Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Aii, cậu chính là Lộc Hàm đi ?" Ngô Phàm cúi đầu, hung hăng ngoạn lấy ngón tay của Lộc Hàm. Lộc Hàm lập tức ăn đau nhảy dựng lên. "A ! Đồ ngưu họ Ngô kia, cậu có biết là rất đau không hả ?"


"Ha ha hả hả há há..." Nghe đến tiếng cười, Lộc Hàm lập tức ngẩng đầu, đcm, sao lại có gấu mèo ở đây ? Đáng yêu, rất rất đáng yêu a...! "A, đến đây, Lộc ca sờ sờ..." Lộc Hàm mới vừa có chút đáng khinh vươn tay miết khuôn mặt Tử Thao, Ngô Diệc Phàm trực tiếp nhéo anh một cái. 


"Ngô Phàm chết giẫm ! Cậu làm cái gì đấy hả ?" Lộc Hàm lại trừng mắt liếc nhìn Ngô Diệc Phàm một cái, nhìn đến Ngô Diệc Phàm liền thấy một mùi thuốc súng nồng nặc, lập tức hiểu được người trước mặt này đích thị là Hoàng Tử Thao !


"Há há ha ha, đây chính là Tử Thao đi ?" Vì sợ bị cái người trước mặt sử dụng võ thuật Trung Quốc đánh chết người, Lộc Hàm liền dặn ra nụ cười mời đón. "Ai nha, đã lâu không gặp người trong nước a, bỗng nhiên dùng tiếng Trung có cảm giác đặc biệt thân thiết hê hê." 


"Thật sao ? Ha ha, em cũng thấy vậy đó !" Tử Thao cười cười ngồi xuống đối diện Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm lập tức bắn dấu hiệu cho cái "bóng đèn" ngồi bên cạnh, mà Lộc Hàm thì không phụ sự kì vọng của ai kia lập tức hiểu ý.


"A, Tử Thao, anh là anh thích ngồi chỗ đó nha, em có thể nhường cho anh không a ?" Lộc Hàm rất nhanh đứng dậy, cùng Tử Thao đang mặt ngây như phỗng không hiểu gì mau mau chóng chóng đổi chỗ bằng không giờ tử thực sự rất cận kề rồi a. 


Ngô Phàm a, chú nhất định phải cảm tạ ơn tôi nhaa ~ Lộc Hàm ranh mãnh liếc về phía Diệc Phàm một chút, liền thấy hắn ta đang cùng Tử Thao tám chuyện, hoàn toàn không cho mình vào trong mắt !


Đcm, cái tên vong ơn bội nghĩa T^T Lộc Hàm trong chốc lát liền giật giật khóe miệng liên hồi, ta là rất ghét mi...


"Đúng rồi Tử Thao, tổng giám đốc đi cùng em đâu ? Trùng hợp hay là Lộc Hàm thực sự rất sùng bái anh ta, có thể đưa đến xem mặt một chút được không ?" Nghe thôi cũng hiểu, Ngô Diệc Phàm thực muốn đem cái bóng đèn mắt to con nai kia tránh xa khỏi đây càng sớm càng tốt a !


Lộc Hàm trong lòng liền xem thường, ta còn chưa biết hắn là thần thánh phương nào còn có hơi đi sùng bái ? Tuy nhiên, ngoài mặt vẫn là cười một cái. "Đúng đúng, thực sự là rất ngưỡng mộ a !"


"Wow ! Vừa vặn nha, tổng giám đốc đến đây a ~" Hoàng Tử Thao vừa cười vừa chậm rãi đứng lên. 


"Ngô tổng..." Hoàng Tử Thao bỗng nhiên đối với phía sau Lộc Hàm hô to một tiếng, Lộc Hàm lại còn tò mò quay đầu lại nhìn...


Nháy mắt liền hóa đá !


. . . . . . . . . . . . . . . 


"Ngô Thế Huân... Cậu làm cái gì ở đây a ?" Lộc Hàm có chút phẫn nộ trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân, hai tay ra sức giãy giụa, đúng rồi, cơ hội tốt được phản kháng a, không phản kháng đúng là ngu !


Ngô Thế Huân một lời cũng không nói, trực tiếp đem Lộc Hàm kéo đi.


Mọi người vô cùng hiếu kì cùng kinh ngạc nhìn Ngô Thế Huân lôi Lộc Hàm từ nhà ăn tới phòng nghỉ. Dọc đường đi tuyệt nhiên không nói lấy một câu, chỉ là gắt gao nắm chặt lấy tay Lộc Hàm, sợ anh sẽ chạy trốn như mọi lần.


Hắn dùng lực thực sự rất mạnh nha, cho dù Lộc Hàm giãy đến chân tay rã rời cũng không xi nhê được một chút xíu nào. Giây sau, Lộc Hàm liền bỏ cuộc, thôi thì cậu ta muốn đưa đi đâu thì đưa !


Ai ngờ vừa vào tới phòng, Ngô Thế Huân trực tiếp đem Lộc Hàm đặt ở trên tường, không để cho Lộc Hàm có cơ hội mở miệng, vội vã phủ bờ môi mình lên cánh môi mời gọi của Lộc Hàm. 


"Ngô Thế Huân ! Cậu...." Ngô Thế Huân không đủ kiên nhẫn, liền đưa bàn tay xâm nhập vào trong quần Lộc Hàm, không đợi Lộc Hàm phản kháng bắt đầu vuốt ve.


"Ân... A... Ngô Thế Huân..." Cứ vậy không thích Ngô Thế Huân, nhưng chính là thân thể không thể không thừa nhận có chút phản ứng, Lộc Hàm rất mau liền thở gấp liên tục.


"..." Ngô Thế Huân cắn răng không nói lời nào, chính là tốc độ tay nhanh hơn một chút. Lộc Hàm đương cảm thấy từng chút từng chút chạm đến cao trào.


Anh bỗng nhiên cảm giác được chất lỏng âm ấm lướt qua mu bàn tay mình, trong thoáng chốc làm cho anh có chút sầu não...


Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn, thấy Ngô Thế Huân cúi gằm mặt, nguyên lai... Cậu khóc ! Lộc Hàm nhất thời hiểu được, Ngô Thế Huân chính là bất an, bất an chính mình có thể hay không sẽ chạy trốn lần nữa, cho nên cậu mới muốn lưu lại trên người anh một loại vết tích nào đó.


Lộc Hàm bất đắc dĩ cười cười, thật là, không khác gì đứa trẻ con. Quên đi, dù gì anh cũng là lớn tuổi hơn cậu ta!


"Thế Huân... Thế Huân a..." Lộc Hàm chậm rãi nâng đầu gối cọ cọ vào bàn tay Thế Huân, giống như con mèo nhỏ rên rỉ, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.


Ngô Thế Huân cứng đờ, bất khả tư nghị[1] nhìn về phía Lộc Hàm. Ánh mắt kia như cất giấu ánh sao, long lanh nước. Này này, là anh làm nũng em đó hả ?


Lộc Hàm khe khẽ thở dài, toàn thân ôm lấy Ngô Thế Huân, tựa đầu dán vào vòm ngực ấm áp của cậu, nghe thấy trái tim cậu có chút đập nhanh hơn bình thường. "Không chạy trốn là được... Nhìn bộ dạng của cậu giống như bị cấm dục cả một thế kỷ..."


[1] bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng nổi


-Hết chương 10-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro