Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bạch Bạch! Em nhất định phải giúp anh báo thù a ô ô ô ô..." Lộc Hàm ôm lấy cánh tay Bạch Hiền, một phen nước mũi một phen nước mắt lên án tội đáng muôn chết của tiểu tử  Phác Xán Liệt.


Đang muốn xuất môn đi học Trương Nghệ Hưng gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh tay ai đó ôm lấy Bạch Hiền, lừ mắt liếc nhìn Bạch Hiền một cái rét run sau đó lạnh lùng quay ngoắt rời đi.j


Biện Bạch Hiền thở dài, cậu chính là muốn cắt đứt quan hệ vài ngày với Phác Xán Liệt, Lộc Hàm cư nhiên lại gây sự với hắn làm liên lụy đến cậu T^T Lại nói tới Nghệ Hưng ca ca, thật là hết sức có duyên nha. Lộc Hàm ôm cậu, cậu đâu có ôm Lộc Hàm, mắc mớ gì trừng mắt với cậu a T^T


Leng keng


Biện Bạch Hiền cùng Kim Chung Nhân ánh mắt dừng trên người Lộc Hàm. Lộc Hàm trực tiếp cầm gối úp vào mặt, coi như  chính mình không tồn tại.

"Lộc gia, làm một nam nhân, em cảm thấy anh phải đối mặt với nó a!" Chung Nhân dùng giọng thực nghiêm túc nói.


"Vậy đi, về sau cứ  gọi ta là nhuyễn muội cũng được!" Lộc Hàm chính là chịu nghe người ta nói mình không phải đàn ông đích thực còn hơn phải đối mặt với Ngô Phàm quái gở kia, do đó, tiếp tục ôm gối giả chết.

"Nhuyễn muội cái đầu anh a! Phải có bộ dáng có nam nhân! Trưng ra cái tôn nghiêm ra mở cửa đi!" Biện Bạch Hiền đẩy đẩy chiếc gối trên mặt Lộc Hàm, tự hỏi rốt cuộc đây có phải cái người mỗi ngày hát vang mình là đàn ông đích thực hay không?

Lộc Hàm vẫn ôm chặt gối. "Bạch Hiền, em cảm thấy ở trước mặt Ngô Phàm tôn nghiêm còn đáng giá sao?"

"...." Hai người đều ngây ngẩn nhìn xuống đất, bởi vì họ ngay lúc này có cùng một đáp án. Chính là Lộc gia nói rất chuẩn a!

Không đáng một xu!

. . . . . . . . . . . . . 

"Lộc Hàm, mau ra mở cửa cho tôi! Giả chết cái gì! Tôi biết cậu ở trong đó! Mau ra mở cửa!" Ngô Diệc Phàm chẳng thèm bận tâm đến hình tượng nam thần nam thiếc nữa, trực tiếp rít gào điên cuồng.

"Hay lắm, Ngô Diệc Phàm đã muốn nổi điên lên rồi a... Lộc gia, em mở cửa a." Kim Chung Nhân rốt cuộc chịu không nổi cảnh Ngô Diệc Phàm công kích từ ngoài, lý trí nói cho cậu hay, mở cửa là bảo toàn được tính mạng đi.

"Kim Chung Nhân... Em trong lòng anh, chính là thiên thần a!" Lộc Hàm hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân trong nháy mắt nghe Lộc Hàm nói câu mát lòng mát dạ làm cho ngẩn cả người.

Bạch Hiền thở dài, xem ra chính mình nên giúp một chút a. Biện Bạch Hiền thực bất đắc dĩ đi tới cửa. Răng rắc. Cửa mở ra, Biện Bạch Hiền thực điên rồ nói một câu. "Anh tìm ai a?"

"... Biện Bạch Hiền, hôm nay chú ăn nhầm thuốc sao. Anh tìm ai chú còn không biết?" Ngô Diệc Phàm trực tiếp quăng mắt lựu đạn ném cho đối phương.

Biện Bạch Hiền xấu hổ, không thấy em đang tìm chủ đề cùng anh tán gẫu sao? "Được rồi, Phàm ca ca, anh vào đi."

"Lộc Hàm, cậu ra đây giải thích rõ ràng cho tôi!" 

.... Lộc Hàm đáng thương ló mặt khỏi gối, hai mắt đẫm lệ chớp chớp nhìn Diệc Phàm, một dạng bi thương chuẩn con mèo nhỏ, khiến cho người ta thực sự mềm lòng. 

Ngô Diệc Phàm thở dài, thực là bộ dạng dễ thương của ai đó luôn khiến cho hắn không thể tức giận nổi.

"Được rồi, giải thích một chút đi. Sẽ không giận cậu, không nổi cáu." Bất đắc dĩ sờ sờ mũi Lộc Hàm, ý bảo hắn chỉ cần nghe giải thích thỏa đáng là được rồi.

"Thực xin lỗi, A Phàm!" Lộc Hàm nhỏ giọng. "Chính là tớ kỳ vọng một điều a, ở Hàn Quốc sẽ thực hiện được ước mơ bấy lâu nay. A Phàm, cậu vốn biết ước mơ của tớ kia mà..." Nói xong, hai mắt Lộc Hàm sáng rỡ, trí nhớ mơ hồ trôi về kỷ niệm sơ trung năm nào...

"Khụ khụ khụ, đã lâu như vậy rồi a, đừng nhắc lại nữa nga..." Ngô Diệc Phàm đằng hắng giọng. Làm ơn đi Lộc Hàm, ít nhất cũng phải chừa cho con nhà người ta ít mặt mũi chứ. "Được, cậu ở lại đây là có thể, nhưng..." Diệc Phàm rất thông mình chuyển đề tài.

"Nhưng cái gì a?" Lộc Hàm nghi hoặc gãi gãi đầu.

"Theo giúp tớ cùng một người bạn ăn một bữa cơm đi, dù sao ở Hàn Quốc cũng không thân thuộc lắm, tiện thể là chỉ đường luôn đi." Ngô Diệc Phàm bất đắc dĩ cười cười. "Không khó đi?" Sao có thể là khó được =v=

"A, đơn giản a!" Lộc Hàm thực vui vẻ hướng tới Chung Nhân cùng Bạch Hiền yên tĩnh ở phía kia nghe ngóng động tĩnh, nhiệt tình nháy mắt một cái 'OK a~' Sau đó, bỗng nhiên sực nhớ ra cái gì đó, ngẩn người hỏi Diệc Phàm. "Bạn của cậu là ai?"

"Chính là người mà vẫn hay nhắc đến đó, Tử Thao a." Ngô Diệc Phàm nhếch nhếch môi, Lộc Hàm lập tức hiểu rõ tình trạng.

"Yên tâm, ha ha ha, cứ việc tin tưởng a~ Bao giờ có thể gặp tiểu muội a?"  Lộc Hàm cười rõ tươi, hai bàn tay không chịu yên phận múa may không ngừng.

"... Khụ khụ, Lộc Lộc, Tử Thao là con trai a, nhưng nhất định không thích con trai đâu a..." Ngô Diệc Phàm ho khan một hồi, gò má hiếm hoi xuất hiện tia phớt hồng.

"A, xin lỗi a. Việc này tớ nhất định làm hết mình!" Lộc Hàm vỗ vỗ ngực, một bộ dạng nam tử hán đại trượng phu vô cùng khoa trương.

"Đinh—-" Tin nhắn đến. 

Ngô Diệc Phàm cầm lấy di động, xem qua một chút, sau đó cười cười.

"Ngô, cậu cười như vậy chẳng lẽ là người vừa nhắc đến ban nãy...?" Lộc Hàm bất đắc dĩ lau mồ hôi trên trán, ngưu già mà cũng cười được như vậy á? 

"Tử Thao gửi đến địa điểm, còn nói giám đốc công ty cũng muốn đến cùng. Như vậy, vừa vặn a, cậu cùng ông tổng kia tâm sự, như vậy sẽ không có... bóng đèn" Ngô Diệc Phàm cười một cái diễm lệ. 

"..." Vì cái gì ta bị làm vật này nọ? Cho nên muốn cái bóng đèn này dụ cái bóng đèn kia giúp hai người sao? Lộc Hàm lau mồ hôi, nếu lão tổng kia là ông già bốn năm mươi đầu hói siêu cấp biến thái... thì sao? Chẳng phải là tự dâng miệng cọp a?

"Ngô Phàm, nhớ phải mời tớ ăn cơm đó a!" Không còn biện pháp, muốn sống sót tại Hàn Quốc đành phải hy sinh một lần. Lộc Hàm ưỡn ngực, đàn ông đích thực như ta thì sợ quái gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro