể lên, từng dấu hôn chói mắt nằm rải rác khắp cơ thể, nơi hậu huyệt truyền đến từng trận nóng rát bất thường đủ hiểu đêm qua xảy ra chuyện gì. Sắc mặt Lộc Hàm thay đổi màu sắc liên tục, cuối cùng là cam chịu thở dài. Cậu lên giường cùng người khác, xui xẻo hơn còn bị đè ăn không còn chút xương.
Lộc Hàm khóc không ra nước mắt, nín nhịn cảm giác khó chịu mà xuống giường mặc quần áo, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Từ lúc gặp Thế Huân, cậu biết vận may của mình hết rồi, chỉ hi vọng lúc này cậu không may mắn "trúng độc đắc", vì như vậy cuộc đời cậu còn thảm hơn nữa.
Vội vội vàng vàng chạy trốn khỏi căn biệt thự xa hoa, Lộc Hàm không dám nghĩ tới sẽ đối mặt với giám đốc như thế nào. Lúc này cậu chỉ có thể nghĩ đến ba chữ "thuốc tránh thai", mặc dù không biết uống vào có tác dụng gì không nhưng cậu vẫn muốn thử. Lộc gia bọn cậu rất nhạy cảm trong việc sinh con cho nên Lộc Hàm không muốn xảy ra bất trắc, nhìn cha cậu là đủ biết, chỉ một lần lên giường liền có cậu thì có điên Lộc Hàm mới dám không giải quyết hậu quả.
Lộc Hàm bắt taxi đến một hiệu thuốc, dáng đi kì lạ của cậu khiến mọi người chú ý nhưng cậu chẳng có tâm trí đâu quan tâm. Cậu kéo cao cổ áo, thấp giọng nói:
- Bán... một liều thuốc tránh thai khẩn cấp...
Cô y sĩ sau quầy thuốc lườm cậu một cái rồi lấy thuốc đưa:
- 20 đồng!
Lộc Hàm móc tiền ra trả rồi nhanh chóng rời khỏi, không nghe được lời oán than của cô y sĩ phía sau, nếu không cậu sẽ hộc máu mà chết: "Đàn ông mấy người chỉ biết sướng bản thân, sau đó thì tìm đến thuốc giải quyết, đâu biết phụ nữ uống chúng sẽ tổn hại bao nhiêu, toàn một lũ khốn...".
Lộc Hàm về đến nhà mình, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo. Cậu khập khiển vào bếp lấy một cốc nước, uống thuốc xong liền như quả bóng xì hơi, chỉ còn lại mệt mỏi. Đầu óc miên man suy nghĩ, Thế Huân tại sao lại lên giường cùng cậu? Vì sao cậu biết ư, vì mùi hương đặc biệt anh lưu lại. Với thân phận và địa vị của anh, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, sẽ không nhất thiết chú ý đến một quản lý địa vị nhỏ bé như cậu. Suy cho cùng, có lẽ cậu rượu vào loạn tính chăng? Lộc Hàm cười khổ, sao mọi chuyện lại diễn biến thần thánh đến vậy chứ? Hi vọng hôm sau tỉnh lại mọi thứ chỉ là một giấc mơ.
...
Thế Huân âm trầm nhìn giường chiếu trống trơn, anh chỉ ra ngoài xử lí công việc một chút mà người đã chạy mất. Uống phí anh bỏ sức ra giải quyết công việc thật mau để trở về với cậu. Xem cậu chạy được chắc không có vấn đề gì. Thế Huân lắc đầu đi vào phòng tắm, anh cần suy nghĩ xem nên giải quyết mối quan hệ của họ ra sao, làm cùng cậu thoải mái như vậy nếu cậu trở thành tình nhân của anh thì tốt biết mấy, nhưng anh sẽ không miễn cưỡng nếu cậu không muốn.
Lộc Hàm bị sốt, lần đầu tiên cậu ốm mà cảm thấy tủi thân như vậy. Bị người cường, sợ hãi mình sẽ mang thai.... cả tinh thần lẫn thể xác đều cảm thấy mệt mỏi, nước mắt không kiềm chế được chảy ra...
Thế Huân đến xem Lộc Hàm, trông thấy một màn này liền chấn động, lòng đau khó hiểu nhưng không muốn thừa nhận.
- Khóc cái gì? Chẳng phải chỉ ngủ với cậu một đêm thôi sao?
Lộc Hàm bị tiếng nói bất thình lình làm giật bắn, kinh hãi nhìn người vừa đến, lắp bắp:
- Sao... anh lại ở đây? - Nói xong nước mắt lại thi nhau rơi xuống.
Thế Huân đau lòng, nâng tay lau đi nước mắt cho cậu, thấp giọng nói:
- Tôi không nên ở đây sao? Người nào đó vừa tỉnh liền chạy trốn, tôi không muốn xảy ra án mạng nên đến nhìn một chút.
- Tôi...không sao! Chuyện kia...chỉ là tôi say rượu... anh đừng bận tâm...
- Ồ? Chuyện kia... cậu say nhưng tôi thì không! Tôi không có ý định chịu trách nhiệm bởi cậu cũng là đàn ông, sẽ không mang thai được. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết suy nghĩ của mình. Tôi có hứng thú với cậu, không biết cậu có đồng ý làm tình nhân của tôi hay không?
Lộc Hàm chấn động nhưng thật lâu cũng không lên tiếng. Nếu là đàn ông bình thường, nghe được lời này của giám đốc Ngô thị có lẽ sẽ lập tức đồng ý, nhưng Lộc Hàm không phải một người đàn ông bình thường nên chỉ có thể cười khổ.
- Xin lỗi anh, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Làm tình nhân một người nổi tiếng quả thực quá sức, mong anh tìm người khác!
Thế Huân trầm mặc gật đầu, anh không có ý định ép buộc bất cứ ai. Dù sao con đường tương lai anh cũng đã vạch sẵn rồi, Lộc Hàm cũng chỉ là một biến số nằm ngoài dự định của anh thôi.
- Được, tôi không ép cậu! Hi vọng chúng ta vẫn là đồng nghiệp tốt! Cậu nghỉ ngơi đi, tôi ngồi một chút rồi trở về...
Nhìn người đàn ông anh tuấn ngồi trên chiếc ghế bành cũ kỹ sát tường, Lộc Hàm có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng chẳng biết mở miệng thế nào đành nặng nề chìm vào giấc ngủ. Thế Huân là một người quá cao so với vị trí của cậu, sự dịu dàng vô tình của anh đã khiến Lộc Hàm yêu mến nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật - bọn họ là người của hai thế giới, anh sẽ không đáp lại tình yêu của cậu đâu.
Trong mơ màng, một bàn tay mát lạnh áp lên vầng trán nóng như lửa đốt của Lộc Hàm khiến cậu thoải mái thở đều ngủ say.

Thế Huân trèo lên giường, nhìn Lộc Hàm ngủ bằng ánh mắt phức tạp. Ban nãy cậu từ chối anh khiến anh sinh ra chút thất vọng, lúc này cậu lại rúc vào lòng anh ngủ say, cảm giác thất vọng ấy tan biến từ lúc nào. Như thế này cũng thật tốt!
...
Hai tháng sau đó, tập đoàn Ngô thị tổ chức một buổi dạ tiệc nhằm tuyên dương những nhân viên năng lực nhất, vì thế Lộc Hàm cũng phải tham gia. Mối quan hệ của cậu cùng Thế Huân vô cùng vi diệu, lúc gần lúc xa, khi thì anh sẽ dịu dàng quan tâm cậu khi lại tỏ ra xa cách. Lộc Hàm mặc dù khó hiểu nhưng không muốn phá vỡ sự cân bằng vốn đang diễn ra nên chỉ có thể tham luyến một chút sự ấm áp từ anh. Tình cảm của cậu cũng ngày càng lớn lên, đến khi nhận ra đã không thể quay đầu...
Đêm nay Thế Huân vô cùng tuấn tú trong bộ vest xanh sẫm phối cùng sơ mi trắng và cà vạt màu bạc. Từ khi anh bước vào hội trường đã thu hút tất cả các ánh nhìn, ánh mắt bọn họ không che giấu được sự ngưỡng mộ lẫn ghen tị. Đi bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp mặc váy body đỏ rực, dáng người ma mị mê người khiến cánh đàn ông âm thầm nuốt nước bọt. Đây là lần đầu tiên Thế Huân công khai danh tính bạn gái của mình, bộ dáng thân mật của họ đủ chứng tỏ sự thân thiết.
Lộc Hàm đứng ở một góc, hình ảnh bọn họ cười nói đập vào mắt chẳng hiểu sao khiến lòng lên men. Cậu đã sớm biết Thế Huân tài giỏi như vậy, không thể nào không có bạn gái, nhưng hôm nay được gặp, quả là xuất sắc hơn người. Lộc Hàm hạ mi mắt xuống, lấy một chai rượu từ người phục vụ đi ngang qua, lửng thửng đi ra ngoài.
...
Từ lúc bước vào hội trường, Thế Huân đã chú ý đến Lộc Hàm, rất muốn qua chào hỏi cậu nhưng bị người bao vây, đành ở lại ứng phó. Lúc muốn tìm người lại chẳng thấy đâu.
- Anh sao thế? - Ái Xuân kéo tay Thế Huân hỏi.
- Không có gì! Em đi bồi ông đi, anh đi WC một chút!
- Vâng!
Thế Huân thả bước ra ngoài, khi đi ngang qua hoa viên bên hông hội trường liền dừng bước. Anh trông thấy Lộc Hàm đang ngồi trên chiếc xích đu, khẽ đung đưa, trên tay là chai rượu đã uống quá nửa.
Anh nhíu mày bước lại gần. Ánh sáng bỗng dưng bị che khuất khiến Lộc Hàm khó chịu ngước nhìn. Ánh mắt ướt át vì ngà ngà say ấy cứ như chiếc lông vũ khẽ lướt qua tim Thế Huân khiến mắt anh tối lại.
Thấy người đến là ai, Lộc Hàm cười nhẹ:
- Là anh à...
Nụ cười như hoa phù dung buổi sớm làm Thế Huân xúc động muốn ngay lập tức nuốt ngay người kia vào bụng.
- Sao em lại ở đây? Bên trong không vui à?
- Vui... nhưng tôi không thích! Nơi này rất tốt... - Lộc Hàm thì thầm rồi cúi đầu nhìn chai rượu trong tay: - ... anh có muốn uống một chút không?
Thế Huân chăm chú nhìn cậu, tối nay Lộc Hàm dường như có một sức hút kì lạ khiến anh không thể nào dời mắt. Nhìn đôi môi đỏ mọng đang khép mở, anh không cưỡng lại được ham muốn được hôn lên đó, ngấu nghiến nó...
- Được...
Lộc Hàm vui vẻ đưa chai rượu cho anh. Thế Huân cầm lấy, đưa lên môi uống một ngụm rồi đột nhiên nắm lấy cằm Lộc Hàm hôn xuống. Vị rượu cay nồng cùng sự ngọt ngào từ đôi môi cậu khiến anh như say mà ngấu nghiến. Lộc Hàm rên khẽ một tiếng, không chống cự sự xâm nhập càng ngày càng mãnh liệt từ Thế Huân mà còn đón ý đáp lại. Vòng tay choàng lên cổ anh, chống đỡ bản thân khỏi ngã. Môi lưỡi giao triền, rượu không kịp nuốt xuống tràn ra khóe miệng tạo nên sự ám muội tuyệt đối.
- Em đang quyến rũ tôi à? - Thế Huân tạm buông tha cho môi cậu, ôm siết vòng eo mảnh khảnh đang dựa vào mình, hỏi khẽ.
- Phải không? - Lộc Hàm tự hỏi rồi cười nhẹ, vòng tay đang trên cổ anh dùng lực kéo xuống. Bốn phiến môi chạm nhau lần nữa... - Cứ cho là vậy đi!
Thế Huân gầm nhẹ, thay bị động thành chủ động, làm nụ hôn thêm kịch liệt. Anh khêu mở khớp hàm cậu, đầu lưỡi linh hoạt liếm láp từng ngóc ngách trong khoan miệng mê người kia, tựa như người say mà càng lúc càng không khống chế được.
Lộc Hàm bị hôn đến choáng váng, bàn tay từ ôm cổ anh trở thành yếu ớt níu lấy, cố chống đỡ bản thân trước sự kích thích cường liệt này.
Thế Huân hôn đủ, buông Lộc Hàm ra, chẳng chút dịu dàng mà xé toạt bộ đồ vest đắt tiền trên người cậu, môi dán vào da thịt non mềm kia gặm cắn. Lộc Hàm rên lên, vì sợ người khác nghe thấy mà kiềm nén khổ sở, cắn chặt tay mình. Lúc này cậu chỉ có một ý nghĩ, vì bản thân buông thả một lần thôi, yêu người đàn ông này chẳng để lại gì, đốt cháy tất cả mọi nhiệt tình rồi để chúng hóa thành tro, tan biến...
Thế Huân chưa bao giờ kích động như lúc này, mọi tế bào trong cơ thể đều kêu gào muốn chiếm lấy người trước mặt. Anh tựa như một đứa trẻ lần đầu tiên được khám phá điều mới mẻ, hăng say mà khai thác cơ thể mê người này.
- Ân... ư....
Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa nắn hai đóa hoa trước ngực cậu, môi lưỡi thay nhau âu yếm từng điểm mẩn cảm trên cơ thể ấy. Lộc Hàm cứ run rẩy nhè nhè dưới sự trêu chọc của anh.

- Thế Huân... ân.... - Khoái cảm khiến Lộc Hàm vô thức gọi tên anh. Thế Huân chấn động, động tác càng thêm gấp rút. Anh nhìn vật nhỏ đã rỉ nước của Lộc Hàm, ánh mắt sâu thẳm càng thêm tối, không nhịn được ham muốn mà ngậm vào. Lần đầu tiên anh làm việc này vì người khác, nhưng vì đó là Lộc Hàm nên anh chẳng có sự chán ghét nào mà chỉ có hưng phấn, muốn cậu mở rộng hết thảy mọi thứ vì anh.
- A...
Lộc Hàm giật bắn, cậu hé mở đôi mắt mờ sương nhìn anh, há miệng thở dốc.
- Thế Huân... đừng ngậm... a...
Anh liếc nhìn cậu một cái, đầu lưỡi linh hoạt chọc nhẹ vào đỉnh đầu mẩn cảm khiến lời Lộc Hàm muốn nói liền biến thành tiếng rên rỉ tiêu hồn, run lẩy bẩy nắm chặt tóc anh, thụ động nâng hong lên phối hợp với động tác phun ra nuốt vào của anh.
Ngón tay anh tìm đến tiểu huyệt đã vô thức ẩm ướt của cậu, đè ép khiến người bên trên càng thêm kích động, giây lát mới đâm vào một ngón tay.
- A!....
Anh thong thả đâm ngón tay ra vào, Lộc Hàm rất thần kì, cậu chẳng cần dùng bôi trơn cũng có thể ướt át như phụ nữ, điều đó khiến anh có thể thỏa sức làm cậu mà không sợ cậu bị thương. Ngón tay anh chạm vào một điểm gồ lên bên trong, Lộc Hàm chợt hoảng sợ muốn đẩy anh ra nhưng Thế Huân cố ý đâm mạnh vào đấy, miệng cũng hút mạnh một cái khiến cậu bật khóc bắn tinh vào miệng anh. Thế Huân có chút bất ngờ nhưng không chán ghét. Anh nhả phân thân của cậu ra, nhìn đôi mắt đổ hồng của cậu chỉ muốn yêu thương thôi.
- Không sao! Tôi không ghét làm việc này với em....đừng khóc... - Thế Huân lau nước mắt cậu an ủi.
- Xin lỗi... em không nhịn được...
- Mùi vị không tệ lắm! - Anh trêu cậu.
Phừng! Mặt cậu đỏ như bị đốt, ngoe ngác nhìn nụ cười xinh đẹp của anh, trái tim không bình ổn được.
- Em đã sung sướng rồi, đến lượt tôi!
Thế Huân đứng dậy, vuốt nhẹ mái tóc Lộc Hàm, kéo khóa quần. Phân thân to lớn dưới lớp quần lót không kiềm chế được mà bật ra, kiêu ngạo vươn nanh múa vuốt trước mắt Lộc Hàm. Cậu nhìn mà lắp bắp sợ hãi:
- Này... cũng lớn qua đi...
- Tôi cho là em khen tôi đấy! Ngoan, há miệng ra...
Lộc Hàm bối rối:
- Nhưng ở đây....
- Không sao đâu! Em phục vụ nó một chút, sau đó nó sẽ khiến em dục tiên dục tử.

Lộc Hàm đỏ mặt, ngại ngùng cầm lấy cây gậy nóng như lửa kia, do dự giây lát mới há miệng ngậm vào.
Thế Huân thở ra một hơi thoải mái, hông vô thức đẩy về phía trước. Mặc dù thấy khá khó chịu nhưng Lộc Hàm vẫn giúp anh khẩu giao đến cùng, thân thể bất giác cũng nóng lên theo, vật nhỏ giữa hai chân lại lần nữa thức tỉnh.
Thế Huân được khoan miệng ấm áp bao lấy, sung sướng đến miệng phát ra vài từ đơn âm, hô hấp càng lúc càng dồn dập. Anh thật ra cũng sắp nhịn hết nổi, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đang cố sức liếm láp nơi sưng đau kia, anh cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết, chỉ muốn lật ngay cậu lại, một phát đâm vào lúc cán.
Cảm giác mình sắp không nhịn được nữa, Thế Huân đem cậu đẩy ra, phân than bóng loáng nước bọt đã cương cứng đến độ sáng bóng, giật giật liên hồi. Không đợi Lộc Hàm lấy lại tinh thần, anh đã lật cậu lại, để cậu quỳ gối trên xích đu, bản thân nâng một chân lên chống bên cạnh cậu, chân còn lại làm trụ, hai tay tách mông cậu ra, lộ ra mật huyệt đã ẩm ướt ham muốn, anh nắm phân thân sưng to khó chịu của mình, đem đỉnh đầu đỏ sậm to lớn ấy mãnh lực phá cửa đi vào.
- Ân... - Lộc Hàm thở hổn hển, cảm nhận được bên dưới mình bị một thứ cứng rắn như thép mài nhẵn lối vào, có thể nhận rõ từng đường vân đang đập liên hồi từ người phía sau.
Hai người đều thở ra khó chịu, một thì quá chặt, một vì quá căng.
- Ư... anh... nhẹ chút.. - Lộc Hàm thở hổn hển, hai tay bấu chặt xích đu, rất sợ mình sẽ té xuống.
- Phải vậy không? - Thế Huân cố nhịn xúc động muốn ngay lập lức ra vào thật kịch liệt, nhẹ nhàng nhấn vào thêm một chút khiến người phía trên hút khí rồi mới chậm rãi lùi ra, lặp lại động tác này vài lần đến khi Lộc Hàm không còn căng cứng người mà thả lỏng rên khe khẽ, anh mới mạnh dạn đâm tới, động tác 9 nông 1 sâu khiến Lộc Hàm mơ màng mở rộng thân thể.
Cảm giác nhột nhạt ngứa ngấy trong thân thể phóng đại trong tâm trí và sự thư sướng mỗi khi Thế Huân đi vào khiến Lộc Hàm vô thức co bóp tràng đạo. Thế Huân bị cậu vô thức làm bật ra tiếng rên khẽ, thật không nhịn được nữa mà bắt đầu đâm rút. Đầu phân thân thô dài ra vào tiểu huyệt đỏ sậm phát ra tiếng động dâm mỹ, dịch ruột tiếc ra càng lúc càng nhiều dưới động tác ngày càng cuồng dã của Thế Huân mà tràn ra ngoài, phát ra tiếng nhóp nhép khiêu gợi. Lộc Hàm hoàn toàn lạc mất mình vào tần suất ra vào như vũ bão ấy, chỉ biết thấp giọng rên rỉ cùng thở dốc, bản thân run rẩy liên tục.
- A.... a.... quá nhanh... ân...
Thế Huân điên cuồng chiếm lấy cậu, xúc cảm tuyệt vời khiến anh say mê. Khi chạm vào nơi nhạy cảm sâu trong cơ thể Lộc Hàm, anh như lạc vào thiên đường, siết chặt, ấm nóng... hút anh vào thật sâu.
- Lộc Hàm.... em thật tuyệt.
Lộc Hàm thật không chịu nổi khi cứ bị anh đè ép vào nơi đó, cậu rên rỉ cầu xin nhưng đổi lại là một đợt tấn công khác, hạ thân đột nhiên đau xót, cậu hoảng sợ hét lên, vật nhỏ đột ngột phun ra một dòng trắng đục, đáp xuống đám cỏ dưới chân.
Thế Huân thở gấp, nhịn lại ham muốn giải phóng chờ Lộc Hàm phục hồi tinh thần. Tiểu huyệt như có như không hút lấy anh làm thứ đang chôn sâu trong đó lại sưng to một vòng.
Thế Huân thấy Lộc Hàm có vẻ ổn liền ngay lập lức đưa đẩy, mỗi lần đều cắm vào thật sâu, lại nghiền nát điểm mẩn cảm kia khiến Lộc Hàm lần nữa phản ứng.
- A.... đừng mà... đừng nghiền nữa.... a...chịu không nổi...
- Em làm rất tốt mà...
Thế Huân thở dốc bắt đầu chạy nước rút, tần suất ra vào dần không đếm được. Lộc Hàm chỉ có thể mặc anh trừu tống, cậu luôn có cảm giác muốn ngất đi. Cho đến thời khắc ánh sáng chói lòa lần nữa, bên tai là tiếng gầm gừ trầm đục của người đàn ông cùng một dòng nước nóng bỏng xâm nhập vào sâu trong thân thể, Lộc Hàm mới chịu không nổi khoái cảm mà ngất đi.

Thế Huân bắn vài lần mới rời khỏi cơ thể Lộc Hàm, nhìn cậu đã ngất đi trong lòng mình khiến anh thỏa mãn vô cùng. Anh lấy áo vest trùm lên cơ thể cậu, che đi cảnh xuân tươi đẹp mới ôm người ra xe, đi về căn hộ của mình. Còn không quên gọi cho Ái Xuân bảo rằng anh có việc đột xuất nên không về cùng cô được. Ái Xuân mặc dù oán giận nhưng không thể làm gì. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan