Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì a. . . . . ." Kim Tuấn Miên âm thầm cười cười, tiểu tử thối, biết vừa rồi lớn tiếng với anh là không đúng cho nên  muốn giải thích có phải hay không?


"Đem Trương Nghệ Hưng của anh mang về cho em! Nhanh!" Ngô Thế Huân gằn từng tiếng rõ ràng.


Cậu chính là đang gặp phải tình địch, đã từng gặp qua ai làm một nửa dừng lại còn nói nhẹ nhàng không ? Cho nên, lỗi hoàn toàn không phải do Ngô Thế Huân cậu a.


"Này! Tiểu tử thối, chú. . . là cái gì ngữ khí a. . . . . . Cái gì cái gì?  Trương Nghệ Hưng của anh đang ở nhà chú sao? Anh lập tức qua!"


Kim Tuấn Miên vội vàng ngắt điện thoại, Ngô Thế Huân cũng không tức giận, bình tĩnh đi đến sofa ngồi xuống, đợi Tuấn Miên ca đến rước kì đà cản mũi họ Trương kia về.


"Thế nào thế nào? Tiểu tử Kim Tuấn Miên nói gì ?" Trên người Lộc Hàm mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi, tiến tới ngồi xuống bên cạnh Ngô Thế Huân.


"Bảo bối,  em  thấy lúc anh không mặc quần áo là đẹp nhất !" Nói xong, tay Ngô Thế Huân vừa muốn ôm đến, Lộc Hàm lạnh lùng  trừng mắt liếc nhìn Ngô Thế Huân  một cái, Ngô Thế Huân lập tức rụt tay lại.


"Lộc Hàm! Mau ra đây!" Lộc Hàm thoáng nghĩ, ôi mẹ ơi. . . . . . Trương Nghệ Hưng nổi giận anh đã từng gặp qua một lần, lần đó thiếu chút nữa bị cắn cho chết. . . . . . Nghệ Hưng a, Lộc Hàm ca thật sự yêu em a! Lộc Hàm âm thầm gào khóc.


"Ai nha mặc kệ ! Anh phải đi ra ngoài!" Lộc Hàm đứng dậy muốn mở cửa cho Trương Nghệ Hưng, lại bị Ngô Thế Huân một phen giữ chặt, bởi vì không nghĩ qua tình huống này, cho nên Lộc Hàm nhất thời không đứng vững, cứ như vậy ngã vào trong lồng ngực Ngô Thế Huân.


"Ngốc, đừng có phá hủy màn cứu mỹ nhân của Kim Tuấn Miên chứ !" Ngô Thế Huân ghé vào tai Lộc Hàm nhẹ nhàng nói, mặt Lộc Hàm hơi hơi hồng.


"Hơn nữa, anh quần cũng chưa mặc còn muốn đi đâu?" Rõ ràng đích ý cố ý châm chọc làm cho Lộc Hàm mặt càng đỏ hơn.


"Đi. . .  mặc quần!" Lộc Hàm cứ như vậy đỏ mặt thoát ra khỏi cái ôm của Ngô Thế Huân, chạy đến phòng ăn tìm quần của mình vừa bị quẳng vào một góc.


"Bảo bối, đừng mặc, thật sự không. . . . . ." Còn chưa nói xong, trước mặt Ngô Thế Huân liền xuất hiện quần của chính mình. 


"Em cũng mặc vào cho anh, nhanh lên !" Cho nên, Ngô Thế Huân muốn tiếp tục nguyện vọng. . . . . . Hoàn toàn thất bại !


——


"Lộc Hàm! Anh, mau mở cửa a! Ngô Thế Huân!" Trương Nghệ Hưng ghé vào cánh cửa xa hoa, a, mệt mỏi quá đi. . . . . . Ngủ một chút, ngủ một chút rồi kêu tiếp!


Đang lúc Trương Nghệ Hưng muốn tiến vào mộng đẹp, bỗng nhiên thấy cách đó không xa thấy xe của Kim Tuấn Miên hướng nhà Ngô Thế Huân dừng lại.


"Không. . . . . ." Trương Nghệ Hưng nghĩ muốn đứng lên chạy trốn, nhưng thân thể mệt mỏi đã chiến thắng được lý trí, Trương Nghệ Hưng chậm rãi theo cánh cửa xa hoa trượt xuống, ngồi chồm hổm dưới đất ôm chính mình."Có lẽ. . . . . . Là nhìn lầm rồi. . . . . . Ngủ đi, Trương Nghệ Hưng. . . . . ."


"Ngốc, anh như thế nào có thể ngủ ở cửa nhà người ta a? Nếu ai thấy anh đáng yêu như vậy , bọn họ còn không đem anh đi sao?" Kim Tuấn Miên có chút đau lòng, xoa xoa ha má Trương Nghệ Hưng đang ngủ, chọc chọc vào lúm đồng tiền xinh xắn đáng yêu.


"Hiện tại ngoan, em đưa anh về nhà." Kim Tuấn Miên ôn nhu đích hôn lên trán Trương Nghệ Hưng.


Dán tai vào cửa nghe lén, thấy người kia không phản ứng liền xem thường, chỉ có cây cao lương  Tuấn Miên ca kia mới thấy người ngủ đem về thì có !


"Này! Ngô Thế Huân! Em còn không mặc quần đứng ở đó làm gì ?!" Mặc xong quần áo đi ra, Lộc Hàm vừa nhìn thấy Ngô Thế Huân chẳng những không mặc quần còn dán vào cửa không biết làm gì cái khỉ gió gì.


"Hư, hư! Lộc Lộc !" Ngô Thế Huân vừa định nói, liền nghe thấy giọng nói Trương Nghệ Hưng vọng vào, rõ ràng bị đánh thức


"Đừng. . . . . . Lộc Lộc. . . . . ." Trương Nghệ Hưng dịu dịu đôi mắt, cho đến khi mở to mắt, đối mặt chính là gương mặt phóng đại của Kim Tuấn Miên  ."Oa a a a a a! Quỷ a a a a a!" ". . . . . ."


Mình đáng sợ vậy sao, Kim Tuấn Miên thở dài một hơi.


"Em  lên lầu thay quần áo, anh gọi là Kim Tuấn Miên cùng Trương Nghệ Hưng vào" Lộc Hàm vừa đem quần áo nhét vào lồng ngực Ngô Thế Huân, vừa hướng cửa lớn đi tới.


Thật sự muốn nhìn Kim Tuấn Miên lần trước dám chỉnh mình mặt mũi là cái dạng gì !


"Lộc Lộc. . . . . . Em chỉ muốn hai người chúng ta . . . . . ." Ngô Thế Huân lộ vẻ mặt ủy khuất, gắt gao kéo tay Lộc Hàm không buông. ". . . . . ."


Lộc Hàm thở dài, anh như thế nào cảm thấy được, trước mặt là đứa trẻ ba tuổi a?


"Như vậy nha, em đi thay quần áo. . . . . . Khụ khụ, buổi tối nói sau. . . . . ." Lộc Hàm ôn nhu nói. 


"Tốt tốt!" Ngô Thế Huân vừa nghe đến Lộc Hàm đáp ứng rồi buổi tối, lập tức hưng phấn hướng trên lầu chạy.


Vì cái gì. . . . . . Lộc Hàm lau mồ hôi, cảm giác như mình vừa bị mắc câu?


"Nghệ Hưng. . . . . ." Lộc Hàm mới vừa đẩy cửa ra, Trương Nghệ Hưng vốn đang ngồi dưới đất trừng mắt Kim Tuấn Miên liền phản ứng thập phần nhanh nhẹn, trực tiếp bổ nhào vào trên người Lộc Hàm.


"Này này. . . . . . Đản Đản, từ khi nào thì trở nên nhiệt tình như vậy ?" Lộc Hàm nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà sợ hãi), sờ sờ tóc Trương Nghệ Hưng.


Chính là cho đến khi Trương Nghệ Hưng ngẩng đầu, anh liền lắp bắp kinh hãi. . . . . . Trương nghệ hưng hốc mắt hồng hồng ? !


"Làm sao vậy làm sao vậy, Nghệ Hưng làm sao vậy?" Thấy Trương Nghệ Hưng như vậy, Lộc Hàm vô cùng đau lòng.


"Lộc Lộc. . . . . . Không cần rời đi nữa. . . . . ." Trương Nghệ Hưng hướng lòng ngực Lộc Hàm cọ cọ, giọng mũi nồng đậm mang theo ý tứ làm nũng.


Thấy bên cạnh một nam nhân vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm mình, Lộc Hàm biết, người này tám phần chính là Kim Tuấn Miên.


Woa, bộ dạng không tồi a! Lộc Hàm gật đầu, không tồi không tồi, Nghệ Hưng thật là có mắt. . . . . . Còn tưởng là ông già đầu hói mặt biến thái chữ (_ _")


"Lộc. . . . . . Hàm. . . . . .!" Trương Nghệ Hưng đột nhiên phát lạnh, chính là bởi vì Lộc Hàm đang coi thường Nghệ Hưng cậu, thực đáng giận!


"A a a a? Hảo hảo hảo, Nghệ Hưng, chú nói cái gì chính là cái đó a!" Lộc Hàm vội hắng giọng. Cái bản mặt này của Nghệ Hưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, Lộc Hàm chỉ cảm thấy chính mình tuyệt đối phải chiếu cố người này, bởi vì Trương Nghệ Hưng là dạng người luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực chất nội tâm lại dễ xúc động.


"Hai người đang làm cái gì ?!" Âm thanh Ngô Thế Huân lạnh như băng bỗng nhiên từ phía sau Lộc Hàm truyền đến, không đợi Lộc Hàm phản ứng, chính mình cùng Trương Nghệ Hưng đã bị một đôi tay mạnh mẽ tách ra.


"Ngô Thế Huân, cậu làm cái gì vậy!" Lộc Hàm có chút tức giận, vừa xoa xoa cánh tay hơi ủng đỏ vừa hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân.


"Lộc Lộc, anh không sao chứ?" Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm nhăn mày lập tức thay đổi nét mặt, quan tâm mà cẩn thận kéo lấy tay Lộc Hàm, cẩn thận quan sát.


"Cậu làm gì a! Cậu chính là Ngô Thế Huân?" Trương Nghệ Hưng lập tức nhảy ra chắn trước mặt Lộc Hàm, không cho Ngô Thế Huân tới gần."Tôi nói cho cậu biết, Lộc Lộc là của tôi! Cậu, không được động vào!"


Ngô Thế Huân nắm chặt tay, nén tức giận, lạnh lùng quay đầu lại nhìn Kim Tuấn Miên."Anh, mau mang anh ta đi !"


"Đã biết. . . . . ." Trực giác nói cho Kim Tuấn Miên biết, hiện tại dám trêu chọc Ngô Thế Huân. . . . . . Hắn còn muốn sống a!


"Nghệ Hưng ngoan nha, cùng Tuấn Miên về nhà được không?" Vì bảo đảm Trương Nghệ Hưng không bị Ngô Thế Huân ăn sống nuốt tươi . . . . . . Kim Tuấn Miên dứt khoát đưa tay, kéo Trương Nghệ Hưng vào trong lòng. 


"Tôi không cần tôi không cần! Lộc Lộc. . . . . . Lộc Lộc. . . . . . Tôi không cần, tôi cần Lộc Lộc. . . . . ." Trương Nghệ Hưng một bên bị Kim Tuấn Miên kéo đi, một bên quay đầu lại nhìn Lộc Hàm, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức rưng rưng nước mắt, đáng thương  nhìn Lộc Hàm. Mặc cho ai nhìn đều cảm thấy được, cảnh này coi như là cảnh tượng sinh ly tử biệt.


Lộc Hàm đau lòng nhìn bóng Trương Nghệ Hưng khuất dần, muốn đi lên đi giữ chặt Trương Nghệ Hưng. . . . . . Lại cảm giác chính mình bị Ngô Thế Huân gắt gao kéo lại.


"Không, được, đi." Ngô Thế Huân nghiêm mặt nhìn Lộc Hàm, nghiêm túc nói, hiện tại cậu không phải đang nói giỡn đâu !


"Ngô Thế Huân! Nghệ Hưng, Nghệ Hưng. . . ." Lộc Hàm nghĩ nhất định phải thoát ra khỏi tay Ngô Thế Huân, nhưng Ngô Thế Huân dường như đoán trước được mà càng siết chặt lấy.h


"Anh là ngốc sao. . . . . ." Ngô Thế Huân nhẹ nhàng thở dài một hơi, đem Lộc Hàm ôm vào trong lòng. Trương Nghệ Hưng thích anh, anh không thấy sao? Thật là. . . . . . Không biết em sẽ ghen sao!


Lộc Hàm cố gắng tránh khỏi cái ôm ấp áp của Ngô Thế Huấn, sau đó nhận ra dường như có cái gì không đúng, chớp chớp mắt nghi hoặc nhìn Ngô Thế Huân.


Lộc Hàm cũng phải đến thật  lâu sau mới phản ứng lại đây. . . . . .h


"Đcm, cậu mới là ngu a a a a a a a!


-Hết chương 14-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro